19. giới hạn

"Có lẽ cậu đã chạm tới giới hạn của Chương Hạo rồi thì phải."

/shb/

"Tiểu Bân, đi ăn trưa thôi."

Thành Hàn Bân đang dọn dẹp đống giấy tờ bày bừa trên bàn thì bị âm thanh kia cắt ngang, cậu nhìn về phía người vừa gọi tên mình.

"Anh chờ em một chút."

Cậu vội vàng đứng lên, lại gần Duệ Ngôn đã chờ sẵn ở cửa. Ngay lúc đi ngang qua bàn của Chương Hạo, Thành Hàn Bân vốn chỉ muốn lướt qua, cuối cùng lại không nhịn được mà thả chậm bước chân. Chương Hạo từ ban nãy đến giờ chưa từng ngẩng mặt lên, như thể mọi chuyện xung quanh đều không liên quan đến mình. Thành Hàn Bân mở miệng bắt chuyện với anh.

"Trưởng phòng, anh đi ăn trưa chung không? Đến giờ nghỉ trưa rồi." Thành Hàn Bân lo sợ người kia mải mê làm việc đến nỗi không chú ý đến giờ giấc, lên tiếng nhắc nhở.

Chương Hạo lúc này mới ngước lên, thấy người đang đứng sừng sững trước bàn của mình là Thành Hàn Bân thì trả lời.

"Mọi người cứ đi ăn trước đi. Tôi chưa đói, lát nữa mua gì đó ăn là được."

Thành Hàn Bân vẫn không có ý định bỏ cuộc, tiếp tục đề nghị.

"Vậy có cần tôi mua cơm trưa cho anh không?"

"Không cần đâu, phiền cậu quá, tôi tự đi được." Chương Hạo phất tay, một lần nữa từ chối ý tốt của Thành Hàn Bân.

Thấy người kia đã tỏ rõ thái độ đến vậy, Thành Hàn Bân không thể tiếp tục dây dưa, chủ động rời đi. Suốt cả quãng đường đến nhà ăn, Thành Hàn Bân cứ trầm ngâm, lơ đãng đến nỗi người bên cạnh nói chuyện với mình cũng không nghe lọt chữ nào.

Từ cái đêm Thành Hàn Bân đưa Chương Hạo trở về ấy, thái độ của người kia đối với cậu có gì đó khác lạ. Tuy chẳng thể nói rõ là khác ở đâu, nhưng Thành Hàn Bân có thể cảm nhận được Chương Hạo đang dần giữ khoảng cách với mình, dù mối quan hệ của cả hai trước đó cũng chẳng được tính là thân thiết. Thành Hàn Bân không thể lý giải nguyên do là gì, có lẽ cậu đã chạm tới giới hạn của Chương Hạo rồi thì phải.

Chương Hạo vốn không thích tiếp xúc thân mật với người khác, ngày đó Thành Hàn Bân không hỏi ý kiến đã tự ý đưa anh trở về nhà mình, dường như điều đó khiến Chương Hạo khó chịu, vô tình đẩy anh ra xa mình hơn. Cậu chỉ có thể dùng lý do này để giải đáp cho sự lạnh nhạt của người kia mấy ngày gần đây.

Nếu Chương Hạo cảm thấy không thoải mái, Thành Hàn Bân dĩ nhiên sẵn sàng giữ khoảng cách với anh. Dù gì hiện tại giữa hai người ngoài mối quan hệ đồng nghiệp ra thì cũng chẳng là gì, công việc mới của Chương Hạo ngày một suôn sẻ, đã sớm chẳng cần Thành Hàn Bân phải ở cạnh giúp đỡ nữa rồi. Vốn nên là như vậy, nhưng không hiểu sao Thành Hàn Bân lại thấy không cam lòng. Cậu không ngăn được bản thân hết lần này tới lần khác tiếp cận anh, dẫu lần nào cũng đều bị đối phương từ chối. Chẳng rõ vì cớ gì, Chương Hạo lạnh nhạt với mình, lòng Thành Hàn Bân lại khó chịu.

Cậu qua loa dùng bữa trưa rồi trở về văn phòng để nghỉ ngơi một chút. Vừa bước vào, Thành Hàn Bân liền nhìn về phía bàn của Chương Hạo. Anh vẫn ngồi ở đó, giống hệt lúc cậu mới rời đi, dường như người kia chưa hề đứng lên.

Thành Hàn Bân nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện đã không còn sớm, nếu giờ này vẫn chưa dùng bữa có lẽ sẽ không kịp mất. Cậu lo lắng tiến về phía Chương Hạo, muốn hỏi xem người kia đã ăn hay chưa, nhưng chưa kịp đến nơi, Chương Hạo đã vội đứng lên rồi rời đi mất. Cậu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng người kia, bỗng dưng có cảm giác anh đang chạy trốn.

Suốt cả buổi chiều hôm đó, Chương Hạo chẳng thể nào lờ đi ánh mắt nóng bỏng cứ liên tục dán chặt vào mình. Anh biết đó là Thành Hàn Bân, cũng lý giải được tại sao cậu lại tỏ ra như vậy. Có lẽ là vì thái độ khác thường của anh, Chương Hạo cố tỏ ra không quan tâm đến Thành Hàn Bân, điều đó khiến Thành Hàn Bân khó chịu. Chương Hạo cảm thấy người kia so với lúc trước chẳng thay đổi chút nào, vẫn giữ nguyên nét tính cách ấy, bị người khác lạnh nhạt liền không chịu được. Nhưng Chương Hạo không có ý định mềm lòng.

Tan ca, Chương Hạo cẩn thận thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị rời đi. Anh liếc mắt nhìn đồng nghiệp trong phòng vẫn túm tụm lại bàn tán gì đó, vốn định không quan tâm mà ra về thì bỗng có ai đó gọi.

"Trưởng phòng ơi."

Chương Hạo quay đầu, nhận ra người kia là cậu nhóc đồng nghiệp anh từng nói chuyện vài lần. Người kia hớn hở vẫy tay với anh. Chương Hạo tuy có chút miễn cưỡng nhưng vẫn bước qua.

"Mọi người có chuyện gì mà bàn tán sôi nổi thế?" Chương Hạo tiến về phía đám đông, phát hiện Thành Hàn Bân cũng có mặt ở đó. Anh lờ đi ánh mắt của cậu, mỉm cười lên tiếng trả lời chàng trai kia.

Người kia thấy anh tỏ vẻ quan tâm thì hí hửng kéo tay Chương Hạo, chìa ra mấy tấm vé bắt mắt trên tay.

"Công viên giải trí phía đối diện công ty chúng ta vừa mới khai trương đó, ngày đầu tiên còn được miễn phí vé vào cửa. Ngày mai là cuối tuần, trưởng phòng đi cùng tụi em nha?"

Nhìn vẻ hào hứng không giấu nổi trên gương mặt chàng trai, một nam đồng nghiệp độ tuổi trung niên bật cười trêu chọc.

"Này, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi còn đòi đi xem mấy cái đó. Lại còn kéo trưởng phòng Chương theo."

Cậu nhóc nghe vậy lập tức phồng má phản bác.

"Đi công viên giải trí thì bao nhiêu tuổi chẳng được, huống gì trưởng phòng còn trẻ như vậy, chỉ có anh mới không hiểu được thôi." Người kia nói xong lại quay sang Chương Hạo. "Có cả anh Bân với anh Ngôn đi nữa, em được người quen tặng nhiều vé lắm, trưởng phòng đi chung cho vui nha?"

Chương Hạo lúc này mới dời tầm mắt sang hai người đang đứng cạnh nhau cách đó không xa. Thành Hàn Bân bắt gặp ánh mắt của anh, lập tức mở miệng muốn nói gì đó.

"Cả Hàn Bân với Duệ Ngôn cũng đi à, chắc lại bị thằng nhóc này kì kèo cho bằng được chứ gì." Giọng nói của vị đồng nghiệp trung niên vang lên, cắt ngang ý định của Thành Hàn Bân.

"Em không có đâu nhé, là hai anh ấy muốn đi mà."

Thành Hàn Bân từ nãy đến giờ chưa nói được câu nào thì người tiếp theo lên tiếng là Duệ Ngôn.

"Em muốn đi công viên giải trí thật, Tiểu Bân mới là người bị em ép đi theo." Duệ Ngôn vừa nói vừa cười, bám vào cánh tay Thành Hàn Bân.

Chương Hạo nhìn bọn họ một chút rồi lập tức dời tầm mắt sang nơi khác. Một lần nữa sự chú ý lại đặt lên người anh.

"Trưởng phòng có đi không ạ?" Cậu nhóc kia tiếp tục rủ rê.

Chương Hạo lắc đầu, tỏ vẻ khó xử nói với đối phương.

"Ngại quá, ngày mai tôi có việc bận mất rồi. Vả lại... Tôi cũng không thích những nơi đó."

Người kia nghe vậy thì không tiếp tục làm khó anh, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau lời từ chối, Chương Hạo không nán lại lâu mà quyết định rời đi, chừa lại không gian cho mọi người bàn bạc kế hoạch về ngày cuối tuần.

Thành Hàn Bân nhìn theo, đến khi Chương Hạo rời đi được một lúc rồi vẫn còn ngẩn ngơ nhìn về phía cửa. Cậu trầm ngâm cúi đầu, không hề lên tiếng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Thật sự không thích đến công viên giải trí sao?

---

Buổi sáng tại công viên giải trí đông nghẹt người. Thành Hàn Bân nghiêng đầu nhìn hàng dài xếp phía trước mình mà thở dài, bỗng dưng cảm thấy không quá vui vẻ. Cậu chẳng thể lý giải nổi cảm xúc khó chịu trong lòng mấy hôm nay là gì nữa, lúc nào cũng thấy bực bội, không vui.

Xếp hàng một hồi lâu, đám người bọn họ cuối cùng cũng vào được bên trong. Ngày khai trương, người người đều đổ xô kéo đến, chen lấn chật chội. Thành Hàn Bân nhìn Duệ Ngôn bên cạnh bị đám đông xô đẩy, nép sát vào người mình. Cậu tự nhiên đưa tay đỡ sau lưng người kia, giữ cho đối phương đứng vững.

Vì quá mức đông đúc nên bọn họ không chơi được bao nhiêu, chủ yếu là đi dạo xem chỗ này chỗ kia. Thành Hàn Bân nhàm chán ngáp dài, lại nghĩ lựa chọn ở nhà giống Chương Hạo có khi còn tốt hơn, ít nhất không phải chen chúc giữa đám đông ồn ào như hiện tại.

"Không vui sao?" Duệ Ngôn đi bên cạnh ngước nhìn Thành Hàn Bân, thấy được vẻ mất tập trung trên gương mặt cậu. "Nãy giờ anh thấy em cứ lơ đãng."

Thành Hàn Bân nhìn người kia, Duệ Ngôn rất thích buổi đi chơi hôm nay, trên tay còn cầm theo rất nhiều thứ vừa mua được. Cậu không muốn khiến người kia mất hứng, cười gượng lắc đầu.

"Không có, chắc là do trời nắng quá, lại đông người nên em thấy hơi mệt."

"Nếu em không khỏe thì chúng ta về cũng được." Duệ Ngôn cụp mắt nói nhỏ với Thành Hàn Bân, không hề che giấu nỗi thất vọng.

Thành Hàn Bân nghe vậy thì giật mình, lắc đầu lia lịa.

"Em đã hứa sẽ đi với anh rồi mà. Ngày hôm nay em thấy vui lắm." Lời dối lòng vừa nói ra, Thành Hàn Bân lập tức né tránh ánh nhìn của đối phương.

Duệ Ngôn nhìn cậu một hồi, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng bỏ đi trước. Thành Hàn Bân không rõ người kia tại sao lại tỏ ra như vậy, mấy ngày nay trong lòng cậu đã đủ rối loạn rồi, còn đâu tâm trạng để mà suy đoán người kia nghĩ gì, chỉ im lặng đi theo sau lưng Duệ Ngôn.

Thành Hàn Bân hòa theo dòng người đang đứng chờ trước vòng quay ngựa gỗ, bỗng một bóng người quen mắt lướt qua khiến cậu ngước nhìn vài lần. Gương mặt chàng trai phía trước trông rất quen, nhưng Thành Hàn Bân lại không nhớ được bản thân đã gặp đối phương ở đâu. Cậu suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn chẳng nhớ được gì đành bỏ cuộc. Ngay khi sắp đến lượt đám người bọn họ lên vòng quay, Thành Hàn Bân giật mình nhớ ra.

Người kia chẳng phải là người yêu của Chương Hạo sao?

Chính xác là gương mặt đó, Thành Hàn Bân đã từng gặp một lần lúc đối phương đón Chương Hạo ở trước cửa công ty. Chàng trai trẻ cùng với bó hồng rực rỡ vô cùng ấn tượng, dẫu chỉ nhìn từ phía xa cũng đủ khiến Thành Hàn Bân nhớ mặt. Hoặc có lẽ vì người kia liên quan đến Chương Hạo nên Thành Hàn Bân đặc biệt nhớ kỹ chăng?

Nhưng cái người mà Chương Hạo gọi là người yêu, hiện tại lại sánh vai đi bên một người con trai khác không phải anh. Thành Hàn Bân nhìn dáng vẻ thân mật, khăng khít của hai người phía xa, không hiểu vì sao trong lòng lại khó chịu vô cùng. Nếu Chương Hạo nhìn thấy cảnh này sẽ suy nghĩ ra sao cơ chứ?

Thành Hàn Bân xúc động muốn chạy tới chất vấn cái người mà Chương Hạo gọi là người yêu kia, lại sợ bản thân làm chuyện dư thừa, gây thêm phiền phức cho anh. Cuối cùng Thành Hàn Bân chỉ lấy điện thoại, gửi cho Chương Hạo một dòng tin nhắn, thấp thỏm cả buổi chờ đối phương trả lời.

"Tối nay trưởng phòng có rảnh không, mình gặp nhau một chút nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip