[31] END
Buggy mân mê phiến đá nọ, phiến đá ướm đầy rong rêu và lớp bụi dày đặc. Đến khi cậu hoàn toàn kéo sạch lớp xanh kia ra, hiện ra một kí tự nguệch ngoạc được khắc lên.
Dòng chữ LYONE..
"Khi ấy tôi cảm thấy rất xáo rỗng. Cảm thấy mông lung và không biết nên làm gì tiếp theo. Tôi cũng không thể chảy ra bất kì giọt nước mắt nào..hệt như...một con rối gỗ vậy"
Shanks kinh ngạc, đôi đồng tử dường như luôn mở to từ khi bắt đầu nghe câu chuyện của cậu. Hắn luôn cảm thấy Buggy của mình chính là quá mức trưởng thành, chững chạc. Có lẽ là vì cậu đã sống ở cô nhi viện quá lâu, nhưng có đánh chết hắn cũng không bao giờ nghĩ đến lại có một loại chuyện kinh khủng như vậy xảy ra.
Lại còn là với Buggy của hắn, xảy ra với một cậu bé chỉ vừa tròn tám tuổi ư?
Bên cạnh Shanks, Uta nấc nghẹn. Con bé cứ ngỡ mình chính là kẻ bất hạnh vì từ nhỏ đã bị bỏ rơi bởi cha mẹ ruột. Rồi phải lang thang, phiêu bạc khắp chốn tìm nơi nương náu. Nhưng con bé chưa từng nghĩ đến...lại có một người có quá khứ còn bi thương hơn cả cô. Người đó còn là kẻ luôn an ủi cô về một tương lai tốt đẹp hơn phía trước...
Buggy khẽ xoay người, nhìn vào bọn họ mà nói: "Tôi tự mình làm ra ngôi mộ này dành cho Lyone. Tự mình khắc tên người lên bia mộ bằng chính con dao đã lấy đi mạng sống của người."
Buggy chợt bật cười, dù đã thốt ra lời nói mang ý nghĩa kinh dị đến đáng sợ. Rồi liếc mắt lên trên mặt trời lớn phía cao, ẩn sau những lớp mây mỏng.
"Tôi đã được sơ Phenaly cứu về sau đó, rồi sống ở cô nhi viện cùng sơ. Nhưng chưa bao giờ tôi dám kể lại sự việc này cho bất kì ai kể cả cô ấy, nhưng chính sơ lại là người thường xuyên đến đây...để chăm sóc và lau dọn bia mộ cho Lyone."
Buggy không biết, những cảm xúc rộn rạo bên trong lồng ngực mình là gì. Nó khác hoàn toàn so với ngày hôm đó, cậu dường như cảm thấy rất nhói...lòng cậu nhói đau âm ỉ.
Thế mà nó đối với Buggy lại rất tuyệt, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái. Bởi lẽ nó không trống trãi, không rỗng tuếch. Không còn mù tịt và đen tối, Buggy giờ đây có thể cảm nhận được sự ấm áp của những tia nắng rọi vào tay mình. Chứ không phải cảm giác lẫn lộn khi dòng nước mưa hoà quyện với máu chảy trên mặt mình.
"Trớ trêu thật nhỉ. Tôi đã từng đứng trước mộ Lyone và hứa. Hứa rằng tôi sẽ không quay lại đây cho đến khi thực sự thành công. Cho đến khi thực sự có được mọi thứ trong tay, lúc đó tôi sẽ quay lại và cho người thấy..Buggy vẫn không quên..lời hứa ngày xưa.."
Buggy không biết vì sao..nhưng cậu giờ đây có thể cảm nhận được một thứ xúc cảm nóng rực chảy dọc theo gò má.
Điều này khiến cậu cũng phải bất ngờ, vì mỗi khi nhắc đến Lyone, Buggy chưa một lần nào có thể rơi lệ cả. Nói đúng hơn, cậu vẫn còn vướng bận điều gì đó trong lòng..nó luôn là thứ ngăn cản mọi cảm xúc sâu thẳm nhất tận đáy lòng cậu.
Nhưng bây giờ...có lẽ Buggy hiểu. Cậu siết chặt tay mình, đưa lên lồng ngực phập phồng. Buggy hiểu rằng trong lòng cậu bây giờ đã có thể chấp nhận sự thật ấy..
Chấp nhận về cái chết của cô..
Chấp nhận rằng mình đã mất Lyone mãi mãi..
"Buggy.."
Shanks khẽ lên tiếng. Dù biết có thể bây giờ là không phù hợp, nhưng hắn không chịu nổi nữa..chỉ nghe thôi đã đủ xót đến tim gan thắt lại. Hiện tại Shanks vô cùng hối hận, chỉ vì sự tò mò của mình mà hắn đã đào lại một nỗi đau, một kí ức ám ảnh đến kinh hoàng mà Buggy không muốn nhớ lại.
"Thực ra còn một điều nữa...vẫn còn một điều nữa..đó là khi tôi thực sự tìm được hạnh phúc..khi thực sự có ai đó sẵn sàng vì tôi..thì tôi sẽ quay trở lại đây và gặp người."
"Lyone, để nói cho người biết con cũng có thể tìm được hạnh phúc. Con cũng có thể yêu và được yêu thương như người khác.."
Buggy lau nước mắt, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng. Ánh mắt âu yếm rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Lyone..cảm ơn vì đã bảo vệ con..cảm ơn vì luôn hy sinh vì con. Lyone..con cũng đang mang một sinh linh trong bụng..chính là con của con. Người có cảm thấy hạnh phúc không ạ..? Con đoán là có rồi"
Cậu tự nói rồi lại tự bật cười. "Phía sau con là những người suốt quãng thời gian qua đã ở bên và chăm sóc cho con khi Lyone không bên cạnh. Bây giờ con đã đủ dũng khí quay đầu, nhìn nhận mọi chuyện..những thứ của quá khứ vẫn nên để nó trôi đi. Nhưng con sẽ mãi mãi không bao giờ quên người đâu"
"Xin lỗi vì thời gian qua đã bỏ mặc người ở đây một mình. Chỉ vì lời hứa đó..."
Buggy xoã tóc ra, mái tóc dài màu xanh dương óng ả bay phấp phới trong gió.
"Xin lỗi mẹ...hãy tha thứ cho Buggy nhé. Con sẽ sống tốt..và sống cho cả phần của người nữa"
Nói đoạn, cậu xoay người bước đến gần Shanks. Hắn căng thẳng quan sát biểu cảm trên mặt Buggy, nhận ra cậu đang cười. Một nụ cười đẹp..đẹp đến mức khiến Shanks thơ thẩn, quên béng mất họ vừa mới trải qua một cảm xúc kinh khủng.
Buggy trông thật nhẹ nhõm..dường như cậu ấy vừa mới trút được một gánh nặng rất lớn.
"Tớ sẽ ra xe trước, mọi người cứ từ từ cũng được."
Họ cứ giương mắt nhìn theo bóng lưng ngày một xa dần của Buggy. Rồi đến khi nó khuất sau rừng cây rậm rạp thì họ mới thôi quan sát.
"Buggy sẽ ổn chứ, Shanks?"
Rayleigh khẽ lên tiếng, song nhận lại được một cái gật đầu của Shanks.
"Cậu ấy bây giờ đã tốt hơn. Với lại Buggy thuộc đường mà..sẽ có gì xảy ra được chứ"
Rồi đó hắn quay lại, bước đến trước bia mộ kia. Họ dù không có cùng suy nghĩ, nhưng tại thời điểm này..tất cả đều không hẹn mà cùng cúi đầu, nghiêng người trước tấm bia đá mang tên 'Lyone'.
"Con là Shanks..con cảm ơn vì người đã yêu thương và chăm sóc cho Buggy. Cảm ơn vì người chưa bao giờ bỏ rơi cậu ấy. Từ nay hãy giao trọng trách đó cho con...con xin thề sẽ dùng nửa đời còn lại để hoàn thành lời hứa của mình."
Rồi họ khẽ ngẩn mặt, chuẩn bị rời đi thì một hình ảnh xuất hiện làm cho tất cả kinh ngạc. Nếu chỉ mình Shanks thấy, thì chính là ảo giác, nhưng hắn giật mình quay lại..nhận ra rằng không chỉ một mình hắn thấy được..mà là cả ba người kia cũng giống hắn.
Trên đỉnh đồi lộng gió là một thân ảnh mờ mờ ảo ảo, một cô gái nhỏ nhắn với làn da trắng nõn. Mái tóc xanh xoăn lơi bay bay trong gió..
Đôi mắt xanh biếc khi nhìn vào dường như có thể thấy được cả một bầu trời, biển cả tự do. Cô gái ấy rất quen thuộc, nhưng cũng vô cùng xa lạ...
Thân ảnh mờ ảo vận chiếc đầm dài trắng tinh khôi. Chiếc đầm sạch sẽ tinh tươm, không hề ướm chút bụi bặm phàm trần.
Người nọ khẽ mỉm cười, đôi môi cong lên và đôi mắt nheo lại. Vươn tay vuốt mái tóc ra sau, đôi tay trắng mảnh mai nhưng lại thoáng vẻ gầy gò. Cô gái đứng bên cạnh bia mộ, nơi mà Buggy vừa rời khỏi..
Họ bất ngờ đến không thể nói được điều gì, song cô gái mở miệng..âm thanh lại không phát ra từ nơi đó, mà là văng vẳng bên tai họ.
"Cảm ơn mọi người đã chấp nhận và thực lòng yêu thương thằng bé. Buggy là một đứa trẻ bất hạnh, nhưng thằng bé chưa bao giờ lên tiếng trách cứ vì điều đó"
"Buggy là cả thế giới của tôi, là sinh mệnh và ý nghĩa sống của tôi. Khi ấy không thể trọn vẹn bảo vệ cho thằng bé, để Buggy phải chịu uất ức và đau khổ.."
Cô nàng lại xoay người, chiếc váy trắng bồng bềnh bay nhẹ trong gió. Mái tóc xanh biếc vẫn phấp phới, như những gợn sóng nhẹ nhàng dập diều ngoài biển khơi.
"Bây giờ Buggy đã tìm được hạnh phúc, một bến đỗ bình yên nơi mà thằng bé có thể nương tựa vào. Xin giao lại Buggy cho mọi người..tôi thành thực cảm ơn rất nhiều.."
"Và...Lyone, muốn nhắn nhủ với con, Buggy của ta...rằng...mẹ cũng yêu con và sẽ luôn dõi theo bước chân của con dù có thế nào đi chăng nữa. Hãy luôn mỉm cười như vậy nhé.."
Rồi bóng dáng ấy dần dần tan biến. Chỉ còn lại thảm cỏ xanh mướt nghiêng nghiêng trong gió. Chỉ còn lại bầu trời xanh trong vắt lấp lánh ánh mặt trời..
Chỉ còn lại những kí ức và sự kì vọng cho tương lai. Không còn oán hận hay nỗi đau nào nữa..
Tất cả đã kết thúc, một cái kết thật yên bình và ấm áp. Shanks không biết tâm trạng của mình bây giờ ra sao nữa. Sau khi nghe thấy câu chuyện của người hắn yêu thương nhất, lại được kể theo một cách đau đớn nhất.
Thật kinh khủng..
Và cái cách hắn gặp được mẹ của cậu, cũng là một thứ tựa phép màu mà hắn đã hơn hai mươi mấy năm cuộc đời mới thấy được. Xuất hiện nhanh mà cũng biến mất nhanh..
"Shanks...chúng ta chính là gia đình của Buggy...điều đó tại thời điểm bây giờ là điều không thể phủ nhận. Con yêu thằng bé, ta, Roger và Uta cũng vậy.."
Rayleigh đặt tay lên vai Shanks. Nhận ra thằng nhóc tóc đỏ mạnh mẽ khi nào giờ đã rơi lệ. Lần đầu Rayleigh thấy Shanks khóc theo một cách mãn nguyện như vậy ở độ tuổi này đấy.
"Vâng..con thương Buggy quá. Phải mau mau trở về xe gặp cậu ấy thôi.."
Hắn lau nước mắt, lại trưng ra gương mặt vui vẻ và hào hứng ban đầu. Tựa hồ những điều xảy ra nãy giờ chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả. Nhưng đâu ai biết...trong lòng hắn bây giờ..
Lại ngày một dạt dào tình yêu thương dành cho Buggy hơn nữa. Hắn cảm thấy bản thân đã thực sự bước vào cuộc đời cậu, cảm giác như khi Buggy chấp nhận lời tỏ tình ấy thì nó chỉ là sự khởi đầu cho chặn đường của một mình hắn. Còn bây giờ hắn mới chính thức bước vào cuộc hành trình của họ, của bản thân hắn và của cả Buggy nữa..
Sẽ không một ai được phép tổn thương Buggy..
Không ai có quyền và cũng chẳng bao giờ được quyền làm như thế nữa..
Nếu có...
Mà thôi, sẽ không có đâu..
Bởi vì hắn là Shanks..
Hắn nói được là sẽ làm được !
___________________END_____________________
Thực ra cái kết thấy hơi ảo. Nhưng mà nó dễ thương đúng không. Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
Tôi cũng nghĩ về cái này lâu rồi, nhưng không biết kết ở đây đã hợp lý chưa. Nhưng mà có lẽ là ổn rồi..
Nhân vật Lyone là do tôi tự nghĩ ra, không có trong nguyên tác. Kể cả Phenaly và Eirona nữa.
Dù bận bịu nhưng vẫn ráng up cho xong truyện. Lúc đầu tính là hai mươi mấy chương thôi, ai ngờ tới 31 chương mới end.
Tôi nghĩ sẽ có ngoại truyện. Đại khái là về quá trình mang thai của Buggy và cuộc sống của họ sau khi có con.
Mọi người thấy thế nào, có gì hãy góp ý nhẹ nhàng cho tôi nhé. Truyện đầu tay về Shanks x Buggy nên vẫn còn thiếu sót.
Hẹn gặp lại ở một tác phẩm khác !
Bái bai
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip