[KhoaRedPhoe]: Thay phần anh (kết)
Warning: vừa đọc vừa nghe bài "Nhắm mắt thấy mùa hè nha mn."
_______________
"Tấn Khoa ơi, anh muốn ăn mì."
Hoài Nam câu cổ em người yêu đang livestream, cái tư thế này làm kênh chat bùng cmn nổ luôn. Hiếm lắm mới thấy Khoa live giờ dương nên view cũng chẳng ít. Trước mắt 2k con người, Hoài Nam câu cổ Tấn Khoa, Tấn Khoa cũng quay lại hôn chụt một cái vào má anh.
Mù mắt người xem...
"Chờ em nốt ván này rồi mình đi ăn nhe."
Dù nó đang muốn đi lắm rồi đấy nhưng với nhân cách của một người đồng đội tốt, nó không thể afk như anh nó được.
Tấn Khoa nắm tay Hoài Nam dạo bước trên vỉa hè, bao lâu rồi nó với anh mới được đi cạnh nhau thế này.
Tấn Khoa nhớ lại cái buổi hôm đó, nó quay về phòng, nhìn thấy Lạc Lạc đang ôm người anh hấp hối của nó. Nó thấy anh hít thở không thông mà nhíu hết cả mày vào, nó thấy bàn tay anh đỏ lè vì máu từ miệng trào ra không ngừng lúc ho.
Cả team nháo hết cả lên, Bâng lo lắng đến nỗi tay chân cuống cuồng tìm cách để Hoài Nam hô hấp trở lại bình thường.
Tấn Khoa nhận lấy Hoài Nam từ tay Lạc, để anh nép hẳn vào người nó. Nó run lên từng hồi, tay thi thoảng đưa lên kiểm tra anh nó còn thở không. Tấn Khoa có ngàn câu hỏi, nhưng nó chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ mong xe cấp cứu nhanh nhanh tới cứu anh nó với.
Hôm đó, nó nắm tay anh chặt đến nỗi chỉ sợ buông tay anh nó liền biến mất. Mãi tới khi y tá cản nó vào phòng phẫu thuật. Nó mới dám buông.
Lai Bâng kể nó nghe chuyện của Hoài Nam. Tấn Khoa chẳng nhịn được ôm chầm lấy người đội trưởng mà thút thít khóc. Nó không biết, không hề hay biết. Nó không biết anh đang không ổn, chỉ biết để những cảm xúc trẻ con kiểm soát mà trách móc anh. Nó không hiểu những sắp xếp và suy nghĩ của anh dành cho cả team.
Ngày hôm đó, Hoài Nam lại xoa đầu nó.
"Yên tâm đi Khoa, anh vẫn ở đây mà."
Tấn Khoa cầm tay anh nó, nức nở mà khóc.
"Rin ơi em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi. Đáng nhẽ em phải nhận ra anh khôn ổn, em xin lỗi Rin ơi."
"Tấn Khoa ngoan, em đâu có lỗi gì đâu. Nghe anh nói nè, sau này kể cả có chuyện gì với anh, Tấn Khoa cũng đừng khóc, đừng hối hận gì cả, nhớ chưa? Anh thì chắc không đi tiếp được cùng mọi người rồi, thay cả phần anh, em nhé?"
"Rin ơi, em thích anh, em yêu anh, thương anh nhiều lắm." Tấn Khoa đan tay vào Hoài Nam, nó không muốn chậm trễ thêm nữa, nó muốn bên anh, bên cạnh anh, lúc anh đang đau đớn thế này.
"Anh cũng yêu Tấn Khoa nhiều."
.
"Tấn Khoa, nghĩ gì á? Đến nơi rồi nè."
Hoài Nam lắc nhẹ cánh tay em nhỏ, anh biết nó đang nhớ lại cái hôm anh hấp hối sắp chết ấy. Nghĩ lại cũng buồn cười ghê, anh tưởng lúc đó anh chết thật rồi á chứ, không kịp trăng trối điều gì luôn mà.
"Không ạ, không có gì cả. Hoài Nam ăn mì gì đây anh?"
"Mì trộn rau."
"Ăn vậy không có chất Hoài Nam ơi, mì gà rán đi."
Nhưng thật may mắn, mọi thứ đều qua rồi, đúng không?
.
" Khoa ơi, đi ăn mỳ không?"
Đạt ngáp dài một cái, duỗi tay thể hiện sự uể oải của mình. Em nhìn đồng hồ, 12h đêm, liền quay ra rủ cậu bạn đồng niên vừa mới livestream được 30 phút.
"Chờ Khoa nốt ván này rồi đi nhé."
Khoa nghe thấy Đạt rủ, tự dưng cũng hơi đói đói nhưng với nhân cách của một đồng đội văn minh, nó vẫn cố không afk như người anh nào đó.
Tấn Khoa và Hữu Đạt sóng bước với nhau trên vỉa hè. Cả hai đứa im lặng, chẳng nói với nhau câu nào, chẳng rõ vì ngại, hay vì cả hai đều đang mang tâm tình riêng.
"Tấn Khoa, tới rồi nè, nghĩ gì á?"
Đạt đập nhẹ vào vai Tấn Khoa, nó giật mình nhẹ một cái, như bừng tỉnh từ cơn mơ vậy.
"À, không."
"Khoa muốn ăn mì gì?"
"Mì trộn rau đi."
"Èo, chẳng có chất gì, mì đùi gà nhé."
Tấn Khoa nghĩ, cái tình cảnh này, quen lắm, như nó đã thấy ở đâu rồi. Từng chi tiết như đã từng diễn ra trong giấc mơ của nó vô số lần.
Tấn Khoa không thích ăn mì, nhưng Hoài Nam thì có. Tấn Khoa không thích ăn đêm, nhưng anh nó lại luôn bỏ bữa tối để đến đêm lại mò sang rủ nó đi ăn. Tấn Khoa không ăn mì đùi gà bao giờ, nó thích, vì anh thích.
Hữu Đạt ít khi để ý tới việc ăn uống của người khác, giả dụ như cậu bạn đồng niên. Nhưng từ khi chẳng còn Hoài Nam, em lại thay anh để ý nhiều, cằn nhằn mỗi khi thấy Tấn Khoa bỏ bữa, hay lại lót dạ bằng ổ bánh mì bé.
Hữu Đạt không có thói quen nhìn lại phía sau mỗi khi livestream, nhưng từ khi chẳng còn Hoài Nam, mỗi lần live chắc nó phải quay đầu lại cả chục lần có lẻ.
"Đạt ơi, nhớ ngày nào là chung kết APL không?"
"7 tháng 7, sao á Khoa?"
Đạt đang cắm cúi mà ăn phần của mình, nghe Khoa hỏi, em rời mắt khỏi tik tok của mình mà nhìn nó.
"Không, chỉ là, hôm đấy tròn 100 ngày Hoài Nam mất."
"Ừ, Đạt nhớ mà."
Hôm đó, Hoài Nam chẳng qua khỏi. Hoài Nam nằm trong vòng tay Tấn Khoa, mệt mỏi nhắm mắt, rồi chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Nó bật cho anh bài hát duy nhất trong album nó, dỗ anh ngủ. Anh nó ngủ, một giấc ngủ dài.
Một giấc ngủ nhẹ nhàng đưa Hoài Nam ra khỏi vòng tay của Tấn Khoa, nhẹ nhàng giúp anh nó thoát đi những lần khó thở hay những cơn ho dữ dội đến trào máu.
Tấn Khoa cứ ôm anh nó như vậy, cho tới khi phòng bệnh đã đầy đủ mọi người từ SGP, nó vẫn không buông. Nó vẫn ôm anh, như thể anh nó chỉ đang chìm vào giấc ngủ bình thường.
"Tấn Khoa ơi, hứa với anh. Đừng khóc, đừng hối hận, đừng dằn vặt, đừng chìm đắm. Mạnh mẽ lên, nắm lấy vinh quang ấy, dùm anh. Nhé, Tấn Khoa."
Em hứa, Hoài Nam ơi.
Em hứa đoạn đường phía trước, em sẽ tiếp bước thay cả phần anh. Saigon Phantom, cứ để em lo.
.
Chung kết APL 7/7/2024
"Ba người vủa SGP đã ngã xuống rồi, Phoenix có kịp hồi sinh không? Không kịp rồi."
"Liệu sẽ là chấm hết cho Saigon Phantom ư?"
"Không, nhìn kìa. Khoa đang lên Khoa đã lên rồi, anh ta lao vào đội bạn, anh ta 1 cân 3, anh ta có làm được không? Khoa đang bị bắn liên tiếp vào người, anh ta sẽ phải nằm xuống."
"2 thanh viên Talon đã lên bảng đếm số, Khoa vẫn còn, Khoa vẫn còn, Khoa quá trâu với con bài Omega "
"Phoenix đang tới, Phoenix đang được bắn, Phoenix đã đưa thành viên cuối cùng của Talon lên bảng đếm số."
"Lính đang tràn vào, Phoenix với Khoa đang đánh nhà, nhà chỉ còn nửa máu. Cố lên Saigon Phantom ơi."
"3...2...1."
"TAN NÁT RỒI, TALON TAN NÁT RỒI. ĐƯƠNG KIM VÔ ĐỊCH APL 2024 XIN GỌI TÊN
SAIGON PHANTOM
Tấn Khoa đứng dậy, nhìn về phía khán giả đang hò hét, đằng sau áo đấu của nó in chữ RED, thẳng tắp và lẫy lừng
Hoài Nam ơi, em hứa, em sẽ lại cùng mọi người đứng dưới ánh đèn vinh quang ấy, thay cả phần anh.
END.
__________________
Tâm sự thật, phần cuối này mình xóa rồi viết lại chả biết mấy lần rồi nữa, kiểu như thấy anh Rin còn nhiều điều chưa làm quá, nếu mà để hết vào 1 chap thì nó siêu dài á, với lại cũng không đọng lại nhiều, nên mình quyết định viết thế này luôn, ít ra là ban đầu từ 3k5 từ rút còn 1k2 thôi.
Và xong 1 short gầm 3 phần rồi, mong mn tiếp tục ủng hộ mình nhe 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip