ĐKCMV 4
Trở lại khách sạn lúc năm giờ ba mươi. Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng ổn định, lấy lại dáng vẻ tự tin của mình.
Cô tắm dưới vòi hoa sen, vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì đột nhiên một người nào đó tìm cô, tìm cô sớm như vậy thì không thể là Thế Huân được. “Đó là ai nhỉ?”
“Hi! Không mong anh à!”- Hầu Minh Hạo đứng ở cửa. Anh mặc một chiếc áo màu vàng xanh giản dị, bên dưới là túi hành lý của anh, tay chống vào khung cửa trên khuôn mặt nở một nụ cười như ánh mặt trời trông sang trọng và thật sảng khoái.
“Trời ơi! Em không thể tin được.”- Lâm Duẫn Nhi cầm túi hộ anh. “Tại sao anh không thông báo cho em?”
“Anh muốn cho em một sự bất ngờ.”- Hầu Minh Hạo bước vào phòng, ánh mắt dơi trên người Lâm Duẫn Nhi . Cô mặc một chiếc áo choàng tắm không che được nửa cẳng chân trần. “Anh không mong đợi để có được một sự bất ngờ lớn hơn.”
“Em mới tắm xong.”- Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt giải thích.
“Thật tiếc là anh đã không đến sớm hơn.”- Hầu Minh Hạo nói đùa với cô.
“Em sẽ không để anh vào.”- Lâm Duẫn Nhi trả lời.
“Hey, thôi nói chuyện nghiêm túc! Mục đích chính anh đến đây là để giúp em.”- Hầu Minh Hạo mỉm cười. “Có vẻ như mối quan tâm của em đã cuốn trôi sự nhiệt tình và hài hước rồi.”
“Nhiệt tình? Đó không phải! Kể từ khi cô ở đây cô đã cảm thấy tất cả cảm xúc tiềm tàng trong cơ thể mình trỗi dậy, trước đó cảm xúc của cô như ngọn núi lửa đã tắt chìm trong im lặng. Phát hiện này đã làm cho cô sợ hãi!
“Hãy nói cho anh.”- Anh ngồi xuống cạnh giường vắt chéo hai chân một cách thoải mái. “Sự tình tiến triển như thế nào?”
“Hôm nay thật không tồi, em đã gặp con gái em.”- Đề cập đến vấn đề Niệm Dư khiến tinh thần Lâm Duẫn Nhi ngay lập tức trở lên vui vẻ. “Em gái của Thế Huân đã đem Niệm Dư đến bãi biển và em đã gặp con bé.”
“Chờ một phút.”- Ngô Thế Huân là luật sư nên luôn luôn quan tâm và phản ứng rõ ràng. “Em được sự cho phép của chồng cũ không?”
“Không, anh ấy không cho em và Niệm Dư gặp nhau.”- Lâm Duẫn Nhi trả lời
“À, em gái của anh ta đứng về phía em, sau đó thì sao?”- Hầu Minh Hạo phân tích tình hình.
“Than ôi! Ánh Thần đứng về phía em cũng vô ích thôi, chiều nay em bị anh ta bắt ngay tại chỗ và hẹn em sẽ đến đây để thương lượng lúc 7 giờ.”
“Anh ta vẫn còn yêu em?”- Hầu Minh Hạo nghiêm túc hỏi.
“Thế Huân à? Không, em nghĩ anh ấy khinh thường em.”- Duẫn Nhi trả lời
“Nếu em thương lượng về vấn đề này tối nay thì anh có nhiều thời gian. Khi em đàm phán thì tốt nhất nên có một luật sư ở bên để bảo vệ quyền lợi của em.”
“Tốt! Duẫn Nhi thực sự cần một luật sư có kiến thức trong lĩnh vực này giúp mình. Anh có nghĩ rằng em có hy vọng không?”
“Trước hết anh phải xem qua đơn ly hôn và giấy ủy quyền đứa con của em để xác nhận xem liệu các tài liệu em giữ có hợp lệ hay không, em có giữ bản sao không?”- Hầu Minh Hạo cho biết.
“Em có nhưng không mang, những giấy tờ này được đặt trong két an toàn ở nhà em tại Đài Bắc.”
“Những tài liệu này rất quan trọng, em có thể tin tưởng để anh đi lấy giúp em những tài liệu này không? Bằng cách này em có thể tiết kiệm việc đi lại.”- Hầu Minh Hạo thể hiện sự chân thành.
“Bây giờ anh là người duy nhất em tin tưởng.”- Duẫn Nhi trả lời nghiêm trọng không kém.
Hai người đều không cười.
Duẫn Nhi , con gái của em có xinh đẹp giống như em không?”- Hầu Minh Hạo rất tò mò.
“Ồ, con bé rất xinh!”- Duẫn Nhi không thể không nghĩ đến nụ cười ngọt ngào cùng lúm đồng tiền của cô bé. Sau đó, cô hỏi với mối quan tâm: “Minh Hạo , em có thể bảo vệ quyền thăm viếng không?”
“Không chắc chắn lắm, phải chờ thông tin đầy đủ để có thể kiện tụng. Trước đó, có thể hy vọng nhưng em đừng lo lắng nhiều.”
“Cảm ơn anh!”Duẫn Nhi nắm tay của Minh Hạo biết ơn nói: “Anh giúp em một tay vào thời điểm này có ý nghĩa rất lớn đối với em.”
Minh Hạo dùng tay còn lại nắm lấy tay cô, bao bọc nó trong bàn tay mình. “Chúng ta đã biết nhau trong một thời gian dài và từ lâu anh vẫn luôn khao khát tình cảm của chúng ta có thể tiến xa hơn nữa.”
Minh Hạo nói trong khi ôm Duẫn Nhi và ngập trong hương thơm ngọt ngào từ tóc của cô.
Duẫn Nhi thích vòng ôm ấm áp và đáng tin cậy của anh nhưng lại không nén được cảm giác bất an, không yên tâm. Sau một ngày dài đấu tranh, cô cần cảm giác an bình và thoải mái.
Lúc này cửa đột nhiên mở ra. Thế Huân ở cửa ánh nhìn trở nên âm u khi thấy Duẫn Nhi nép mình trong vòng tay của một người đàn ông lạ.
Lâm Duẫn Nhi hoảng loạn vùng vẫy cố thoát khỏi vòng ôm của Minh Hạo nhưng anh ta một điểm cũng không nhận thức được. “Thế Huân đến.”- Cô cuối cùng cũng phải cảnh báo anh.
Một khắc tiếp theo mọi việc diễn ra như cảnh trong phim. Hầu Minh Hạo bỏ Duẫn Nhi ra quay lại nhìn thì Ngô Thế Huân nhanh chóng dáng một cú đấm vào bụng anh. Minh Hạo đang loạng choạng trong cơn đau chưa kịp phản ứng thì Ngô Thế Huân lại tiếp tục vung nắm đấm lên lần nữa.
“Không! Thế Huân dừng lại đi.”- Duẫn Nhi kinh ngạc vội vàng nắm lấy cánh tay của Thế Huân .
Thế Huân trừng trừng nhìn vào cô, sau đó đẩy cô ngã xuống đất.
Cuối cùng Hầu Minh Hạo cũng đứng thẳng lên, ngay lặp tức Thế Huân thẳng thừng tung cú đấm tiếp theo nói lời chào đến cằm của anh, Minh Hạo loạng choạng. Không cho anh ta một cơ hội để hồi phục, Thế Huân nắm lấy cổ áo Minh Hạo nhìn chằm chằm vào anh ta một cách lạnh lùng.
“Bỏ anh ấy ra! Thế Huân .”- Lâm Duẫn Nhi lo lắng và sợ hãi khóc. “Anh ấy chỉ là một người bạn của em thôi.”
Thế Huân quay lại lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt băng lãnh cùng tia nhìn sắc bén làm Duẫn Nhi rùng mình rụt rè lùi về phía sau.
Đột nhiên Thế Huân bỏ Minh Hạo ra bắt lấy cánh tay của Duẫn Nhi .
Duẫn Nhi mắt đầy nước nhìn Thế Huân cầu tình, miệng hồng run rẩy. Đột ngột Thế Huân khịt mũi buông cô ra.
“Duẫn Nhi gọi cảnh sát đi!”- Hầu Minh Hạo quát. “Hãy để hắn vào tù.”
“Không!”- Duẫn Nhi không di chuyển.
Thế Huân khinh bỉ cười việc bảo Lâm Duẫn Nhi gọi cảnh sát! Giọng anh đáng sợ. “Anh ta là ai? người tình của cô à? Gọi điện báo cảnh sát đi! Nhìn vào hiện trường này ai là người bị bất lợi thêm đây?”- Ngữ khí của Thế Huân thập phần khinh thị.
Dù sao Duẫn Nhi cũng không gọi cảnh sát, cô không muốn làm cho việc xấu hổ này rắc rối hơn. Thế Huân dường như đã hiểu lầm mối quan hệ của cô với Minh Hạo .
“Anh ấy không phải là người tình của tôi mà là đồng nghiệp và là bạn của tôi ở Đài Bắc.”- Duẫn Nhi không thể không giải thích
Gạt đi cái nhìn không ưng thuận của Thế Huân , Duẫn Nhi quay sang Hầu Minh Hạo giới thiệu: “Đây là cha của Niệm dư cũng là chồng cũ của em.”
“Đừng kiêu ngạo, tôi là luật sư của Duẫn Nhi !”- Minh Hạo quát.
Thế Huân khinh bỉ nhìn hai người bất ngờ xông vào Minh Hạo . “Các luật sư hiện nay phục vụ khách hàng theo cách này [Dịch vụ] sao.”- Anh mỉa mai. Sau đó anh nhanh chóng ném túi của Hạo Minh ra cửa.
“Bây giờ thì đi đi!”
“Anh không có quyền đuổi tôi ra khỏi đây!”- Không chịu thua kém Ngô Thế Huân quay trở lại.
Nhưng Thế Huân không quan tâm đến anh ta, anh nói với Duẫn Nhi : “Nói chuyện với tôi mà không có anh chàng này nếu cô muốn nhận một cái gì đó về việc của Niệm Dư, nếu không – cô biết hậu quả rất rõ ràng.”
“Duẫn Nhi không được để bị hắn đe dọa.”- Minh Hạo hét. “Em cần kiến thức pháp luật để giúp em có lại con gái!”
“Em…”- Duẫn Nhi thực sự tiến thoái lưỡng nan.
“Hừm! Cô không cần bất kỳ sự trợ giúp pháp lý nào, tôi là người duy nhất có thể giúp cô. Hãy nhớ rằng năm đó cô đã ký vào giấy gì? Nó làm cô bỏ cả quyền thăm viếng.”- Thế Huân nhắc nhở cô.
“Tôi…”- Duẫn Nhi càng hoảng loạn hơn.
“Thật không?”- Minh Hạo vội vàng hỏi.
Duẫn Nhi ảo não gật đầu, một lúc không nói được một lời.
Thế Huân không kiên nhẫn hướng ánh nhìn đến Minh Hạo nhắc Duẫn Nhi một lần nữa: “Ở đây không cần dịch vụ của anh nữa, anh có thể đi.” Sau đó anh quay về Duẫn Nhi cho cô biết: “Cuối cùng cô muốn hay không muốn thảo luận về việc của Niệm Dư? Tôi không muốn sự hiện diện của những người không liên quan.”- Trong câu nói ý nghĩa của các từ đã rất rõ ràng.
“Duẫn Nhi , miễn là em muốn anh ở lại thì ngay cả một đội quân cũng không đuổi được anh.”- Minh Hạo đấu tranh như người hấp hối
“Anh đi đi! Em không sao đâu.”- Duẫn Nhi cuối cùng cũng lắc đầu. Cô rất rõ tính khí Thế Huân rất bướng bỉnh sẽ không muốn thỏa hiệp; Minh Hạo không đi thì anh ta sẽ không bao giờ nói chuyện với cô về việc của Niệm Dư.
Hầu Minh Hạo như chú gà chọi bại trận chán nản bỏ túi lên vai đi ra.
Anh vừa ra khỏi cửa, Thế Huân nhanh chóng đóng và khóa cửa lại.
Trong phòng, trái tim Duẫn Nhi dần dần tăng nhịp đập, bây giờ chỉ còn một mình cô với một người đàn ông- Thế Huân cũng là người cô yêu. Hôm nay anh giống như một người đàn ông xa lạ, giận dữ bước từng bước như đã sẵn sàng để lấy lại những năm tháng cô còn nợ anh.
“Người tình của cô thực sự nghĩ rằng cô có thể giành từ tôi?”- Giọng nói Thế Huân đầy hăm dọa.
“Tôi đã nói rằng anh ấy không phải là người tình của tôi mà!”- Duẫn Nhi hét lên nôn nóng.
Anh nhướn đôi lông mày trong khi gay gắt nói: “Phải không? Tôi thấy hắn ta mang theo hành lý vào trong phòng của cô, có thể hắn sẽ qua đêm ở đây, phải không?”
Lời nói đầy hoài nghi của anh đã làm nhục cô.
“Không! Anh nghĩ sai là việc của anh và chúng tôi chỉ đơn giản như tôi đã nói.”- Duẫn Nhi tức giận dữ đến đỏ mặt. “Và tôi đã nói là tôi không cố gắng để có Niệm Dư mà chỉ muốn nhìn con bé, chỉ muốn có quyền đến thăm con bé, tại sao anh lại không tin tôi?”
“Tôi phải tin cô sao? Bảy năm trước, khi cô bỏ đi, một lần cô đã thề không bao giờ nhìn nó, đích thân cô đã ký tên vào giấy tờ, cô đã quên?”
“Tôi không quên.”- Duẫn Nhi lắc đầu. Khi tôi bị bắt buộc nhưng bây giờ tình hình đã khác, Niệm Dư đã trưởng thành, con bé cần tình mẫu tử.”
“Tình mẫu tử à?”- Thế Huân nở nụ cười chế nhạo. “Trái tim cô có tình mẫu tử không? Tại sao bảy năm trước đây? Cô lại tàn nhẫn bỏ rơi đứa trẻ sơ sinh con mình và bây giờ cô dám nói về tình mẫu tử!”
“Tôi không còn cách nào khác.”- Duẫn Nhi trải lòng cho anh biết: “Khi đó tôi còn trẻ, sợ hãi và cô đơn.”
“Cô đơn? Cô có tôi!”- Thế Huân bác bỏ.
“Anh? Không, anh chói buộc tôi! Tôi hỏi anh cho tôi đến trường để hoàn thành lý tưởng nhưng anh không nghe tôi, tôi chỉ có thể lựa chọn. Anh có thể cho tôi cái gì?”- Duẫn Nhi từ chối.
“Tôi cho cô cái gì à? Làm sao cô dám nói điều đó! Tôi vì cô mà gạt bỏ gia đình mình, tôi đặt tất cả sự nghiệp của tôi cho cô nhưng kết quả là cô rời bỏ tôi để lại con của cô và tôi, cô có còn là người không?”- Anh kích động.
“Tôi đã nói khi tôi còn trẻ, có nhiều điều muốn làm.”
“Đấy chỉ là một cái cớ để cô không phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, làm sao tôi có thể tin cô sẽ không gây hại gì cho Niệm Dư!”- Thế Huân vẫn từ chối thỏa hiệp
“Thế Huân , tôi phải gặp Niệm Dư, tôi nghĩ rằng con bé cần tôi.”- Duẫn Nhi không bỏ cuộc cố thuyết phục.
“Niệm Dư không cần cô! Con bé đã có một người cô yêu thương mình, một bảo mẫu là một giáo viên tốt, sự giáo dục tốt hơn nhiều so với cô dạy con bé.”- Lời nói của anh lạnh lùng, từng từ tàn bạo đâm vào trái tim cô.
“Anh nói rằng giáo viên piano của niệm Dư – Ái Nguyên?”- Duẫn Nhi buồn rầu hỏi.
“Đúng! Cô ấy là một phụ nữ nhẹ nhàng và trưởng thành, cần thiết cho Niệm Dư.”
Trái tim cô chắc chắn đã có một sự biến đổi cảm xúc không thể giải thích- một chút ghen tị trộn lẫn với ghen tuông trong tình yêu cùng tuyệt vọng, người phụ nữ dạy Niệm Dư cũng có thể có được tình yêu của Thế Huân .
Cảm xúc này ngay lập tức khiến cô đau lòng đến cực điểm! Cô nhìn vô định, bị trói buộc chặt chẽ với cảm giác bối rối khiến cô xanh xao, đôi môi trở lên nhợt nhạt của cô hơi run rẩy, đôi mắt to đẹp rõ ràng long lanh nước. không còn sức, cô ngồi sụp xuống.
Thế Huân đến gần, hai bàn tay bám vào vai cô bắt cô nhìn mình.
“Cô nghiêm túc cho tôi, tôi muốn cô nhìn vào tôi!”- Anh hét lên:
Lúc đầu, Lâm Duẫn Nhi không động đậy giống như một con búp bê, mái tóc dài của lắc lư bung xõa ra bám vào khuôn mặt thanh tú, tinh tế và quyến rũ của cô.
Sau đó cô từ từ quay sang chăm chú nhìn vào khuôn mặt của anh nhưng cái nhìn như một người xa lạ!
Sự mất tập trung của cô buộc Duẫn Nhi phải giáng cho cô một cái tát.
Cái tát này khiến nước mắt cô như những viên ngọc trai, lăn xuống. Cô nắm ngực áo nghẹn ngào: “Tại sao anh quá độc ác với tôi thế?”
“Tại sao không cho tôi một cơ hội? Tôi thực sự không phải là một người hèn nhát”- Duẫn Nhi nói.
Thế Huân nhìn Duẫn Nhi khóc như một đứa trẻ, nước mắt chảy xuống khuôn mặt thanh tú, uy mỹ trượt xuống cổ rồi mờ ẩn giữa cổ áo sơ mi. Áo sơ mi của cô bị kéo, vài nút bị bung ra lộ ra bầu ngực tròn đầy đang phập phồng. Đôi chân mảnh dẻ của cô đã không còn sức nên trong nháy mắt cô ngồi sụp xuống.
Một thoáng có tia nhu tình trong mắt Thế Huân nhưng ngay sau đó biến mất thay thế bằng một hành động cường liệt.
Anh nắm chặt cằm Duẫn Nhi với lực mạnh mẽ và nói từng từ: “Cô muốn tôi cho cô một cơ hội phải không, Không có vấn đề! Nhưng mọi thứ phải được thực hiện theo phương pháp của tôi, cô đồng ý không?”
Duẫn Nhi hầu như không tin vào tai mình. Cô nhanh chóng gật đầu như đảo rau. “ Được- được, tất cả mọi việc em sẽ nghe anh.” Cô dùng tay gạt nước mắt, nhân ái biểu hiện trong mắt.
Thế Huân cười độc ác: “Trước tiên tôi không hứa trước, có thể cô không làm được một cách nhanh chóng.”
“Em sẽ cố làm tất cả cho đến khi anh hài lòng, đồng ý với em nhé.”- Duẫn Nhi nhanh chóng đảm bảo.
Thế Huân đứng sang một bên, nhìn từ đầu đến chân cô như đang tìm kiếm cái gì đó.
Đôi mắt anh đột nhiên tối xầm xuống. “Trước hết cô phải sống như vợ của tôi và làm tất cả những điều cần phải làm cho đến khi tôi nghĩ cô đủ điều kiện để gặp Niệm Dư.”
Duẫn Nhi kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, cô không thể tin được là anh lại ra một điều kiện như vậy. Điều này thật không hợp với lễ nghi!
Cô thì thầm nói: “Chúng ta đã ly dị, ưm… một số điều không thể làm được nếu không…”- Khuôn mặt của cô đã thành đỏ lựng.
Thế Huân ngây người hỏi: “Điều gì không làm được?”
Mặt Duẫn Nhi càng đỏ nhiều hơn: “Em không thể làm điều đó với anh!”- Cô ấp úng:
Thế Huân nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói mạnh mẽ: “Bao gồm tất cả các việc mà vợ nên làm, tất nhiên [chuyện đó] không là ngoại lệ.”- Đôi mắt anh dường như thiêu cháy cô.
Duẫn Nhi không thể không yêu cầu: “Còn có cách nào khác không? Chúng ta không thể…”- Cô nói chưa xong thì Thế Huân đã hướng tới cửa mà đi.
Duẫn Nhi hoảng sợ chạy lại, nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, cho biết: “Em hứa với anh rằng em sẽ làm theo tất cả!”
Thế Huân quay lại quan sát, đôi mắt có vẻ lười biếng quét trên cơ thể cô. “Chứng minh cho tôi xem.”- Tiếng nói của anh trầm thấp.
“Em phải làm gì, làm thế nào?”- Duẫn Nhi ngượng ngùng hỏi.
Thế Huân mỉm cười khinh khỉnh: “Cởi quần áo của cô ra.”- Ngữ khí kiên định không khoan nhượng.
Duẫn Nhi vô cùng do dự, cô chỉ mặc một chiếc áo vả lại nhiều năm rồi cô không cởi quần áo trước mặt người khác.
Tay Thế Huân nôn nóng cởi các nút áo của cô, chiếc áo của cô đã bị anh ném sang một bên.
Duẫn Nhi ôm chặt phía trên cơ thể, lùi lại phía sau. “Em xin anh đừng làm điều đó!”- Cô không có khả năng để phản kháng.
Anh không trả lời cô, dồn cô vào một góc tường.
Duẫn Nhi không còn nơi nào để che dấu đi cơ thể trần truồng trước mặt anh. Mặc dù anh là chồng của cô nhưng họ đã sống xa nhau gần bảy năm, cô lại nhút nhát nhiều hơn so với các cô gái trẻ. Cô quay đi không muốn anh nhìn thấy mặt cô.
Thế Huân thuận thế tiến đến. “Duẫn Nhi – Duẫn Nhi ”- Anh thì thầm sau lưng cô, “Em là của tôi mãi mãi!”- Ngữ khí của anh mạnh mẽ đầy sở hữu.
“Không!”- Duẫn Nhi yếu đuối phản kháng nhưng đôi chân của cô đã vô lực. Tại sao Thế Huân lại dùng quyền lực để ép buộc cô?
Cô có thể cảm thấy nhịp tim của mình, nhiệt độ cơ thể và cảm giác nam tính của anh khiến cô không thể cưỡng lại. Cuối cùng cô đấu tranh: “Thế Huân , em xin anh!”- Cô cố che đậy cơ thể mình không phô bày ra trước mắt anh.
Đôi môi hồng như chu sa trên khuôn mặt Duẫn Nhi khơi gợi bao say đắm cùng ham muốn trong anh.
“Em đẹp hơn trước và trưởng thành hơn nhiều!”- Ánh mắt Thế Huân dán vào cô tìm kiếm.
Cơ thể Duẫn Nhi tê liệt như có dòng điện chạy qua, cô thấy anh như một ngọn đuốc.
“Ưm…- Thế Huân !”- Đôi môi đỏ của cô hơi hé mở thì thầm gọi tên anh. Điều này khơi lại tất cả những kỷ niệm ngọt ngào của họ trong quá khứ, hoàn toàn lấy lại niềm đam mê cháy bỏng giữa hai người.
Thế Huân gằn khẽ, cơ thể thèm khát, cánh tay anh gấp gáp ôm chặt cơ thể Duẫn Nhi , bàn tay hung hãn nắm chặt bầu ngực mềm mại, cao ngất của cô.
Anh nhanh chóng thoát y, đưa một phần cơ thể mình vào nơi mềm mại của Duẫn Nhi , sau đó họ cho nhau mà không hề có bất cứ thứ rào cản gây trở ngại nào như bảy năm trước đây.
Thế Huân háo hức nhẹ nhàng vuốt ve như thiêu đốt khắp cơ thể cô. Nụ hôn của anh làm cô cảm thấy niềm đam mê cháy bỏng của bản năng gốc và tình cảm nhất nơi cô phản ứng.
Ánh mắt Duẫn Nhi mơ màng. Cô không thể không thốt lên: “Em yêu anh, Thế Huân !”
Toàn bộ trọng lượng cơ thể của Thế Huân đè lên trên cô. Cô khó hô hấp nhưng rất thoải mái. Khi anh tiến vào trong cô, một trận đau đớn kéo tới khiến cô phải bật khóc thành tiếng.
Bảy năm qua, cô không hề có người đàn ông nào khác. Giọt nước mắt thống khổ trượt xuống má cô bao gồm niềm vui và sự hài lòng!
Thế Huân ân cần làm động tác chậm lại cho đến khi cô bắt đầu thích nghi và đáp ứng cùng với anh, anh phóng thích khi niềm đam mê của hai người lên đỉnh cao
Duẫn Nhi thấy cơ thể mình như vô lực, cô như một chú cừu nhỏ. Thế Huân cúi xuống bên cạnh cô siết chặt thân thể kiều diễm của cô khiến cô ngủ thiếp đi.
Sau một lúc cô bắt đầu không thoải mái khi tay Thế Huân đặt trên ngực mình, cảm thấy hơi thở thật ngọt ngào trong giấc ngủ của anh, cô mới nhẹ nhàng lấy bàn tay anh ra.
“Có vấn đề gì không?
Cô không nghĩ rằng anh đã thức dậy.
“Em xin lỗi, em quen ngủ một mình nên giờ không thể ngủ được.”- Cô giải thích.
“À! Anh biết rồi. Chẳng bao lâu nữa em sẽ quen thôi.”- Anh nhẹ nhàng vuốt tóc trên má cô qua một bên. Sau đó, bất ngờ nói: “Còn đau không?”
Câu hỏi đột ngột của anh làm cô đỏ mặt nhớ lại phản ứng nhiệt tình của mình khi nãy. “Một chút thôi.”- Cô nói nhỏ.
Tay anh bắt đầu chuyển động trên người cô. “Anh xin lỗi đã làm e đau, anh nên nhẹ nhàng hơn.”- Giọng nói của anh bất ngờ chất chứa chút thương tiếc và dịu dàng, bàn tay lớn đang nhẹ nhàng như mùa xuân ve vuốt cô!
“Từ trước đến nay em luôn luôn làm anh bị mê hoặc.”- Thế Huân nắm chặt tay cô thì thầm. “Duẫn Nhi , em sử dụng ma thuật gì mà có thể khiến anh muốn em vậy.”( đã ăn người ta lại còn…)
Anh không đợi câu trả lời của cô vì đôi môi anh đã che lấp mất nó. Anh xoay người, cô lại được bao bọc trong cơ thể và vòng tay chào đón của anh, cô không thể từ chối yêu cầu của người đàn ông này.
Chuông từ chiếc điện thoại đã đánh thức cô dậy. Duẫn Nhi nhấc máy để trả lời nhưng Thế Huân đã nhanh hơn cô một bước, nhấc máy nghe trước.
“Hey!”
“Em à! Anh mới dậy.”- Anh ngồi dậy.
“Không có gì! Anh vừa qua đêm ở đây.”- Anh nhìn Duẫn Nhi một chút.
Duẫn Nhi không biết ai gọi điện nhưng câu nói của anh làm cô cảm thấy khó chịu. Anh công khai nói với mọi người là anh đã qua đêm với cô.
“Nói với Niệm Dư là anh sẽ về nhà vào giờ nghỉ trưa, lúc đó sẽ nói tiếp!”- Anh gác máy.
“Ai gọi điện vậy anh?”- Thực tế cô có thể đoán ra là Ánh Thần.
Duẫn Nhi vuốt mái tóc mềm mại của cô. “Ánh Thần gọi, nó lo lắng rằng em sẽ bị anh ăn. Hôm qua, nó nhìn thấy anh tức giận như vậy nên sợ rằng anh sẽ không đối tốt với em nhưng bây giờ thì nó biết rồi.”
Duẫn Nhi ngạc nhiên và có chút khó xử. Sau đêm qua cô không biết phải đối mặt với Ánh Thần như thế nào, chỉ chắc chắn là bảy năm qua Thế Huân không hết yêu cô trái lại còn yêu cô sâu sắc hơn!
Cô sợ sẽ rơi vào vực thẳm không thể thoát ra được do anh tạo ra.
“Em muốn đi tắm.”- Cô bỏ chạy nhanh chóng vào phòng tắm.
Nước lạnh róc rách rơi trên cơ thể đuổi đi bao phiền não, lau khô mình xong cô mới nhớ ra rằng khi nãy cô vội vàng chạy vào phòng tắm nên quên mang theo quần áo, cô đành quấn tạm khăn tắm vào người.
Duẫn Nhi vừa mở cửa phòng tắm thì nghe thấy tiếng Thế Huân : “Duẫn Nhi , có người tìm em.”
Cô mở cửa và hết sức ngạc nhiên. Kính Hoài đã mặc quần jean vào nhưng vẫn cởi trần và đi chân đất, anh lại còn có cái nhìn thú vị với cô nữa.
“Anh ta là bạn của em và muốn xem em bây giờ có an toàn hay không nên em hãy cho anh ta nhìn thấy nó!”- Anh cho biết.
Duẫn Nhi đã thấy Minh Hạo đứng cạnh cửa.
Minh Hạo chỉ thấy Duẫn Nhi quấn một chiếc khăn tắm và Thế Huân thì không mặc đủ quần áo, lại thấy giường chiếu lộn xộn cùng quần áo rải rác trên mặt đất. Không phải một đứa trẻ ba tuổi nên ngay lập tức anh biết những chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Minh Hạo giật mình bối rối nhìn Duẫn Nhi làm cô tự thấy rất xấu hổ. “Trời ơi! Tại sao mọi việc lại như thế này.”
“Minh Hạo - ưm…”- Cô không biết phải nói gì. Bầu không khí hạnh phúc của Thế Huân và cô vẫn còn phẩng phất.
“Anh đến để xem em có tốt hay không.”- Minh Hạo nhìn thấy những cảnh bối rối này.
Duẫn Nhi chưa kịp trả lời thì Kính Hoài đã đi đến bên cô cố tình nói vào tai cô: “Tình yêu mới thì tốt hơn bạn bè.”- Giọng nói bình tĩnh và thái độ của anh dễ khơi gợi cảm giác quen thuộc cố tình cho thấy mối quan hệ gần gũi giữa họ.
Ngay khi anh nói xong, anh bất ngờ cố ý hôn cô trước mặt Minh Hạo , khiến cô khó có cơ hội phản ứng.
“Em tốt nhất nên bảo anh ta mau đi đi!”- Anh thì thầm vào tai cô sau đó nói sẽ đi tắm một chút.
Anh nghĩ rằng anh không cần phải lo em có ổn không nữa rồi.”- Minh Hạo thất vọng nói. “Rõ ràng là em không cần anh nữa rồi.”
Hai bàn tay Duẫn Nhi xoắn lại, cô chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. “Em xin lỗi.”
“Duẫn Nhi .”- Minh Hạo bước về phía trước hỏi: “Liệu anh ta có ép buộc hay đánh em không?”
Duẫn Nhi lắc đầu: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Sau đó một sự im lặng xấu hổ kéo đến giữa hai người.
Cuối cùng Minh Hạo nói: “Anh nghĩ rằng anh không cần phải ở lại đây nữa.”
Giọng anh đau khổ làm Duẫn Nhi cảm thấy tội lỗi sâu sắc.
“Dù sao em cũng thực sự cảm ơn anh!”- Duẫn Nhi chân thành nói.
“Anh cảm thấy như một kẻ ngốc.”- Minh Hạo nhạo báng.
“Đừng nói thế, em xin lỗi anh mà.”- Duẫn Nhi buồn vô tận
Minh Hạo lắc đầu thở dài: “Chỉ là anh hết hy vọng rồi thôi. Tạm biệt! Anh về Đài Bắc đây Duẫn Nhi à.”
“Tạm biệt!”- Ngoài hai từ đó cô không biết phải nói gì.
Minh Hạo đi, cô có thể đã mất đi một người bạn tốt nhưng tất cả không ngoài sự kiểm soát của cô. Bây giờ cô chỉ có thể hy vọng rằng sự hy sinh của cô sẽ có kết quả.
“Anh nghĩ rằng anh ta sẽ không gặp em nữa.”- Tiếng Thế Huân từ phía sau nói với Duẫn Nhi .
Hóa ra anh đã thấy cảnh hai người chia tay.
“Mặc quần áo và thu xếp hành lý đi, chúng ta ra khỏi đây.”- Thế Huân nhẹ nhàng đẩy tay cô.
“Ra khỏi đây? Đi đâu?”- Duẫn Nhi rất quan tâm tới việc này. Nếu anh muốn cô đi khỏi đây nhưng không được gặp Niệm Dư thì sao. Sau đêm qua cô không tin rằng anh để cô đi.
“Anh nói điều đó à?”- Thế Huân hỏi cô.
“Thế…”- Duẫn Nhi vẫn không yên tâm cần biết rõ ràng hơn, nhưng bị anh ngắt lời.
“Em sẽ hiểu!”- Anh nhìn cô. “Hãy làm như anh nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip