Hồi tưởng 7: Anh Jeonghan, đừng động vào Joshua!
Do đang xốc nách Joshua lên nên nhóc ấy dường như thấy rất tiện tay, liền hồn nhiên vươn hai chân trước ra, vớ lấy khuôn mặt siêu đẹp trai trước mặt, không biết điều còn vỗ vỗ mấy cái lên má chủ, tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn. Wonwoo nhất thời im lặng để mèo nhà mình sờ soạng.
Mấy cái đệm hồng nho nhỏ dưới chân Jooshua có thể cậy được hộp thiếc và bóc kẹo ra ăn được sao? được thật sao? Rõ ràng cũng đã mài móng nhóc ấy rồi mà?...
Thế chắc là trộm thật rồi.
Wonwoo thở dài, phải đi mua chế độ bảo vệ mới thôi. Sau đó đặt Joshua lên bệ cửa sổ phòng bếp ngang tầm với mắt mình. Lại đưa tay vuốt ve mấy cái âu yếm, bản thân mới đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
- Joshua thích ăn cá sốt bí đỏ nhỉ? Trưa nay chúng ta sẽ ăn đồ Trung Hoa xem nhóc thích không nhé?....
RẦM!!!
-Ái chà chà! Wonwoo đang nói chuyện với ai mà vui vậy ta??!
Wonwoo ngao ngán ngừng tay ướp cá. Nghe giọng thôi cũng đủ hiểu rồi, Yoon Jeonghan vạn tuế đến thăm!!
Jeonghan vừa nãy mới thấy đứng ở cửa ra vào, tay cởi giày, khuôn mặt chắc chắn tươi rói như ánh sáng buổi sớm rồi. Nhà có 6 phòng, phòng bếp nằm tít ở cuối, thế mà còn chưa đến nửa giây đã thấy chàng trai có mái tóc dài này đứng dựa lưng vào tường bếp từ bao giờ, bàn tay thanh mảnh vuốt lên những lọn tóc mượt mà. Wonwoo cũng có vẻ đã quen cảnh này rồi, nên dừng tay ướp cá chẳng qua là chỉ để thở dài thôi, xong lại chuyên tâm tiếp tục nấu bữa sáng cho mèo nhỏ nhà mình.
- Đâu rồi? Joshua đâu? Cậu ta đâu rồi? Anh vừa nghe thấy tiếng Wonu gọi mà!! - Chẳng thèm nhìn chủ nhà đang mặt lạnh không vui, Jeonghan ngó nghiêng khắp nơi. Sau một hồi đành vô tư hồn nhiên (như mọi khi) tự mình đi xông xáo khắp nhà. Wonwoo tay buộc lại nút thắt lỏng lẻo của chiếc tạp dề màu hồng, cũng chẳng thèm quay đầu ra, chỉ không nhanh không chậm hỏi một câu:
- Sao hai người biết Joshua đang ở đây vậy ạ?
- Thì anh đi ngang qua, rất chi là tình cờ, nghe thấy tiếng Wonwoo gọi em ấy thôi - Tiếng nói từ trong phòng khách vọng ra văng vẳng. Có người từng nói, Jeonghan chính là đồ đệ của một Ninja nào đó, nên thuật phân thân sử dụng vô cùng thành thục.
- Anh biết nhà em xây tường cách âm, cửa kính và cửa ra vào cũng rất dày, cách âm cũng tốt. Và cửa ra vào cách phòng bếp 15m chứ ạ?
- Ừ anh biết chứ. - Lần này, tiếng lại trôi ra từ phòng ngủ dành riêng cho khách.
- Thế à... - Wonwoo cười nhạt nhìn ai kia đang thản nhiên bóc từng quả quýt đặt trên bàn ăn, bắt gặp ánh mắt của cậu thì cũng chỉ nhún vai một cái. Thế là cậu cũng chẳng thèm hỏi han gì nữa, vươn người với lấy chậu hoa nhỏ nhắn đặt trên bệ cửa sổ. Nhìn nhìn ngắm ngắm một hồi, sau đó tay gẩy gẩy được một cái gì đó bé xíu trồi lên trên mặt sứ trắng muốt,có vẻ như là bề mặt sơn bị bong ra vậy, cậu liền kéo nó ra. Là một mẩu băng dính màu trắng, cùng màu với màu sứ. Nếu không nhìn kĩ thì chắc chắn mò sẽ không ra.
"rắc!"
Jeonghan đang lật tung chăn đệm chợt rùng mình ớn lạnh, vội ôm lấy hai bả vai mình. Tuy linh cảm có cái gì đó không hay, nhưng việc tìm ra người yêu của Wonwoo vẫn được anh đặt lên hàng đầu, nên liền lắc đầu thật mạnh mấy cái nhằm gạt bỏ mấy suy nghĩ bất an kia, hay tay xoa xoa vai mình vài cái cho nóng người rồi lại tiếp tục hăng hái lật tung đồ nhà người ta lên.
Wonwoo cười khỉnh một cái, ném con chip nghe lén của ai đó xuống thùng rác.
- Anh không biết gì hết mà - SeungCheol nuốt miếng quýt xuống bụng phân trần, khuôn mặt đầy vô tội, đôi lông mày cau chặt - Tất cả không phải là kế hoạch của anh!!
- Em đâu có bảo là của anh? - Không nhanh không chậm buông một câu.
- Nhưng... nhưng cũng không phải của Hanie đâu!!
- ....
- ...Tại sao em không nói gì hết vậy? - SeungCheol lạnh người hoảng hốt, tim giật thót lên một cái.
Liệu tôi có thể thoát khỏi mấy người này không? Cậu nhìn xuống dưới chân, đôi lông mày trĩu xuống. Xem nhóc mèo nhà cậu đang sợ hãi như thế nào kìa. Joshua đã tự mình cuộn lại thành một cục bông màu cam sẫm tròn tròn, mũi thì chúi xuống đất, bốn chân dùng móng bấu chặt lấy đôi dép đi trong nhà của cậu. Wonwoo thở dài, phải mau đuổi mấy người này đi mới được, không đến tối cậu lẫn Joshua đều không được ăn sáng mất. nghĩ là làm, cậu liền quay mặt ra, thở dài nói:
- Anh SeungCheol này, em...
- Ahhaha!!! Anh thấy rồi nhé!!!
Có tiếng reo thích thú rộn lên từ phía phòng ngủ của cậu, cắt đứt lời chưa kịp dứt của Wonwoo. Cả hai người đều khó hiểu nhìn ra, liền thấy người con trai tóc dài mặt mày hớn hở đang lao tới, dường như anh còn có cảm giác xúc động mãnh liệt với cái áo mình đang cầm trên tay.
- Nhìn này nhìn này!! - Anh phấn khích đến nỗi giọng lên cao hẳn một tông - Bình thường Wonwoo nhà chúng ta mắc bệnh sạch sẽ, có bói cả thế kỉ chắc cũng chẳng ra nổi một hạt bụi nào. Thế mà nhìn này nhìn này - Anh lặp lại một lần nữa, không những thế còn dứ dứ thứ mình vừa tìm được ra trước mặt SeungCheol - Một cái áo bị vứt xuống dưới sàn một cách bừa bãi đó. Nào, không việc gì phải ngại, em cứ nói hết cho ông anh này nghe nào!! Rốt cuộc hôm qua đã có 'phi vụ' gì thế?
- Đây là áo của em, hôm qua chạy đi tìm Joshua về mệt quá nên em bèn lột áo ra rồi lên giường đi ngủ luôn - Đấy phi vụ đấy, anh thích nghe thì em chiều - Và em quên chưa hỏi, mới sáng ra mà hai người đã qua nhà em làm gì?
- Tại hôm qua em về sớm mà không bảo gì đấy, làm bọn anh lo sốt vó, cứ nơm nớp lo sợ rằng em sẽ bị tai nạn hay chẳng may bị ốm do dầm mưa thì sao? Nên là... - Jeonghan cất giọng ngọt xớt đầy vẻ thương tâm, kiểu 'anh lo lắm đấy, anh lo nhất cho chú đấy à'. Còn Wonwoo thì dường như đã đặt việc làm điểm tâm sáng cho mèo cưng lên trên trên hết, nên vẫn chỉ chăm chăm làm đồ, hoàn toàn không có ý định tiếp nhận ý tốt của đàn anh mình.
Jeonghan nói một thôi một hồi, cuối cùng cũng biết mình đang được người ta hào phóng đã mấy quả bơ ăn đến cuối năm, mặt mày liền trở nên ủ ê, chùi chùi tay mấy cái lên đôi mắt khô khốc của mình: -Đến quay người lại mà nói một câu cũng không làm, rốt cuộc em giận gì vậy. Anh rõ ràng có ý tốt mà...
Cậu thở dài một hơi.
- Anh SeungCheol, anh lại để Hansol trông hiệu sách rồi đi tí tởn với ông này à?
- Ừ. - Người kia một tay vỗ lưng người thanh niên tóc dài đang ôm trán buồn bã, ra vẻ an ủi người yêu, trả lời.
- Dạo này lại có người nữa đến xin mở fansign cho anh Jeonghan ạ?
- Ừ.
- Hôm sinh nhật em, cái chậu hoa màu trắng đó là hai người tặng nhỉ?
- Ừ.
- Vậy cái thứ mà em chắc chắn dùng để nghe lén kia cũng là của hai người đúng không?
- Ừ... mà ấy ấy không phài - Choi SeungCheol giờ mới nhận ra ánh mắt hình viên đạn của thằng em, liền ho khan mấy tiếng. Anh vội vàng cật lực lắc đầu, cật lực phủ nhận - Không... không phải của bọn anh đâu. Em bỏ con dao xuống đi, có gì từ từ nói được không?...
Wonwoo cầm con dao làm bếp, mặt lạnh như băng đá nghìn năm.
- Chẳng phải anh nhận cái chậu này đúng là của hai anh tặng ạ? Em nói thật, hai người chưa đủ biến... à không bình thường sao? Giờ đến cả cái ông bán chậu cây này cũng điên tới nỗi tặng kèm con chip nghe lén cơ à? Mà anh không cần phải run như thế đâu, em cất dao thôi mà.
Rõ ràng là cũng đã biết mười mươi thằng em mình thâm sâu khó lường thế nào rồi, lại còn hay nói bóng nói gió, thế nhưng ông anh JeongHan của cậu vẫn cứ một mực cố chấp. Anh xông thẳng lên phía trước SeungCheol, hai cánh tay vô thức dang ra che chắn, khiến người ta lập tức liên tưởng đến hình ảnh mẹ gà đang bảo vệ đứa con bé bỏng của mình khỏi lũ diều hâu độc ác.
- Wonwoo, đấy không phải của SeungCheol đâu mà - anh quả quyết - Cái chậu hoa đó lùn lùn trắng trắng, lại còn in nổi hình vẽ của một ông mặt trời và một bông hoa 7 cánh đáng yêu, nhìn từ góc độ nào cũng là giống quà dành cho bé Hạo hơn. Em thử nghĩ đi!! Anh đã đột nhập... à nhầm, đến chơi nhà em bao nhiêu lần rồi, sao mà sơ suất chọn quà không hợp với gu của thằng em lạnh lùng của anh chứ, nên là...
Chưa kịp thanh minh xong thì đã bị dòng chữ hoa mĩ 'Dành tặng Wonwoo yêu quý của anh Jeonghan' nổi bần bật trên chậu hoa đập vào mắt, khiến anh chỉ còn biết im lặng đổ mồ hôi hột.
Wonwoo thở dài, lén đưa mắt nhìn sinh vật nhỏ bé từ nãy tới giờ đã chui tọt vào khoảng trống trước chân mình, nằm giữa hai chân cậu và cái tủ bếp thế này... Joshua thành cái nhân của cái bánh kẹp thịt rồi. Cười khổ một cái, lập tức thấy không còn có chút lòng hiếu khách nào, buông một câu:
- Nếu hai người không có việc gì quan trọng thì tốt nhất nên về đi?
Nghe được câu này, JeongHan mở to mắt, rất kinh ngạc im lặng một lúc, sau đó kêu lên:
- Hả?!! Wonwoo, sao tự nhiên hôm nay em đuổi bọn anh về như vậy?? Đừng giận chứ, anh biết lỗi rồi mà, để anh mời em đi ăn sáng.
- Em không đuổi, nhưng mà...- Wonwoo trong lòng rối bời nhìn mèo nhỏ đang bắt đầu nóng lòng muốn được bế mà lấy móng cào ống quần không dứt, một mặt muốn ôm Joshua mà vỗ về, một mặt lại không hề muốn thất lễ với đàn anh. Tình anh em và tình yêu Joshua, thực sự có cân đo đong đếm như thế nào cũng không quyết định được. Thì ra đây chính là cái mà người ta gọi là 'tiến thoái lưỡng nan' đây. Quả nhiên phải trải qua một lần thì mới biết khổ đau.
Cậu chẳng để ý rằng thanh niên tóc dài kia thấy Wonwoo ngập ngừng mãi, lại cứ cúi xuống nhìn, liền tò mò đưa mắt nhìn theo.
-Ý! Có một con mèo nhỏ kìa!!
Nói xong liền lao vào cướp mèo nhanh như chớp, Wonwoo không kịp phản ứng, hốt hoảng quay phắt ra, nhưng cũng không đành giành giật mèo nhỏ như đứa vừa bị cướp đồ thế, sợ nhóc ấy càng thêm hoảng sợ, chỉ biết trân trối nhìn Joshua đang vùng vẫy trong tay người ta. Cậu nhìn khuôn mặt thích thú vô cùng của JeongHan, lòng tràn ngập sự bất lực, khẩn khoản yêu cầu:
- Anh à, anh mau thả Joshua ra, nhóc ấy sợ người lạ.
- Ồ, vậy ra em là Joshua sao? - Jeonghan biết Joshua đang sợ hãi lắm chứ, cứ cố vươn người ra chỗ chủ nhân thế kia, nhưng không phải mèo nào cũng thế, nựng một chút là sẽ ngoan sao? Thế nên vẫn cứ ngoan cố ôm lấy Joshua - Hóa ra là em à? Em là người tình của Wonwoo đó hả?
Joshua nghe xong liền dựng đứng cả hai tai lên, lông trên người cũng dựng ngược như vừa bị hù cho kinh hãi. Tuy là thôi không vùng vẫy nữa, nhưng lại bắt đầu nhắm tịt hai mắt lại, lấy hai chân trước ôm lấy đầu như muốn cố giấu đi khuôn mặt nhỏ xíu của mình. Điều này khiến cho JeongHan phì cười.
- Anh JeongHan à!! - Ai đó nhìn mèo nhỏ nhà mình lo lo lắng lắng, bắt đầu mất kiên nhẫn, mặt đen sầm sì, có nguy cơ xông vào đánh nhau chỉ vì mèo cưng tới nơi.
- Vậy chỉ cần có em, là Joshua sẽ ngoan ngoãn đi cùng chứ? - JeongHan quay ra, khuôn mặt háo hức.
- Dạ? - Trong một giây, khuôn mặt hốt hoảng liền biến thành ngờ nguệch.
- Vậy đưa Joshua đi ăn sáng thôi, anh đãi. Anh muốn tìm hiểu một chút về chàng trai xinh đẹp này đây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip