Hồi tưởng 11: Joshua, em sẽ bảo vệ anh.



Hôm nay là ngày thứ 5 của tuần thứ hai, một ngày tháng ba mang lại cho bầu trời thứ không khí dễ chịu và nhẹ nhàng, mơn mởn sắc hoa mùa Xuân. Tính đến thời điểm này, Wonwoo và Joshua đã sống được cùng với nhau 5 tháng rồi, một thời gian đủ dài và cũng chẳng quá ngắn. Đồng hồ ở quảng trường thành phố báo hiệu bây giờ đã là 6h chiều, mặt đồng hồ làm bằng kính chịu lực phản chiếu hình ảnh cậu học sinh năm ba Jeon Wonwoo đang rảo bước trên con đường đi ngang qua, định bụng sẽ mua vài cái bánh bao trà xanh nhân thịt cho cả cậu và chàng nhân miêu cùng nhà, bởi hẳn nhiên cậu đã đói meo sau một ngày dài ở trường học rồi, và cậu nghĩ chắc anh cũng đói lắm, cậu đã chỉ để lại trong tủ lạnh lượng thức ăn đủ cho bữa trưa. Tuy vậy, dù đã lướt qua bao nhiêu cửa hàng bánh bao rồi nhưng Wonwoo vẫn cố tình không dừng lại. Ngoài miệng luôn tự nhủ là mấy hàng đó chưa đủ ngon, nhưng trong thân tâm, cậu biết rõ rằng bản thân làm vậy chẳng qua để tránh mặt anh càng nhiều càng tốt.

Wonwoo vốn đã sớm nhận ra càng ở bên anh, cậu càng thích anh, và thuận theo tình cảm đang nảy nở trong lòng như những chùm hoa Tử Đinh Hương nồng nàn, cậu lại càng cảm thấy đau khổ. Một mặt cậu rất muốn về với Joshua càng sớm càng tốt để có thể nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, nhưng một mặt thì lại hoàn toàn không. Wonwoo ngả đầu nhìn xuống mũi giày đen bóng của mình, lại tiếp tục cắm mặt đi qua một cửa hàng bánh bao nữa, đôi môi mỏng mím chặt. Quả thật rất khó xử.

Cho đến khi thứ màu đỏ cam đầy tang thương của hoàng hôn rót đầy trong ánh mắt, Wonwoo mới quay trở về căn hộ quen thuộc của mình. Trên tay cầm túi bánh bao trà xanh nóng hổi và tuy đứng một mình trong thang máy, cậu vẫn không hề ngẩng thẳng đầu lên. Lại thêm một ngày nữa, cậu lại cố thôi miên chính mình nở một nụ cười vui vẻ để gặp anh. Thật khổ sở, nhưng cậu phải làm thế thôi. Phải giấu nhẹm tình cảm này của cậu. Nhưng ngay khi vừa dừng chân trước cánh cổng sắt, khuôn mặt tươi cười liền biến mất.

Ổ khóa lạnh băng vẫn ở trên then sắt, dứt khoát chối bỏ mọi sự tồn tại đằng sau cánh cửa. Cậu nhìn nó một lúc, bất giác thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vậy là anh đã đi ra ngoài rồi. Dạo gần đây cậu hay khuyến khích anh nên tích cực ra ngoài để giao tiếp với người khác, nên cậu có giao anh chìa khóa riêng để anh ra ngoài bất cứ khi nào anh muốn. Tuy thế, vừa đặt chiếc cặp xách lên bàn học, trong lòng liền Wonwoo dâng lên một cơn nhộn nhạo. Bây giờ đã là 7h kém, anh chưa bao giờ về muộn như thế này cả, chính điều này khiến Wonwoo đâm ra lo lắng. Cậu nuốt nước bọt. Chiếc áo khoác mỏng vừa cởi ra một nửa lại khoác lên người, Wonwoo vội để túi bánh bao vào trong nồi cơm điện rồi hớt hải định bụng đi tìm anh. Nhưng vừa chạm tay vào nắm xoay cửa, nó đã tự động xoay một vòng, sau đó là tiếng chốt cửa bật ra, cánh cửa gỗ hé mở.

"Xin lỗi em, anh về muộn quá..."

Joshua nhìn một lượt, thấy Wonwoo còn chưa kịp cởi carvat đồng phục ra, nét lo âu hiện hữu trong ánh mắt vốn lạnh lùng như tảng băng nghìn năm khiến chính bản thân mình cũng đau lòng, dịu dàng nói xin lỗi. Wonwoo vẫn đang trong tư thế hơi nghiêng người về phía nắm xoay cửa, nhìn thấy anh liền ngẩn người, sau đó không đáp, chỉ ngúc ngoắc gật gật đầu rồi quay người đi vào trong. Điều giản đơn là khi nhìn thấy anh, mọi bộ giận trong cơ thể cậu, kể cả là bộ phận giao tiếp, đều gặp trục trặc cả. Cậu cứ mỉm cười một cách đầy máy móc và lẳng lặng đi vào trong nhà mãi như thế cho đến lúc phát hiện ra những bông hoa đỏ thẫm đang nở rộ trên áo len của anh - những bông hoa khiến khuôn mặt anh đang trở nên trắng bệch vì thiếu máu. Wonwoo kêu lên một tiếng, vội vàng chạy đến đỡ Joshua ra ghế. Những giọt mật đỏ thắm của những bông hoa ấy cứ từ trên tay áo men theo tay anh mà chảy xuống, đỏ cả một mảng trên sopha. Khuôn mặt cậu mất không còn một giọt máu, luống cuống đến nỗi vấp chân khi chạy đi tìm hộp sơ cứu cho anh.

- Joshua! Đã có chuyện gì xảy ra với anh thế này? - Cậu đối diện với tấm lưng trần đầy vết thương của anh mà xót xa, sợ hãi đến nỗi ngôn từ như dính vào nhau, trên trán rịn mồ hôi giữa tiết trời se lạnh. Đáp lại Wonwoo, anh chỉ mỉm cười dịu dàng:

- Em đừng lo mà, anh không sao đâu... Chẳng qua là anh có đi trên đường trong hình dạng của mèo một lúc, bất cẩn gặp bọn mèo hoang nên bị đánh ý mà.

Wonwoo cau mày nhìn hàng hàng lớp lớp những vết xước đang chồng chéo trên lưng anh, trong lòng hỗn độn tâm trạng vừa giận vừa thương, nhưng chỉ biết thở dài một hơi rồi tiếp tục dán bông băng lên tấm lưng gầy.

- Dạo này anh hay đi ra ngoài vậy? Anh đi gặp ai sao?

Tấm lưng của Joshua chợt trở nên thẳng đơ. Anh im lặng một lúc, cho đến khi Wonwoo ngẩng lên nhìn, cậu liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng như làn nước của anh, thoáng có chút giật mình, cuộn gạc trên tay rơi xuống thảm. Anh không để ý lắm, nhẹ nhàng đáp lại:

-Anh đi thăm một người bạn cũ.

- Ồ... Là.. Mèo hay người vậy ạ?

Anh đưa mắt nhìn cậu chằm chằm như sự dò xét, rồi nói một tiếng nhẹ như gió thoảng ngay khi cậu chưa kịp phản ứng:

- Là người.

- ...

- Wonwoo à... Anh xin lỗi vì đã về muộn như thế... - Joshua cầm lấy cổ tay cậu, quay hẳn người lại, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn sự hối lỗi - Anh không thể không đi, em lo lắm đúng không?

Thời khắc mà bàn tay anh chạm lấy cậu, cậu theo phản xạ liền tránh né, nhưng rồi hơi ấm từ bàn tay ấm áp ấy liền khiến cậu dịu lại, nhịp tim và nhiệt độ thân thể đang tăng nhanh mang lại cảm giác vừa khó chịu lại có chút hạnh phúc. Wonwoo hắng giọng vài cái, rồi thầm thì nói như tiếng muỗi kêu:

- Không sao... Lần sau anh cẩn thận hơn một chút là được...

- Anh đi gặp chủ cũ của anh.

Sau một nhịp thở nhẹ, anh nhẹ nhàng nói. Wonwoo liền ngẩng lên, sững người mất một lúc, dường như cậu vừa bị chút lạnh lẽo trong giọng nói kia làm cho kinh ngạc, nhất thời không nói được gì. Nhưng rất nhanh, cậu lấy lại được sự bình tĩnh. Cậu khẽ lắc đầu, rũ bỏ những ý nghĩ mà cậu cho là ảo tưởng trong đại não đang bập bùng. Như sự vội vã, cậu gỡ tay anh ra, không nhanh không chậm nói:

- Joshua, chúng ta chuẩn bị đi ăn tối...

- Em không có thắc mắc gì muốn hỏi anh sao? - Anh vội vã níu lấy áo cậu, trong đáy mắt trong như mặt hồ thu là đáy hồ ảm đạm tăm tối, sôi sục trong đó là sự cầu xin tha thiết. Wonwoo khựng lại. Cậu quay đầu nhìn Joshua, nhìn ra trong lòng anh đang có hàng ngàn tâm sự mà chỉ cậu có thể nghe thấu, lòng đột nhiên như có tảng đá vừa rơi xuống mà đè bẹp lấy trái tim cậu, kéo theo đó là cả thân thể ngả xuống lưng ghế. Cậu ngồi sát, vai hơi nghiêng về phía anh, dường như muốn thành chỗ dựa cho bờ vai này. Thở ra một hơi dài, cậu ôn tồn hỏi anh:

- Anh hãy nói cho em biết những gì mà anh thực sự muốn nói. Joshua à, em luôn lắng nghe anh.

Bằng một lực tác động nào đó, hay chỉ đơn giản có lẽ là do Joshua đã bị giọng nói như dỗ dành mèo con kia của cậu làm cho tan ra rồi. Anh liền nghiêng người, dựa đầu lên vai cậu một cách mệt mỏi. Trong những hơi thở nhẹ nhàng phả ra từ cánh mũi, cậu dường như có thể nghe thấy được tiếng lòng của anh. Wonwoo khẽ hít một hơi sâu, khẽ thôi thúc sự hồi hộp đang trào ra trong lồng ngực.

"Trước khi trở thành mèo, tất nhiên anh cũng là một con người..." Anh dần chìm vào những ký ức đã xưa cũ mà từ lâu anh đã vùi sâu, khuôn mặt trở nên đờ đẫn. Anh nói với cậu. "Người khiến anh trở nên như bây giờ là một kẻ tâm thần, một nhà khoa học bị điên, một kẻ đã từng từ chối nhận giải thưởng cao quý nhất của nền khoa học, y học và tâm lý học. Ông ta vẫn lấy vợ và sinh con như bình thường, và bằng tình yêu của một kẻ khác người, ông yêu con trai mình hơn tất cả mọi thứ, sẵn sàng làm mọi thứ vì con. Trong mắt anh khi ấy, ông quả là một người cha vô cùng vĩ đại. Nhưng đã có chuyện xảy ra..." Tông giọng của anh đột ngột rơi xuống một quãng. " Vào một ngày mùa hè nắng chói chang, mà anh sẽ chẳng bao giờ quên... Ông ta đã mỉm cười hỏi anh rằng anh có muốn thực hiện khao khát to lớn nhất, sâu thẳm nhất trong thân tâm mình không? Tựa như ngọn núi lửa vì một chấn động mạnh mà trực trào bùng cháy, anh đã gật đầu đồng ý. Và ông ấy, người cha ấy... "

".. Anh à."

"...Ông ấy đã cấy ghép anh, cả thân xác lẫn dòng máu anh với một con mèo, khi anh mới có 7 tuổi."

Nói đến đây, bàn tay đang đặt hờ trên đùi anh đột nhiên run rẩy như một sợi dây mỏng manh đang bị kéo căng. Joshua vô thức nép người về phía cậu, bàn tay mềm mại đó đưa lên nắm chặt lấy bắp tay Wonwoo, dường như đang khao khát mình có thể nương nhờ một sự che chắn vững chãi. Nhìn vào biểu cảm ngàn phần sợ hãi trên khuôn mặt anh, Wonwoo lập tức liền quên hết những cảm giác kinh ngạc tột cùng, trong lòng liền trào lên sự thương xót mãnh liệt. Cậu liền đưa tay lên, hết sức cẩn thận chạm vào anh. Bàn tay tuy thô ráp mà ấm áp phủ lấy bàn tay đang túa đầy mồ hôi, là một sự chở che tuy nhỏ mà mang sức mạnh thực to lớn, khiến Joshua, gần như đã trở thành một phản xạ, liền nép lại gần cậu hơn, như chú mèo nhỏ tìm kiếm hơi ấm và sự an toàn. Wonwoo mỉm cười vỗ nhẹ lên tay anh mấy cái, rồi siết chặt lấy nó, dịu dàng trấn an:

"Nếu anh không thích, anh không cần kể nữa đâu, em nghĩ như thế là đủ rồi..."

"Cha cũng lấy một người điên. Vợ ông là một người cuồng mèo, cuồng đến phát rồ..." Bằng một sự quyết tâm kỳ lạ, Joshua bỏ ngoài tai lời khuyên của Wonwoo. "Bà ấy yêu con mèo màu cam của bà hơn cả đứa con trai mà mình đã dứt ruột đẻ ra. Anh đã được nhũ mẫu kể lại rằng ngay sau khi anh được đẻ ra, bác sĩ đã khuyên can bà không được phép tiếp xúc với mèo bởi nó sẽ làm ảnh hưởng tới sức khỏe của anh cũng như tới nguồn sữa của bà, và vì con mèo của bả, bà đã nhất quyết bỏ ngoài tai những lời khuyên đó mà để anh một mình với ba, khi ấy còn đỏ hỏn." Cuống họng anh bắt đầu diễn ra những rung động mạnh, khiến anh trở nên thổn thức. "Cha anh khi đó đã rất đau lòng mỗi khi thấy anh chỉ biết thui thủi chơi một mình với những thú đồ nhựa lạnh ngắt, chưa bao giờ nhận được dòng sữa ngọt ngào của mẹ, chưa bao giờ được chìm trong hơi ấm của mẹ, chưa bao giờ được nghe lấy một lời ru trìu mến từ mẹ cả. Vậy nên cha anh, ông đã cố hết sức để bù đắp tình cảm của một người mẹ cho anh. Ông thuê đến cả mười người nhũ mẫu, ông mua mọi thứ anh muốn, ông làm theo mọi việc anh đòi hỏi... Nhưng ông thừa biết, những điều ấy chẳng bao giờ là đủ với một đứa trẻ như anh cả. Vậy nên ông nghĩ ra một ý..." Nói đến đây, anh liền cúi gằm xuống, giống như một bông hoa xinh đẹp ngả gục, âm lượng giọng nói giảm xuống mức nhỏ nhất đến nỗi Wonwoo phải cố gắng căng tai ra mới có thể nghe cho rõ từng từ. Anh thì thào, lẫn trong cả những tiếng thở mạnh:

"Ông điên như cái ý nghĩ của ông... ông đã cấy ghép anh với con mèo màu cam của mẹ..."

Wonwoo cảm thấy tay mình như vừa bị kéo bằng một lực thật mạnh khiến cả cơ thể chới với, nhưng cậu không thể chiến thắng được trọng lực, liền ngã vào một bể ngập nỗi bàng hoàng và sợ hãi. Cậu hoảng hốt vô cùng, trong ý chí bình tĩnh còn sót lại chỉ biết theo bản năng bảo vệ mà quàng hai tay qua ôm chặt lấy anh, bởi trong đầu cậu đột nhiên bật lên ý nghĩ thật đáng sợ. Nếu anh nói thêm bất cứ điều gì nữa, dường như cơ thể mỏng manh của anh có thể vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ rồi sau đó tản mát ra mà biến mất trong không khí. Joshua hơi nhích người, liền rúc vào trong lòng cậu, hoàn toàn dựa dẫm vào lồng ngực đang đập mạnh của cậu. Anh nở một nụ cười chua xót:

"Thật vô ích làm sao khi mà mẹ cuối cùng vẫn chẳng yêu anh. Khi nhìn thấy anh với chiếc tai mèo màu cam và mái tóc có màu y hệt con mèo yêu quý của bà, bà đã lên cơn đau tim và chết. Từ đó... anh cũng đã dần quen sống một cuộc sống không mấy vui vẻ gì rồi."

Bàn tay Wonwoo siết chặt lấy anh, trong đôi đồng tử khô khốc là những tia kinh ngạc, nhất thời chỉ biết cắn môi mà không thể nói được gì cả. Cậu không phải người hay nói, không phải người có thể dùng lời nói để an ủi người khác, bản thân cậu chưa bao làm được như thế cả. Nhưng Wonwoo biết một điều, cậu phải trấn an anh, con mèo nhỏ sợ hãi của cậu. Anh sợ hãi thì đồng nghĩa với việc cậu vừa cầm dao lên mà đâm một nhát chí mạng vào chính bản thân mình.

" Xin anh đừng sợ... Joshua" - Cậu khó khăn nói, bàn tay đưa lên vuốt xuôi xuống lưng anh, còn anh thì sau cơn run rẩy đáng thương, cuối cùng cũng nấc lên một tiếng rồi bật khóc nức nở. Chẳng kịp phản ứng gì, Wonwoo giật mình bối rối, như con robot máy móc ôm chặt lấy anh, ra sức truyền cho anh cảm giác an toàn.

" Wonwoo, cha anh mất rồi. Anh vừa đi thăm mộ ông ấy!! Wonwoo, có phải do sự tồn tại của anh mà mới xảy ra cơ sự thế này không?" Trong tiếng nấc, anh nghẹn ngào nói không ra tiếng, mọi cảm xúc trong tâm trí như bong bóng mà vỡ òa ra. Nhưng giọt lệ trên khóe mắt dài xinh đẹp tựa hòn ngọc trai trượt xuống làn má anh, ướt đẫm ngực áo cậu. Anh không ngừng lặp đi lặp lại tên cậu như một sự cầu cứu trong cơn vô vọng. " Wonwoo, anh phải làm gì đây? Em nói đi, anh phải làm gì?"

Trong đầu Wonwoo lúc này liên tục tuôn trào không ngừng những hình ảnh nối tiếp nhau, như đang chiếu lại một bộ phim truyền hình dài tập xoay quanh tuổi thơ đầy bất hạnh của nhân vật chính tên là Joshua, ào ạt lao đến tựa một trận đại hồng thủy. Cậu cảm nhận sự ướt át trên áo mà sao cảm thấy vô cùng đau đớn, đau đớn đến phát khóc mất. Trái tim như bị hàng vạn vết thương và tấn muối cùng chà sát lên một lúc, lồng ngực bị chèn ép khó thở. Ôm gọn thân thể của anh, cậu lại càng siết chặt lấy hai cánh tay mình hơn. Võng mạc cay xè, cậu nói trong cả quyết tâm lẫn một nỗi lo sợ không thể gọi tên:

" Joshua, xin anh đừng sợ. Em sẽ bảo vệ anh, em sẽ yêu thương anh, em thề với cả cuộc đời em. Em xin anh, hãy để em bảo vệ anh..."

Vì anh biết không? Em yêu anh...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip