12. Bị mẹ đánh


Từng cơn sóng vẫn đều đều đánh vào bờ, hoàng hôn dần dần rời đi, nhường chỗ cho những ánh đèn của mấy hàng quán gần đó và cả ánh đèn vàng cam của những cây đèn đường. Soonyoung nhìn thấy sự bất ngờ trong đôi mắt của Jihoon, hắn cảm nhận rõ sự bối rối trước lời đề nghị mà cậu không hề ngờ đến.

Liệu Jihoon sẽ đồng ý chứ?

Soonyoung đâu kịp suy tính gì xa xôi. Hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng giờ hắn có một đứa con và một người để yêu, nào nỡ để hai người này cách xa mình, phải đưa về để yêu thương, chăm sóc mới đúng.

Mân mê bó tử đinh hương tím trong tay, Jihoon ngại ngần không dám nhìn thẳng vào mắt Soonyoung nữa. Cậu vẫn còn rất e ngại bà Park, còn chưa rõ nên làm cách nào cho nhóc Chan biết sự thật.

"Tạm thời cứ để cậu biết chuyện vậy đã. Những cái khác... tính sau đi."

Tính sau? Sau là sau thế nào? Sau là bao giờ? Kwon Soonyoung không chịu.

"Tại sao phải thế? Chuyện này quan trọng mà, nên tính luôn từ giờ thôi."

"Cậu có muốn sống chung với người mình không yêu không?"

Soonyoung định đáp rằng hắn có tình cảm với cậu, nhưng lời muốn nói ngay lập tức bị chặn lại. Câu hỏi kia, có thể không phải về hắn, mà là về Jihoon.

Đúng rồi, Jihoon chưa từng khẳng định cậu có thích hắn. Tất cả đều là hắn tự suy đoán mà thôi.

Bị hiện thực vả mặt, hắn nhất thời không biết nên trưng ra biểu cảm gì cho hợp lí. Vừa đớn vì bị Jihoon từ chối, vừa đớn vì Jihoon không thích mình, lại còn nhận ra bản thân đã ảo tưởng quá mức. May mà vẫn chưa lỡ miệng nói cái gì về vụ này, nếu không hắn sẽ quê chết mất.

Thấy đối phương không nói gì mà chỉ bần thần nhìn mình, Jihoon tự cho là hắn đã hiểu ý cậu. Nếu Soonyoung không có tình cảm gì mà lại vì trách nhiệm rồi sống chung với cậu, cậu sẽ áy náy và bức bối lắm.

Nắm chặt hơn bó tử đinh hương trong tay, Jihoon từ từ đứng dậy, "Cậu không cần ép bản thân quá đâu. Hôm nay biết sự thật vậy đã, ngày mai tôi sẽ tìm cách nói chuyện với nhóc Chan. Còn phía bà Park..."

"Tôi cũng sẽ cho mẹ mình biết." Soonyoung đứng dậy theo, "Bà ấy quý nhóc Chan nhất mà, cũng cần được biết chuyện chứ."

"Vậy nhờ cậu nhé." Jihoon lại lịch sự cúi đầu, rồi rời đi về phía quán ăn của mình.

Soonyoung nán lại bãi biển thêm một lúc, suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Hắn cảm thấy trở ngại lớn nhất và vấn đề quan trọng nhất đều là việc hắn với Jihoon không hẹn hò. 

Đúng thế, chỉ cần hai người họ yêu nhau thì sẽ không có gì phải đắn đo nữa.

Vuốt lại mái tóc đen để lấy lại tự tin, Kwon Soonyoung nhếch mép. Dăm ba cái vấn đề, anh đây giải quyết phát một. Từ ngày mai hắn sẽ chính thức bước vào con đường tán tỉnh Lee Jihoon.

.................

"Mẹ ơi!"

Bà Park giảm âm lượng TV xuống, con với chả cái, lớn tướng rồi mà về nhà cứ gọi mẹ ầm cả lên.

"Làm sao? Cần gì? Đói rồi hả? Anh đợi đó, mẹ đi nấu đồ ăn cho anh."

"Không phải không phải." Soonyoung đỡ bà Park ngồi lại xuống ghế, "Con có chuyện này cần nói với mẹ."

"Nói đi."

Kwon Soonyoung hít sâu một hơi. Mẹ hắn ghét lòng vòng, nên chắc cứ nói thẳng ra cho nhanh đi vậy.

"Mẹ có cháu nội đấy."

"....."

"Ý con là, cháu nội của mẹ là thằng nhóc Chan ấy."

"....."

"Nhóc Chan là con trai ruột của con."

"....."

Ơ kìa? Sao lại không nói gì? Tới cả phản ứng bất ngờ cũng không có. Soonyoung lấm lét nhìn, không lẽ mẹ hắn sốc tới mức không thể nào biểu hiện ra được nữa?

Bà Park từ từ đứng lên, tiến tới ngăn tủ cạnh TV mà rút ra một xấp giấy, quạt thẳng vào mặt cậu quý tử nhà mình.

"Bố tiên sư nhà anh! Con với chả cái, phải bà mẹ nào nghe cái tin từ anh như thế chắc xuống lỗ luôn rồi chứ sống thế nào nổi với anh nữa hả? Mẹ dạy anh như nào mà anh đi chơi đùa với con nhà người ta tới mức có con luôn? Lại còn là một đứa lành tính như Jihoon nữa chứ!"

"Mẹ... mẹ bình tĩnh đi ạ..." Soonyoung khép nép nghe mắng, tay lật giở xấp giấy, rồi lại há hốc khi phát hiện nó giống y hệt thứ mà Jihoon đưa cho hắn.

"Không hiểu anh ăn học giỏi giang để làm gì, con mình chạy nhảy sờ sờ ngay bên cạnh mà cũng không nhận ra. Anh trả lời cho mẹ nghe, anh bị đần đúng không?!" Bà Park tiện thể được xả giận, mắng con không thương tiếc, "Có biết bao nhiêu năm qua Jihoon nó khổ thế nào không? Một thân một mình nó nuôi thằng cu Chan lớn, ốm đau không dám nhờ ai, được giúp cũng không nỡ nhận. Mà đấy là mẹ biết nó khi cu Chan bốn tuổi rồi. Cái hồi thằng bé còn nhỏ hơn, còn là trẻ sơ sinh, hay khi mà còn chưa ra đời, liệu Jihoon nó còn khổ đến mức nào nữa? Thằng tồi tệ này, có chơi mà không chịu trách nhiệm, hôm nay mẹ phải đánh anh một trận nhừ tử mới được! Cái roi mây đâu rồi??"

"Mẹ ơi mẹ bình tĩnh đi, con xin mẹ đấy." Soonyoung xoa xoa hai tay cầu xin, "Cao huyết áp... mẹ đừng nóng nữa, lỡ ngất thì sao?"

"Tại ai mà bà già này tăng xông hả??"

"Huhu tại con, con xin lỗi, mẹ ngồi xuống đi ạ, con xin lỗi mà..."

Bà Park thở hồng hộc, đưa tay tự đỡ lấy thái dương của mình. Thằng quỷ này hồi nhỏ quậy lên quậy xuống đã nhức hết cả đầu, giờ lớn rồi quyết tâm làm mẹ cáu nổ đầu luôn đây mà.

Soonyoung sợ đến mức không dám ngồi giống mẹ, đứng khép nép, cúi đầu ăn năn.

"Giờ anh định thế nào đây?"

"Con, con định lập gia đình."

"Nói cụ thể mẹ nghe."

"Con định cưới Jihoon, rồi đón cậu ấy và Chan về nhà mình..."

"Đúng là thằng tồi!"

Soonyoung mếu máo, "Sao mẹ mắng con? Không lẽ mẹ phản đối ạ? Mẹ ơi mẹ nghĩ lại đi mà, để Jihoon với nhóc Chan như thế làm sao được, con nên đưa hai người họ về chứ. Với lại con cũng thích Jihoon nữa..."

Bà Park lại cau có, "Anh vẫn chưa hiểu sao mẹ chửi anh tồi à? Ai thèm quan tâm anh thích Jihoon như nào? Anh hỏi ý kiến ba con nó chưa? Nếu Jihoon với Chan mà không muốn thì anh cũng chả có quyền gì đưa chúng về hết! Không biết nghĩ cho cảm nhận của người ta à?"

"Con cũng biết Jihoon không có tình cảm với con... Nhưng mà nếu cậu ấy và Chan đồng ý, mẹ cũng sẽ không phản đối bọn con đúng không ạ?"

"Hừ, liệu mà đối xử tốt với chúng. Jihoon với Chan mà phải rơi một giọt nước mắt nào, thì người đầu tiên tìm đánh anh sẽ là mẹ đấy, rõ chưa?"

Kwon Soonyoung cười tươi rói, gật đầu lia lịa hứa với mẹ.


___________________

U40 vẫn bị mẹ đánh đòn như thường thôi, iu bà Park quá =)))))))

Với lại để đề phòng w cam sập thì tôi đang dần chuyển các fic sang cả w phiền, up song song luôn. Các bác có thể ghé https://pyong2402.wordpress.com/ để tìm tôi nếu 1 ngày acc w cam của tôi mất tích nha =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip