Đừng khóc...
Ước gì trước kia có ai đó kéo đầu tui lại, không chọn cái ngành quần què Dược nữa 🥲 Deadline dí tôi không còn thời gian viết truyện luôn 😭
...
Sau khi tiễn em đi học, Lai Bâng lại tiếp tục quan sát căn phòng. Căn phòng đơn giản, sạch sẽ, nhưng nó lại quá mức cô quạnh, và chính nó cũng làm em càng trở nên cô đơn.
Vậy nên anh muốn thay đổi nó, để nó trở nên ấm áp hơn, để khi em về nhà sẽ chẳng còn là những bức tường trắng đơn độc nữa.
'Tách'
Chỉ với một cái búng tay, Lai Bâng đã khiến căn phòng thay đổi hoàn toàn. Bốn bức tường trắng giờ đã sơn lên lớp sơn gỗ ấm nồng, sàn gạch men cũng đã đổi thành sàn gỗ, giữa phòng còn có chiếc thảm lông trắng muốt mềm mại. Ô cửa sổ bé xinh cũng được phóng to ra. Đến cả chiếc giường nhỏ đơn sơ của em đã được thay bằng chiếc giường lớn hơn với chăn ấm đệm êm và thật nhiều gấu bông.
Ngoài những thứ thay đổi trong căn phòng ra, thì có cả những thứ xuất hiện mới như chiếc lò sưởi góc phòng cùng cái sofa lớn, chiếc ghế xích đu trước cửa sổ, và cả một bàn mô hình lớn ở giữa phòng.
Anh biến đổi mọi thứ chỉ trong một nốt nhạc, nhưng phải mất cả một buổi để nghĩ xem chiếc bàn mô hình đó sẽ làm mô hình gì. Anh không biết em thích gì cả, dù cho anh có là thiên thần đi chăng nữa, dù anh có quyền năng vô hạn để chống lại bóng tối, anh vẫn không biết em thích gì cả.
Nhưng, cứ nghĩ mãi như vậy cũng không phải là cách. Anh cần phải đi tìm đáp án cho câu hỏi của mình.
Nghĩ là làm, anh bắt đầu tiến đến kệ sách của em. Tấn Khoa có vẻ là người rất thích sách, kho sách của em có rất nhiều thể loại, nào là sách giáo trình, sách văn học nghệ thuật,... Nếu mà ngồi đọc từng cuốn để xem em thích gì thì chắc anh chết mất.
Bỗng dưng, anh nhìn thấy ở một góc khuất của kệ sách có đặt một chiếc hộp nhỏ bị khóa kín. Linh cảm của anh chắc rằng thứ anh cần tìm nằm ở trong đó, nên anh đã dùng phép thuật để mở khóa chiếc hộp.
Đúng như dự đoán của anh, bên trong chiếc hộp là vài cuốn truyện tranh Doraemon và một tấm bản đồ.
- Bản đồ khu phố của Nobita à? Được rồi, mình sẽ làm cái này.
...
- Em về rồi ạ.
- Bé Khoa về rồi hả. Khoan, người em bị sao vậy?
Trên người em xuất hiện những vết thâm tím ẩn dưới lớp quần áo, người bình thường có thể không nhận ra nhưng anh chỉ cần nhìn là biết ngay. Anh tiến đến gần, đỡ lấy những thứ đồ trên tay em, rồi dắt em ngồi lên chiếc giường êm ái.
- Nói anh nghe, em bị người ta bắt nạt sao Khoa? Những vết thương này là sao vậy?
- ...
Đáp lại anh chỉ là một khoảng lặng, điều này thật sự khiến anh lo lắng. Em không nói không rằng, chỉ cúi gằm mặt xuống, đôi mắt vô định.
- Bé, em nói gì đi mà... À, gấu bông anh làm cho bé nè... Không thì mô hình khu phố nhà Nobita nè...
Lai Bâng luống cuống, anh thà để em òa khóc trong vòng tay mình, còn hơn là để em phải im lặng như thế.
- Bé, bé nhìn cái này nè.
Không biết từ lúc nào, trong tay Lai Bâng xuất hiện một quả cầu tuyết nhỏ, chìa ra trước mắt em. Bên trong quả cầu có thảm cỏ xanh mướt trên nền mây trắng, ở trung tâm còn có một cây đại thụ rất lớn.
Hai mắt em sáng lên, em như bị thu hút vào vầng sáng mà chiếc cây ấy tỏa ra.
- Cái cây này...
- Đó là Cây Sinh Mệnh, là nơi đã sinh ra tất cả các sự sống trên thế giới này.
- Kể cả thiên thần các anh sao?
- Đúng vậy, em thấy không, những quả nhỏ là của người trần, còn quả lớn là của thiên thần tụi anh, hoặc là của những số phận đặc biệt.
Lai Bâng mừng muốn chết! Thật sự thì anh không biết cách làm em vui, nên đã lấy thứ mà thiên thần nào cũng có ra để dỗ em, thật vui khi biết em thích nó.
- Em... có thể có một cái giống vậy không?
- Tất nhiên là được, nhưng giờ em phải đi tắm đã, rồi sau đó chúng ta sẽ ăn tối.
- Dạ.
Đợi em bước vào phòng tắm, anh mới quay ra tỉ mỉ nhìn những thứ mà em mang trên người trong buổi đi học hôm nay.
Chiếc balo tối màu của em có những vệt sáng của bụi bặm, đồ dùng bên trong cũng bị xáo trộn như kiểu đã va chạm mạnh vào đâu đó. Chiếc áo khoác Burberry dáng dài của em cũng hằn lên những vết bẩn. Chắc chắn em đã bị tụi nào đó ở trường bắt nạn rồi.
Hình như em ấy còn mang về một cái hộp gì nữa.
Anh lén mở cái hộp bên cạnh ra, là một chiếc bánh ngọt. Nó còn nguyên vẹn, vậy thì chứng tỏ em bị bắt nạt ngay trong trường học.
Lai Bâng cáu lắm rồi, nhưng anh không thể làm gì được. Thiên đường có quy tắc riêng của nó, buộc các thiên thần như anh phải tuân theo. Và anh không thể can thiệp vào cuộc sống của con người quá nhiều.
Nhưng, chỉ cần người khác không phải của thiên đường làm là được mà...
- Anh cười mờ ám cái gì vậy?
- Ủa... bé tắm xong rồi hả. À... đúng lúc ghê, anh cũng muốn hỏi bé, cái này là cái gì vậy?
- À, đó là bánh Tiramisu á, em mua tặng anh mà quên mất.
- Woaaa, bé thương anh vậy luôn á hở.
Anh vội vàng chuyển chủ đề, rồi lại hóa thành một chú cún con mà nũng nịu với em. Chỉ chừng ấy thôi cũng đã khiến bé con ngại ngùng, tai đỏ ửng liếc anh.
- Bé lại đây anh ôm cái nào.
- Không, anh bỏ em ra.
Mặc kệ sự kháng cự của em, anh vẫn nhào lên ôm lấy Tấn Khoa, ngả mình lên giường. Anh biết, em không muốn được ôm vì khi tiếp xúc những vết bầm tím dưới lớp áo kia sẽ trở nên đau nhức. Chúng làm đau em, vậy thì anh sẽ làm chúng biến mất.
Cái ôm mang theo sự chữa lành từ Lai Bâng khiến em cảm thấy dễ chịu. Những cơn đau trong tưởng tượng của em không xuất hiện, mà thay vào đó là cảm giác tràn đầy sức sống.
- Lai Bâng, anh...
- Đừng thắc mắc bé con à, anh là thiên thần mà.
- Rốt cuộc, thì Chúa gửi anh đến bên em để làm gì? Tại sao ông ấy phải làm vậy? Tại sao...
Em không hiểu, cũng không muốn hiểu. Tại sao lại để em nghiệt ngã trong cuộc đời, rồi lại cứu rỗi em bằng ánh sáng, khiến em từ từ chìm đắm chẳng thể thoát ra.
Anh đã từng nói sẽ mang lại hạnh phúc cho em, rồi liệu có một ngày nào đó khi em đủ hạnh phúc, anh sẽ rời đi không?
- Anh đã nói rồi, sự tồn tại của em chưa bao giờ là vô nghĩ, và những người em gặp trong cuộc đời này đều là do vận mệnh sắp đặt. Theo luật, thì anh không thể nói trước cho em điều gì. Nhưng yên tâm đi, anh sẽ đồng hành cùng em đến hết đời.
- ...
- Còn nếu em cần một khoảng lặng, thì hãy để anh rời đi một lúc. Đến khi em cần, anh sẽ lại ở đây. Nên xin em, đừng im lặng như vừa rồi.
Lòng em ngổn ngang giữa những mặt trái của mình. Em muốn khóc thật to trong vòng tay anh. Nhưng cũng e ngại sự yếu đuối bị anh nhìn thấy.
Em sợ, sợ sự thay đổi trong cuộc sống của mình, sợ phải lộ ra sự yếu mềm trước mặt kẻ khác, càng sợ có người đối tốt với mình.
Tấn Khoa là một người kiên cường. Em đã luôn gồng mình mà chống chịu suốt mười mấy năm qua. Em đã quen với cô đơn, cũng quen với những con dao găm thẳng vào tim mình.
Nhưng khi anh xuất hiện, mang theo những sắc màu mới lạ đến cuộc đời xám xịt của em. Nó vô tình khiến em rung động.
Nước mắt em vô thức rơi, em muốn một lần tin vào trái tim mình, muốn một lần có thể dựa dẫm vào ai đó khi yếu lòng...
- Đừng khóc, anh sẽ đau lòng...
...
- Em ổn hơn chưa? À, để anh đi lấy khăn, cả ít sữa nóng rồi mình đi cắt bánh đọc sách nha.
Hình bóng anh khuất sau bức tường, để lại em với gương mặt đỏ bừng ướt nhẹp. Em ghét sự đa sầu đa cảm của mình, ghét cả việc bản thân quá mức trân trọng người khác. Giá mà em có thể vô tình hơn chút nữa...
- Sữa tới rồi nè, em đừng ngồi đó nữa, ra ăn nè.
Lai Bâng thuần thục cắt chiếc bánh lớn ra làm hai phần nhỏ, em một phần, anh một phần. Còn em thì vẫn ngồi đó và nhìn anh.
- Lai Bâng nè, anh thật đáng ghét.
- Ừ, anh đáng ghét, nhưng em vẫn chứa chấp đồ đáng ghét này đúng không. Nào, ăn thôi bé.
Phép màu của anh đưa em bay lơ lửng từ giường đến bàn đọc sách, thả em nhẹ nhàng xuống chiếc ghế mềm mại.
- Hình như anh đã thay đổi phòng của em nhỉ?
Nãy giờ cảm xúc của em bùng nổ, nên em chả để tâm đến việc căn phòng mình đã thay đổi đến chóng mặt.
- Em yên tâm đi, chỉ mình em thấy được sự thay đổi thôi. Hôm bữa em đã đọc hết chương này rồi phải không? Vậy hôm nay mình đọc sang chương sau nhé.
...
- Này, bao giờ ngươi mới định đến đây hả, tên tà ác kia?
- Tà ác cái gì, mi nghĩ mi là thiên thần thì cao quý hơn ta chắc! Đều là sử dụng phép thuật như nhau thôi.
- Dẹp đi, ta không muốn đôi co với ngươi đâu, tốt nhất là ngươi nên đến đây nhanh lên. Có việc ngươi cần phải làm đó.
- Biết rồi, tên có cánh hai mặt.
...
Đố bạn biết người tiếp theo đến bên Khoa là ai? 👀
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip