Phần 12
Lâm Duẫn Nhi nghe thấy tiếng đập cửa, chống mình từ trên giường bò dậy. Cô khóa cửa nên anh không vào được.
Cửa vừa mở ra, Lâm Duẫn Nhi liền ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.
Ngô Thế Huân một tay đem cô ôm lên, nhẹ nhàng đặt lại trên giường.
Lâm Duẫn Nhi cuộn tròn thân mình, sắc mặt tái nhợt "Nhà anh có thuốc trị viêm ruột không? Lấy cho tôi mấy viên đi." Dạ dày cô vẫn luôn không tốt lắm, nguyên nhân chắc là do ăn nướng BBQ.
Ngô Thế Huân có chút bực bội, "Vừa rồi bảo em không được ăn đồ nướng BBQ, không nghe?"
Lâm Duẫn Nhi rúc mình vào trong chăn, thấy anh nhíu mày mắng cô, trong lòng có chút không thoải mái.
Anh lo cho cô thì không tính, lần này còn mở miệng trách cứ.
Cô cắn cắn môi, trừng mắt nhìn anh, "Tôi đau bụng, anh không thể ra ngoài lấy thuốc cho tôi trước được sao?"
"Không có!" Ngô Thế Huân nhíu mày, ngay sau đó liền đứng lên, đi ra ngoài.
Lâm Duẫn Nhi nhìn bóng dáng anh đột nhiên rời đi, khiếp sợ mở to hai mắt.
Người đàn ông này...... Đây là bỏ mặc cô ở đây sao?!!!
Cô khó có thể tin,nhìn chằm chằm cửa, chờ mong Ngô Thế Huân đi lấy thuốc, nhưng đợi lại chờ, đều không quay lại, cũng không có nghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ đến cũng không phải là đi mua thuốc đi.
Người này thật là đáng giận. Cư nhiên bỏ mặc cô!
Cô ôm bụng kiên trì trong chốc lát, nhưng vẫn chịu không nổi, đứng dậy quần áo, yếu ớt bước xuống tầng.
Ngô Thế Huân không mua thuốc cho cô, thì tự cô đi.
Cô ôm bụng từng bước một, xuống lầu.
"Lâm Duẫn Nhi! Em lại đang làm cái quỷ gì!!" Cô mới vừa đi xuống dưới không tới hai bước, một tiếng quát chói tai từ phía sau truyền tới.
Ngô Thế Huân đem khuôn mặt đen xì xuống lầu, một tay đem Duẫn Nhi chặn ngang ôm lên.
Lâm Duẫn Nhi rúc vào trong ngực anh, khuôn mặt đau đến tái nhợt.
"Đau thành như vậy còn chạy loạn, Lâm Duẫn Nhi, nhiều năm như vậy không gặp, em vẫn không để người khác bớt lo đi được hay sao!" Ngô Thế Huân đem cô đặt trên giường.
Lâm Duẫn Nhi cuộn tròn người. Nghe thấy Ngô Thế Huân nói, trong lòng không thoải mái, giận dỗi, "Tôi trước kia có khiến người khác lo hay không thì liên quan gì tới anh? Tôi không nhớ rõ là đã đem cho anh phiền toái gì."
Không có phiền toái sao? Từ khi Lâm Duẫn Nhi bắt đầu bước vào cuộc sống của anh, sinh hoạt liền trở nên hỏng bét, mọi điều vượt quá tầm kiểm soát. Cô chính là phiền toái của anh. Anh đã từng cố gắng để không lại gần cô, nhưng sau khi cô rời khỏi cuộc sống của anh, anh lại cảm thấy trống rỗng, muốn phát điên.
Kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng những lời này cứ tới miệng lại nói không nên lời. Anh không muốn cho cô biết, năm đó anh có bao nhiêu tự ti. Trong quá khứ có tự ti, bần cùng, khổ cực, anh cũng không muốn cố gắng nhớ lại, càng không muốn cùng ai đề cập, đặc biệt là Lâm Duẫn Nhi......
Nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên đứng lên.
Lâm Duẫn Nhi thấy anh chuẩn bị rời đi, mặt mũi trắng bệch, "Ngô Thế Huân, tôi đau thành như vậy! Anh còn chán ghét tôi? Anh......"
"Bác sĩ rất nhanh sẽ tới, tôi rót nước cho em." Ngô Thế Huân cắt lời, xoay người rời đi, bóng dáng liền biến mất.
"......"
Lâm Duẫn Nhi uống nước xong, dạ dày ấm áp một chút, không còn đau dữ dội như lúc trước.
Ngô Thế Huân nhìn cô, "Còn muốn uống sao?"
Lâm Duẫn Nhi lắc đầu.
"Tốt hơn chút nào chưa?"
"Một chút."
Ngô Thế Huân khẽ hừ nhẹ một tiếng, theo bản năng sờ cái trán của cô, "Chờ, bác sĩ sẽ nhanh chóng tới."
Khi tay Ngô Thế Huân đụng tới trán, người cô bỗng nhiên run rẩy, tim cũng run rẩy theo.
Trong trí nhớ, anh chưa từng ôn nhu với cô như vậy.
Lâm Duẫn Nhi nhìn anh, nhất thời nói không ra lời.
Bác sĩ rất nhanh đã tới, kiểm tra cho Lâm Duẫn Nhi, kê đơn thuốc. Nửa giờ trôi qua, Lâm Duẫn Nhi liền hết đau.
"Lâm tiểu thư dạ dày không tốt, không nên ăn đồ ăn ở quán ven đường, bằng không giống như hôm nay, tỷ lệ viêm ruột sẽ rất lớn."
"Nghe rõ chưa, Lâm Duẫn Nhi?" Ngô Thế Huân quay đầu lại, liếc mắt một cái.
Anh còn đang trách việc cô ăn nướng BBQ.
Lâm Duẫn Nhi đem chăn kéo lên, che kín đầu, không hề đáp lại.
Ngô Thế Huân đưa bác sĩ ra ngoài.Lúc xuống lầu,bác sĩ hỏi anh, "Ngô tiên sinh, lần trước kê đơn thuốc cho cậu còn chứ?"
"Còn."
"Tiên sinh, cậu phải uống đúng liều, khi nào uống hết, tôi cho người đem đến, còn có một ngày phải ăn đủ 3 bữa......"
Ngô Thế Huân khẽ cười một chút, "Cảm ơn ông, bác sĩ, tôi biết rồi, tôi sẽ uống đúng liều."
"Vậy là tốt rồi, bây giờ tôi phải đi, Ngô tiên sinh không cần tiễn."
Ngô Thế Huân nhìn bác sĩ đi ra sân, lúc sau, mới đóng cửa lại.
Anh đứng một lát, đi về phía phòng bếp.
Trong tủ lạnh có rất nhiều túi thuốc. Anh cầm một túi ra, cắt phần miệng túi, đổ phần thuốc vào trong cốc rồi đem vào lò vi sóng đun nóng.
Anh nhìn chằm chằm thứ thuốc đen sì trong cốc, do dự một chút, vẫn ngửa cổ uống sạch một hơi.
Anh chán ghét uống thuốc.
Lên lầu, Lâm Duẫn Nhi vẫn chùm chăn, cũng không biết là đã ngủ chưa.
Anh đi qua, đem chăn kéo xuống một góc. Cô nhắm chặt mắt lại, ấn đường hơi nhăn.
Ngô Thế Huân nhớ rõ trước kia Lâm Duẫn Nhi, ngủ đều mang ý cười, khóe miệng cong cong. Khi còn học cấp 3, học tập rất áp lực, nhưng mỗi lần quay đầu, thấy Lâm Duẫn Nhi ghé vào trên bàn ngủ gật, lại cảm thấy mọi áp lực mệt mỏi đều tan biến. Vì như vậy, cho nên anh càng cố gắng chăm chỉ đọc sách.
"Lâm Duẫn Nhi." Anh ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lâm Duẫn Nhi động cũng không nhúc nhích một chút, ngủ rồi.
Ngô Thế Huân ngẩn ra trong chốc lát, nhịn không được duỗi tay sờ sờ ấn đường của cô, một chút một chút, dần dần vuốt phẳng.
~
Ngày hôm sau, Lâm Duẫn Nhi dậy sớm, đánh răng rửa mặt xong, liền mở cửa xuống lầu.
Cô trực tiếp đi tới phòng bếp, chuẩn bị làm bữa sáng. Cô sợ nhất đói bụng, một ngày ba bữa nhất định phải ăn đúng giờ, một bữa không ăn sẽ hoa mắt chóng mặt.
Lâm Duẫn Nhi nhìn hết một vòng, kéo cửa tủ lạnh, bên trong nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, chỉ có trứng gà, sữa bò, còn có mấy loại rau.
"Ách, vừa nhìn là biết người đàn ông này không hay ăn cơm ở nhà." Lâm Duẫn Nhi nhịn không được nói thầm một câu, cầm hai quả trứng gà cùng sữa bò ra, tìm kiếm,lại thấy được mấy cây nướng tràng* ở ngăn dưới.
*Cây nướng tràng: Mình chưa tìm được đây là loại cây gì nữa, ai biết thì giải thích giúp mình với!
Ngô Thế Huân mấy năm nay đều ở một mình, về đến nhà, cũng không có ai nói chuyện. Anh cũng đã quen với cuộc sống yên tĩnh này, thế nên âm thanh lục đục tìm kiếm của Lâm Duẫn Nhi truyền lên, một hồi lâu anh mới hồi phục tinh thần lại.
—— Đúng vậy, Lâm Duẫn Nhi cùng anh ở cùng một chỗ, anh không còn sống một mình nữa.
Ngô Thế Huân vệ sinh cá nhân xong, khi bước xuống, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng hát. Nghe không tốt lắm, nhưng rất có sức sống.
Anh nhịn không được liền cong môi, đi vào phòng bếp.
Lâm Duẫn Nhi không mang đồ ngủ tới,nên cô đành phải mặc áo sơ mi trắng của Ngô Thế Huân. Áo sơmi khó khăn lắm mới che đến đùi cô, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Lâm Duẫn Nhi đang bận rộn chiên nướng tràng, ngân nga hát đong đưa người, không hề nhận thấy phía sau có người.
Ngô Thế Huân nhìn cặp đùi lúc ẩn lúc hiện của cô, yết hầu chuyển động, phảng phất có một ngọn lửa trong lòng.
Anh chăm chú nhìn cô, không phát ra tiếng động.
Lâm Duẫn Nhi đem nướng tràng và trứng gà đã chiên đặt vào hai cái đĩa.
Cô đặt nồi xuống, chuẩn bị rửa rau xà lách. Nào biết vừa quay đầu lại, liền thấy Ngô Thế Huân đứng ở phía sau, sợ tới mức lảo đảo lui hai bước, đôi tay chống đỡ lên bệ bếp.
Lâm Duẫn Nhi trợn tròn đôi mắt, "Anh...... anh làm gì yên lặng đứng sau tôi thế!"
Ngô Thế Huân nhướng mày, "Là do em quá chuyên chú, không có nghe thấy tôi tới."
Lâm Duẫn Nhi không phản bác, ngay sau đó rồi lại nghĩ đến mấy gói thuốc cô vừa thấy trong tủ lạnh, chỉ chỉ tay, hỏi: "Thuốc trong tủ lạnh đều là của anh sao?"
Ngô Thế Huân " Ừ " một tiếng, ngồi xuống quầy bar bên cạnh.
Lâm Duẫn Nhi mở tủ lạnh, cầm một ít rau xà lách, cầm thêm một túi thuốc.
Ngô Thế Huân thấy túi thuốc trong tay cô, ấn đường nhăn lại, "Em lấy thuốc làm gì?"
"Cho anh uống đó, tôi vừa kiểm tra hạn sử dụng,mấy ngày nữa là hết hạn rồi." Cô nói, liền cầm kéo cắt một góc của túi thuốc, đem đổ vào trong cốc, ngay sau đó bỏ vào lò vi sóng đun lên.
Ngô Thế Huân nghe thấy cô nói "Cho anh uống đó" lúc đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ấn đường gắt gao nhíu lại.
Lâm Duẫn Nhi đem đồ ăn đặt trên bàn.
"Tủ lạnh nhà anh cái gì cũng không có, ăn tạm đi, chờ tối nay tôi đi siêu thị mua thêm đồ về." Cô một bên nói, một bên đảo sữa bò trong cốc.
Lò vi sóng "ting" một tiếng, cô đem cốc có thuốc ra, lại đem bỏ sữa bò vào.
Xoay người, đem cốc thuốc tới trước mặt tới Ngô Thế Huân, "Anh uống đi."
Ngô Thế Huân cau mày, ghét bỏ đẩy ra, "Tôi không uống."
Lâm Duẫn Nhi ngẩn ra, "Đây không phải thuốc của anh sao? Để lâu sẽ quá thời hạn, vì cái gì không uống?"
Ngô Thế Huân không trả lời cô,ngồi xuống ghế bên cạnh. Chỉ cần ngửi mùi thuốc thôi là đã thấy khó chịu.
Lâm Duẫn Nhi bưng sữa bò ra, thấy Ngô Thế Huân không có uống thuốc, cô kỳ quái nhìn anh một cái, "Anh không phải là sợ uống thuốc chứ?"
Ngô Thế Huân đôi mắt mị mị, ngước mắt, "Em lại đây."
Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt cảnh giác, "Anh muốn làm sao?!"
"Kêu em lại đây thì em lại đây, còn sợ tôi ăn em?"
Lâm Duẫn Nhi bĩu môi, "Chưa chắc, tôi đã trưởng thành, dáng người cũng đẹp, khó tránh khỏi việc anh thấy sắc nảy lòng tham."
Ngô Thế Huân cười hừ một tiếng, "Em nói dáng người của em đẹp sao?" Tầm mắt anh dừng ở trước ngực Lâm Duẫn Nhi, cười như không cười.
Lâm Duẫn Nhi theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, giây tiếp theo, liền đá chân về phía Ngô Thế Huân, "Ngô Thế Huân, anh biến thái!"
Ngô Thế Huân né người, Lâm Duẫn Nhi bị đá hụt, mất thăng bằng, liền nhào về phía Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân tay mắt lanh lẹ, đem cô ôm lấy, đuôi lông mày nhướn lên, trong mắt hàm chứa vài phần ý cười, "Mới sáng sớm mà đã nhào vào lòng tôi, chẳng lẽ em có ý gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip