Phần 20

Lâm Duẫn Nhi lo lắng chạy lên lầu, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tống Hi, liền thấy cô từ văn phòng của giám đốc đi ra, hốc mắt hồng hồng, thoạt nhìn như là vừa khóc.

Lâm Duẫn Nhi nghĩ đến lời nói của Hà Dĩnh, trái tim run rẩy, vội vàng chạy lên, lôi kéo Tống Hi, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Chị vừa rồi ở dưới gặp được Hà Dĩnh, nghe cô ta nói, chị bị phong sát phải không?"

Tống Hi vừa mới lau nước mắt, nghe cô nói, nước mắt lại chảy ra.

Lâm Duẫn Nhi thấy thế, liền biết sự tình là thật.

Cô bị phong sát, vậy lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho ba? Còn có tiền của Ngô Thế Huân, khi nào mới có thể trả hết?

Trong lúc nhất thời cô cũng có chút hoảng sợ, thân mình nghiêng nghiêng, dựa vào vách tường mới có thể đứng vững.

"Không việc gì, Duẫn Nhi, tổng hội có biện pháp, Tiếu Từ kia tuy cũng là nhân vật lớn, nhưng muốn nói ở giới giải trí một tay che trời, hắn không có năng lực như vậy." Tống Hi đỡ Lâm Duẫn Nhi đi tới bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Duẫn Nhi, Chị không phải quen biết Ngô Thế Huân sao? Lần trước chị đúng thuốc, là anh ta tới cứu chị, các người vào lúc ban đêm có phát sinh cái gì không? Còn có, chị còn không nói cho em biết, hai người là quan hệ gì nha!"

Lâm Duẫn Nhi cau mày, "Mấu chốt đâu phải cái này, em vẫn còn tâm tư lo chuyện vớ vẩn?"

"" Em mới không nói vớ vẩn nha! Em chỉ muốn hỏi một chút, đến tột cùng chị cùng Ngô Thế Huân là quan hệ gì? Ngô Thế Huân vừa mới thành lập công ty điện ảnh, muốn gia nhập giới giải trí, lần trước chị đi thử vai chính là bộ phim anh ta đầu tư, chị cùng anh ta có quan hệ tốt, không bằng đi tìm anh ta lấy một vai diễn? Hẳn là không khó? Có Ngô Thế Huân chống lưng, Tiếu Từ kia cũng không dám bắt nạt chị nữa."

Ngô Thế Huân nghe xong, càng nhíu mày chặt. Kêu cô đi cầu xin Ngô Thế Huân? Không phải nợ anh càng nhiều hay sao?

"Duẫn Nhi, chị không phải đang thiếu nợ, lại còn cha chị nằm viện, mỗi ngày đều phải tiêu tiền, nếu chị bị phong sát tức không có việc, phải làm sao bây giờ? Nếu chị quen biết Ngô Thế Huân, mau lợi dụng để lấy tài nguyên."

Lâm Duẫn Nhi từ công ty trở về nhà. Dọc đường đi, không ngừng thở ngắn than dài. Phải chăng đời trước cô thiếu nợ Ngô Thế Huân? Đời này mới dây dưa với anh không dứt. Mấy cái giờ trước mới cùng anh cãi nhau, hiện tại lại phải đi về cầu xin anh.....

Lâm Duẫn Nhi bực bội mà cào cào đầu. Phiền quá! Phiền chết mất!

Trở lại biệt thự, một chiếc xe ở bên ngoài, không phải xe của Ngô Thế Huân.

Cô vừa mới từ taxi xuống, từ trong xe một người đàn ông trung niên bước ra, trong tay còn xách theo một túi đồ.

"Thiếu phu nhân, đây là thuốc mà phu nhân chuẩn bị cho thiếu gia."

Lâm Duẫn Nhi lúc này mới nhớ tới Lâm Vân dặn dò cô theo dõi Ngô Thế Huân uống thuốc, vội vàng duỗi tay nhận, "Cảm ơn ạ, vất vả cho chú."

Lão Lý cười cười, "Không vất vả, Thiếu phu nhân, không có việc gì, tôi liền đi về trước."

Lâm Duẫn Nhi hơi hơi cúi người, "Được, chú đi thong thả, chú ý an toàn."

Lão Lý lái xe rời đi, Lâm Duẫn Nhi mới xách theo một túi thuốc to vào trong.

Vào nhà, đổi giày, cô liền mang túi thuốc cất vào tủ lạnh.

"Ai --" nghĩ đến việc mở miệng cầu xin Ngô Thế Huân, tâm tình liền vô cùng bực bội.

Cầu xin anh như thế nào đây? Hôm nay giống như chọc giận anh, lúc đưa cô đến công ty, sắc mặt anh đen thui, một lời cũng không nói liền quay xe bỏ đi. Cho nên, cầu xin anh thật sự sẽ được sao?

"A a a!" Lâm Duẫn Nhi nắm tóc, lưng dựa ở tủ lạnh ngửa mặt lên trời thở dài.

Phát ngốc một lúc, cô liền lấy di động gọi cho bạn thân Hà Mỹ Mỹ.

Lâm Duẫn Nhi hít vào một hơi sâu, "Mỹ Mỹ, giang hồ cứu cấp, thỉnh giáo cậu một vấn đề."

"Ha ha ha!!" Hà Mỹ Mỹ khoa trương cười ở đầu dây bên kia, "Từ từ chờ mình lấy chén nước."

Điện thoại đầu kia, vang lên tiếng nước rót vào ly thủy tinh.

"Được rồi, nói đi, mình nghe đây."

Lâm Duẫn Nhi thay đổi tư thế, nghiêng người dựa vào cửa tủ lạnh, hỏi: "Mỹ Mỹ, ngày thường nếu cậu chọc chồng mình tức giận, lấy lòng hắn như thế nào?"

"Còn không quá đơn giản sao, vợ chồng mà, cứ ôm nhau lên giường thì không có việc gì không giải quyết được."

Lâm Duẫn Nhi sặc một ngụm, "Mình chân thành nhờ giúp đỡ, làm ơn đừng nói đùa được không?"

"Mình không nói giỡn nha, ngày thường nếu mình chọc ông xã tức giận, buổi tối liền chủ động, đem hắn hầu hạ, đảm bảo hôm sau không còn thấy tức giận, còn chủ động mua quần áo cho mình."

Lâm Duẫn Nhi cau mày. Bất quá chiêu này, đặt trong hoàn cảnh của cô với Ngô Thế Huân có chút không thích hợp.

"Duẫn Nhi, cậu muốn lấy lòng nam nhân nào nha? Ai, nhưng mình phải nhắc nhở cậu, ở trong giới giải trí hỗn loạn như vậy, cậu đừng vì mấy cái vai diễn vớ vẩn mà làm chuyện trái với đạo đức lương tâm nha!"

Lâm Duẫn Nhi trợn mắt, "Cậu nghĩ cái gì thế, không phải như thế."

"Vậy cậu muốn lấy lòng ai? Từ từ -- không phải là Ngô Thế Huân chứ?"

"Mỹ Mỹ, mình còn có việc, tạm biệt nha." Lâm Duẫn Nhi nói xong, liền đem điện thoại di động cắt đứt.


Buổi tối 8 giờ, Lâm Duẫn Nhi buộc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra.

Cô đã chuẩn bị một bàn đồ ăn, liền chờ Ngô Thế Huân rồi hâm lại. Đứng ở cửa sổ nhìn ra sân, không thấy xe anh.

Cô nhịn không được liền gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân.

Điện thoại được kết nối, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng......Lâm Duẫn Nhi hồi hộp chờ Ngô Thế Huân nghe điện thoại, nhưng điện thoại liền một tiếng bị cắt đứt.

Lâm Duẫn Nhi cầm di động, nháy mắt hóa đá.

Mười phút sau, Lâm Duẫn Nhi nôn nóng ở phòng khách đi tới đi lui. Trong miệng lẩm nhẩm, " Ngô Thế Huân tự nhiên không nghe điện thoại! không nghe điện thoại không nghe điện thoại! Phải làm sao bây giờ! "

Trong đầu đột nhiên nhảy ra câu nói kia của Hà Mỹ Mỹ, "Cứ ôm nhau ngủ là không có việc gì không thể giải quyết."

Cô đột nhiên giật mình, bỗng dưng trợn tròn đôi mắt. Chẳng lẽ thật sự muốn......

Không được a! Lâm Duẫn Nhi! Cô đột nhiên vò đầu, "Như thế cùng quy tắc ngầm có gì khác nhau?!!!"

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ô tô.

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt, đang chuẩn bị đi mở cửa, cửa liền được mở ra từ bên ngoài.

Ngô Thế Huân mở cửa, thấy Lâm Duẫn Nhi buộc tạp dề đứng ở cửa, hơi ngẩn ra một chút, "Em......"

"Anh đã trở lại!" Lâm Duẫn Nhi đầy mặt tươi cười, xoay người nhanh chóng từ tủ giày lấy ra đôi dép của Ngô Thế Huân, thân thiết đặt dưới chân Ngô Thế Huân, theo sau lại đứng lên, giúp Ngô Thế Huân cởi áo khoác, "Mệt không? Trước mắt nghỉ ngơi một chút, sau đó nhanh chóng sẽ có cơm." Nghĩ nghĩ, lại chớp chớp mắt nhìn hắn, "Muốn tắm rửa trước không?"

Ngô Thế Huân mày nhăn, khẩn trương, giống như đang nhìn quái vật, "Lâm Duẫn Nhi, em uống nhầm thuốc?"

Lâm Duẫn Nhi chớp chớp mắt, "Không có a, em không phải đã đáp ứng mẹ anh sẽ chăm sóc tốt cho anh hay sao?"

Khi nói chuyện, cô đem áo khoác Ngô Thế Huân cởi xuống, ôm quần áo, chạy lên lầu.

Ngô Thế Huân nhìn bóng dáng Lâm Duẫn Nhi, hơi hạ tầm mắt.

Anh đổi dép lê, đem giày da nhặt lên bỏ vào tủ. Đi đến bàn trà, bưng ly uống nước, uống một ngụm, liền ngẩn ra, nước ấm, Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị riêng cho anh?

Đôi mắt thu lại một chút.

Lâm Duẫn Nhi nhanh từ trên lầu xuống dưới, cười tủm tỉm nói: "Nước tắm đã chuẩn bị tốt, anh mau đi lên tắm cho thoải mái, nhanh có thể ăn cơm!"

Ngô Thế Huân nhìn Lâm Duẫn Nhi một lúc lâu, chợt cười khẽ một tiếng. Anh hướng trên lầu đi đến bên người Lâm Duẫn Nhi rồi ngừng lại, dán vào gò má cô, "Lâm Duẫn Nhi, lấy lòng như vậy không bằng thêm thành khẩn chút nữa?"

Ngô Thế Huân ở rất gần Lâm Duẫn Nhi, hô hấp nóng phun nhẹ bên má cô, bả vai cô hơi hơi run một chút, khẩn trương hỏi: ".... Như thế nào là thành khẩn?"

Ngô Thế Huân nhướng mày, vẻ mặt thích thú, "Chẳng hạn như giúp tôi tắm rửa?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip