[khoared] mảnh vỡ (kết)
lowercase.
tôi từng đọc được một comment thế này
'một người tan vỡ như tôi, người yêu tôi sẽ phải nhặt từng mảnh, từng mảnh lên để yêu, thật sự rất khó khăn.'
câu trả lời là:
.
hoài nam khóc, tấn khoa nghe lai bâng kể vậy.
nhóc ấy vừa từ studio về gaming house, sau một buổi quay hình kéo dài vài tiếng.
lai bâng kể với nó hoài nam đã thật sự bật khóc, sau trận thua trước ggl vừa qua. gã bất lực, uất ức, chán nản, bức bối tới nỗi chẳng thể kìm nén để nước mắt chảy ngược vào trong nữa, nó trào ra ngoài như thể mọi thứ gã gồng mình lên chống chịu đã vỡ tan hoàn toàn.
tấn khoa chẳng kịp nghỉ ngơi hay đơn giản là thay cái bộ đồ đã thấm mồ hôi của nó ra, nó chạy đi tìm anh. tấn khoa không biết anh ở đâu, chỉ biết cả con tim và lí trí nó đang thúc giục đôi chân nó chạy và chạy, chạy đi tìm anh nó, đến bên người anh đang vụn vỡ của nó.
nó tìm được gã, lại là bóng người nhỏ bé với khói thuốc bao quanh ấy. hoài nam ngồi bó gồi ở một góc ban công, mặt úp xuống, trên tay gã vẫn còn kẹp điếu thuốc chỉ còn tàn đỏ. tấn khoa nhận ra hình như trên tay gã lại nhiều thêm những vết mèo cào rồi, có vết còn chưa cả khô máu, nhỏ tí tách từng giọt xuống nền.
nó tiến đến gần gã, nhẹ nhàng gỡ điếu thuốc trên tay anh lớn, dụi tắt rồi vứt sang một góc.
hoài nam ngẩng đầu lên, gã thấy nó, thấy đứa em nhỏ của mình với ánh mắt dịu dàng nhìn vào gã.
gã thấy tấn khoa ngồi xổm xuống trước mặt, thấy em nhẹ đưa tay lên mà lau đi vài vệt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt gã, thấy em nâng tay gã lên xem mà nhăn mặt vì những vết đỏ chói vẫn còn đang rỉ máu.
"hoài nam của em hôm nay lại tự làm đau bản thân nữa rồi."
"có đâu, mèo cào thôi, mèo của lạc lạc dữ quá mà." hoài nam rụt tay lại trước cái nhìn trách móc từ em nhỏ, tự nhiên gã hơi chột dạ.
"mèo của lạc lạc ngoan mà, còn con mèo này hư quá ha anh? toàn tự cào mình chứ chả bao giờ cào người khác cả."
hoài nam nghe em nhỏ nói vậy cũng chỉ biết nở nụ cười gượng. trong mắt tấn khoa nụ cười này xấu xí lắm, méo xệch, chẳng giống nụ cười dịu dàng lộ răng khểnh của anh nam nhà nó chút nào. có lẽ nhiều thứ đến với anh nó quá, đè nặng anh nó quá, làm anh nó chẳng còn sức để cong lên một nụ cười nữa.
"nhưng mà nhé, con mèo này nó kiên cường vô cùng. nó bị nhiều người ghét bỏ đến vậy, bị chà đạp như thế, bị quăng hết chỗ này tới chỗ khác, bị bỏ rơi hết lần này tới lần khác, nó vẫn hiên ngang đứng ở đó, chẳng ai đuổi nó đi được, hoài nam thấy mèo giỏi không?"
tấn khoa cười híp mắt, tay cứ khua qua khua lại trước mặt gã xạ thủ, như thể nó đang kể một câu chuyện rất dài vậy.
rồi, tấn khoa nhìn hoài nam, nhìn người anh đang tỏ ra chăm chú nghe câu chuyện 3 xu của nó, anh nó vẫn như vậy, dù nó có nói gì, làm gì, gã vẫn luôn bên cạnh mà lắng nghe thật nghiêm túc kể cả chuyện đó có xàm quần đi nữa.
"cơ mà hôm nay con mèo ấy mệt rồi anh ơi, nó cần một chỗ để lẩn trốn trước những người ruồng rẫy nó. mèo ấy hôm nay cuối cùng cũng chịu thu mình lại rồi anh nam ơi, nó cần nghỉ ngơi."
tấn khoa lại cầm tay hoài nam lên, hà hơi vào đó rồi xoa xoa tay gã, mang đến ấm áp cho bàn tay vốn lạnh băng của gã, nó ngẩng mặt lên, thấy mắt anh đã đỏ hoe, dường như câu chuyện xàm quần của nó đã chạm đến điểm nhạy cảm trong lòng anh, một lần nữa làm những giọt nước mắt hoài nam cố che giấu, nuốt vào bên trong trào ra.
"hoài nam của em hôm nay buồn lắm đúng không? khóc với em đi, dựa vào vai em đây này. hoài nam cần nghỉ ngơi rồi."
tấn khoa ôm gã xạ thủ vào lòng, vai nó dần dần ướt mảng lớn. hoài nam gục đầu lên vai em nhỏ mà nức nở, người gã run lên theo từng tiếc nấc nghẹn. gã khóc, vì những con dao từ cộng đồng mạng găm vào, gã khóc, vì những thất vọng với sự bất tài của bản thân, gã khóc, vì chẳng thể giúp cho sgp có được một chiến thắng trọn vẹn, gã khóc...vì bản thân gã là một gánh nặng, là người cản đường team đến với vinh quang của chiến thắng.
"anh mệt quá khoa ơi... mệt lắm."
"em biết mà, rin của em đã rất cố gắng rồi, để đi tới hôm nay rin đã nỗ lực thế nào, em biết hết đấy." em nhỏ xoa xoa lưng cho hoài nam, đầu dựa vào gã.
"anh không chống đỡ nổi nữa, anh chỉ muốn được tan đi cùng làn khói trắng thôi. anh ước bản thân mình đã chẳng vô dụng như thế, anh ước bản thân mình đã không mắc sai lầm như vậy, anh ước bản thân đã chẳng phải vật cản đường của mọi người đến với ước mơ nâng cúp vô địch aic."
"nào, hoài nam không được nói vậy đâu. hoài nam đã luôn che chở cho em từ ngày em mới vào mà nhỉ? em thì cứ mặc sức mà chơi game, có thể thắng, có thể thua, còn lại bao nhiêu lời nhục mạ, chê bai ác ý, hoài nam đã thay em nhận hết rồi."
hoài nam từng cười thật tươi, đứng trước mặt tấn khoa 18 tuổi mà tuyên bố "khoa cứ việc chơi game, còn lại để anh lo." 2,3 năm qua đi, biết bao mùa giải sát cánh cùng nhau, khoa vẫn chẳng bao giờ thấy gã xã thủ nuốt lời cả. nó mặc sức chơi game, dù thắng dù thua, team nó cứ đấu, dù tệ hay tốt, hoài nam vẫn cứ là người đứng ra nhận chỉ trích cho cả nó, cả team. anh nó người bé lắm, vai cũng chẳng rộng, vậy mà vẫn cứ đứng sừng sững che chắn cho nó trước những ác độc của xã hội. để tới khi gã sức cùng lực kiệt, vẫn phải gồng mình lên mà bảo vệ nó.
"hoài nam ơi, để em bảo vệ anh, nhé."
tấn khoa ôm lấy mặt của người đối diện, cụng trán vào gã, thủ thỉ mà nói.
"nhưng tấn khoa ơi, anh đã chẳng còn gì nữa rồi, mọi thứ anh gồng mình lên để xây dựng suốt thời gian qua, đã sụp đổ chẳng còn gì rồi khoa ơi."
"em sẽ nhặt lại từng mảnh lên cho hoài nam, anh cứ việc đứng ở phía sau em thôi, từ giờ đã có em chống đỡ cho hoài nam rồi."
(Anh cứ việc đứng phía sau em và bắn vào đội bạn thôi, có em bảo kê rồi)
hoài nam nhìn nó, khóe mắt gã lại ươn ướt rồi. tấn khoa của gã, em nhỏ của gã, đứa nhỏ mà gã đã bao bọc suốt mấy năm qua, nay lại thành chỗ dựa cho gã mất rồi. em nhỏ đã chẳng còn sợ hãi trước những lời độc địa ác ý nữa, cũng chẳng cần ai bảo vệ nữa, bây giờ đến lượt tấn khoa bảo vệ cho người thương của nó rồi.
hoài nam đã từng đọc được một câu rằng
'một người tan vỡ như tôi, người yêu tôi sẽ phải nhặt từng mảnh, từng mảnh lên để yêu, thật sự rất khó khăn.'
câu trả lời là:
người yêu bạn sẽ vui vẻ vừa nhặt, vừa lẩm bẩm nói: Mảnh này là của tôi, mảnh kia cũng là của tôi.'
hoài nam lúc ấy không tin, làm gì có ai vì một người mà lại làm kiên nhẫn làm nhiều điều như thế.
nhưng giờ thì gã thấy rồi, có một tấn khoa như thế, một tấn khoa sẵn sàng chạm vào nơi nhạy cảm nhất trong gã, sẵn sàng nhặt lại từng mảnh vỡ mà gã để lại, gom góp chúng lại rồi lại xây lên.
hoài nam ơi, nghỉ ngơi thôi anh, em chẳng muốn thấy anh phải chịu đựng những lời nói không hay ngoài kia nữa.
.
" anh hiếu ơi."
"sao á khoa, có gì muốn nói với anh hả?"
"em nghĩ, để đạt vào đánh chính đi ạ, đi ad ấy ạ."
END.
_________________
Lúc đầu không có định ghi là end đâu, nma thật sự là end rùi á.
Thật ra không có định viết chap này vừa suy vừa soft như thế, nma do tâm trạng ấy ấy quá nên mình viết thành nvay luôn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip