Phần 10
Lâm Duẫn Nhi đi theo Ngô Thế Huân trở về nhà anh.
Nhà anh rất rộng.Cô đứng ngơ ngẩn ở ngoài cửa một lúc đánh giá.
"Đứng ở bên ngoài làm cái gì? Mau vào đi."
Lâm Duẫn Nhi phục hồi tinh thần lại, "Không...... Không có dép lê."
"Chờ một chút." Ngô Thế Huân lên lầu,khi xuống, trong tay xách một đôi dép lê của nữ, rất sạch sẽ.
Dép lê của nữ......
Lâm Duẫn Nhi theo bản năng hỏi một câu, "Anh cùng mẹ ở đây sao?"
"Không có, bà ấy không ở nơi này."
"À......"
"Đổi giày xong thì mau đi lên, tôi ở thư phòng chờ em."
Ngô Thế Huân xoay người lên lầu.
Lâm Duẫn Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng anh đến phát ngốc.
Lên lầu, cửa thư phòng không khóa, Ngô Thế Huân đứng ở trên ban công, khói bay lượn lờ trên đỉnh đầu, anh hút thuốc.
"Em có thể dùng máy tính ở trên bàn, khi nào cần cứ tự nhiên sử dụng."
"Được."
Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng hít vào một hơi, đi đến bàn làm việc của Ngô Thế Huân trước.
Tài liệu của anh đều được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Duy nhất chính là gạt tàn có rất nhiều tàn thuốc, nghĩ đến chắc hẳn anh rất nghiện thuốc lá. Nhưng cô nhớ rõ, trước đây anh không hút thuốc.
Lâm Duẫn Nhi gõ máy tính trong chốc lát, nghĩ rồi lại nghĩ, xóa rồi lại sửa, khi Ngô Thế Huân đi vào, cô vừa lúc đánh xong.
"Chưa xong sao?"
Ngô Thế Huân rót một ly nước.
"Được rồi."
Lâm Duẫn Nhi đem đóng dấu giấy a4 giao cho Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, không tiếp, "Đọc cho tôi nghe."
Lâm Duẫn Nhi gắt gao nhíu mày, "Chính anh xem không được sao?"
"Ban ngày xem quá nhiều văn kiện, mắt đã mỏi rồi."
Lâm Duẫn Nhi cắn môi dưới. 5 năm, thái độ vẫn là vô cùng "ác độc"!
"Đọc đi, tôi nghe."
Đọc thì đọc.
Lâm Duẫn Nhi cầm giấy liếc mắt một cái, "Đơn giản mà nói, tôi cũng chỉ có 3 điều."
"Hả?" Ngô Thế Huân nhướng mày, dựa vào quầy bar, nhìn cô.
"Anh giúp tôi trả sạch nợ, tôi rất cảm kích, kế tiếp, tôi sẽ phối hợp cùng anh diễn kịch,tôi là diễn viên, kỹ thuật diễn anh không cần lo lắng, cam đoan không để mẹ anh nhìn ra sơ hở."
"Tiếp tục nói."
Lâm Duẫn Nhi thanh giọng, "Điều 1, chúng ta chỉ là vợ chồng giả trong khoảng thời gian này, anh không thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của tôi, bao gồm công việc, bạn bè, hoặc là bạn trai, tôi phải được tuyệt đối tự do."
Ngô Thế Huân hơi hạ đôi mắt.
"Đương nhiên, điều kiện này cũng không chỉ là nhằm vào một mình tôi!Đối với anh cũng giống như thế, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp sinh hoạt cá nhân của anh, càng thêm sẽ không can thiệp anh có bạn gái. Nếu anh tìm được người thích hợp, chúng ta sẽ ly hôn, tôi sẽ không ý kiến."
"Điều tiếp theo!" Ngô Thế Huân không muốn nghe cô nói cái này, có chút không kiên nhẫn mà cắt đứt lời cô.
Còn giống như trước đây không nhẫn nại! Trương Sơ Tâm ở trong lòng trộm mắng một câu, tiếp tục đọc, "Tôi và anh đều là có khế ước, cần thiết phải có khoảng cách an toàn...... Ừm, nói đơn giản, chính là, tôi yêu cầu một phòng riêng, anh không thể đụng vào tôi......"
"Không được!" Ngô Thế Huân lại cắt lời.
"Vì cái gì không được?! Đây là quan trọng nhất!"
"Mẹ tôi nhiều khi sẽ qua kiểm tra, cho nên, chúng ta cần thiết phải cùng phòng."
"Tôi không cần!"
"Không thương lượng."
"......" Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ trong chốc lát, có chút nhụt chí, "Ngô Thế Huân, tôi trả lại cho anh tiền."
Ngô Thế Huân cười lạnh một tiếng, "Được, cả vốn lẫn lãi một ngàn vạn, trong vòng 10 ngày trả lại cho tôi."
Lâm Duẫn Nhi trợn tròn đôi mắt, "Anh cướp bóc a!"
"Em cho rằng tiền của tôi dễ dàng cho mượn như vậy?"
"......"
"Điều kiện 2 không được, tiếp theo."
"......"
Ngô Thế Huân giương mắt nhìn cô, "Không còn?"
"Được, tôi đồng ý ngủ cùng phòng, nhưng anh không thể đụng vào tôi!"
"......"
"Đây là điểm mấu chốt!"
"Được, tôi đồng ý."
"Điều 3...... Chờ tôi có tiền trả lại anh, anh thả tôi đi."
Ngô Thế Huân nhíu mày, nhìn cô trong chốc lát, thật lâu sau, nhàn nhạt trả lời 1 tiếng " Được ".
"Khi nào......"
"Từ hôm nay trở đi hiệp nghị có hiệu lực."
Đang muốn hỏi khi nào bắt đầu, Ngô Thế Huân tự nhiên lại nói ra.
Lâm Duẫn Nhi gắt gao cau mày, "Hôm nay bắt đầu? Không được a, tôi còn không có đồ đạc gì."
"Ngày mai tôi sẽ phái người đi giúp em thu dọn đồ đạc, thuận tiện...... Hủy hợp đồng thuê nhà của em."
"Nhưng hôm nay cũng không được, đồ dùng cá nhân đều không có mang, còn có áo ngủ......"
"Dùng của tôi."
"Đồ dùng cá nhân......"
"Đi mua!" Ngô Thế Huân đột nhiên đặt ly nước xuống, cất bước đi tới.
"Gần đây có siêu thị, thiếu cái gì mua về." Anh một phen giữ chặt tay cô, đi ra ngoài.
Lâm Duẫn Nhi bị anh gắt gao nắm tay, một đường đi ra khỏi tiểu khu.
Tới cửa siêu thị, Lâm Duẫn Nhi mới bỏ tay anh ra, bước nhanh vào bên trong.
Ngô Thế Huân nhìn bóng dáng cô, ánh mắt phức tạp.
Lâm Duẫn Nhi xách 1 cái rổ, Ngô Thế Huân cách một lát mới đi tới, nhìn rổ của cô không có đồ, ấn đường nhăn lại một chút, "Không biết mua cái gì?"
"Biết chứ." Lâm Duẫn Nhi thuận tay liền lấy kem đánh răng với bàn chải đánh răng trên quầy.
Ngô Thế Huân nói: "Kem đánh răng trong nhà có."
"Tôi không dùng chung với anh."
Ngô Thế Huân đôi mắt mị mị.
Lâm Duẫn Nhi làm bộ không phát hiện, xách rổ đi trước, cô mua thêm khăn lông, khăn tắm, đi qua quầy bách hóa, còn cầm thêm một đôi dép lê.
"Dép lê trong nhà là mới." Ngô Thế Huân sắc mặt đã không tốt lắm.
"Tôi không thích." Ai biết có phải mua cho phụ nữ khác hay không.
Lâm Duẫn Nhi xách rổ, chạy đến quầy đồ ăn trước. Nghe thấy tiếng bước chân của Ngô Thế Huân, cô quay đầu lại nhìn anh, "Mấy thứ này, anh trả tiền sao?"
"Không phải tôi trả, chẳng lẽ em trả? Lại nói thế nào, tôi và em hiện tại là trên danh nghĩa vợ chồng." Anh quét mắt qua quầy hàng, "Mua đi, muốn mua cái gì, kể cả đem toàn bộ siêu thị dọn về nhà, tôi cũng mua nổi."
Lâm Duẫn Nhi khiếp sợ nhìn anh,nhớ lại thời niên thiếu.
Khi đó Ngô Thế Huân, một cái màn thầu có thể ăn hai bữa, ở nhà ăn cơm chưa bao giờ ăn những món mặn, luôn đi lại một đôi giày, cứ khi giày bẩn thì giặt lại sạch sẽ.
Tài phú thật sự có thể thay đổi một người, tính cả khí chất cũng thay đổi. Hiện giờ Ngô Thế Huân, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập tự tin, không còn là cậu thiếu niên trầm mặc năm xưa.
"Còn muốn mua cái gì?" Ngô Thế Huân thấy cô không nhúc nhích, quét mắt qua quầy giá, "Em không phải thích ăn chocolate sao?" Anh tùy tay cầm cho cô một hộp.
Lâm Duẫn Nhi nhìn anh bỏ chocolate vào rổ, đôi mắt ánh lên một chút chua xót, "Anh làm sao biết tôi thích ăn chocolate?"
Ngô Thế Huân cứng đờ, thật lâu sau, nói: "Trước kia không phải luôn mua sao?"
Anh nói, lại ném một hộp vào rổ.
Không ai biết, năm ấy tốt nghiệp cấp ba, mỗi ngày anh phải thức đêm viết luận văn, chỉ ngủ ba bốn giờ, kiếm lời gần một vạn, mới mua được một chiếc nhẫn, chocolate cùng hoa tươi.
Ngày đó là sinh nhật Lâm Duẫn Nhi, anh định ngày đó sẽ thổ lộ tình cảm. Ngô Thế Huân gọi điện thoại cho cô, không phải cô mà là cha cô nghe máy.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ những lời cha cô nói.
Ông nói: Cậu là cái thá gì? Tiền thì không có, tiền đồ cũng không, Duẫn Nhi nhà tôi đi theo cậu làm cái gì? Đi theo cậu để chịu khổ chịu tội sao? Tôi nói cho cậu biết, nhà tôi nuôi Duẫn Nhi từ nhỏ đến lớn, chưa từng để nó phải chịu khổ sở! Nó là viên ngọc quý, không phải là người có thể để tên tiểu tử nghèo như cậu mong đến!
Quả thật những người sống cực khổ, họ luôn có lòng tự trọng. Trong khoảnh khắc kia, anh mới đặc biệt cảm nhận được, quá nghèo nên tư cách để thích một người đều không có.
Anh thích Lâm Duẫn Nhi, cho nên không thể để cô đi theo anh chịu khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip