2.
Nếu phải dùng một cụm từ để miêu tả cậu bé Soonyoung năm 3 tuổi thì không có cụm nào phù hợp hơn cụm từ "lành tính". Thằng nhóc mập mạp trắng trẻo, má phinh phính hay cười ai nhìn vào cũng muốn nhéo một phát cho đỡ ghiền ấy thật sự rất lành tính.
Nó lành đến độ chị gái nó chịu không nổi mà suốt ngày chửi nó ngu.
Ngày ấy nó mới chập chững chân ướt chân ráo vào đời khi bước vào cánh cổng trường mầm non. Trong khi mấy đứa trẻ khác khóc bù lu bù loa lên vì phải đi học thì trường hợp của Soonyoung ngược lại hoàn toàn. Nó hiên ngang bước từng bước mạnh mẽ vào lớp, vui vẻ cười toét lên khoe hàng răng sữa mới mọc chào mấy cô. Sau đó quay lưng lại hào hứng vẫy tay tạm biệt ba má nó để bắt đầu một ngày học tập, trong khi ba má nó khóc muốn trôi cả cái trường vì nó đi học.
"Huhu... Thương em quá. Em đi học kìa."
"Em phải xa ba má mà sao em hào hứng thế? Huhuhu."
"Hay tôi vào ôm em thêm cái nha mình chứ tôi xót em quá... Huhuhu"
"Vậy tôi vào với mình. Hic."
Hình ảnh đứa con trai út ít được hai người cưng như trứng hứng như hoa nay phải đi học, đã thế em còn rất mạnh mẽ cười như được mùa khi phải xa họ khiến cặp vợ chồng họ Kwon xúc động không thôi. Con trai họ quả là một em bé hiểu chuyện không khóc quấy ba má mình, thương quá đi.
"Hai người làm ơn làm phước đi. Nó đi học chứ có phải đi đánh trận đâu." Chưa kịp bước vào lớp để ôm hôn con trai bé bỏng trước khi phải xa nó một ngày, nhị vị phụ huynh họ Kwon đã bị con gái rượu của mình tạt thẳng một gáo nước lạnh. "Nó vui vẻ đến thế vào ngày đầu đi học chứng tỏ ngày thường ở nhà bị hai người phiền dữ lắm."
Dứt lời, không cần đợi hai người kia phản ứng, con gái cả nhà họ Kwon ngúng nguẩy bỏ ra xe. Ban nãy trước khi thằng bé vào lớp đã bị ôm hôn một tràng rồi, còn đòi ôm hôn gì nữa chứ. Cô sắp trễ học tới nơi rồi. Thành thật mà nói cô không lo lắng cho em trai mình nhiều đến thế, bởi trước đó một tuần cô đã dành thời gian bổ túc khoá phòng chống bạo lực học đường do cô biên soạn từ chính trải nghiệm của mình cho em trai. Nói cho oai chứ nội dung cũng khá là gãy gọn: Không chủ động gây sự với ai, nhưng nếu nó động thì mình chạm, nó cảm thì mình xúc, không cần ngán bố con thằng nào.
Chỉ là cô không ngờ thằng em của cô nó lại lành tính đến mức độ không nghe lời chị mà để bản thân bị đánh bầm cả lưng một tuần sau đó.
"Kwon Soonyoung!" Đích nữ nhà họ Kwon hiện tại mặt đen như đít nồi ngồi khoanh chân đối diện thằng em chuột béo đang cởi trần của mình. Vết bầm sau lưng nó trông thật chướng mắt.
"D... dạ." Soonyoung ngồi khép nép, co rúm cả người lại, lí nhí trả lời trước sát khí của bà chị nhà mình. Nói thiệt nó sợ bả hơn cái bọn bắt nạt ở trường gấp chục lần cơ.
"Chị dạy mày những gì?"
"Nhưng... nhưng đánh bạn xấu lắm."
"Nên mày để tụi nó đánh mày bầm cả lưng?" Thật hết thuốc chữa, nếu không phải cô hơn em trai mình tận 10 tuổi thì giờ cô đã tìm lũ kia tính sổ rồi. Bất quá lũ nhóc đó cũng chỉ mới 3 tuổi thôi.
"Không có. Em có kêu cứu." Thằng nhóc vội thanh minh ngay, nó cũng không tệ tới nỗi không biết kêu cứu.
"Vậy à? Lưng mày vẫn bầm kìa."
"Tại lúc đó bạn Jihoon với bạn Wonwoo bị cô phạt đứng tới khi kim đồng hồ chỉ số 9 mới được ra khỏi chỗ."
"..." Cô thở dài vỗ tay lên trán trước tư duy của lũ trẻ con. "Ý mày là mày kêu cứu xong rồi tiếp tục chịu đánh đến khi hai đứa kia nhận phạt xong mới ra cứu mày?"
"Dạ đúng rồi."
"Sao lúc đó mày không méc cô?"
"Lúc đó cô có việc ra khỏi lớp ạ."
"Không có cô canh thì chúng nó có thể ra khỏi chỗ cứu mày mà?!"
"Em không cho. Mấy bạn đang bị phạt mà! Phải chịu phạt xong mới được ra khỏi chỗ."
"..." Không lẽ bây giờ cô cầm chổi lên tẩm quất thằng em mình?
Hay cho một Kwon Soonyoung kỉ luật nghiêm minh bắt bạn phải chịu phạt xong mới được cứu mình kể cả khi mình đang bị đánh thừa sống thiếu chết. Quá hay. Quá tuyệt vời. Không còn gì để nói.
Cô bỗng không muốn nhận thằng oắt này là em mình ghê nơi.
.
Ban nãy sau khi khuân xong cái vali cuối cùng vào phòng khách thì mẹ thằng Wonwoo về. Cô bất ngờ lắm khi nhìn thấy Jihoon tại cũng lâu lắm rồi. Kiểm tra qua thì thấy thằng đấy sau khi được Soonyoung lau mặt cho khoảng 2-3 bận thì nhiệt độ cũng ổn định trở lại, hơi thở rõ ràng hơn và cứ đều đều nên cô biết ngay nó mệt quá ngủ luôn rồi. Phì cười lệnh cho ba đứa lôi Jihoon lên phòng của Wonwoo ngủ cho mát, trả chỗ cho cô ngồi bán hàng thì một lần nữa thằng Soonyoung lãnh trách nhiệm vác nó lên.
"Đây này."
Trong lúc Soonyoung thả Jihoon lên giường của Wonwoo, ghém chăn cho nó thì Junhwi đi đóng cửa sổ, nãy vội quá quên đóng. Quay lại thì thấy Wonwoo lôi từ đâu ra quyển album có hình hồi nhỏ của chúng nó.
Ngồi bẹp xuống bàn chăm chú nhìn vào mấy tấm ảnh được hai thằng bạn chỉ, Junhwi nhìn thấy bên cạnh hai thằng bạn người Hàn đầu tiên của nó lúc nào cũng có một thằng nhóc cao hơn tụi nó cả cái đầu. Hầu hết các bức ảnh nhóc đó đều đứng tư thế khoác vai hoặc đè lên đầu hai thằng bạn, đúng cái kiểu ỷ có chiều cao nên thích đè đầu người khác. Và thằng nhóc đó thì y chang cái thằng đang ngủ thẳng cẳng trên giường kia.
Có khác thì cái thằng đang ngủ trên giường người có chút éc. Junhwi nhắm chừng nó thấp hơn tụi này độ khoảng nửa cái đầu.
"Hồi đó Jihoonie cứ như đại ca của tụi tao vậy." Soonyoung hào hứng bắt đầu kể lại ngày đầu tiên tụi nó gặp nhau.
Tụi nó bắt chuyện với nhau tại vì tụi nó là ba đứa trẻ duy nhất không khóc vào ngày đầu tiên đi học. Trong lúc đợi mấy cô dỗ mấy đứa trẻ còn lại nín khóc thì Soonyoung nhìn quanh thấy có một bạn đang ngồi ôm quyển truyện tranh tập trung ngắm mấy hình ảnh kì diệu trong đó. Chạy lại bập bẹ câu chào thì biết được bạn đó tên Jeon Wonwoo, là người đi học sớm nhất hôm đó. Wonwoo khi đó không khóc là do mẹ của nhóc khi ấy đang ở bệnh viện chờ sinh, nó thấy bản thân sắp làm anh cần phải hành động người lớn hơn nên đã không khóc nhè một chút nào vào hôm đó. Soonyoung đương nhiên cũng vui vẻ kể là ở nhà ba má nó lúc nào cũng dính chặt lấy nó, phiền chết đi được nên lúc được đi học tạm thời tách ba má là nó mừng lắm chả có việc gì phải khóc cả.
"Thằng Jihoon vào lớp trễ nhất, nó bước vào lớp ra vẻ khinh bỉ mấy đứa khóc nhè xong cái tự nhiên nhận bọn tao là đệ của nó luôn." Wonwoo chẹp miệng nhớ lại bộ dáng hùng hổ lúc đó của Jihoon. Trong khi anh và Soonyoung đang tíu ta tíu tít nói chuyện thì đâu ra thằng nhóc to con nhảy vào nói gì mà hai người họ dũng cảm, gì mà xứng đáng để làm đệ của nó.
"Nó thậm chí còn không thèm nghe tụi tao giới thiệu tên. Cứ thế gọi thằng Soonyoung là bạn chuột và gọi tao là bạn cáo. Nhảm nhí thực sự."
"Vậy mà tụi mày cũng chịu làm đệ nó?" Junhwi nhăn mày khinh bỉ trước câu chuyện theo anh nó vô tri cực kỳ của 3 thằng này.
"Lúc đó tao thấy nó ngầu nên theo luôn." Xé bịch bánh mới hốt được từ mẹ Jeon, Soonyoung vui vẻ trả lời. Khi ấy anh thực sự thấy Jihoon rất ngầu. Nó cao, không sợ cô, không sợ cả mấy anh chị lớp chồi lớp lá, còn biết đánh nhau để bảo vệ anh với Wonwoo nữa nên anh thấy làm đệ của nó không thiệt miếng nào cả.
Qua lại vài câu nữa thì chán, Wonwoo quyết định mở máy cùng Junhwi làm vài ván game. Mấy chuyện lúc nhỏ giờ cũng kiểu nhớ gì nói đó, Jihoon cũng đi năm họ mới 7 tuổi. Bây giờ 14 tuổi rồi, 7 năm trưởng thành của một đứa trẻ dài lắm còn xảy ra đủ thứ việc nữa nên anh cũng quên đi nhiều thứ, không còn quá nhiều chuyện để kể nữa.
"Ê còn bài thuyết trình?"
"Mày gõ nội dung đi, tí tao làm slide cho." Nhét miếng bánh vào miệng, Wonwoo thả cho Soonyoung một câu rồi cùng Junhwi lựa nhân vật.
Nói vậy chứ anh biết thừa lát hồi mình cũng phải gõ lại à. Với tốc độ đánh máy của Soonyoung, anh cá chắc chơi xong 10 ván thì thằng đấy vẫn chưa gõ xong. Vả lại nhiệm vụ chính của Soonyoung là thuyết trình, thằng đấy nhiệt huyết lắm. Mỗi lần thuyết trình nó chẳng khác gì mấy ông đa cấp chuyên tẩy não người ta, nói rất hay. Junhwi nhận nhiệm vụ soạn nội dung nên có thể nói là nó xong việc rồi, nó có quyền chill.
Cạch..... Cạch..... Cạch..... Cạch.....
Nhất Dương Chỉ vẫn luôn là ngón nghề được Kwon Soonyoung áp dụng triệt để mỗi lần đánh máy. Anh mặc kệ 2 đứa kia bấm phím game ầm ầm, cố gắng tập trung cao độ tìm ra những chữ cái anh cần gõ ngay lúc này. Nhóm họ thuyết trình ngay bài quan trọng nên nội dung rất dài, không tập trung làm nhanh thì sẽ không kịp hạn nộp đâu.
Soonyoung tập trung đến độ không để ý sau lưng anh có một người đang cực kỳ khó chịu trước cách đánh máy của mình. Người đó đang từ từ ghé sát lại rồi dừng bên tai Soonyoung nhẹ nhàng cất giọng.
"Định gõ tới sáng hay gì?"
"AAAAAAAAAAAAAA"
"You Lose!"
"Mẹ mày, hét cái đéo gì vậy Soonyoung?"
Junhwi gào lên với Soonyoung, anh vừa tích đủ mana chuẩn bị tung chiêu thì tiếng hét của nó làm anh giật mình bấm nhầm nút. Kết quả bị quái giết.
"Dậy lúc nào?" Thề luôn, Wonwoo luôn luôn là thằng bình tĩnh nhất hội trong mọi trường hợp. Như lúc này đây anh rất thản nhiên vừa chỉnh game vừa hỏi cái người mới hù thằng Soonyoung ngã lăn ra đất.
"Mới thôi. Đang nhìn xem đây là đâu thì thấy con chuột này chọt chọt gì đấy vào bàn phím. Nhìn ngứa cả mắt." Jihoon mặc kệ cái xác vừa bị cậu hù cho bay mất hồn đang được cái thằng thua game xách cổ hỏi thăm, cậu nheo nheo mắt nhìn vào màn hình laptop suy nghĩ gì đó. Rồi cậu bắt đầu ngồi gõ lạch cạch.
Sau khi bị Junhwi nắm cổ lắc lắc vài (chục) cái hồn của Soonyoung cũng quay trở về với thân xác. Việc đầu tiên anh làm là vật thằng Junhwi xuống đất. Anh nhức đầu lắm rồi.
Đương nhiên Junhwi làm sao mà chịu thua được, bạn đã chủ động thì mình cũng không ngán. Thế là ở góc phòng xảy ra một cuộc hỗn chiến bất đắc dĩ, cứ thế rầm rầm tới cả dưới nhà. May là mẹ Jeon riết cũng quen với cái nư của tụi này nên mẹ cũng kệ, miễn sao đừng sập nhà là được.
"Tao xong rồi." Jihoon bẻ tay răng rắc thông báo.
"HẢ?"
Cuộc hỗn chiến bỗng dừng lại giữa chừng, lúc này người của Soonyoung đã đè được Junhwi xuống đất rồi nhưng cổ vẫn chưa thoát được khỏi cánh tay của nó. Đầu anh bị Junhwi kẹp vào nách kéo xuống nên tư thế của Soonyoung trông cực kỳ buồn cười lúc này. Bọn họ dừng lại bởi cả hai đều bất ngờ trước những gì Jihoon vừa thông báo.
"Xong thật rồi nè."
Wonwoo từ lúc nào đã quăng máy game sang một bên, anh di chuột lên xuống các slide mà kinh ngạc. Jihoon đã đánh máy tất cả nội dung, không chỉ vậy cậu còn chia chúng ra từng slide một cách rất khoa học còn kẻ cả bảng. Giờ chỉ cần chỉnh thêm vài hiệu ứng, kèm thêm những hình ảnh minh họa nữa là xong. Tính ra từ lúc Jihoon bắt đầu gõ tới giờ thì cũng chỉ khoảng 5-6 phút gì đấy, tốc độ xử lý đúng là khiến Jeon Wonwoo đây mở mang tầm mắt.
"Đù. Kinh vãi. Tao soạn tao biết, nội dung không ngắn đâu." Junhwi lập tức buông Soonyoung ra, lết lại chỗ laptop nhìn thành quả mà kinh ngạc. Cái thằng Jihoon này đánh máy kinh khủng thật, nhanh hơn Wonwoo rất nhiều luôn. Ở trường họ, nói về đánh máy hay soạn thảo thì Wonwoo chỉ nhận thua đúng mỗi ông anh Seungcheol lớp 2 năm ba thôi.*
"Chuyện thường thôi. Mà tụi bây có nước ngọt kh... Oái!"
"Có nước lạnh thôi. Jihoonie đừng hy vọng gì nhiều ở phòng của thằng Wonwoo."
Dí chai nước lạnh vào má Jihoon, Soonyoung cười tươi nhìn chằm chằm vào cậu. Anh vẫn nhớ được Jihoon từ nhỏ đã luôn rất thích uống các loại nước ngọt, nhất là coca, mỗi trưa ngủ dậy đều mè nheo với mấy cô để được ít nhất một ngụm nước ngọt. Tiếc là mặc cho nhà bán tạp hóa, xuống dưới cầu thang thôi là cả tá nước ngọt nhưng Wonwoo lại không thích loại đồ uống này cho lắm, thành thử cả phòng chỉ có nước lọc thôi.
"Ờ. Cảm ơn." Jihoon lịch sự gật đầu cảm ơn.
Cậu cảm thấy cứ ngượng ngùng kiểu gì ấy. Nói thật lúc tỉnh dậy thấy Soonyoung lạch cạch gõ phím cậu đã nhận ra anh là cái con chuột hồi đó ngoan lắm. Nhưng cũng chỉ ngoan được thời gian đầu, sau này theo chân cậu với con cáo kia phá làng phá xóm, lên làm trùm trường thì cũng bớt ngoan rồi. Lúc nó bắt đầu quậy chị của nó mừng lắm. Jihoon cũng nhận ra luôn cái thằng đeo mắt kính là con cáo của hội, nó luôn là đứa thông minh dễ dàng nghĩ ra hàng trăm cách để cả bọn thoát tội mỗi khi nghịch gì đấy mà bị phụ huynh hốt về. Nhận ra nhưng cũng đã lâu không gặp, cậu cũng rất ngại chứ. Ngại nhất là bây giờ nhìn tụi nó đứa nào đứa nấy đều cao lớn hơn cậu phải nói gần nửa cái đầu. Jihoon tự hỏi hồi đó cậu toàn đè đầu cưỡi cổ bọn nó, trêu bọn nó lùn như vậy liệu có khi nào bây giờ chúng nó sẽ trả thù không nhỉ.
"Ờm... Jihoon. Đúng không?" Junhwi ngại ngùng lên tiếng. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, và anh thì nợ cậu lời xin lỗi. "Ban nãy người quăng chai nước ra ngoài rơi trúng cậu là tớ, người kéo mạnh Wonwoo vào để kính rơi phải cậu cũng là tớ. Nên... ừm... Tớ xin lỗi nha."
"Đấy. Tao đã nói mày bỏ cái tật ném đồ r..."
"Ngậm mõm vào Soonyoung. Tao đang nói chuyện với Jihoon."
Bầu không khí chưa kịp trở nên ngượng ngùng bởi lời xin lỗi của Junhwi thì cái mỏ của Soonyoung chỉa vào cằn nhằn, làm anh phải dẹp nó qua một bên.
"Được rồi. Xin lỗi rồi thì xong rồi. Mà cậu là...?"
"Tớ là Junhwi, rất vui được gặp."
"Chào hỏi xong thì đổi cách xưng hô giùm cái. Cậu với chả tớ, nổi hết cả da gà." Liếc mắt về hai cái đứa đang khách sáo qua lại, Wonwoo vừa chỉnh hiệu ứng vừa khinh bỉ. Tại anh biết rõ ngày thường thằng Junhwi nó chửi tục kinh đến mức nào, mấy câu tiếng Hàn đầu tiên nó học cũng toàn chửi thề. Còn thằng Jihoon anh cũng tự khẳng định nó cũng tuyệt đối chưa bao giờ là đứa ngoan ngoãn nhẹ nhàng cả. Nãy ở dưới kia nó chả chửi tụi anh ầm ĩ cả lên.
"À mà Jihoonie này. Có điều này tao cần nói với mày." Bỗng Soonyoung làm ra vẻ nghiêm trọng lên tiếng.
"Sao vậy?"
"Mày đừng gọi tao là chuột nữa. Bây giờ đây tao.là.hổ!" - ఇ◝‿◜ఇ
"Cái đị..." - WonHui bất lực.
Jihoonie thì hoá đá rồi.
~~~~~~~~~~~~~
Theo hệ thống giáo dục của Hàn thì cấp 2 có 3 năm, tương ứng với các lớp 7-8-9 của mình. Họ thường gọi là năm 1, năm 2, năm 3 hơn là gọi theo số đếm tiếp tục từ bậc tiểu học. Nên có thể hiểu lớp 2 năm ba tương đương với lớp 9/2 á.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip