Chương 20
"Cô muốn tôi tha thứ cho cô à?"
"Làm ơn, xin tha thứ cho tôi..."
"Vậy lặp lại lời tôi đi. Chú tôi là một thằng khốn nạn".
"Gì?
C-Chú của ngài là một tên khốn nạn. "
Các cô gái không hề do dự. Khi hắn ta nói sẽ tha thứ cho họ, họ chỉ làm theo lời hắn đã nói, dù không biết tại sao. Người đàn ông vỗ tay với nụ cười mãn nguyện.
"Tốt lắm! Những kẻ thấp hèn học nhanh đấy. Đi đi."
"Cảm ơn ngài!"
Những cô hầu gái vội vàng rời đi, thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát chết trong gang tấc.
"Ồ! Các cô không biết chú tôi là ai phải không? "
"Vâng?"
Những người giúp việc dừng lại và nhìn lại. Người đàn ông cười xấu xa và nói nhỏ, nhưng anh ta nói rõ ràng đủ để những người hầu gái hiểu.
"Chú tôi là chủ nhân của ngôi biệt thự này. Nói cách khác, các cô đang nguyền rủa chủ nhân của mình. Đúng vậy. Các cô đã nói đó là thằng khốn nạn.
Liệu cô có thể chịu hậu quả không?"
"...!"
Khuôn mặt của những người giúp việc trở nên trắng bệch như một tờ giấy trắng. Chủ nhân duy nhất của những người hầu gái là Đại công tước Frances.
"Hẹn gặp lại."
Người đàn ông thích thú với phản ứng tuyệt vọng của những người hầu gái, vẫy tay và đi qua sảnh. Hắn biết cấu trúc của ngôi biệt thự như thể đó là ngôi nhà của chính mình, đi thẳng về phía cánh cửa được trang trí bằng đá cẩm thạch cao cấp.
Khi hắn chuẩn bị mở cửa bằng cách phớt lờ kỵ sĩ canh gác lối vào, liền bị ngăn lại.
"Xin lỗi, ngài không được vào. Vui lòng nêu danh tính trước đã ".
Kỵ sĩ Hurelbard, chặn đường người đàn ông và lịch sự yêu cầu. Tất nhiên, đó là một thông lệ, nhưng hắn dường như không muốn làm theo quy trình.
"Ta sao? Anh không nên nói chuyện với tôi một cách cẩu thả như vậy ".
"Tôi sẽ lặp lại cho ngài một lần nữa. Đầu tiên, ngài hãy..."
Hurelbard không nói tiếp được. Đầu anh nghiêng sang một bên khi bị đấm vào mặt bởi một người đàn ông làm anh bất ngờ. Người đàn ông cười toe toét với Hurelbard với một bên mặt đang sưng đỏ.
"Anh muốn tiếp tục đánh nhau với ta hay sao?"
Khi người đàn ông nắm lấy tay nắm cửa và chuẩn bị mở cửa ra.
"Tôi sẽ lặp lại lần nữa. Vui lòng nêu danh tính của ngài."
Hurelbard không cho người đàn ông mở cửa.
"Này, tại sao lại liều mạng vậy hả? Phiền thật đấy."
Người đàn ông để tóc dài đến lông mày trên trán.
"Tôi sẽ lặp lại. Vui lòng nêu danh tính của ngài..."
Nắm đấm của người đàn ông bay nhanh hơn Hurelbard nghĩ. Động tác xoay người về phía má đối diện mà anh ta đã đánh trước đó rất nhanh nhẹn.
Âm thanh đau nhói âm ỉ lan truyền dữ dội.
"Hừ."
Tuy nhiên, đáng ngạc nhiên là nắm đấm của người này không chạm vào mặt của Hurelbard. Tay phải của Hurelbard nắm chặt lấy nắm đấm của người đàn ông.
Nắm đấm của người đàn ông này và bàn tay nắm lấy nó của Hurelbard đều không một chút nhân nhượng. Nhưng cả hai đều không thể giành được ưu thế. Từ đôi mắt của người đàn ông, có một con thú không thể bị thuần hóa sắp xông ra.
"Ngươi hỏi ta là ai phải không? Đánh nhau với ta đi! Vậy thì ta sẽ cho ngươi biết ".
"..."
"Sao vậy, không thích à? Bởi vì ngươi đã bị đánh trước à? Vậy thì bắt đầu với một đòn công bằng với ta. Ngươi nghĩ sao?"
Người đàn ông không ngừng khiêu khích như thể anh ta đang tận hưởng khoảnh khắc đó. Anh ta dường như đã quên rằng hôm nay là một sự kiện lớn đối với Đại công tước Friedrich và chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để tiêu diệt Hurelbard.
"Anh lùi lại đi."
Đó là một giọng nói với vẻ uy quyền nhẹ nhàng nhưng không thể cưỡng lại, làm giảm bớt sự căng thẳng trong bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Elena bước ra khỏi cánh cửa bằng đá cẩm thạch. Mái tóc được chải gọn gàng nhưng thanh lịch cùng trang phục đơn giản, cả người toát lên vẻ xinh đẹp.
"Anh vẫn còn thô lỗ như vậy à, anh Ren."
Lời nói của Elena đầy gai góc, và có thể cảm thấy sự bất thiện trong ánh mắt của cô ấy.
Khi nghe thấy tên người đàn ông đó, lông mày của Hurelbard nhíu lại. Anh ta đã được Elena thông báo, vì vậy anh ta mơ hồ đoán được đây là Ren Bastasche. Tuy nhiên, ngoài việc đó, kỵ sĩ cũng không thể để những người chưa được xác định danh tính đi vào.
"Này, tôi sắp khóc vì rất hạnh phúc khi nhìn thấy em đó!
Đã bao lâu rồi nhỉ? Em có nhớ về anh họ của mình nhiều không? "
"Vậy tôi nên làm gì? Trong khi mỗi lần chúng ta gặp nhau, anh đều tạo ra ấn tượng tốt đẹp như thế này".
Elena chớp mắt, đáp lại một cách vô cảm. Hurelbard hiểu ý cô và lùi lại. Sau đó, anh ấy xin lỗi vì đã gây ra tình cảnh này.
"Tôi xin lỗi, chỉ cần xác nhận danh tính là đủ..."
"Tôi biết. Ren hẳn đã rất thô lỗ. "
Cô ấy hy vọng anh ấy sẽ không dính líu đến Ren, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi. Elena nói rằng cô ấy không muốn Ren để ý đến bất cứ điều gì.
"Chúng ta nên tiếp tục đứng ở đây hay vào trong?"
"Đó là những gì tôi đang định nói. Vào trong đi "
Ren đi theo Elena và vào phòng. Anh vỗ vai Hurelbard đang canh cửa và gãi bụng.
"Nè, tiểu thư của anh rất tức giận đó. Anh nên làm tốt hơn ngay từ đầu chứ."
"..."
Bất chấp lời khiêu khích, Hurelbard không thay đổi sắc mặt và phớt lờ anh ta. Với sự điềm tĩnh đó, Ren bước vào phòng với một câu thốt lên 'Hở-ồ.
Elena và Ren ngồi đối mặt trên hai bên ghế sofa ngăn cách bởi chiếc bàn trà.
"Em không thể nhìn anh một cách dễ mến hơn được à? Chúng ta là anh em họ mà. "
"Anh sẽ không hiểu lầm nếu tôi nhìn anh trìu mến hơn chứ? Vì là anh em họ. "
Cách nói của Elena đã thay đổi. Sự tôn trọng biến mất và thay vào đó là ngôn ngữ không mấy thân mật.
"Ồ, em nói chuyện cũng lạnh lùng nữa?"
"Không có lý do gì để tôi không làm thế, đúng không?"
Cuộc trò chuyện sắc bén qua lại. Họ bị ràng buộc bởi mối quan hệ anh em họ, và họ ở cùng một không gian, nhưng có vẻ chực chờ để ăn thịt nhau.
'Mình không cần phải lo lắng. Mình chính là Tiểu thư Veronica. Và mình biết thói quen của tên khốn này! '
Khi một kẻ bắt nạt nhận ra rằng đối thủ của anh ta yếu hơn anh ta, anh ta sẽ hành hạ người khác cho đến khi làm khô máu của người đó. Thói quen của một kẻ bắt nạt mà không bao giờ thay đổi được. Elena hiểu Ren hơn bất cứ ai khác.
'Tôi đã phải chịu đựng quá nhiều, đến nỗi răng tôi cũng run rẩy.'
Ren liên tục bắt nạt Elena từ khi anh nhận ra rằng cô là người thay thế. Hắn ta không ngần ngại đe dọa sẽ tiết lộ danh tính trừ khi cô tiết lộ với hắn ta về thông tin chính hoặc kế hoạch của Đại Công tước.
'Tôi sẽ không bị đe dọa bởi anh nữa. Tôi sẽ lợi dụng anh từ bây giờ. '
Ren rõ ràng là kẻ địch đối với nhà Đại công tước. Tất nhiên đó là cảm giác chung của người thừa kế của gia đình Bastache, những người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sống như một người hầu của Đại Công tước do Hiệp ước Trăm năm.
Elena sắp sử dụng sự thù địch một cách thông minh. Vẫn còn sớm, nhưng theo thời gian, Ren sẽ là một quân bài hữu ích.
"Chà, vỗ tay nào!"
Ren vỗ tay.
"Làm sao anh có thể không ăn mừng, khi em họ của anh đã trưởng thành hơn như vậy?"
"Anh sẽ chỉ nói những gì anh muốn thôi, đúng chứ?"
"Đã ba phút kể từ khi chúng ta ngồi đối mặt với nhau rồi nhỉ?"
"Ba phút thôi, mà anh cũng không thể chịu đựng được à?"
Elena đáp lại không sót một lời nào. Ren nhìn Elena từ đầu đến chân với một nụ cười chế giễu. Đó là một cái nhìn làm người ta cảm thấy rùng rợn.
"Anh nghe nói em bị ốm rất nặng. Em đã khá hơn chưa? "
"Tôi đã khỏi hoàn toàn rồi."
Elena trả lời ngắn gọn và chắc chắn. Rồi Ren nở một nụ cười kỳ lạ.
"Em đã hoàn toàn khỏi bệnh ngay vào dịp sinh nhật sao? Giống như việc xếp các câu đố lại với nhau vậy ".
"Anh đang quấy rầy tôi đó. Từ khi nào mà anh lại quan tâm đến tôi như vậy? "
Mặc dù cảm nhận được một sự tìm tòi đáng chú ý trong cách nói của Ren, nhưng Elena đã vượt qua nó.
"Em không nghĩ rằng anh có hứng thú sao? Bạn của em ở ngoài kia kìa. "
"...!"
Vẻ mặt của Elena đanh lại ngay lập tức khi anh ta hướng cằm về phía Hurelbard ở ngoài cửa.
"Em nói rằng em chọn cậu ta vì cậu ấy đẹp trai. Anh vừa tìm hiểu về khẩu vị của em họ mình thôi".
"Anh muốn biết thêm chuyện gì?"
"Ồ, anh sẽ nói thêm. Từ từ."
"Gì?"
Ren lộ ra bàn tay sưng tấy như thể đang rỉ máu.
"Vẫn còn ngứa ran này."
"Cho nên? Anh muốn phàn nàn việc gì? "
Ánh mắt Ren chìm xuống một cách kỳ lạ. Thoạt nhìn anh ta có vẻ uể oải và buồn chán, nhưng bên trong anh ta là sự ngoan cường của một con quái thú ngửi thấy mùi trò chơi.
'Tại sao anh ta không ngừng nói vòng vo vậy? Mình nhớ người anh họ này không kiên nhẫn cho lắm'.
"...!"
Ren từ từ đứng dậy khỏi ghế sô pha, tỏa ra sát khí của mình. Lông tóc của cô như muốn dựng ngược. Cô cứng cả người, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
'Mình phải chịu đựng.'
Ren bước đến ngay trước mặt Elena, đưa tay ra và giữ nhẹ cằm cô.
"Có phải vì đã lâu không gặp em gái yêu quý của mình không? Trông em chẳng mấy thân thiện nhỉ? "
"Có khi nào mà chúng ta phải nói chuyện và cười đâu nhỉ?"
"Anh cũng chẳng thể bàn cãi gì về chuyện đó."
"Vậy thì bỏ tay ra đi, được không?"
Không giống như lời cảnh báo, giọng Elena hơi run.
"Nếu anh không muốn thì sao?"
Ren cúi xuống ngay trước mắt Elena, cười toe toét. Họ gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Elena cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn hét lên. Nhưng, Ren có cố gắng đến đâu cũng không thể làm gì được Elena. Điều duy nhất anh có thể làm là đe dọa cô.
Tay Ren lướt qua cằm và sượt qua má cô. Bàn tay hắn chạm vào phía sau của chiếc ghế dài vòng qua cổ Elena.
"... Mau bỏ tay ra khỏi tôi!"
Bằng cách này, Ren đã ở gần hơn với Elena. Hắn ôm lấy khuôn mặt của cô như thể đang chạm vào má của Elena và giữ cô thật chặt bằng bàn tay quanh cổ cô. Elena miễn cưỡng úp mặt vào vai Ren. Mặt khác, đầu Ren lướt qua má Elena và nhìn ra sau tai của cô ấy.
"...!"
Đôi mắt Ren nheo lại khi anh nhìn ra sau tai cô. Elena nhất thời ngừng động tác.
'Đúng như dự đoán, may mà mình đã tạo ra một vết sẹo trước.'
Elena đoán được một ngày như hôm nay sẽ đến. Đây là lý do tại sao cô ấy cố tình tạo ra một vết sẹo ở sau tai của mình trong thời gian được dạy dỗ tại ngôi nhà an toàn.
Có thể nói rằng Elena đã giành được kết quả mà cô ấy mong đợi. Chỉ riêng việc loại bỏ sự nghi ngờ của Ren đã được coi là một bước gần hơn để hoàn thành việc trả thù. Giờ đây, hắn buộc phải tin rằng cô là tiểu thư Veronica thực sự chứ không phải người thay thế, điều đó có nghĩa là hành vi bất thường của Ren sẽ bị hạn chế.
"Anh không nghe thấy tôi nói à!"
Khi Elena thô bạo đẩy hắn ra, Ren đứng thẳng dậy và lùi lại. Trông hắn ta có vẻ bối rối đến không ngờ, nhưng Ren không bất cẩn đến mức để lộ những suy nghĩ bên trong của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip