Phần 15

Trong phòng, không ngừng có những âm thanh ái muội truyền ra.

Lâm Duẫn Nhi ngẩn ra trong chốc, sau đó phục hồi tinh thần, ném điện thoại lên sopha, nhanh chóng chạy khỏi văn phòng của Ngô Thế Huân.

Vào thang máy, đầu cô vẫn không ngừng nhớ lại những âm thanh mờ ám kia. Cô gắt gao nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại, hít sâu: Lâm Duẫn Nhi, không liên quan, Ngô Thế Huân cùng nữ nhân ở bên nhau đối với cô không liên quan, bọn họ chỉ là kết hôn giả mà thôi, không cần để ý

Cô không ngừng khuyên bảo chính mình, chậm rãi hít sâu, thang máy tới tầng 1, cô nhẹ nhõm thở ra.Không sao cả.

Cô hít một hơi thật sâu, từ thang máy đi ra, nhanh chóng ra khỏi văn phòng. Ngô Thế Huân xong việc trở lại văn phòng, đẩy cửa liền thấy Hà Thanh cúi người sửa lại tài liệu ở bàn làm việc. Anh đi qua, nói: " Cô về nhà tôi một chuyến, đem điện thoại tôi đến đây."

"Là cái đi động này sao?" Hà Thanh đem chiếc điện thoại của Lâm Duẫn Nhi vứt trên sopha đi tới gần. Ngô Thế Huân hơi hạ tầm mắt, "Thế này là sao?"

"Là Lâm tiểu thư vừa đến đây." Hà Thanh say đắm mà nhìn Ngô Thế Huân một cái, đau lòng, không nhịn được hỏi: "Học trưởng, anh hiện tại vẫn liên hệ với chị Duẫn Nhi sao?"

Hà Thanh và Ngô Thế Huân, Lâm Duẫn Nhi là bạn học đại học. Khi đó, ở cùng một câu lạc bộ, Hà Thanh so với bọn họ thấp hơn một lớp, mỗi ngày gọi tiếng học trưởng, miệng rất ngọt.

Khi đó, toàn trường đều biết Lâm Duẫn Nhi thích Ngô Thế Huân, nhưng không biết, Hà Thanh cũng thích anh. Vì muốn cùng anh ở bên nhau, tốt nghiệp xong, cô dứt khoát từ bỏ công việc lương cao, đi theo Ngô Thê Huân gây dựng sự nghiệp.

Hai năm bắt đầu rất vất vả, tầng hầm là nơi ở, ăn mì gói, vì sự nghiệp mà uống rượu tiếp khách, thường ngày ăn không đủ no cũng mặc không đủ ấm, mỗi ngày ngủ dậy, đều không nhìn thấy tương lai tốt đẹp.

Có một lần, cô vì công việc mà tiếp khách rất lâu, Ngô Thế Huân thời điểm đến đón cô, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi cô một câu, "Đi theo tôi gây dựng sự nghiệp không cảm thấy vất vả sao?"

Vất vả ư, như thế nào cảm thấy không vất vả?. Chính là, chỉ cần có thể mỗi ngày thấy anh, chỉ cần có thể cùng anh ở bên nhau, vất vả cũng cảm thấy đáng giá. Cô lúc ấy chính là nghĩ như vậy.

Nhưng, lời của Ngô Thế Huân như giội một gáo nước lạnh vào cô, anh nói: "Hà Thanh, tôi biết cô trong lòng suy nghĩ gì? Tôi không muốn làm chậm trễ cô, bởi vì cô đi theo tôi, tôi cũng sẽ không thích cô, vĩnh viễn cũng sẽ không."

Anh đã khẳng định, như vậy một chút đường sống cũng không. Cô khóc lóc hỏi anh vì cái gì, anh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Bởi vì tôi đã thích một người, Lâm Duẫn Nhi, cô cũng biết."

"Nhưng anh không phải không thích chị ấy sao?"

Anh nói: "Không có không thích, từ ánh mắt đầu tiên thấy cô ấy liền thích, đời này, trong lòng cũng chỉ có một mình cô ấy."

Anh nhìn cô, "Cho nên, nếu cô là vì muốn ở bên tôi mới đi theo tôi, cô hiện tại có thể rời đi."

Anh tuyệt tình như vậy nhưng cô vẫn không có rời đi. Cô tưởng, cô luôn ở bên hắn, một ngày nào đó, anh có thể thích cô. Anh nói thích Lâm Duẫn Nhi, nhưng bọn họ cũng không có thể ở bên nhau. Chỉ cần bọn họ không có ở bên nhau, liền thể hiện cô còn có hi vọng.

Cô đi theo anh, một năm lại một năm nữa. Cô chính mắt chứng kiến, lúc trước cái người nghèo khó là như thế từng bước từng bước một để có ngày hôm nay.

Anh cùng cô nói được nhiều nhất một câu chính là: Cô giúp tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô, nhưng là trừ tiền tài, tôi không thể cho cô bất luận cái gì khác.

Đúng như vậy. Anh cho cô rất nhiều tiền, lương một năm trăm vạn, nhà lầu xe hơi, bao nhiêu người đều hâm mộ đãi ngộ như vậy. Nhưng không có người biết, cô thật sự không muốn những thứ, cô muốn, trước giờ cũng chỉ có anh mà thôi.

Cô không ngại chờ, chờ đợi cơ hội liền có hi vọng.

Nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lâm Duẫn Nhi sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này. Cô ấy cho đưa di động cho anh, cho nên, hai người bọn họ hiện tại ở bên nhau sao?

Cô khẩn trương nhìn Ngô Thế Huân. Lại không nghĩ, anh liền không hề nghĩ ngợi một chút, trả lời, "Chúng tôi đã kết hôn."

Hà Thanh mở to hai mắt nhìn, thân thể lảo đảo sau này lui một bước, nàng khó có thể tin mà nhìn Ngô Thế Huân, môi run rẩy, "Kết...... Kết hôn......"

Ngô Thế Huân khẳng định một tiếng, tùy tiện đưa văn kiện cho cô, "Này cầm đề án xuống xem một chút, tối nay tìm tôi thảo luận."

"Học trưởng, anh......"

"Ra ngoài đi." Ngô Thế Huân mở miệng cắt ngang cô, cúi đầu nghiêm túc nhìn văn kiện.

Hà Thanh gắt gao cắn môi, xoay người, nước mắt lăn xuống.

Lâm Duẫn Nhi từ tập đoàn S.Y ra, kêu taxi đi bệnh viện thăm cha.

Lúc này, mẹ kế cúi người mình giúp cha lau mặt.

"Mẹ, con đã tới."

"Tới là tốt." Hạ Lâm quay đầu lại nhìn Lâm Duẫn Nhi, khóe miệng hơi cong một chút.

Lâm Duẫn Nhi đẩy cửa đi vào, nhìn cha nằm ở trên giường nhắm chặt mắt, đảo mắt, kéo ghế ngồi vào bên cạnh, "Mẹ, cha mấy ngày nay đỡ chút nào không?"

Hạ Lâm lau nước mắt lắc đầu.

Lâm Duẫn Nhi trong lòng khó chịu, cúi đầu hồi lâu không nói chuyện.

Hạ Lâm khóc, ngẩng đầu hỏi cô, "Con gần nhất làm việc thuận lợi không? Lần trước đóng phim xong rồi?"


"Đóng xong rồi, con đang nghỉ ngơi." Lâm Duẫn Nhi cười cười. Không thể nói cho mẹ cô bị đoàn phim đuổi ra ngoài.

"Vậy là tốt rồi, con cũng đừng quá vất vả, thân thể quan trọng nhất."

"Dạ, con biết."

"Đúng rồi, Ngư đại ca kia còn tới đòi nợ sao?"

Lâm Duẫn Nhi nghe thấy lời này, lén lút nhéo tay, "Mẹ, chuyện này mẹ cũng đừng lo lắng, con sẽ xử lý."

Hạ Lâm ngồi bên cạnh, nắm tay cô, vẻ mặt lo lắng, "Duẫn Nhi, chính con ngàn vạn lần phải cẩn thận."

Lâm Duẫn Nhi vỗ vỗ tay bà, cười nói: "Yên tâm đi, con có thể có chuyện gì."

"Vậy là tốt rồi." Hạ Lâm thở dài, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, nhìn Lâm Duẫn Nhi hỏi: "Con gần đây cùng Thời Mặc có tốt không?"

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt một chút.

"Ngày hôm qua nó còn tới đây một chuyến, mua chút hoa quả."

"Dạ......" Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng nói, "Anh ấy rất có tâm."

Hạ Lâm liếc nhìn cô một cái, "Nó rất tốt. Nhưng người ta đối với con có tâm, cũng không thấy con đáp lại một chút."

"Mẹ......"

"Mẹ cảm thấy Thời Mặc khá tốt, từ thời đi học thích con, gia thế cũng không tồi, bản thân cũng có sự nghiệp, nhà chúng ta thời điểm gặp nạn còn đối với con không rời bỏ, nam nhân tốt như vậy không nhiều lắm, con phải nắm chắc."

Lâm Duẫn Nhi bất đắc dĩ, "Mẹ, con cùng Thời Mặc là bạn bè."

"Đi!" Hạ Lâm trừng mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái, "Cái gì bạn bè bình thường? Người ta đối với con có ý tứ gì còn không rõ?"

Lâm Duẫn Nhi không mở miệng.

Cô muốn giải thích, nhưng giải thích cũng vô dụng thôi.

Lâm Duẫn Nhi từ bệnh viện đi ra, di động liền vang lên.

Cô nhìn di động, ấn nút nghe, bên kia nói, "Làm gì?", "Ở nơi nào?"

"Bệnh viện, thăm cha em."

"Tôi vừa lúc ở gần đây, ở đấy chờ, tôi tới đây đón em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip