Bức thư đầu tiên và cuối cùng của Liam (+ Notes)
E/N: Đây là hai bức thư ghép lại hoàn chỉnh + ghi chú của tác giả.
——【Bức thư đầu tiên và cuối cùng của Liam】——
"Sherlock thân mến,
Kiến tự như ngộ.
Nếu thuận lợi, bức thư này sẽ được gửi vào thời điểm kết thúc vụ án 'Long Island', và sẽ vừa vặn đến tay cậu trước một ngày cậu trở về, tôi thật lòng hy vọng lúc cậu trở về tất cả mọi thứ đều suôn sẻ!
Trước hết, cho phép tôi xin lỗi vì đã viết bức thư này. Trong bốn tháng rưỡi cậu rời New York, tôi sẽ viết cho cậu sáu bức thư, đây là bức đầu tiên. Tôi quyết định viết nó đầu tiên, là bởi vì tôi thực sự không thể nào kiềm nén được sự nhung nhớ của tôi đối với cậu. Tôi đã thử ngăn chặn và phủ nhận, nhưng tôi nhận thấy rằng bày tỏ mới là cách duy nhất có thể quên đi nó. Vì vậy, tôi vô cùng xin lỗi.
Tôi cũng quyết định để cậu nhận được nó sau cùng, như vậy thì cậu sẽ không bị những suy nghĩ kỳ lạ của tôi làm phiền quá lâu. Lời tiễn biệt hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, vào lúc cậu đọc những dòng này, tôi đã biến mất trong đám người đông đúc trên đường phố Anh quốc. Tôi biết ra đi không từ biệt là một điều thất lễ, nhưng tôi sẽ không thỉnh cầu sự tha thứ của cậu, bởi vì đây là sự chia tay cần thiết —— vì để cho cậu sống, vì để cho hai chúng ta tiếp tục sống.
Tôi sẽ không để cho tình cảm của mình làm vướng chân cậu, tôi sẽ dùng bốn tháng rưỡi này để buông bỏ tất cả, nếu cậu cảm thấy khó chịu với những lời mà tôi đã viết, xin hãy đốt lá thư của tôi.
Tôi đã từng nhiều lần một mình đứng trên đỉnh núi của Durham và mái nhà của London để ngắm nhìn những hiện tượng tự nhiên tuần hoàn lặp đi lặp lại, mặt trời mọc mặt trời lặn, vật đổi sao dời, sương gió mưa tuyết, những đàn chim di cư. Tuy rằng kẻ đã chết không cần phải say mê thế giới của người sống, nhưng con đường tôi phải đi quá tăm tối, tôi cần một vài 'cái đẹp' chống đỡ cho mình đến hết 25 năm u ám, đến tận cùng của cái chết. Tôi không dành sẵn 'tương lai' cho bản thân mình, vì vậy mỗi một ngày ánh bình minh và hoàng hôn giống như nhịp tim đang đập, là sự đếm ngược mạng sống của tôi.
Tôi cũng không nghĩ rằng đời mình sẽ còn có bất kỳ sự tốt đẹp hay biến số nào đó.
Và gặp được cậu là một sự may mắn bất ngờ biết bao.
Như tôi đã nói trong một bức thư, đó là điều khiến cho tôi vui vẻ đến nỗi tôi đã gần như quên đi kế hoạch tội lỗi sâu sắc đó. Tôi đã tìm được tri kỷ và người duy nhất hiểu mình, tôi đã bắt đầu 'mong đợi', bắt đầu tưởng tượng liệu 'ngày mai' có tình cờ gặp được cậu trên đường phố London hay không. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc từ bỏ tất cả mọi thứ về 'William James Moriarty', chỉ cùng cậu giải đố và truy đuổi lẫn nhau với tư cách là 'Liam'.
Vào cái đêm cậu tặng 'Alice (Iris)' cho tôi, trước khi đi ngủ tôi đã oán trách rằng cậu là 'một tên hay phá hỏng các kế hoạch và quy tắc', cậu mỉm cười nói rằng cậu 'không cho phép' tôi quyết định cuộc đời của 'hai người chúng ta'. Nhưng thực ra, những gì tôi muốn nói với cậu vào lúc đó là: 'Cậu giống như một du khách thô lỗ cầm lấy cây cọ sơn dầu bôi vẽ bừa bãi trên bản phác thảo của tôi, phủ lên thế giới đen trắng của tôi những màu sắc rực rỡ. Nhưng tôi thích 'bức tranh' chưa hoàn thành, lộn xộn, đầy màu sắc này, Sherly, mặc dù có lần nó đã làm tôi nảy sinh hiểu lầm kỳ lạ, như thể cậu đang để cho tôi nắm lấy tay cậu, cùng cậu trở thành bạn bè mới cương quyết nhét tôi vào 'thế giới' xanh đỏ nổi trôi mà cậu sáng tạo ra.
Nghĩ từ một góc độ khác, nếu cái chết là con đường phải trải qua 'chuyển sinh', thì với tư cách là những người 'đã chết qua một lần', và tỉnh lại ở một đại lục mới, chúng ta thực sự đã 'chuyển sinh sang một thế giới khác'. Tử thần đã tiếp nhận chúng ta, sau đó đẩy chúng ta trở về nhân gian. Ngài đã hào phóng trả lại 'cậu còn sống' cho tôi, nhưng lại chỉ thu lấy một con mắt trái của tôi làm vật báo đáp.
Cậu có lẽ muốn biết hiện tại tôi xem việc 'sống chết' là như thế nào.
Tôi có thể cho cậu một câu trả lời từ đáy lòng, chính xác và chắc chắn rằng: 'tôi muốn sống.'
Cậu có lẽ cũng muốn biết bây giờ tôi 'tại sao lại muốn tiếp tục sống'.
Ban đầu tôi chỉ cố gắng sống để không liên luỵ và dựa dẫm vào cậu hoặc Billy, sau đó là vì mệt mỏi việc đào tạo phục hồi sức khoẻ nên không rảnh rỗi mà bận tâm đến 'sống chết'. Chờ tôi lấy lại tinh thần, tôi phát hiện ra mình đã thích ứng với việc 'sống cùng cậu', những chuyện vụn vặt bình thường nhất trong cuộc sống cùng với bốn mùa thay đổi trong lúc tôi còn thất thần đã hoàn toàn thay hình đổi dạng. Tôi bắt đầu suy nghĩ về ba bữa ăn một ngày của chúng ta, bắt đầu tranh cãi với cậu về mấy chuyện vặt vãnh, bắt đầu cùng cậu chơi trò chơi giải đố, bắt đầu đề xuất với cậu về phong cảnh muốn xem.
Tôi chưa bao giờ quên bản thân mình mang trọng tội. Nhưng ngay cả như vậy, niềm vui 'sống cùng cậu', 'cùng giải đố với cậu' có lẽ đã vượt qua hết thảy bóng tối tích tụ trong lòng tôi. Mỗi ngày có cậu bầu bạn đều rất ấm áp, mới lạ, tràn đầy sức sống, thoải mái vô tư. Đối với tôi mà nói, đây chính là dáng vẻ của 'hạnh phúc' mà nó có, Sherly.
Đây chính là dáng vẻ 'hạnh phúc' nên có, ngay cả khi nó chỉ là ảo mộng.
Cậu không chỉ là 'biến' trong 'kế hoạch' của tôi, Sherly, cậu cũng là 'biến' trong cuộc đời tôi. Cậu đã không phân trần mà cạy mở cánh cửa sổ tôi đã khoá, kéo ra rèm cửa mà tôi đã khép chặt, thế là ánh mặt trời liền tràn vào căn phòng tên là 'Thế giới' này, chiếu sáng những góc tường tối tăm, hong khô mùi nấm mốc ẩm ướt trong đó. Ánh sáng làm dịu đi bóng râm của vạn vật, mang lại những sắc thái nhu hoà cho tất cả mọi thứ nó có thể chạm đến, thế giới đã 'trở nên đáng sống hơn' như lời cậu từng nói.
Cậu đã làm cho công thức 'cuộc sống của tôi' có những 'lời giải' khác nhau, cậu đã chứng minh với tôi rằng 'tôi có thể sống theo một cách khác', và tôi, muốn thử sống trong một thế giới như vậy. Tôi không muốn lãng phí vô ích cái mạng mà cậu đã liều chết cứu lấy này.
Nhưng điều cậu muốn tôi trả lời nhất, hẳn là vì sao tôi lại chọn 'sống một mình'.
Câu trả lời của tôi là: 'Bởi vì "cậu còn sống" cũng là tất cả đối với tôi, Sherlock.'
Cái đêm tôi thức dậy ở một đại lục mới, cậu đã nói với tôi rằng: '"Tôi còn sống" là tất cả đối với cậu.' và câu trả lời của tôi là: 'Tôi không hy vọng cậu nói những lời như vậy'. Tôi trước tiên phải thú nhận với cậu rằng, nghe thấy câu nói đó, trong lòng tôi thực sự tràn đầy niềm vui và ấm áp.
Thế nhưng tôi biết mình không thể nào tiếp nhận sự quan tâm và coi trọng này của cậu.
Tôi hy vọng cậu hiểu rằng, Sherly, cho dù là nói cùng một lời, chúng ta cũng biểu đạt ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Trong 'kế hoạch' của tôi, miễn là cậu còn sống, thì 'kế hoạch Moriarty' có thể được tiến hành thuận lợi và hoàn thành, 'thế giới mới' cũng có thể tiếp tục tồn tại. '"Cậu còn sống" là tất cả đối với tôi', xuất phát từ lòng mến mộ, tôi hy vọng cậu sống, xuất phát từ lòng công chính, tôi phải để cậu sống.
Tôi không chỉ một lần nói với cậu, tôi hy vọng cậu có thể ở lại London với tư cách là 'Sherlock Holmes', để bảo vệ thế giới mới và những người nhỏ bé mà tôi đã giao phó cho cậu, tôi thì trở lại với những người bạn đồng hành của mình, với tư cách là người chuộc tội. Tôi sẽ 'giống như cậu' trở về London, nhưng tuyệt đối không thể 'cùng với cậu', bởi vì tôi vẫn luôn biết rằng, bất kể bao nhiêu năm trôi qua, London và Đế quốc Anh cũng sẽ không tha thứ cho 'Vua tội phạm', là một tội nhân nếu tôi hành động cùng cậu, chắc chắn sẽ liên luỵ thậm chí là làm tổn thương cậu. Tuy nhiên cậu luôn phớt lờ lời khuyên của tôi, không hề lưu tâm đến những thương tổn tiềm ẩn này. 'Cậu còn sống' chính là tất cả đối với tôi, Sherlock, nếu như cậu đã không muốn chủ động tránh xa mối nguy hiểm như tôi, vậy thì chỉ có thể mối nguy hiểm tôi đây sẽ chủ động tránh xa cậu. Vậy nên tôi sẽ chủ động rời đi, và tôi sẽ rời đi một mình.
Cậu có thể sẽ biện minh, nói rằng tôi là đang xem thường thực lực của cậu. Tôi phải làm rõ rằng: tôi chưa bao giờ xem thường cậu, Sherly, huống chi tôi còn thua cậu trong trận chiến quan trọng nhất, tôi không thể nào khinh thường sự tồn tại của cậu.
Tôi sở dĩ đưa ra lựa chọn này, là bởi vì câu nói kia của cậu '"Tôi còn sống" là tất cả đối với cậu', là một sự diễn đạt thuần tuý của cảm xúc cá nhân. Thế là trong nháy mắt, cậu khi đó đã làm cho tôi cảm thấy 'chúng ta đều có những cảm xúc vô lí đối với nhau'. Tôi biết đây là sự phỏng đoán vô căn cứ và cực kỳ thô lỗ, nhưng đề phòng vạn nhất, cũng vì không để cho sự mến mộ trong lòng tôi sâu sắc hơn, tôi đã quyết định từ chối chạm vào nội tâm và cảm xúc của cậu, và cũng cố gắng hết sức để ngăn chặn cậu bày tỏ chúng. Chúng ta chỉ cần duy trì tình bạn hiện tại là đủ, chúng ta không nên đối với nhau tạo ra hứng thú nào khác ngoài những 'câu đố'. Tôi không thể để cho 'tôi còn sống' trở thành thứ cậu mong nhớ nhất, bởi vì nó sẽ biến 'tôi' trở thành điểm yếu của cậu.
Như tôi đã nói ở đầu bức thư này, tôi đã viết nó đầu tiên, là bởi vì tôi không thể kiềm nén nhung nhớ của tôi đối với cậu. Sự dịu dàng và lặng lẽ của cậu giúp tôi chịu đựng những khoảng thời gian khó khăn nhất, nhưng cũng để cho đáy lòng tôi điên cuồng phát triển không kiểm soát được những cảm xúc không nên tồn tại kia.
Tôi yêu cậu.
Tôi yêu cậu.
Chính những từ ngữ đơn giản như vậy đã thắp sáng quá khứ và cõi lòng u ám của tôi. Nó cho tôi được hấp thu sức mạnh từ 'Alice (Iris)' đến 'một người đang sống', cho tôi can đảm để một mình đối mặt với con đường khó khăn nhất.
Bây giờ tôi đã có thể rời xa cậu, Sherlock.
Bây giờ tôi đã có thể buông bỏ và quên đi.
Tôi đã tìm được câu nói rẽ mây thấy mặt trời kia, hiện tại tôi phải rời xa cậu.
Cảm ơn cậu đã cho tôi có cơ hội nói ra những lời này, cho dù là dưới hình thức viết thư —— mà không phải mặt đối mặt.
Tôi biết cảm xúc của tôi cùng lá thư này sẽ đem lại cho cậu nhiều rắc rối. Tôi rời đi với tư cách là một người bạn và đối tác, chứ không phải là người yêu mến cậu, bởi vì đây là mối quan hệ chân thật nhất, chân thành nhất mà 'chúng ta bây giờ' nên có và trên thực chất phải có.
Tôi không muốn giữ lại hy vọng vô ích cho mình.
Tôi còn phải đi một chặng đường rất dài cho tội lỗi của tôi, đã đến lúc trả lại 'Sherlock Holmes' cho London.
Nếu như cậu xuất hiện ở nơi trong tầm mắt tôi, tôi có lẽ sẽ vì không cách nào buông được bóng dáng của cậu, cuối cùng sẽ bị cậu phát hiện và bắt được. Vì vậy, tôi thỉnh cầu ngài, ngài Sherlock Holmes, xin nhất định đừng tới tìm tôi, tôi chỉ kỳ vọng ở ngài bấy nhiêu thôi.
Trò chơi 'Vua tội phạm' và 'Thám tử lừng danh' đã kết thúc, 'Catch me if you can, Mr. Holmes' là dư âm của 'thế giới cũ', không nên quẩn quanh dưới ánh mặt trời của 'thế giới mới'. Hãy để chúng tôi gánh vác tội lỗi và trách nhiệm của mình, lúc đó hãy quay về chốn cũ, quên đi chuyện trước kia nhé.
Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta có thể gặp lại nhau đâu đó ở London.
Chúc cậu sau này mọi việc đều tốt đẹp!
Chúc may mắn,
William"
Diên vĩ Anh (Nguồn: Wiki, Nhiếp ảnh gia: Emmanuel Douzery):
Footnotes của tác giả:
——【Về thứ tự thư và các phân tích khác】——
1. Chỉ có lá thư đầu tiên William viết là hoàn chỉnh, đã được trích riêng để ở cuối truyện. Năm lá thư khác tôi không có viết bản hoàn chỉnh, t̶̶ô̶̶i̶ ̶l̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶ tôi không muốn dao.
2. Bức thư đầu tiên William viết, là bức thư tỏ tình và từ biệt được gửi cuối cùng, anh đã quyết định tỏ tình, cũng quyết định nói lời tạm biệt, vì vậy anh trước tiên viết ra tình yêu của mình dành cho Sherlock, nhưng lại để Sherlock nhận được nó sau cùng.
3. Bức thư cuối cùng của William, là được viết sau khi nhìn mặt trời mọc ở cảng New York, nó cũng là bức thư cuối cùng mà Sherlock nhận được trước khi trở về New York. Theo kế hoạch ban đầu của William, nó lẽ ra phải là bức thư áp chót mà Sherlock nhận được. William lần đầu tiên nói về "bản thân mình" trong bức thư này, bản thân bức thư cũng được viết rất nhẹ nhàng, và cũng rất dài, bởi vì nó thật sự là một lá thư ly biệt.
4. Tất cả các lá thư của William được viết trong nửa tháng sau khi Sherlock rời đi. Anh đã tính toán mọi hành động của Sherlock, vợ chồng Lucca, Red Circle và Scotland Yard, cũng tính toán tiến độ điều tra vụ án sơn động Long Island mà mình phụ trách, đồng thời suy đoán những chuyện có thể xảy ra. Những gì anh đề cập trong thư đều là anh tưởng tượng, nên anh không viết chi tiết, chỉ viết đại khái. Anh không viết những chuyện ngoài vụ án, bởi vì anh không biết sẽ xảy ra những gì. Nếu có một bước tính sai, kế hoạch của anh sẽ bị nhìn thấu. Thiết kế này tương ứng với lời tựa trong mỗi đoá hoa màu xanh có dòng sông màu đỏ.
5. Thư hồi âm mà Sherlock viết, William không nhận được cái nào, hiển nhiên cũng không có đọc. Vì vậy các chi tiết của vụ án hoặc những điều không liên quan đến vụ án (chẳng hạn như Lucca phu nhân tặng thuỷ tiên vàng) mà Sherlock đề cập, William đều không biết. Cho dù dựa theo kế hoạch của William, thư hồi âm của Sherlock cũng chỉ có 5 phong, bởi nếu Sherlock gửi lá thư thứ 6, bản thân anh có thể sẽ đến New York trước nó.
6. William sau khi viết xong thư đã sống một mình vài tháng, một mặt anh muốn kiểm tra khả năng tự mình phá án và sống một mình, nếu không thể, anh có thể bỏ dở kế hoạch mà rời đi bất cứ lúc nào, mặt khác, anh cần thời gian để buông xuống hết quá khứ liên quan đến Sherlock, đương nhiên cũng bao gồm tình bạn với Billy.
7. Cả truyện không có thực sự xuất hiện hoa diên vĩ. Nữ thần cầu vồng Alice xuất hiện ở hai nơi riêng biệt: William đặt tên cho khuy măng sét của mình, cùng với thư của hai người (xem chú thích 4).
8. Tại sao không sử dụng điện tín? Thứ nhất, sóng/cáp xuyên Đại Tây Dương không ổn định vào thế kỷ 19. Thứ hai, điện tín được tính phí theo chữ, điện tín quá dài không chỉ khiến người phát tin kiệt sức, mà còn tổn thất tài sản (tốn tiền?).
9. Tình hình và các vấn đề pháp lý về đồng tính luyến ái ở châu Âu/Anh Quốc thế kỷ 19 đã được đề cập trong 《Answer: Collana - Le Mystère》 và 《Answer: Collana - Mallow》, vui lòng tham khảo ghi chú 《Answer: Collana - Le Mystère》, ở đây không nhiều lời nữa. (Đây là một tác phẩm khác của tác giả)
——【Chú thích truyện này】——
1. Adonis đã viết nhiều bài thơ có tựa đề 《Hưu chỉ phù》, câu văn trích dẫn từ các câu thơ của 《 Hưu chỉ phù 》không giống nhau. Tôi không có năng lực tiếng Ả Rập, nên Adonis không có đối chiếu song ngữ. (Tương tự, bản edit của mình cũng chỉ để tham khảo thôi nhé)
2. Ngôn ngữ hoa của diên vĩ là "Đức tin, tin lành", ngôn ngữ hoa của diên vĩ xanh là "Tin tưởng/tín ngưỡng (faith), hy vọng".
3. Sắc tố mống mắt quyết định màu mắt.
4. Alice/Iris, cũng là nữ thần cầu vồng trong thần thoại Hy Lạp, được miêu tả là một cô gái trẻ cầm bình nước, có đôi cánh vàng, mặc áo choàng màu sắc, khi cô đi từ nơi này sang nơi khác, cô sẽ xoè áo choàng ra dựng nên một chiếc cầu vồng. Người Hy Lạp cổ đại tin rằng cầu vồng có thể kết nối trời và đất, nên nữ thần Alice có thể tự do, "nhanh như gió" đi lại giữa thiên đình, biển khơi và địa phủ, truyền tin cho các vị thần, vì vậy Iris trong ngữ cảnh phương Tây đôi khi cũng có nghĩa là "Người đưa tin", "Sứ giả của thần linh", cùng một ý với "Đức tin" ngôn ngữ hoa của diên vĩ.
5. Trong cơ cấu tình báo của Anh Quốc, Cục an ninh (MI5) chịu trách nhiệm về công việc đối nội và chống gián điệp. Nhưng MI5 không có quyền chấp pháp, vì vậy thường hợp tác hành động với khâu cảnh vụ (như Scotland Yard). Hành tung của Red Circle tại lãnh thổ Đế quốc Anh được giao cho MI5 nơi phụ trách tham tra công việc quốc nội là thao tác bình thường.
6. Ngôn ngữ hoa của thuỷ tiên vàng bao gồm "Tinh thần kỵ sĩ (chivalry)", "Tôn trọng (respect)", "Yêu đơn phương (unrequited love)", "Khởi đầu mới (new beginnings)", v.v.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip