Chương 76 => 85


Khi Tề Phong vừa ra khỏi cửa Duẫn Nhi xoay người nhìn Ngô Thế Huân nói.

-Thật sự phải đưa tin ra ngoài sao. Em sợ có người sẽ lợi dụng, lúc đó gây bật lợi cho chúng ta. Không cần làm hôn lễ, hôn lễ đối với em không quan trọng. Chỉ cần anh một lòng một dạ, yêu thương em là đủ rồi

Ngô Thế Huân nghiêm túc lên tiếng.

-Nhưng anh lại xem trọng. Duẫn Nhi của anh, phải là một cô dâu đẹp nhất Thành Phố S này. Anh sẽ cho em một hôn lễ lớn nhất thế kỷ.

Duẫn Nhi lo lắng, không muốn Ngô Thế Huân phải mạo hiểm.

Nếu cô là bọn họ, thì cũng sẽ lợi dụng lúc cử hành hôn lễ mà ra tay giết chết Ngô Thế Huân

Trong lòng cô nghĩ, lần này đám người đó là muốn đối phó vớiNgô Thế Huân .

-Em đừng lo lắng. Chúng ta sẽ chính thức, cử hành hôn lễ một ngày sau đó. Anh chỉ nói vậy để dụ bọn họ, rơi vào cái bẩy mà anh đã gài sẵn cho họ mà thôi.

Lúc này Duẫn Nhi mới buông xuống nổi lo âu trong lòng.

-Đường Tam, em phải ở bên cạnh bảo vệ Nhi đến ngày hôn lễ.

-Dạ, em hiểu.

Đường Tam hiểu ý của Ngô Thế Huân.

Lần này cô nhất định không để Duẫn Nhi xảy ra chuyện gì.

-Ngày mai, em cùng anh đi chọn áo cưới.

Duẫn Nhi vui mừng gật đầu, không phải cô vui mừng vì Ngô Thế Huân dẫn cô đi chọn áo cưới.

Mà là vì bay giờ cô mới thật sự là vợ của Ngô Thế Huân.

Không người phụ nữ nào, có thể dờm ngó đến anh.

Duẫn Nhi được xuất viện, về nhà dưỡng thương.

Ngô Thế Huân có chuyện ra ngoài bàn với Long Kiệt.

Chỉ đưa Duẫn Nhi và Đường Tam về tới biệt thự, rồi đi ngay lập tức.

Kỳ này Đường Tam thật sự, không rời Duẫn Nhi nửa bước.

Lúc Má Trần nhì thấy Duẫn Nhi, bà vui mừng vô cùng.

Hôm trước bà bị Tiểu Thu bỏ thuốc ngũ.

Khi tĩnh lại mới biết đến chuyện Tiểu Thu đã làm.

Trong lòng bà luôn lo lắng không yên.

Bay giờ nhìn thấy cô không sao, trong lòng bà mới yên tâm phần nào.

-Phu Nhân, cô không sao chứ?

Duẫn Nhi biết Má Trần là người trung thành vớiNgô Thế Huân , nên luôn cung kính đối với bà.

-Má Trần con không sao,bay giờ con và em bé điều rất khỏe.

Nghe được Duẫn Nhi nói vậy trong lòng bà như bỏ xuống được một gánh nặng.

-Phu nhân nghĩ ngơi đi, khi nào Má Trần làm xong điểm tâm sẽ gọi người.

Duẫn Nhi gật đầu, rồi cùng Đường Tam đi lên phòng.

Bước vào phòng Duẫn Nhi ngồi trước bàn trang điểm, ngấm khuôn mặt xanh sao của mình.

-Sau khi chị bị thương chuyện gì đã xảy ra?

Cho dù Duẫn Nhi bị hôn mê, nhưng vẫn có thể nghe được, một số việc trong lời nói của bọn họ.

Đường Tam bất đầu thuật lại toàn bộ quá trình.

Bất đầu từ lúc Duẫn Nhi bị thương, đến lúc Ngô Thế Huân trừng phạt Tề Phong.

Sau khi Duẫn Nhi nghe Đường Tam kể lại, cô liền lên tiếng.

-Tề Phong vì thất trách, đáng bị sử phạt. Huân làm rất đúng.

Đường Tam còn tưởng khi kể cho Duẫn Nhi nghe việc, Tề Phong bị Ngô Thế Huân sử phạt.

Duẫn Nhi sẽ thong cảm và nói giúp, nhưng không ngờ cô lại nói như vậy.


-Chị Nhi sao chị lại nói như vậy. Đâu phải là lỗi của anh ấy, là do em cứ theo nan nỉ. Anh ấy là vô tội

Duẫn Nhi cười chế giễu.

-Vô tội, em nghĩ Huân sẽ trừng phạt, một thuộc hạ trung thành mà không có lý do?

-Chắc vì anh Huân lo lắng cho chị.

Duẫn Nhi lắc đầu cười.

-Chị biết tính tình của Huân. Anh ấy đích thực là lo lắng cho chị, Nhưng anh ấy là người công tư rõ ràng.

Đường Tam vẫn chưa hiểu ý của Duẫn Nhi, cô ngồi gải đầu nói.

-Em vẫn chưa hiểu ý của chị.

Duẫn Nhi dùng tay gõ lên đầu của Đường Tam rồi nói.

-Huân huấn luyện thuộc hạ vô cùng nghiêm ngặt, quân lệnh như nuối. Lời nói của anh ta là mệnh lệnh, dù trời có sụp xuống cũng không thể làm trái. Vậy mà Tề Phong lại không phục tùng mệnh lệnh. Chị biết Huân vì tình cảm đặt biệt với Tề Phong, nên mới sử phạt nhẹ. Nếu đổi lại là người khác, chị nghĩ đã không còn mạng để lấy công chuộc tội.

Lúc này Đường Tam mới gật đầu, tỏa ra hiểu ý của Duẫn Nhi.

-Ah, vậy côi như là Tề Phong đã mây mắn, vì còn giữ được cái mạng này.

-Chứ em nghĩ, một bang phái đứng đầu Hắc đạo, nếu Huân không nghiệm ngặt. Làm sao anh ấy có thể phục chúng. Làm sao thủ hạ có thể trung thành, không dám làm trái mệnh lệnh

-Không ai hiểu được anh Huân, bằng chị Nhi cả.

Đường Tam vừa nói vừa cười.

Hai người nói xong chuyện đó, Đường Tam liền nhớ đến việc của Nam Liệt.

-Chị Nhi, em thấy anh Huân rất xem trọng Nam Liệt. Khi chị hôn mê, vì dành thời gian châm sóc cho chị. Anh ấy đã giao ban Lôi Ưng, cho Nam Liệt toàn quyền phụ trách. Em sợ, nếu như Nam Liệt quả thật có giả tâm. Sẽ là mối họa lớn đối với anh Huân

Trong lòng Duẫn Nhi cũng đang lo lắng về điều này.

Cô phải giúp anh, nhưng hiện tại bụng cô đã lớn, hành động bất tiện.

Cô phải hết sức cẩn thận, không để bảo bối bị thương.

-Em có tra ra được gì không?

Đường Tam lắc đầu.

-Em chỉ biết Nam Liệt thường xuyên liên lạc Việt Vũ. Nhưng hắn ta qủa thật là một con cáo già, không để lại một chút manh mối.

Duẫn Nhi ngồi suy nghĩ, có cách nào giúp đượcNgô Thế Huân  không.

Cô biết cái ngày hôn lễ mà anh tuyên bố ra ngoài, là để đối phó với tổ chức Kim Xà.

Hôm đó chắc chắn Ngô Thế Huân sẽ dùng mình, để làm mồi nhử bọn họ.

Cô lo lắng anh sẽ bị Nam Liệt tín kế.

Duẫn Nhi cầm cây lượt trên bàn trang điểm lên, chảy vào mái tóc dài màu hạt dẻ của mình rồi suy nghĩ.

-Ah, còn chuyện này em chưa nói với chị. Lúc làm phẫu thuật chị mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu khẩn cấp. Trong kho máu của bệnh viện, không còn loại máu của chị. Vì nhóm máu của chị hơi đặc biệt, nên đám người của tụi em không ai là phù hợp cả. Nhưng thật trùng hợp, thủ lãnh và chị lại cùng một nhóm máu.


-------------------------------------------------

Đường Tam nói xong quan sát sắc mặt của Duẫn Nhi.

Đúng y như cô dự đoán.

Sau khi Duẫn Nhi nghe cô nói vậy, sắc mặt liền thay đổi.

Nét nghi ngơ, hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Nhưng so với mọi người, Duẫn Nhi có thể nói, là bình tĩnh một cách lạ kỳ.

Đường Tam không biết trong lòng Duẫn Nhi đang nghĩ gì, liền lên tiếng.

-Chị không kinh ngạc với những gì em vừa nói ra sao?

Duẫn Nhi nhìn Đường Tam, rồi từ từ đặt cây lược trên tay, xuống bàn trang điểm.

-Trong lòng chị cũng đã nghi ngờ từ lau, vì sao một thủ lãnh lạnh lùng như cha nuôi. Lại yêu thương và chiều chuộng chị, một cách vô lý như vậy. Nhưng chị nghĩ, nếu quả thật, cha nuôi là cha ruột của chị, mà ông lại cố tình che dấu. Chắc trong đó có việc gì khó nói, nên cha nuôi mới làm như vậy. Chị không quan tâm, chỉ cần cha nuôi, yêu thương chị là đủ rồi. Việc cha nuôi hay là cha ruột, không qua trọng, cho nên chị mới không điều tra.

Nói đến đây Duẫn Nhi ngừng một chút, tay bất giác sờ lên bụng mình.

-Nếu vì cứu chị mà cha nuôi bất đắc dĩ để lộ ra bí mật này, chị sợ người mà cha nuôi muốn giấu việc này, sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Cô lo lắng có người sẽ gây bất lợi đến Long Kiệt.

Đường Tam nghe Duẫn Nhi nói vậy, trong lòng khâm phục vô cùng.

Duẫn Nhi chỉ lớn hơn cô hai tuổi.

Vậy mà có thể nghĩ chuyện một cách sâu xa như vậy.

-Tam nhi, em mở ứng dụng theo dõi Việt Vũ lên đi. Xem có phát hiện gì không.

Đường Tam cầm điện thoại di động lên, mở lên ứng dụng theo dõi.

Tiếng nói của Việt Vũ vang lên.

-Thưa thủ lãnh, Nam Liệt có báo tin, hai tuần nữa Ngô Thế Huân sẽ cùng với Duẫn Nhi cử hành hôn lễ. Lúc đó hắn sẽ phối hợp với chúng ta, trừ khử Ngô Thế Huân , Duẫn Nhi và luôn cả Long Kiệt.

-Tốt, ta đã đợi cái ngày này mười mấy năm rồi. Long Kiệt những gì ngươi nợ ta, ta sẽ kiến con gái ngươi trả lại cấp 10. Ha ha ha. Đừng tưởng giấu diếm, việc các người có con, là ta không biết. Trời đúng thật là có mắt, kỳ này ta sẽ kiến ngươi ném thử, cái mùi vị mắt đi người thân nhất của mình, là như thế nào.

Lúc Ngô Lạc Bằng nói chuyện cùng Việt Vũ, Ngô Lạc Khánh từ bên ngòai bước vào thư phòng.

Anh tức giận về việc, Việt Vũ cho người đến bệnh viện giết Duẫn Nhi

-Cha, tại sao cha lại làm như vậy? Nhi đau có đắc tội với cha. Tại sao cha lại cho người giết em ấy.

Lúc nghe được giọng nói của Ngô Lạc Khánh, Duẫn Nhi và Đường Tam điều kinh ngạc.

Họ không ngờ thủ lãnh của tổ chức Kim Xà, lại là cha của Ngô Lạc Khánh.

Cũng là bác cả của Ngô Thế Huân .


Ngô Lạc Bằng dùng bàn tay, đập mạnh lên trên cái bàn gỗ.

Bang..

Giọng nói tức giận của ông vang lên.

-Không đắc tội, con nói nó không đắc tội gì với ta. Con có biết nó là ai không? Nó là con gái ruột của Long Kiệt, cũng là người đàn ông năm xưa, cùng mẹ con bỏ trốn.

Ngô Lạc Khánh kinh hoàng, khi nghe Ngô Lạc Bằng nói ra những lời này.

Anh lắc đầu phủ nhận.

-Không thể nào, trong chuyện này nhất định có sự lầm lẫn. Con đã đích thân, nhìn thấy mẹ và người đàn ông đó, bị ba giết chết.

Ngô Lạc Bằng nhìn Ngô Lạc Khánh, nghiêm túc nói.

-Khi vớt thi thể của mẹ con lên, ta đã thấy, bà bị chúng hai viên đạn. Nói cách khác, bà ta đã hy sinh bản thân mình, đỡ cho Long Kiệt một viên đạn. Lúc đó ta đã biết, tên gian phu kia còn sống. Nhưng không biết tin tức của hắn. Cho nên trong lòng ta, luôn có một cây gai không thể nhổ bỏ được. Mấy tháng trước, thủ hạ của ta điều tra ra đuợc, Long Kiệt chính là người đàn ông, năm xưa của mẹ con.

Nói đến đây sắc mặt của Ngô Lạc Bằng vô cùng đáng sợ, cặp mắt ông hiện lên những tia máu đỏ.

Nhìn vào giống như, muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

-Chuyện này, có liên quan gì đến Nhi đâu, tại sao lại phải kéo em ấy vào trong cuộc.

Ngô Lạc Bằng tức giận, dùng giọng điệu phẫn nộ, hét lên với Ngô Lạc Khánh.

-Không liên quan, nó mới là người đáng chết nhất. Nó là đứa nghiệt chủng, của đôi gian phu dâm phụ đó sinh ra.

-Không thể nào, chuyện đó không có khả năng. Nếu tín theo năm, thì lúc đó Nhi đã được 3 tuổi.

-Đúng họ đã lén lúc qua lại với nhau, nhiều năm về trước.

Ngô Lạc Khánh nghe Ngô Lạc Bằng nói vậy, thân thể anh không còn sức lực.

Anh lui về bức tường phía sau, dựa lưng lên tường để tránh bị ngã xuống.

Thân thể của anh từ từ trợt xuống dưới mặt đất.

Ngô Lạc Khánh ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Giọng nói yếu ớt của anh vang lên.

-Nói như vậy, Nhi là em gái ruột của con.

Ngô Lạc Bằng nghe anh nói vậy, ông tức giận cầm cái gạt tàn thuốc bằng thủy tin trên bàn.

Ném về hướng Ngô Lạc Khánh, trúng vào tay anh rồi rơi xuống mặt đất vở nát ra.

-Ngươi không có em, nó chỉ là một đứa nghiệt chủng, của đôi cẩu nam nữ đó. Không cho phép ngươi nói như vậy. Nghe không!

Hai chữ cuối cùng, Ngô Lạc Bằng gần như là gầm thét.


------------------------------------------------------

Phía bên này Đường Tam dùng tay, che miệng mình lại vì kinh ngạc.

Cô không thể nào tưởng tượng được, mình vừa mới nghe được, một bí mật động trời.

Duẫn Nhi dùng tay chống lên bàn trang điểm, cô không còn sức lực để chống chội nữa.

Tại sao chuyện lại ra như thế này.

Duẫn Nhi có thể đoán ra, cô là con gái của Long Kiệt, nhưng việc cô là em gái của Ngô Lạc Khánh.

Chuyện đó không thể nào.

Đường Tam nhìn thấy thần sắc Duẫn Nhi không ổn, bước tới đỡ Duẫn Nhi lên.

-Chị không sao chứ?

Duẫn Nhi khoát tay, ý bảo là không sao.

Lúc này Việt Vũ đang ở đầu giây bên kia lên tiếng.

-Thủ lãnh, bang Hắc Việt đã bị Ngô Thế Huân tiêu diệt. Giờ thuộc hạ của thủ hạ, tất cả đã gia nhập vào tổ chức Kim Xà.

Ngô Lạc Bằng lấy lại tin thần, nói với Việt Vũ.

-Được, vậy cũng tốt, tránh cho ngươi phải buông ba. Bây giờ ngươi và Nam Liệt, phải có một kế hoạch chu toàn, để đối phó vớiNgô Thế Huân  và Long Kiệt trong ngày hôn lễ.

-Dạ, thủ hạ sẽ tìm Nam Liệt bàn bạc.

Nói xong Việt Vũ cúp máy.

Ngô Lạc Khánh từ dưới mặt đất đứng lên, anh không còn tâm trí gì để suy nghĩ đến việc Ngô Lạc Bằng vừa nói với Việt Vũ nữa.

Lúc này trong lòng anh vô cùng rối rắm.

Tại sao lại như vậy.

Anh buồn phiền chạy xe đến chung cư của Ngọc An.

Bay giơ người anh muốn gặp mặt nhất chính là cô.

Chỉ có cô bên cạnh, mới có thể làm ổn định lại tin thần của anh.

Ngô Thế Huân ngồi trong phòng VIP trong Bar Night Angel.

Long Kiệt nhìn anh, tay cầm hộp quẹt máy, đốt lên một điếu thuốc.

Ông đưa choNgô Thế Huân , anh cầm lên hít vào một hơi mạnh.

Phun ra làng khói đen.

Điếu thuốc này đến thật là đúng lúc, lúc này Ngô Thế Huân đang phiền não vô cùng.

Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, gõ gõ nó lên cái gạt tàn.

Những tro tàn của điếu thuốc rối xuống,Ngô Thế Huân  cất giọng lên nói.

-Con định 2 tuần sau, sẽ tổ chức một hôn lễ giả, để dụ Ngô Lạc Bằng ra mặt. Tới lúc đó con muốn một lần, tiêu diệt toàn bộ tổ chức Kim Xà.

Nói đến đâyNgô Thế Huân hít thêm một hơi thuốc, rồi từ từ nhã khói ra.

Long Kiệt biếtNgô Thế Huân cần sự giúp đỡ của ông, chỉ là anh không lên tiếng.

Long Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói.

-Tới hôm đó, ta và thủ hạ của ta cũng sẽ có mặt.

Ngô Thế Huân nhìn thẳng vào mặt của Long Kiệt, khi anh nghe ông nói những lời này.

Nét mật kiên quyết của ông làmNgô Thế Huân  cảm giác hổ thẹn.

Vì bảo vệ người phụ nữ của mình, mà phải nhờ đến người khác giúp đở.

Ngô Thế Huân anh không muốn chút nào.

Long Kiệt nhìn thấy được sự do dự trong mắt anh, ông liền nói.

-Nếu ta không tới, Ngô Lạc Bằng sẽ nghi ngờ.

Ngô Thế Huân cũng biết điều này, nhưng anh không muốn ông mạo hiểm.

-Nhưng hôm đó sẽ rất nguy hiểm.


-Nguy hiểm.


Long Kiệt cười khinh thường nói ra hai từ này.

-Ta đã bỏ một bên, hai từ này từ lau rồi. Vì Nhi dù bỏ cả cái mạng già này cũng đáng.

Ngô Thế Huân trong lòng hơi lo lắng.

Anh biết Long Kiệt đối với Duẫn Nhi quan trọng vô cùng.

Nếu kế hoạch của anh có gì sơ sót, anh chỉ sợ Duẫn Nhi sẽ đau lòng.

-Cậu đừng lo, tới lúc đó người của tổ chức Thần Long, sẽ hổ trợ người của cậu. Với thế lực của hai chúng ta, ta không tin, một lão già như Ngô Lạc Bằng mà chúng ta cũng giải quyết không xong.

-Tốt, con sẽ tiếng hành theo kế hoạch. Nhưng bác đừng nói với Nhi, là con sẽ tự mình làm mồi nhử bọ họ.

Long Kiệt nhìn Ngô Thế Huân rồi suy nghĩ.

-Lỡ tôi có bất trắc gì, tổ chức Thần Long sẽ giao lại cho Nhi. Cậu phải hỗ trợ nó.

Ngô Thế Huân gật đầu đồng ý.

Khi nói chuyện xong với Long Kiệt, cũng đã qua giờ cơm tối.

Anh ngồi trên xe do Tề Phú lái.

Xe vừa chạy qua một con đường, đông đúc người qua lại, có rất nhiều quày hàng bán đồ ăn vật.

-Dừng xe.

 Ngô Thế Huânlên tiếng, anh muốn xuống, mua cho Duẫn Nhi vài món ăn vật.

Một chiếc xe đắt tiền, dừng lại trước một khu ăn uống bình dân.

Tề Phú bước xuống xe, cung kính mở cửa cho Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân một thân Âu phục màu đen, từ trên xuống dưới toàn là đồ hiệu.

Khi anh bước xuống xe, tất cả ánh mắt điều dồn hết lên người anh.

Các cô gái không thể nào tưởng tương được, ở một nơi như thế này lại có thể gặp đước một người đẹp trai, phong độ như anh vậy.

Ngô Thế Huân bước tới trước một quầy bán khoai lang nướng.

Tề Phú đứng trước ngăn cản, các cô gái muốn đến gầnNgô Thế Huân .

Anh biết Duẫn Nhi thích nhất là ăn khoai và hạt dẻ nướng.

Lúc này trong đầu Ngô Thế Huân chỉ có hình dáng lười biếng của Duẫn Nhi, đang nằm trên cái giường lớn, trong phòng ngủ mà thôi.

Bất giác anh nở nụ cười.

Mấy cô gái chưa từng gặp ai cười mà đẹp như anh vậy.

Nụ cười củaNgô Thế Huân  liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, khi nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ, của các cô gái chung quanh.

Anh nhìn họ sao mà chướng mắt vô cùng.

Mua khoai xong anh gấp gáp quay về biệt thự.

Khi vừa bước vào cửa lớn, tiếng TV ồn ào làm Ngô Thế Huân tưởng rằng Duẫn Nhi đang ngồi xem TV.

Anh quan sát xung quanh, chỉ thấy một mình Đường Tam, không thấy bóng dáng Duẫn Nhi đâu.

-Nhi đâu?.

Anh hỏi Đường Tam lúc này đang nằm dài trên sopha xem TV.

-Chị Nhi đang ở trong phòng, chỉ nói mình hơi mệt muốn nghĩ ngơi một chút.

Đường Tam do dự một chút rồi nói tiếp.

-Chị Nhi vừa mới phát hiện ra Ngô Lạc Khánh là anh ruột của chị ấy. Em thấy tâm tình của chị Nhi không được tốt mấy.


-----------------------------------------

Ngô Thế Huân nghe xong, lo lắng bước nhanh lên lầu.

Trước cửa phòng ngủ Ngô Thế Huân  dừng lại, anh không nghe được động tĩnh gì bên trong, không biết cô đang làm gì.

Nhưng anh biết chắc, tâm tình lúc này của Duẫn Nhi vô cùng bối rối.

Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.

Hiện ra trước mặt anh, là Duẫn Nhi đang ngồi trên chiếc sopha đặt sát cửa sổ.

Hai chân cô co lên, đầu dựa lên đầu gối, hai tay choàng qua chân.

Cập mắt mông lung, nhìn bầu trời xa xôi ngòai cửa sổ.

 Ngô Thế Huânnhìn dáng vẻ đau lòng này của cô, trái tim anh đau nhói.

Anh cầm bộc khoai và hạt dẻ nướng đi đến bên cạnh Duẫn Nhi.

Đặt bộc đồ xuống bàn, anh ôm cô từ phía sau.

Anh yêu thương hôn lên tóc, đặt càm mình lên vai cô.

Duẫn Nhi chỉnh lại tư thế ngồi của mình, nép vào lòng Ngô Thế Huân
Cô ngửi được mùi hương của anh.

Hương thơm quen thuộc, làm thần trí Duẫn Nhi bình tĩnh lại phần nào.

Duẫn Nhi xoay người vương tay ôm eo Ngô Thế Huân, đầu nép vào lòng ngực rắn chắc của anh.

-Huân, nếu có một ngày em không ở cạnh anh. Anh nhớ phải sống thật tốt.

Cả buổi tối, Duẫn Nhi ngồi trong phòng suy nghĩ.

Theo cách nói của Ngô Lạc Bằng, người ông ta muốn đối phó nhất, chính là cô.

Cô phải tìm cách không thể để ông ta, làm hại đếnNgô Thế Huân  và Long Kiệt.

Nhưng cô cũng tin vào khả năng củaNgô Thế Huân , cô tin chắc anh đã có kế hoạch chu toàn.

Nhưng chuyện trên đời không có gì là tuyệt đối, lỡ có chuyện gì rủi ro.

Cô sẽ liều cả mạng, để bảo vệ người cô yêu thương nhất.

Ngô Thế Huân nghe cô nói vậy, anh liền tức giận.

-Không có khả năng này.

-Em chỉ nói nếu như mà thôi.

Duẫn Nhi uất ức nhìn Ngô Thế Huân nói.

Giọng nói bá đạo và uy nghiêm của anh vang lên.

-Em nghĩ củng đừng nghĩ đến, Cả đời này, em chỉ được ở cạnh,Ngô Thế Huân anh.

Duẫn Nhi biết Ngô Thế Huân cũng giống như cô, anh xem cô và con như tính mạng của mình.

Nhất định dù chết cũng không để, hai mẹ con cô bị chút tổn thương gì.

Duẫn Nhi nhìn anh rồi cắt giọng thì thầm.

-Anh đã biết chuyện của em và Ngô Lạc Khánh?

Cô biết Đường Tam nhất định đã nói với anh.

Nhìn cử chỉ của anh, không chút gì là kinh ngạc cả.

Duẫn Nhi đoán chắc, anh đã biết từ lâu.

Ngô Thế Huân không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Anh không muốn hỏi cô về việc này, anh biết càng hỏi, thì chuyện sẽ càng phức tạp hơn.

Duẫn Nhi không muốn để mấy chuyện này, ảnh hưởng đến tâm tình của cô nữa.

Chuyện gì đến rồi sẽ đến, muốn cản cũng không được.

 Ngô Thế Huânthấy tâm tình của Duẫn Nhi hơi vui vẻ.

Anh cầm bộc khoai và hạt dẻ nướng đưa cho cô.


Ngửi được mùi thơm của khoai, bụng Duẫn Nhi bất giác kêu lên.

Duẫn Nhi dùng tay, che bụng mình lại.

NhìnNgô Thế Huân  xấu hổ nói.

-Em chưa ăn tối.

Ngô Thế Huân đau lòng, dùng tay khều nhẹ lên chớp mũi của cô.

-Lần sau không được như vậy. Không tốt cho bảo bối.

Duẫn Nhi nghe lời gật đầu.

-Em hứa, lần sau nhất định không để bảo bối đối bụng.

Cô cười cầm một củ khoai còn nóng hỏi lên, bóc vỏ đút cho Ngô Thế Huân một miếng, rồi mới tự mình ăn.

-Cảm ơn anh, vì tất cả những gì anh đã làm cho em.

Nói xong cô khom người nhẹ hôn lên môiNgô Thế Huân .

Anh yêu thương ôm cô thật chặt vào lòng, giống như hai người chỉ là một.

Ngày hôm sauNgô Thế Huân  cần về công ty.

Anh dặn Đường Tam và Tề Phong,

12 giờ trưa đưa Duẫn Nhi đến cửa hàng áo cưới "Huyền Thoại".

Sau khi hợp xong anh sẽ đến đó gặp cô.

Cửa hàng áo cưới "Huyền Thoại" là cửa hàng áo cưới lớn nhất, thành phố S do Alex Smith kinh doanh.

Alex Smith là nhà tiết kế áo cưới nổi danh ở Pháp, anh được giải nhất trên thế giới, là nhà tiết kế trẻ trong 5 năm liền.

Muốn anh tiết kế một bộ lễ phục, phải đặt trước cả năm.

Không phải ai anh cũng sẽ nhận lời.

Xe dừng lại trước một cửa hàng sang trọng,

Toà nhà ba tầng được trang trí theo phong cách huyền thoại, ảo mộng.

Một chiếc xe ngựa bằng thủy tin, được đặt ngay giữ đại sảnh.

Toàn bô đồ vật trang trí là màu trắng kết hợp với thủy tin, như trong truyện cổ tích.

Duẫn Nhi nhìn thấy mấy cô phục vụ, đứng thành hai đường thẳng trước cửa, cung kính chào đoán khách hàng.

Ba người bước vào trong, Đường Tam kéo tay Tề Phong đi xem lễ phục phụ dâu.

Duẫn Nhi đã nói sẽ cho cô và Tề Phong làm dâu phụ, rể phụ.

Duẫn Nhi nhìn hai người bọn họ cười.

Cô quá hiểu tính tình của Đường Tam, cô ấy giống y như một đứa trẻ.

Duẫn Nhi đi xung quanh, xem qua lo vài bộ lễ phục.

Từ tròng phòng thử đồ đi ra, Ngọc Anna với gương mặt tự đắc nhìn Duẫn Nhi một khách phách lối.

Ngọc Anna nhìn Duẫn Nhi từ trên xuống dưới.

Duẫn Nhi mặc một cái áo thung thùng thình, một cái quần bó và mang đôi giày đế bằng.

Ngọc Anna khinh thường nói với cô phục vụ, đang chỉnh lại lễ phục cho cô.

-Các người làm ăn như thế nào, ngay cả chó mèo cũng được vào đây.

Đường Tam nghe đước lời nói mỉa mai của Ngọc Anna liền tức giận.

-Cô nói ai là chó mèo.

Ngọc Anna cười chế giễu.

-Nhìn là biết còn phải hỏi.


----------------------------------

Đường Tam giận đến mặt tái xanh.

Muốn xông lên đánh cho cô ta một trận.

Duẫn Nhi nắm tay Đường Tam lại, cô lắc đầu nói.

-Chị không thấy chó với mèo ở đây, mà từ nãy giờ, chị chỉ nghe một con chó điên sủa bậy sủa bạ.

Cô phục đứng bên cạnh muốn cười mà không dám.

Cái cô Ngọc Anna nầy, ỷ gia đình mình giàu có, kinh doanh cửa hàng bách háo " Ngọc Thị", quen biết đông, cứ phách lối ra vẻ ta đây,

Hôm nay cô cũng muốn xem, có người cho cô ta một bài học nới đời.

Cô phục vụ chuyển tầm mắt nhìn ba người đối diện.

Theo sự quan sát chuyên nghiệp của cô trong cái ngành này, người con gái mặc đồ giải dị này không đơn giản.

Cho dù Duẫn Nhi cứ tỏa ra thái độ thờ ơ, bình thường.

Nhưng cô có thể nhìn thấy hai người còn lại, luôn có thái độ tôn kính và khép nép trước mặt cô ta.

Dù không biết thân thế và lại lịch của Duẫn Nhi đi chăng nữa, với thân phận thấp hèn của cô ta, thì dù như thế nào cũng không thể đắt tội được.

Khi Ngọc Anna nghe được lời nói xiên xỏ của Duẫn Nhi, trong lòng tức giận vô cùng, sắc mặt trở nên thái xanh.

Sao cô gái này lại to gan như vậy, dám nói cô là chó điên.

Dù sao đi chân nữa, nếu nói về thế lực của gia đình cô, ở tại Thành Phố S này không mạnh bằng tứ đại gia tộc, nhưng cũng tương đương với Tư Thị và Mạc Thị.

Chỉ cần cô về nói với ba mẹ mình một câu, chỉ trong vòng một đêm, chắc chắn người đắt tội với cô sẽ bị ép đến, sống cuộc sống đầu đường xó chợ, không nơi để dung thân.

Ngọc Anna cô là một người, ai đắc tội với mình, đừng hồng có ngày sống được yên.

Trong lúc hai bên cãi vã, Bùi Anh Tuấn từ trong phòng thay đồ đi ra.

Hôm nay anh là bạn nhảy của Ngọc Anna, trong buổi vũ hội từ thiện của công ty cô, hàng năm điều tổ chức.

Anh muốn ra uy trước mặt Ngọc Anna, khi nhìn thấy tình hình này, liền bước tới dùng giọng điệu ta đây lên tiếng.

-Các người có biết, nơi này chỉ dành riêng cho khách hàng VIP không? Các người là ai mà tùy tiện vào đây, nói chuyện không lễ phép như vậy?

Bùi Anh Tuấn xoay người nói với các cô phục vụ.

-Còn không cho người đuổi họ ra ngoài.

Ngọc Anna thấy Bùi Anh Tuấn vì mình mà ra mặt, trên mặt liền hiện lên nụ cười đắc ý.

Các cô phục vụ, không biết phải làm như thế nào.

Bùi gia là một khách hàng lớn, tất cả trang phục dạ tiệc của họ, điều do cửa hàng của các cô cung cấp.

Vả lại anh còn là con trai cưng của Bùi cục trưởng, họ không thể đắc tội.

Bùi Anh Tuấn nhìn thấy mấy cô phục vụ do dự, liền ra hiệu cho hai tên vệ sĩ của mình.

Đường Tam nhìn một màng phụ họa này liền tức giận.

-Bùi công tử, vẫn chưa chừa cái thói phách lối này của mình sao? Nếu tôi nhớ không lầm, thì một người bị Tràn Tổng, lột chỉ còn lại một cái quần lót che thân. Vậy mà bây giờ lại lên mặt như vậy, làm một người con gái yếu đuối như tôi, cũng phải bụm miệng chê cười.

Tề Phong nghe Đường Tam nói những lời sắc bén này, trong lòng tán thưởng vô cùng.

Tề Phong thầm nghĩ "Đúng là không nên đắc tội với Đường Tam."

Bùi Anh Tuấn nghe cô nói vậy, sắc mặt liền trầm xuống, nét mặt giận giữ hiện rõ trên khuôn mặt anh.


Anh quan sát ba người trước mặt, cố nhớ lại họ là ai.

Nhìn một chút anh chợt nhớ ra, hai người con gái này anh không có chút ấn tượng, nhưng Tề Phong thì anh biết.

Không phải hắn là thuộc hạ thân cận của Ngô Thế Huân sao?

Lúc này sắc mặt của Bùi Anh Tuấn liền hoảng hốt, hắc chưa tiếp xúc với Ngô Thế Huân lần nào.

Nhưng hắn đã nghe, rất nhiều tin đồn đáng sợ vềNgô Thế Huân .

Chỉ cần đắc tội với  Ngô Thế Huân , ngày hôm sau, công ty của người đó liền phá sản.

Bùi Anh Tuấn thay đổi thái độ, xoay qua Ngọc Anna nói.

-Thôi đừng chấp nhất với bọn họ, đừng để họ ảnh hưởng tới tâm trạng của chúng ta.

Ngọc Anna, liền tức giận, không hiểu thái độ này của Bùi Anh Tuấn là sao.

Mới vừa rồi còn mạnh miệng, nhưng bay giờ lại khép nép như vậy.

Cô bước lên muốn cho Đường Tam một bài học.

-Con nhỏ ranh con này, mày tưởng mày là ai. Ở đây đâu tới phiên mày nói hươu nói vượn.

Vừa nói xong định vương tay chụp lấy cánh tay của Đường Tam.

Không ngờ chưa chụp được tay của Đường Tam, đã bị Duẫn Nhi dùng mép bàn tay, chặt mạnh xuống một cái. Duẫn Nhi ra quyền nhanh như chớp.

Lúc này sắc mặt của Duẫn Nhi không hề thay đổi.

Vẫn ôn nhu, bình thản, như chuyền vừa xảy ra, không liên quan gì đến cô.

Tiếng xương bị gãy vang lên.

Rắc rắc....

Ngọc Anna hoảng hốt, liền nhìn Duẫn Nhi bằng cập mắt đọc ác.

Tay trái cô cầm lấy tay phải của mình, hét lên vì đau đớn.

Ahhhhhhhh.....

Tất cả người có mặt điều sửng sốt.

Họ không ngờ một cô gái nhìn vào, dịu dàng và yếu đuối như vậy.

Nhưng khi ra tay lại tàn nhẫn và mạnh mẽ đến không thể ngờ.

-Anh Tuấn, cô ta đã đánh gãy tay của em rồi.

Tiếng nói nghẹn nào của Ngọc Anna vang lên.

Trong lúc này vì chuyện vừa xảy ra, Bùi Anh Tuấn như một người mắt hồn, anh sửng sốt đứng tại chổ.

Khi nghe Ngọc Anna kêu mình, anh mới lấy lại tinh thần, bước tới đỡ lấy Ngọc Anna.

Anh nhìn vào cánh tay bị gãy của cô, liền nhìn sang Duẫn Nhi

Anh không thể tin, một cô gái mảnh mai như vậy, lại có sức lực phi thường.

Xương cánh tay của Ngọc Anna, hầu như vì cú đánh vừa rồi của Duẫn Nhi mà vỡ nát.

Trong lòng Bùi Anh Tuấn thầm nghĩ, với sức lực của mình, còn chưa chắc có thể gây ra tổn thương lớn như vậy.

Bùi Anh Tuấn biết họ không phải là những người tầm thương.


---------------------------

Bùi Anh Tuấn không muốn gây chuyện phiền phức liền lên tiến.

-Thôi mình đi bệnh viện đi. Nếu chậm trễ, cánh tay em sẽ bị phế.

Ngọc Anna tức giận, tính tình đại tiểu thư của cô ta, bắt đầu bộc phát.

-Đi......đâu có dễ dàng như vậy. Dám đụng vào em, em sẽ khiến bọn họ, hối hận vì đã chọc đến Ngọc Anna em.

Vừa nói xong cô ra hiệu cho hai tên vệ sĩ, vừa mới bước vào cửa hàng, khi nghe tiếng thét của cô.

Cô muốn họ cho Duẫn Nhi một bài học.

Duẫn Nhi đứng quan sát Ngọc Anna, nhìn thấy hai tên vệ sĩ tiến đến gần mình, cô không hề tỏa ra chút gì gọi là sợ hãi, hay hoảng hốt cả.

Ai nấy điều biết, cô Ngọc Anna này bụng dạ hẹp hòi, ra tay đọc ác.

Có một cô gái, lúc trước chỉ vì giành giật một bộ lễ phục mà đắc tội với Ngọc Anna.

Ngọc Anna đã cho vệ sĩ của mình, đánh cô ta cho đến tàn phế, còn tự tay của mình dùng kéo xởn mái tóc dài của cô gái kia.

Các cô phục vụ điều tán thưởng, sự gan dạ này của Duẫn Nhi.

Nếu đổi lại là bọn họ, chắc giờ này tay chân điều rung cầm cập.

Bùi Anh Tuấn thấy vậy, liền túm lấy tay của Ngọc Anna nói.

-Đừng đụng vào họ, em đấu không lại họ đâu.

Ngọc Anna vẫy tay mình ra khỏi bàn tay của Bùi Anh Tuấn, nhìn anh khinh thường nói.

-Đúng là nhát gan, có ai ở Thành Phố S này, mà em không dám đụng vào.

Một lời nói ngong cuồng thót ra từ miệng của Ngọc Anna, làm Bùi Anh Tuấn phải rùng mình.

Chắc cô ta không biết mình đang đụng vào ai.

Tề Phong nghe Ngọc Anna nói vậy, liền cảm thấy thương hại cho gia đình của cô ta.

Tại sao lại sinh ra một đứa con ngang ngược và lộng hành như vậy.

-Ngọc tiểu thư, đúng là lá gan to bằng trời. Ngô Thế Huân tôi, mà cô cũng xem không ra gì.

Giọng nói uy nghiêm củaNgô Thế Huân  vang lên.

Lúc này Ngô Thế Huân từ bên ngoài cửa bước vào, vì nghe đuợc những lời Ngọc Anna vừa nói, cập mắt anh hơi khép lại, đầy nguy hiểm.

Trên người anh mặc một bộ âu phục Armani màu đen, áo sơ mi màu xanh.

Nhìn không chổ nào có thể chê được, dáng người anh, dù mặc gì đi chăng nữa, cũng tôn lên sự cao quý và quyền uy.

Trên người Ngô Thế Huân luôn tỏa ra tà khí, làm người ta nhìn vào rất thu hút, nhưng lại không dám đến gần.

Đi phía sau anh là Tề Phú và hai tên vệ sĩ.

Khí thế củaNgô Thế Huân , không ai có thể sánh bằng.

Sự oai nghiêm của Anh, làm tất cả mội người, điều phải e sợ và khép nép.

Lúc này tất cả ánh mắt điều dồn hết lên người anh.

Những ánh mắt hâm mộ của mấy cô phục vụ, làm Duẫn Nhi chán ghét trong lòng.

Ngô Thế Huân không để ý đến một ai, anh bá đạo bước đến ôm Duẫn Nhi vào lòng.

Họ không thể nào tưởng tượng được, một cô cái tầm thường, lại được một người đàn ông xuất sắc như anh yêu thương.

Ngọc Anna nhìn thấyNgô Thế Huân , sắc mặt liền thay đổi, cô nhận ra Ngô Thế Huân

Dù anh ít khi xuất hiên trong giới truyền thong, nhưng vì là bạn lâu năm của Mạc Gia Yến, nên cũng biết đếnNgô Thế Huân  phần nào.


-Ngô Tổng, ngài nói vậy là không đúng. Là vị tiểu thư này ra tay trước, đánh gãy tay của tôi. Vì quá tức giận nên tôi mới nói vậy.

Ngọc Anna thay đổi giọng điệu nói chuyện của mình, muốn làm Ngô Thế Huân có ấn tượng tốt với cô.

 Ngô Thế Huânbuông Duẫn Nhi ra, nhìn vào khuôn mặt thờ ơ của cô lên giọng hỏi.

-Là em ra tay?

Duẫn Nhi nhìn anh, giọng nói thản nhiên vang lên.

-Phải là em, chỉ là chuyện nhỏ, anh không cần lo.

Mấy cô phục vụ thầm nghĩ trong lòng.

Đánh gãy tay người ta mà gọi là chuyện nhỏ.

Còn câu "anh không cần lo" của cô ý nghĩa là gì?

Không cần lo cho Ngọc Anna, hay không cần lo cho cô.

Ngô Thế Huân tức giận, sắc mặt liền thay đổi, nhìn Duẫn Nhi bằng cập mắt bực bội.

Ngọc Anna vui mừng trong lòng, cô nghĩ chắc chắn, dùNgô Thế Huân thế lực có lớn đến đâu, cũng phải nể mặt Ngọc gia phần nào.

Dù sao gia tộc của cô, cũng không phải tầm thường.

-Tại sao lại vì một người không ra gì, mà làm bẩn tay mình.

Lúc nghe Ngô Thế Huân nói vậy, miệng của các cô phục vụ, há thành chữ O, vì kinh ngạc.

Sắc mặt của Ngọc Anna liền biến sắc.

Cô không ngờ anh lại nói như vậy.

Đánh gãy tay của cô anh không nói gì thì thôi, lại lo tay của cô ta bị bẩn.

Trên đời này, sao lại có một người nói chuyện vô lý như vậy.

Ngô Thế Huânnhìn vào bàn tay của Duẫn Nhi lúc này hơi ửng đỏ.

Anh đau lòng cầm tay cô lên, nhẹ nhàng xoa vào nơi bị đỏ, trên tay của Duẫn Nhi

Ngô Thế Huân ngước mặt lên dùng giọng nói lạnh lùng nói với Ngọc Anna.

-Là cô làm tay của vợ tôi sưng đỏ?

Lúc nghe Ngô Thế Huân nói Trình Lam là vợ của anh.

Ngọc Anna liền sợ hãi, nhưng chỉ trong chốc lát, cô lấy lại tinh thần.

-Sao Ngô Tổng lại nói như vậy. Tay của cô ta chỉ hơi đỏ mả thôi, còn tay của tôi đã bị cô ta đánh gãy.

Ngô Thế Huân nhìn Ngọc Anna, cập mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Ngọc Anna vì ánh nhìn sắc bén này củaNgô Thế Huân , bất giác lui về phía sau hai bước.

Giọng nói ngang tàng củaNgô Thế Huân  vang lên.

-Dù cô có chết 100 lần, cũng không thể so được với chút tổn thương này của vợ tôi.

Bùi Anh Tuấn nghe những lời nói bá đạo này của Ngô Thế Huân

Trong lòng thầm nghĩ, so với lời đồnNgô Thế Huâncòn đáng sợ hơn nhiều.

-Ngô Tổng, tôi nghĩ Ngọc tiểu thư không có ý làm hại đến Ngô phu nhân. Xin ngài thứ lỗi cho cô ấy.


-------------------------

Ngọc Anna tức muốn chết luôn.

Trên đời này sao lại có nguời vô lý như vậy.

Cô tưởng rằng mình là người ngang ngược nhất, nhưng không ngờ, Ngô Thế Huân còn ngang ngược hơn cô cấp trăm cấp ngàn lần.

Bị người ta đánh gãy tay, mà còn phải nói xin lỗi.

Đây là cái thế giới gì, từ trước tới giờ chỉ có cô ăn hiếp người ta, chứ đâu có việc, cô phải xuống nước xin lỗi.

Ngọc Anna không biết sống chết liền lên tiếng.

-Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta, dù sao đi chăng nữa, Ngọc Gia cũng có tiếng tâm và địa vị ở Thành Phỗ S này. Dù Ngô Tổng muốn đánh chó, cũng phải kiêng chủ nhà.

Ngô Thế Huân nghe Ngọc Anna nói vậy, sắc mặt của anh hiện lên vẽ tà ác.

Chân mày anh bất giác nhíu lại, cập mắt nhìn thẳng vào mặt của Ngọc Anna.

Tiếng nói khàn khàn củaNgô Thế Huân  vang len.

-Ngọc Thị là cái thá gì, mà Ngô Thế Huân tôi phải nể mặt.

Nói xong anh liền nhìn Duẫn Nhi , vào lúc này vì đứng quá lâu, nên thân thể của Duẫn Nhi mệt mỏi vô cùng.

Cô nép người sát vào người của Ngô Thế Huân

Dựa đầu lên lòng ngực rắn chắc của anh.

Đặt hết trọng lượng cơ thể của mình, lên người anh.

 Ngô Thế Huânbiết, vì mang thai cho nên sức khỏe của cô hơi yếu.

Trước mặt của tất cả mội người,

Ngô Thế Huân yêu thương bế Duẫn Nhi qua ghế sopha bên cạnh ngồi xuống.

Ôm trọn thân thể của Duẫn Nhi vào lòng.

Mấy cô phục vụ ước gì mình có thể tìm đước, một người đàn ông như Ngô Thế Huân.

Ngọc Anna nghe  Ngô Thế Huânkhinh thường gia đình mình, liền nỗi cáu.

-Ngô Tổng, đừng tưởng một tay có thể che trời.

Ngô Thế Huân nghe Ngọc Anna nói vậy, cập mắt hiện lên sự châm chọc, giọng nói kinh thường vang lên.

-Ngô Thế Huân tôi không thể một tay che trời. Nhưng chỉ cần một lời nói của tôi, Ngọc gia, sẽ vì cô chỉ trong vòng một đêm, mà tán gia bại sản.

Nói xong anh ra hiệu cho Tề Phú.

Tề Phú liền lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý của mình.

-Cho người làm giá cổ phiếu của Ngọc Thị, xuống tới không đáng một xu. Ngô Tổng không muốn Ngọc Thị có cơ hội trở mình

Ngọc Anna nghe anh nói vậy cô liền xông tới, mật cho cánh tay của mình, lúc này đang đau đớn vô cùng.

Cô chụp lấy cái điện thoại trong tay Tề Phú nói.

-Không.... Các người không được làm như vậy.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Duẫn Nhi câu mày, vì những tiếng la hét của Ngọc Anna.

Anh bực bội nhìn Bùi Anh Tuấn nói.

-Bùi công tử, người nên đem cô ta đi đi. Đừng làm vợ tôi khó chịu.

Lúc này Bùi Anh Tuấn bước tới đỡ lấy Ngọc Anna. Giờ không con ra vẻ phách lối ta đây nữa.

-Em đừng náo loạn nữa, em sẽ hại chết cả gia đình của mình.

Lúc này Ngọc Anna mới chịu nghe lời nói của Bùi Anh Tuấn.


Cô biết Ngô Thế Huân có khả năng đó.

Ngọc Anna, Bùi Anh Tuấn và mấy tên vệ sĩ, rơi khỏi cửa hàng áo cưới Thần Thoại.

Bốp bốp bốp....

Lúc này từ trên lầu truyền đến mấy tiếng vỗ tay.

Ha ha ha

Alex Smith cười một cách sảng khoái, từ trên lầu bước xuống.

Anh mặc một cái áo sơ mi và quần tây màu trắng, mang giày thoải mái "boat shoes"

* Đôi giày làm bằng vải bố, không cần mang vớ, cao đến mắt cá chân.

Dáng người Alex cao gầy, làn da trắng, mũi cao thẳng,cập mắt màu xanh nước biển.

Anh là một người Pháp nguyên thủy.

-Huân, đã lầu không gặp, cậu không hề thay đổi chút nào, vẫn luôn làm người ta nhìn vào thật khó ưa.

Alex Smith đi tới bắt tay củaNgô Thế Huân .

-Alex, đã lâu không gặp, cái miệng này của cậu, vẫn không nói được, một lời dễ nghe.

Ngô Thế Huân vừa bắt tay Alex vừa nói.

Alex là bạn thân từ thời đại học với Ngô Thế Huân

Hai nguời luôn nói chuyện như vậy.

Alex không e dè Ngô Thế Huân như những người khác.

Buông tayNgô Thế Huân  ra, Alex lui về phía sau 2 bước.

Anh đứng hai tay đút vào túi quần tay, quan sát Duẫn Nhi từ trên xuống dưới.

Ngô Thế Huân nhìn thấy ánh mắt thâm dò của Alex, nhìn chầm chầm vào nguời của Duẫn Nhi anh bất giác câu mày.

A um.....

Ngô Thế Huânhắng giọng muốn nhắc nhở Alex, Duẫn Nhi là của anh.

Alex biết tính độc chiếm của Ngô Thế Huân vô cùng mạnh mẽ, chỉ cười rồi búng tay một cái.

Mấy cô phục vụ hiểu ý của Alex, bước tới cung kính mời Duẫn Nhi theo bọn họ vào phòng thử lễ phục.

Đường Tam thấy vậy cũng đi theo giúp một tay.

Ngô Thế Huân mặc xong lễ phục đứng chính giữa đại sảnh cùng với Alex, Tề Phong và Tề Phú chờ Duẫn Nhi bước ra ngòai.

Chờ một chút, một cô phục vụ cầm cái điều khiển từ xa, bấm một nút.

Bức tường màu trắng trước mặt, bất đầu di chuyển.

Từ từ xoay qua bên phải, dưới sự kinh ngạc của mọi người, Duẫn Nhi đứng trên bực thềm hình trái tim.

Trên người cô mặc áo cưới màu trắng tinh khiết.

Vì Trình Lam mang thai gần 5 tháng, cho nên bụng của cô đã lớn, Alex đành phải thiết kế theo kiểu đầm xoè của công chúa, phần trên vì Ngô Thế Huân không thích người khác, ngấm nhìn thân thể của Duẫn Nhi, nên Alex đành phải thiết kế một cái áo cưới cổ trái tim, hai tay ngắn làm bằng ren, bó sát phần ngực.

Một cái tùng xoè làm bằng ren trắng được đính mấy chục viên kim cương xung quanh.

Mấy viên kim cương vì những ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống, tỏa sáng lấp lánh một cách lạ thường.

Ở nơi thắt lưng Alex đặt một đoá hoa tường vi bằng thủy tin.

Duẫn Nhi đứng trên bức thềm được ánh đèn rội thẳng lên người mình.

Ngô Thế Huânnhìn Duẫn Nhi đắm đuối, cô y như một nàng công chúa, từ trong bức tranh cổ tích bước ra ngoài.


------------------

Duẫn Nhi từ trên bực thềm buớc xuống, cập mắt cô không thể rời khỏi nguời của Ngô Thế Huân

Giờ phút này, anh đẹp trai một cách lạ thường, y như một bức tượng điêu khắc hy lạp.

Trên người anh mặc âu phục màu trắng, khác với bộ âu phục đen thường ngày.

Màu đen huyền bí làm người ngoài nhìn vào, thấy anh đáng sợ và nguy hiểm.

Nhưng bộ âu phục màu trắng này thì khác, nó tăng thêm phần phong độ và nhã nhặn của anh.

Nhìn vào hấp dẫn vô cùng.

Trên nguời anh tỏa ra khí chất vương giả và oai nghiêm.

Anh y như một chàng Bạch Mã Hoàng Tử, được ông trời tạo ra, dành riêng cho Duẫn Nhi cô.

Trong lòng xúc động, cập mắt Duẫn Nhi hơn ngấn lệ.

Ngô Thế Huân bước tới nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.

Cho dù là đang mang thai đi chăng nữa, Duẫn Nhi vẫn tỏa ra sự hấp dẫn vô cùng.

Hai người nhìn nhau, giờ phút này trong mắt cả hai, chỉ có duy nhất là đối phương mà thôi.

Mấy cô phục vụ qua cả mắt, họ không ngờ cô gái bình thường vừa rồi, không cần trang điểm chỉ thay một bộ lễ phục, lại có thể trở thành xinh đẹp và quyến rũ vô cùng.

Đây là lần đầu tiên, họ thấy một cập vợ chồng đẹp đôi như vậy.

Đúng như câu" Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa."

Alex nhìn thấy ánh mắt vừa ý củaNgô Thế Huân, liền bước tới nói với Duẫn Nhi

-Cô đúng thật là có phước, được Huân yêu thương như vậy. Đáng lẽ tháng này tôi đang ở Paris, đang chuẩn bị tổ chức buổi sưu tầm áo cưới, vào tuần lễ thời trang Quốc Tế. Nhưng Huân cho máy bay tư nhân qua Paris, đón tôi về gấp để đặc biệt thiết kế cho cô một bộ lễ phục.

Trong lòng Duẫn Nhi cảm giác ngọt đến không thể tả.

Nhìn anh thường ngày nghiêm túc và bá đạo như vậy, nhưng không ngờ anh lại chu đáo và tỉ mỉ vô cùng.

Ngô Thế Huân nhìn thấy nụ cười trên mặt Duẫn Nhi, anh yêu thương ôm cô vào lòng.

Đường Tam nhìn hai người ngọt ngào như vậy, cô liền dùng tay huých Tề Phong một cái.

-Anh thấy không, anh Huân như vậy mà lại là một người chu đáo và lãng mạn vô cùng. Không như người nào đó, y như một khúc gỗ.

Tề Phong nghe cô nói vậy, làm bộ như không hiểu.

Cố tình trêu ghẹo cô, tay gãi đầu làm bộ mặt vô tội nói.

-Em nói anh sao? Anh là người, đâu phải là gỗ.

Đường Tam nghe anh nói vậy, muốn xong tới, cho anh một đấm vào mặt.

-Đúng là vì em đã làm nhiều chuyện ác, nên ông trời mới tạo ra anh, để dầy dò em.

Vừa nói Đường Tam vừa thở hổn hển, y như con sư tử đang tức giận.

Tất cả mội người, khi nghe Đường Tam nói vậy liền bật cười lên.


Không khí trong cửa hàng Thần Thọai cũng vì Đường Tam mà trở nên nhộn nhịp lên hẳn.

Thử áo cưới xongNgô Thế Huân  đưa Duẫn Nhi đến nhà hàng Pháp tại khách sạn The Palm của Tràn Hao.

Anh biết cô thích nhất là ăn thịt bò bít tết tại đây.

Hai người vừa bước vàoNgô Thế Huân  nhìn thấy đông đúc người sắp hàng chờ lấy chổ.

Cô nắm tayNgô Thế Huân , kéo nhẹ một cái rồi nói.

-Thôi đông quá, chắc chờ phải lâu lắm. Mình đi chổ khác cũng được.

Ngô Thế Huân yêu thương nắm tay cô thật chặt rồi lên tiếng.

-Từ trước đến nay,Ngô Thế Huân anh, không bao giờ phải chờ đợi cái gì cả.

Duẫn Nhi nghe anh nói vậy, liền cười nhìn anh nói.

-Vậy bảo bối của chúng ta là điều duy nhất, có thể khiến Ngô Tổng, nôn nao chờ đợi một cách cam tâm tình nguyện.

Ha ha ha..

Ngô Thế Huân nghe Ngô Thế Huân nói vậy liền bật cười.

Anh gặt đầu vui vẻ nói.

-Đúng, trên đời này không có gì có thể ảnh hưởng đếnNgô Thế Huân  anh, chỉ có riêng Duẫn Nhi em và con là ngoại lệ.

Ngô Thế Huân dắt tay Duẫn Nhi, đi đến cửa vào của nhà hàng.

Nam phục vụ vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân liền khom người cung kính nói.

-Ngô Tổng mời vào.

Duẫn Nhi kinh ngạc nhìnNgô Thế Huân

Cả buổi chiều cô luôn ở bên cạnh anh, cô đâu thấy anh gọi điện thoại đặc chổ.

Ngô Thế Huân nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Duẫn Nhi, anh cười nói.

-Đồ ngốc, Tràn Hao đã dành sẵn một căn phòng VIP cho anh, Mạnh Hùng và Nam Liệt dùng. Cho nên lúc nào đến đây cũng đều có chổ.

Lúc này Duẫn Nhi mới hiểu, quả thật khi có quyền, có thế việc gì cũng sẽ được ưu đãi hơn.

Ăn xong Ngô Thế Huân và Duẫn Nhi, đi dạo trên bờ biển tư nhân thuộc về quyền sở hưữ của khách sạn The Palm.

Duẫn Nhi một tay nắm tayNgô Thế Huân , tay còn lại cầm đôi giày của mình, đi chân trần trên mặt cát mịn màng của bãi biển.

Hai người đi đến một nơi nộn nhịp nhất của bờ biển, Duẫn Nhi nhìn thấy một chiếc xe bán kem, liền muốn ăn.

Ngô Thế Huântìm chổ thoải mái cho Duẫn Nhi ngồi, rồi mới đi mua cho cô một cây kem dâu.

Duẫn Nhi nhìnNgô Thế Huân  vui vẻ đi mua kem, tay cô bất giác sờ lên bụng mình, miệng nở nụ dịu dàng.

-Bảo bối, hai mẹ con mình phải bảo vệ cha con. Mẹ tuyệt đối sẽ không tha, cho kẻ nào muốn làm hại đến gia đình chúng ta.


------------------

 Ngô Thế Huânquay trở lại, dáng vẻ uy nghiêm của anh, cầm một cây kem dâu nhìn vào thật buồn cười.

Duẫn Nhi như một đứa bé, vui mừng nhận lấy cây kem từ tay Ngô Thế Huân

Cô cắn một miếng kem rồi đút choNgô Thế Huân , anh lác đầu dịu dàng dùng tay chùi đi những vết kem dính trên môi cô.

Trình Lam nghịch ngộm cắn thêm một miếng kem.

Cô khom người vương tay kéo cà vạt của Ngô Thế Huân, để anh khom tới gần mình.

Duẫn Nhi áp môi mình lên môi anh, cô dùng đầu lưỡi của mình, đưa toàn bộ kem trong miệng vào miệng của Ngô Thế Huân

Anh nuốt kem trong miệng xuống, vương tay ôm cô đặt lên đùi mình.

Hai đôi môi vẫn không rời nhau.

Ngực của Duẫn Nhi vì tư thế này mà áp sát vào lòng ngực rắn chắc của anh.

Ngô Thế Huân hôn Duẫn Nhi một cách say đắm.

Duẫn Nhi tay chân mềm nhũn, làm rơi cây kem xuống mặt đất.

Cô không thể kèm chế được bản thân mình, bắt giác ôm anh thật chặt, hôn anh một cách đấm đuối.

Không biết vì sao, thân thể của Duẫn Nhi lúc này nhạy cảm vô cùng.

Chỉ cần Ngô Thế Huân có cử chỉ thân mặt với cô, thân thể của cô liền bị kích thích.

Giờ này Duẫn Nhi không còn biết, mình đang ở đâu, và đang làm gì. Trong lòng cô chỉ biết, cô thật sự rất muốn anh.

 Ngô Thế Huâncũng không khác gì với Duẫn Nhi là bao nhiêu.

Vì sự nhiệt tình này của cô, thân thể của anh bất đầu có cảm giác ham muốn mảnh liệt.

Duẫn Nhi có thể cảm giác đước, vật nam tín của anh cạ lên mông của mình.

Ngô Thế Huân buông Duẫn Nhi ra, lúc này vì kích dục mà khuôn mặt Duẫn Nhi ửng đỏ, cập mắt mông lung nhìn vào hấp dẫn vô cùng.

Ngô Thế Huân đứng lên ôm Duẫn Nhi đi thẳng vào khách sạn, tất cả ánh mắt điều dồn hết lên hai người.

Ngô Thế Huân không quan tâm đến một ai, thản nhiên ôm Duẫn Nhi lên phòng VIP Tổng Tống 5601 của anh.

Ngô Thế Huân ôm Duẫn Nhi đặt lên giường.

Cô theo thối quen, quan sát xung quanh, chợt nhớ lại điều gì Duẫn Nhi ngồi bặt dạy, nhìn Ngô Thế Huân nghi ngờ nói.

-Đây là nơi đầu tiên em gặp anh?

Ngô Thế Huân cười gật đầu một cái.

-Phải đây cũng sẽ là phòng tân hôn của chúng ta. Hôn lễ sẽ được tổ chức trong khách sạn này. Hôm đó anh sẽ cho người trang trí, căn phòng này thành phòng tân hôn.

Căn phòng này là kỷ niệm của anh và Cô.

Cho nên anh mới đặt biệt nói với Tràn Hao, giữ lại căn phòng này vĩnh viễn choNgô Thế Huân  anh.

Duẫn Nhi nhìn chung quanh căn phòng.


Những ký ức vào đêm hôm đó lần lược hiện lên trước mặt cô.

Từng ngọn đèn, từng đồ đặc trong phòng này, điều là kỷ niệm giữa anh và cô.

Duẫn Nhi nhìn thấy chai rượu vang năm 1982, chỉ còn lại nữa chai đặt trên bàn.


Nếu cô nhớ không lầm, thì đêm đó cũng là chai rượu nầy.

Nói như vậy là Ngô Thế Huân không hề thay đổi bắt cứ gì trong căn phòng này.

Duẫn Nhi bất giác nhớ đến cảnh lần đầu tiên gặp mặt anh.

Anh từ phòng tắm đi ra, chỉ quắn trên eo một cái khăn tắm màu trắng.

Cô bất giác cười một mình rồi nhìnNgô Thế Huân  nói.

-Sao anh tắm mà không khoá cửa. Lỡ có người phụ nữ khác, đi vào gặp anh không mặc quần áo thì sao?

-Ngoài Duẫn Nhi em ra, còn ai có thể to gan như vậy.

Ngô Thế Huân nhìn cô nói.

-Tất cả mội người điều biết, tính tình của Ngô Thế Huân anh. Dù là phục vụ phòng, họ cũng sẽ phái nam phục vụ. Chứ đừng nói đến, có phụ nữ xuất hiện ở đây. Em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.

Lúc này khi Duẫn Nhi nhìn lại Ngô Thế Huân, trên người anh chỉ còn mặc mỏi một cái quần lót.

Anh đứng trước mặt Duẫn Nhi với một thân hình hoàn mỹ, vô cùng hấp dẫn.

Tim Duẫn Nhi bất đầu nhảy loạn, hơi thở nặng nề.

 Ngô Thế Huânnhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, dục vọng trong anh bất đầu bọc phát.

Anh khom người cởi bỏ thất cả vướng bận, trên người cô quăng xuống đắt.

 Ngô Thế Huânhôn khấp ngơi trên cơ thể của cô, từng nơi anh hôn qua điều để lại những dấu vết, thuộc về riêng anh.

Sáng sớm tĩnh lại Duẫn Nhi dùng tay, dụi cập mắt say ngủ của mình.

Cô nhìn thấy Ngô Thế Huân đang ngồi tại bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ.

Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên thân hình mạnh mẽ của anh.

Ngô Thế Huân đặt tay ở cầm mình, ngón trỏ làm động tác gõ gõ lên môi anh. Cập mắt đen thẩm nhìn vào rất nguy hiểm.

Duẫn Nhi biếtNgô Thế Huân  đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng.

Mỏi lần anh có chuyện phiền não, điều làm ra động tác này.

Duẫn Nhi dùng chăn bọc cơ thể Trần truồng của mình lại, đi chân trần đế ôm Ngô Thế Huân từ phía sau.

Cắt ngang những giòng suy nghĩ trong đầu anh. Anh xoay người lại bế Duẫn Nhi đặt lên đùi mình.

 Ngô Thế Huânyêu thương vuốt ve mái tóc dài của cô hỏi.

-Có mệt không?

Duẫn Nhi lắc đầu, dựa đầu mình lên ngực anh.

Cô không hỏi Ngô Thế Huân đang suy nghĩ gì.

Nhưng cô biết, anh đang lo lắng về việc hôn lễ cuối tuần này.

Cô phải tìm cách giúp anh, để đối phó với Ngô Lạc Bằng và Việt Vũ.

Không thể họ cùng Nam Liệt, nội ứng ngoại hợp làm hại đến anh.


--------------------

Ngày hôm sauNgô Thế Huân  cùng Tề Phú về công ty làm việc.

Duẫn Nhi gọi cho Đường Tam, đến biệt tự Ngô Viên có chuyện bàn bạc.

Tề Phong nhìn thấy Đường Tam, từ bên ngòai đi vào anh vui vẻ nói.

-Sao em đến sớm vậy, tối hôm qua còn bảo là mệt.

Đường Tam tức giận bĩu môi nói.

-Tại anh đó, cả đêm hành hạ người ta.

Tề Phong nghe cô nói vậy liền hắng giọng.

A um....

Lúc này mấy tên thuộc hạ của Tề Phong, đứng bên cạnh canh chừng điều bụm miệng cười.

Trong lòng thầm nghĩ.

Rốt cuộc cũng có người trừng trị được đại ca.

Đường Tam nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng, khuôn mặt ửng đỏ của Tề Phong liền bật cười.

Đường Tam cố tình chiêu chọc anh.

-Để em dặn dò Má Trần, nấu canh tẩm bổ cho anh, đêm qua anh yếu quá.

Tề Phong nghe Đường Tam nói vậy, muốn bị sặc bở nước bọt của chính mình.

Tề Phong ngượng ngùng xoay người nhìn mấy tên thủ hạ, bắt gặp khuôn mặt muốn cười mà làm ra vẻ, chúng tôi không nghe được gì của họ.

Tề Phong nổi giận trợn mắt lên nhìn Đường Tam, lúc này đang thông thả bước lên lầu, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Đường Tam vừa đi vừa cười gian trá, để lại Tề Phong với một bụng đầy nộ khí.

Bước vào phòng của Duẫn Nhi, Đường Tam nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế sopha kế bên cửa sổ.

Tầm mắt của Duẫn Nhi nhìn ra ngoài, ngấm những bông hoa xinh đẹp màNgô Thế Huân  hôm qua cho người trồng vì cô.

Từ trên nhìn xuống Duẫn Nhi có thể nhìn thấy, các cành hoa Hồng màu đỏ được kết thành hình trái tim, ở trong chính giữa, là hai chữ cái H và N, được kết thành bằng hoa Hồng trắng.

Chữ H tượng chưng cho Huân, còn N thì là Nhi 

Ngô Thế Huân biết Duẫn Nhi thích nhất là hoa Tường Vi.

Hoa thương Vi có rất nhiều màu, nhưng chung quanh Ngô Thế Huân chỉ trồng một mặt hoa Tường Vi màu Hồng.

Vì Hoa Tương Vi màu hồng, có ý nghĩa là "Anh yêu em mãi mãi."

Anh muốn làm Duẫn Nhi kinh ngạc, mới cố tình cho người trong vòng một ngày làm hoàn tất vườn hoa này để tặng cô.

Tâm tư của Ngô Thế Huân làm Duẫn Nhi vô cùng cảm động.

Càng lúc cô càng cảm giác được, tình yêu mạnh mẽ mà anh đã dành cho cô.

Có đôi khi Duẫn Nhi nghĩ, nếu cuộc đời này mình không gặp được một người bá đạo mà chung tình như Ngô Thế Huân

Không biết bay giờ mình sẽ ra sao, chắc có lẽ giờ này cô vẫn là một Duẫn Nhi, vô tư không lo âu, không vướng bận, không có một tiêu trong cuộc sống.

Ngoại trừ nghiêm túc làm nghiệm vụ ra, chắc có lẽ cô sẽ không bao giờ biết đến cái gì gọi là "tình yêu khắc cốt ghi tâm".

Đường Tam đi đến bên cạnh, đặt tay lên vai của Duẫn Nhi nhìn theo tầm mắt của Cô.

Đường Tam chặc lưỡi tán thưởng.

-Anh Huân quả thật là một người có tâm tư.

Duẫn Nhi gật đầu nhìn Đường Tam nói.

-Càng ngày chị càng yêu người đàn ông này. Cho nên chị phải tìm cách, giết cho bằng đuợc Việt Vũ. Còn về phần Ngô Lạc Bằng, ông ta là bác cả của Huân, chị sẽ để anh ấy tự giải quyết.


Duẫn Nhi cầm lấy điện thoại di động, mở ra ứng dụng theo dõi.

Lúc đầu không nghe gì cả, Duẫn Nhi và Đường Tam chờ khoản chừng 30 phút, rốt cuộc cũng nghe được giọng nói của Việt Vũ và Nam Liệt.

-Thủ lãnh kêu tôi báo với cậu, vào ngày hôn lễ chúng tôi sẽ cho người lén vào nhà thờ, chế ngự thuộc hạ củaNgô Thế Huân . Cậu phải phố hợp với chúng tôi, bỏ thuốc mê vào nước của bọn họ. Lần này thủ lãnh chỉ muốn thành công, không muốn thất bại. Ông ấy muốnNgô Thế Huân , Long Kiệt và Duẫn Nhi phải chết.

-Được, việc bỏ thuốc mê cứ giao cho tôi. Tôi sẽ ở bên trong, tìm cách bắt Duẫn Nhi làm con tin. Tôi không tin lúc Duẫn Nhi nằm trong tay tôi,  Ngô Thế Huâncòn giám hống hách.

Việt Vũ nghe Nam Liệt nói vậy liền cười đắc ý.

-Kỳ này chúng ta sẽ choNgô Thế Huân , ném thử muồi vị thất bại là gì. Tôi sẽ trả lại cho hắn cấp 10 lần, những sỉ nhục mà hắn đã gây ra cho tôi.

-Tôi đã chờ cái ngày này từ lâu

Nam Liệt dùng giọng gian ác nói.

Duẫn Nhi và Đường Tam nghe bọn họ nói vậy liền nhìn nhau.

Trình Lam biết nếu việc này, có sự giúp đỡ của Nam Liệt, thì chắc chắn kế hoạch củaNgô Thế Huân sẽ thất bại.

-Tam nhi, em phải đến nhà thờ lắp ráp thiết bị camera theo dõi. Chị muốn có thể quan sát tất cả hành động của bọn họ.

-Dạ, em đi ngay.

Đường Tam nói xong định đi, nhưng cô do dự một chút rồi nhìn Duẫn Nhi nói.

-Chị Nhi, chị có nên nói với anh Huân, về việc của Nam Liệt không?

Duẫn Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, cất giọng nói.

- Chị sẽ nói với anh ấy tối nay.

Nghe Duẫn Nhi nói vậy, Đường Tam mới yên tâm mà rời khỏi, đi đến nhà thờ Đức Mẹ.

Đường Tam đi một vòng xem xét hoàn cảnh xung quanh.

Nhập hết chi tiết vào máy tính xách tay.

Trong lúc đi xung quanh nhà thờ, Đường Tam chợt suy nghĩ ra một ý định.

Cô bất đầu lắp ráp camera theo dõi, đồng thời đặt thêm mấy quả bom mini tự mình biến chế, vào trong mấy góc khuất.

Có thể dùng điện thoại di động để khởi động bom từ xa.

Làm xong tất cả Đường Tam gọi điện báo cho Duẫn Nhi biết.

Đồng thời cũng gởi qua cho Duẫn Nhi sơ đồ của nhà thờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip