1

Trong mỗi đoá hoa màu xanh khoác trên mình,

Đều có một dòng sông màu đỏ chảy.

—— Adonis,《Hưu Chỉ Phù》

Iris hoa diên vĩ/hồng mô (mống mắt/tròng đen)

"Đôi mắt của anh rất đẹp, anh Leverton," Người ngoại quốc được giải cứu nhặt phong bì lên và trả lại cho ngài thám tử, vừa dùng tiếng Anh tròn vành rõ chữ nói, "Màu sắc của hồng mô (Iris) giống như diên vĩ Anh nở rộ, điềm tĩnh mà kiên định." Mặc dù ngữ pháp có chút sai sót, thám tử vẫn có thể đoán được đây là một người phụ nữ được giáo dục rất tốt.

"Cảm ơn cô, Lucca phu nhân, cũng cảm ơn lời khen của cô!" Anh vừa nhận lấy phong bì màu trắng bằng hai tay, vừa dùng tiếng Mỹ tiêu chuẩn trả lời.

"Sao anh lại mang theo một lá thư ra ngoài vậy, anh Leverton?" Emilia Lucca siết chặt khăn choàng trên người, nghi hoặc hỏi, "Hơn nữa còn là một lá thư xuyên đại dương không có địa chỉ trả lại."

"Lúc tôi ra ngoài đúng lúc gặp phải người đưa thư, nên tiện tay nhận lấy." Thám tử nhét lá thư vào chiếc mũ phẳng dùng để nguỵ trang —— bên trong nó có khâu một cái túi nhỏ, vừa vặn có thể nhét vào một phong bì nhỏ —— sau đó đội mũ lên, "Nếu mang theo trên người, là có thể đọc nó ngay sau khi xong việc."

"Là thư của vợ anh sao?" Emilia điềm đạm hỏi, mái tóc xinh đẹp như dòng suối lấp lánh dưới ánh đèn gas, "Tôi đoán là anh đang đi hưởng tuần trăng mật thì nửa chừng đi ra ngoài dò án."

"Sao cô lại nghĩ như vậy, phu nhân?" Thám tử châm một điếu thuốc, tò mò hỏi ngược lại.

"Vẻ mặt và giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của anh lại tràn đầy mong đợi." Mỹ nhân xứ Naples trước mặt cười lộ má lúm đồng tiền như hoa, "Bộ dạng này của anh khiến cho tôi nhớ đến chồng tôi, lần đầu tiên anh ấy cùng ngài Castaloti đi công tác ở Bờ Tây, chúng tôi vừa mới chuẩn bị lên đường hưởng tuần trăng mật."

"E là làm cô thất vọng rồi, phu nhân." Thám tử phun khói về phía thi thể, "Tôi vẫn còn là người độc thân, bức thư này là bạn thân của tôi từ phía bên kia Đại Tây Dương gửi đến."

"Vô cùng xin lỗi!" Người phụ nữ có chút kinh hoảng và lúng túng, "Tôi......"

"Nhưng mà phu nhân, cô có chút nói đúng, tôi quả thật rất mong đợi nó." Thám tử không để ý lắm, đồng thời cố gắng giải vây cho cô, "Cậu ấy là một người bạn tuyệt vời, có một không hai, cho dù trong thư là câu đố hay nhật ký, đều có thể cho tôi rất nhiều bất ngờ và cảm hứng."

"Tôi nói này, người nước ngoài mấy người đều thích nói chuyện phiếm tại hiện trường vụ án sao?" Kiểm tra hiện trường xong Gerison từ trong phòng tối đi ra, "Một cái xác chết thảm nằm ở đây đó."

"Người đã chết đó là một tên ác ôn, mà vì dân trừ hại chính là người chồng trí dũng song toàn của vị phu nhân này đây, anh không cảm thấy đây là một chuyện tốt sao, cảnh quan?" Thám tử bình thản ung dung trả lời, "Huống chi Lucca phu nhân lúc mới vào cửa bị kinh hãi, nói chút đề tài thường ngày giúp phu nhân giảm bớt căng thẳng không phải là một quý ông nên làm sao?"

Gerison bất đắc dĩ thở dài.

"Tôi rút lại câu vừa rồi khi vào nhà, anh Leverton." Anh cũng theo đó châm một điếu thuốc, "Tuy rằng phản ứng của anh khi đọc ám hiệu ánh sáng và đối mặt với thi thể rất giống với anh ta, nhưng về bản chất anh và Sherlock Holmes là người hoàn toàn không giống nhau." Cảnh quan hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm làm phai đi màu vàng nhạt của toà nhà bằng gạch ở đối diện, chỉ có tấm kính vuông dưới ánh đèn gas tản ra sắc vàng lờ mờ rải rác, "Thiên tài tính tình kì lạ kia đâu có mặt chu đáo và nhân tính như vậy."

"Tôi sẽ hiểu là anh đang khen tôi vậy." Thám tử dập tắt tàn thuốc lá, hời hợt, không để ý nữa, "Tôi và cảnh quan Gerison có thể hỏi cô một số câu hỏi về Red Circle và Giuseppe Georgiano không, phu nhân?" Anh lại nhìn về phía nạn nhân bị mình dùng ám hiệu ánh sáng gọi ra, "Cảnh quan Gerison hiện tại rất muốn biết lý do chồng cô tập kích tên xấu xa này, nếu cô không ngại, chúng ta sẽ đến phòng cô thuê để nói chuyện."

"Nếu cô lo lắng, tôi có thể sai người ra Yard gọi hai vị nữ cảnh quan tới đây." Gerison thân mật bổ sung.

"Tôi không ngại đâu, các anh." Emilia không giấu được niềm vui, "Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã thoát khỏi tên ma quỷ này, Gennaro của tôi chính là anh hùng diệt trừ nó, tôi không thể chờ đợi để nói với các anh về sự dũng cảm và trượng nghĩa của chồng mình!"

"Rất cảm ơn sự hợp tác của cô, phu nhân!" Gerison lập tức dập tắt tàn thuốc, "Tôi đi xuống gọi người lên trông coi hiện trường, làm phiền anh lại đảm nhiệm bảo vệ phu nhân nhé, anh Leverton, tuần cảnh thay phiên lên tới thì hai người liền xuống lầu nhé."

Thám tử đáp ứng bóng lưng vội vàng của cảnh quan, vẻ mặt phức tạp lắc đầu.

"Tuần cảnh hẳn là rất nhanh đã tới rồi, phu nhân, nếu tâm tình cô không ổn, chúng ta có thể nói chuyện thêm một lát."

"Vậy...... Chúng ta tiếp tục nói về chủ đề lúc nãy đi."

Emilia là một người nhạy bén, cô nhận ra rằng từ khi cô bước vào cửa, thám tử đã thay mình chắn lại thi thể. Cô quyết định nói về những chuyện mà khiến cho ngài thám tử vui vẻ.

"Người bạn kia của anh, là người như thế nào vậy?"

"Cậu ấy à......" Thám tử suy nghĩ một chút, châm chước từ ngữ cùng thông tin, "Cậu ấy là đồng nghiệp của tôi, đầu óc sáng ngời, vô cùng uyên bác, mái tóc giống như ánh mặt trời mọc trên sông Hudson lúc bình minh, đôi mắt giống như viên đá quý trên hoa tai của cô,......"

Người phụ nữ thông minh này cũng nhìn ra, ngài thám tử vượt qua trùng dương mà đến này chính là đang nói những lời khách sáo, dưới đôi mắt cùng màu với lam diên vĩ kia, anh đang đối với nội tâm của mình nói một bộ lời khác.

Cậu ấy......

Anh ta thuộc về một quốc gia,

Nhưng không thể nào sống trong đó;

Anh ta sống ở một quốc gia,

Nhưng không thể nào thuộc về nó.

Tên của anh là tội lỗi,

Giống như một hòn đá

Lăn trên bề mặt của lịch sử.

—— Adonis,《Những năm tháng lưu vong sáng tác》

━━━━━━━━━━

"Sherlock thân mến,

        Kiến tự như ngộ*,

        Tôi đã nhận được thư hồi âm của cậu, chúc mừng cậu, lại giải quyết được một vụ án quan trọng nữa! Mặc dù tôi đã hình dung khả năng bọn tội phạm chết trong quá trình truy đuổi, nhưng tôi lại không nghĩ tới ngài Gennaro Lucca sẽ ra tay. Hy vọng các cậu có thể mau chóng sớm tìm thấy ngài Lucca, sau đó giúp vợ chồng bọn họ tránh xa nơi của bè đảng Red Circle còn sót lại.

        Một điều khác khiến tôi không ngờ tới là cảnh quan Gerison lại nhắc đến Sherlock Holmes với cậu. Tôi đã cướp đi 'anh ta' từ London và Đế quốc Anh được một năm rồi, đã đến lúc để cho vị 'anh hùng' này Châu về Hợp Phố, lá rụng về cội."

*Kiến tự như ngộ: thấy chữ như gặp, dùng câu chữ thay cho sự gặp gỡ.

Viết tới đây, William dừng bút lại. Sherlock nhìn thấy những lời này nhất định sẽ tức giận, William rõ ràng hơn bất cứ ai —— cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng những lời này phải do chính mình nói. Trước mắt Sherlock không có ở bên cạnh, anh có thể yên tâm viết ra những lời này.

       "Tôi không nói về một mình 'anh ấy', Sherlock. 'Anh ta' còn có một đồng nghiệp không thể không mai danh ẩn tích, 'bọn họ' phải khảo sát đầy đủ mọi khía cạnh của London trước khi hành động, để chắc chắn rằng không có sơ hở nào."

William tiếp tục viết.

       "Vì vậy, tôi hy vọng cậu có thể nhân cơ hội này thay 'bọn họ' khảo sát London hiện tại.

        Mặc dù cậu đã giải quyết xong vụ án này —— tôi nghĩ rằng cậu cũng có thể sớm giúp vợ chồng ngài Lucca cao bay xa chạy —— nhưng chuyện của 'Red Circle' có liên quan đến ba quốc gia ở cả hai bên bờ đại dương, các thủ tục tiếp theo —— đặc biệt là thủ tục giấy tờ —— chắc chắn sẽ mất một thời gian ngắn để xử lý. Trong thời gian đó, cậu có thể đi dạo trên đường phố quê nhà đã lâu không gặp của cậu, đến Covent Garden để xem một vở kịch, hoặc là nhân cơ hội này trở lại phố Baker nhìn một chuyến. Nếu có thể xác nhận tình hình gần đây của cô chủ nhà và bác sĩ Watson, ít nhiều cậu có thể an tâm một chút sau khi trở về New York?

        Về phần gia đình và những đồng nghiệp của tôi, cậu không cần phải bận tâm hỏi thăm. Tôi đã định sẵn một kết thúc cho 'Nhóm Moriarty', và chúng tôi sẽ trả giá cho những tội ác của mình, hãy để cho chúng tôi biến mất trong đống đổ nát của thế giới cũ là được."

Đây có lẽ là một đoạn khác mà sẽ làm cho Sherlock tức giận. Nhưng William phải viết ra, nếu không thì anh, hoặc họ, sẽ quên rằng bản thân William đang mang tội trên người.

Lại là một năm xuân về, nhưng cảnh xuân vô hạn cũng không thuộc về William. Anh đã thức đêm trên bàn làm việc hơn mười ngày, sau khi trời sáng còn muốn đi theo dõi vụ án ở Long Island. Billy đối với cách làm việc thấu chi này của anh vô cùng lo lắng, anh còn chưa hoàn toàn thích ứng với tình trạng thân thể hiện tại của mình, mấy ngày nay lại bởi vì thời gian dài viết dưới ánh đèn ảm đạm, con mắt còn lại của anh cũng đã bắt đầu mơ hồ đau nhói.

"Chỉ cần kiên trì cho đến khi viết xong chúng là được rồi."

William đàm phán với mắt phải của mình, nhưng con mắt sáng như lưu thạch này cũng không lắng nghe lời khẩn cầu của anh. Đành thôi, anh cũng đã nhìn thấy qua bình minh ở cảng New York, hoàng hôn trên sông Hudson, đường phố nhộn nhịp ngoài cửa sổ văn phòng, và bầu trời đầy sao yên tĩnh của công viên trung tâm, anh không còn mong muốn xa vời có thể liếc mắt nhìn thấy "thế giới mới" do mình tạo ra hay khuôn mặt của Sherlock chưa trở về. Nhưng để có thể kiên trì viết xong, William phải dừng bút nghỉ ngơi một lần nữa. Anh phải thoả hiệp với mắt phải của mình, để nó có thêm thời gian nhìn thấy ánh sáng.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm dày đặc như nhựa đường sền sệt, nuốt chửng đường phố và những toà nhà bên ngoài, nhấn chìm hình dáng mong manh của trăng non. Gió đêm phần phật thổi vào nhà từ cánh cửa sổ mở rộng, thổi đến tờ giấy nháp trên bàn làm việc, thổi bay chiếc khuy măng sét đơn độc rơi lại bên cạnh lọ mực.

William bắt lấy chiếc khuy trước khi nó lăn ra khỏi bàn. Cái lạnh của đêm xuân từ kim loại truyền đến lòng bàn tay, anh cẩn thận cầm lấy, đưa nó đến dưới ngọn đèn, ánh đèn làm mờ đi đường nét của hoa diên vĩ khắc trên mặt nó, nhuộm chiếc khuy bạc thành màu vàng nghệ.

Mặc dù trong nhà kính của nhà cũ không trồng diên vĩ, nhưng William đại khái cũng biết những ngụ ý tốt đẹp của loài hoa này.

Chẳng hạn như "đức tin".

Chẳng hạn như "tin lành".

Chẳng hạn như "tin tưởng".

Chẳng hạn như "hy vọng".

Khi Sherlock mạnh mẽ đặt nó vào tay áo trái của anh, chắc hẳn là cũng mang ý nghĩa tốt.

Tuy nhiên, cái tên "William James Moriarty" chính là một đại tội. Cho dù cuộc sống hiện tại bình yên vô sự, nhưng chỉ cần để lộ cái tên "Moriarty" này, tất cả mọi thứ sẽ phút chốc hoá thành tro bụi, bởi vì bất kể là lòng người lương thiện hay là hiện thực bình thản, "Vua tội phạm" đều không xứng đáng nhận được.

Đó là những thứ không thuộc về anh.

Đó là những mộng cảnh mà anh không thể mong đợi.

甘い現実の夢を抱く

Mơ ước có một hiện thực tốt đẹp

無理矢理のばした手も掴めぬ

Nhưng cho dù liều mạng đưa tay cũng không cách nào bắt được

タシカナモノなんて きっとどこにもないはず

Có lẽ không có gì là bất biến trên thế giới này

—— 菜穗《Love Today》

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip