Sherlock Holmes BBC
"Sherlock này."
Anh gọi khẽ, căn phòng vẫn yên tĩnh như bao ngày qua, khi mà gã thám tử chết tiệt kia... đã lặng yên ngủ dưới lòng đất. Nuốt nước bọt, John khẽ thì thầm, mơ hồ tựa sương khói:
"Tôi... ước một điều ước, cho tôi, là... về đi Sherlock..."
Cười nhạt, anh mệt mỏi đứng dậy, hơi lảo đảo trước cơn đau đột ngột tập kích nhưng rồi kiêu ngạo cùng tự chế của một người lính làm anh nhanh chóng ổn định lại, không quen lắm nắm lấy gậy chống rồi chật vật bước từng bước lên lầu.
Anh nghĩ ở lại đây thêm vài ngày nữa đã. Tầm ba ngày nữa anh sẽ chuyển xuống miền Nam ở. London... không còn thích hợp với anh...
Cơn ác mộng về chiến trường Afghanistan đến với John sau một thời gian dài vắng bóng. Những đồng đội đã ngã xuống, mắt trợn trừng, tắt đi ánh sáng. Máu chảy dài dưới chân anh, thấm ướt quân phục, đôi găng trắng cũng đã nhuộm đỏ bởi máu. Tiếng đạn rít gió, những tiếng nổ cứ liên tiếp vang lên. Không khí đặc sệt lại mùi của chiến trường. Thứ mùi hỗn tạp bởi mùi thuốc súng, thuốc nổ TNT, mùi bụi đất, mùi nắng cát và mùi máu. Bỗng một cơn đau nhói ở vai. Và rồi anh bừng tỉnh.
John mệt nhoài ngước lên trần nhà, oán thầm sự ra đi đột ngột của gã thám tử. Mọi lần cậu ta kịp đánh thức anh khỏi cơn ác mộng thường trực bằng tiếng violin réo rắt hay tiếng hét "John! I need a tea cup!", làm anh chỉ có thể lao vội xuống nhà đề phòng cả cái London bị gã thám tử khát trà đánh thức.
Well, giờ thì hết rồi...
Hết tất cả rồi. Sẽ chẳng còn ai đàn violin giữa đêm khuya chỉ vì nhàm chán. Sẽ chẳng còn một gã ngốc nghếch cố tình đợi đến lúc John về tới nơi mới ra vẻ nã súng lên hình mặt cười liên tiếp rồi gào lên "Bored!" như muốn đánh thức cả thế giới làm một công dân lương thiện như anh cũng cầu cho đám tội phạm mau mau làm ra chiến công gì đó xứng tầm với Sherlock trước khi cậu ta điên lên. Sẽ chẳng còn một tên vụng hết thuốc chữa chỉ biết thay anh đi mua sữa để xin lỗi anh. Sẽ chẳng còn một gã thám tử kiệt xuất kiêu ngạo nói ra suy luận như súng liên thanh làm anh chỉ có thể ngây đơ ra nhìn rồi nói như một tên thiểu năng "Amazing!" sau đó là cả hai cùng phá lên cười ngay trong hiện trường vụ án hoặc gã kiêu ngạo làm ra vẻ đương nhiên còn anh thì lại liên tiếp hỏi mấy cái thắc mắc vớ- vẩn- hết- chỗ- nói trong mắt ngài thám tử. Sẽ chẳng còn những lần chạy như điên trong lòng London. Sẽ chẳng có chuyện một tin nhắn làm cả Scotland náo loạn. Hoặc... sẽ chẳng còn một tên bạn cùng nhà ở dơ hết chỗ nói, thích vứt đồ thí nghiệm lung tung, bỏ nội tạng trong tủ lạnh hay lò vi sóng, thích uống trà thêm đường và thường xuyên kéo anh vào mấy vụ án chết dẫm nhưng phấn khích của cậu ta nào ở với John nữa.
Sherlock đã chết.
Chết thật sự chứ không phải trò chết giả lần trước.
Cậu ta đổ xuống, tầm thường như một con người nhàm chán mà cậu ta luôn bĩu môi mỗi lần nhắc tới. Máu loan khỏi vết đạn, thấm ướt áo sơ mi tím của cậu ta. Đồng tử mở rộng hiện ra màu sắc nguyên bản của nó, thứ màu trộn lẫn giữa vàng, xanh lá và xanh lam. Sherlock nằm ngửa trên sàn, vẫn như một quý ông lịch lãm đóng vest ngay cả khi chết, làn da trắng nhợt, mái tóc đen xoăn xoăn ủ rũ bám lấy gương mặt cậu ta. Con người cao tận 1m83 và gầy nhẳng đó đã thôi ồn ào khi đến với địa ngục. Bất chấp anh lay gọi như thế nào.
Có lẽ, anh sẽ kiên cường hơn nếu như Marry không phải thủ phạm.
Phải, Marry đã giết Sherlock để cứu anh...
Ha, stupid. Marry and Sherlock, they are idiots.
Bằng một cách nào đó, một tên tội phạm quỷ quyệt và ranh ma đã thuốc John và nhốt anh trong một cái lồng kính. Sherlock chỉ mất vài phút để mò tới nơi và rồi lãnh đạn ngay trước mặt anh bởi chính người phụ nữ anh yêu. John không dám nghĩ cảm giác của anh lúc ấy ra sao khi mà chỉ trong vài phút anh mất đi hai người quan trọng nhất trong đời mình.
Một, là ngài thám tử thông minh nhất, tài ba nhất thế giới nhưng đồng thời cũng là gã bạn cùng nhà tồi tệ nhất Anh Quốc.
Một, là người phụ nữ anh đã yêu và cưới làm vợ.
Nực cười thay, anh lại là người còn sống. Một gã quân y què quặt đã giải ngũ, một bác sĩ tầm thường của một phòng mạch tư nhân nhỏ với mức lương vừa đủ sống. Chẳng có ích gì cho đời nếu so với gã thám tử kia.
Và rồi anh nhớ đến Mycroft. Anh ta đã nói rằng anh rất có khả năng sẽ hại Sherlock. Well, anh ta đã đúng.
John Watson đã hại Sherlock Holmes... dẫu điều đó là điều cuối cùng anh mong muốn...
Marry cứu anh, thoát khỏi cái lồng kính trong suốt chết tiệt, và ngay sau đó bị gã tội phạm cho một viên kẹo đồng ngay giữa gáy. John không biết cái cảm giác của anh lúc đó là gì. Nếu anh vui sướng và hả hê trước cái chết của vợ mình thì tàn nhẫn quá, mà nó cũng chẳng đúng chút nào với anh. Nhưng nếu anh cảm thấy đau khổ thì việc cô ấy chọn giết Sherlock thay vì đơn giản là cho anh ta hay về vụ giao dịch chết tiệt kia khiến nó trở nên sai quá sai.
Đối với John mà nói, Marry và Sherlock quan trọng như nhau. Nhưng nếu đặt hai người họ lên bàn cân để chọn người được sống. John tình nguyện người sống là Sherlock và anh sẵn sàng chết cùng Marry. Nhưng họ lại chọn để anh sống và chết cùng nhau.
Damn it! Quỷ tha ma bắt bọn họ!
Nếu, không phải biết quá rõ hai người họ thì có lẽ John đã ngờ rằng mình là tấm bình phong cho mối tình ngang trái bạn thân - vợ bạn thân được trình diễn bởi Sherlock Holmes và Marry Morstan.
Rất nực cười và ngu xuẩn.
John thừa hiểu là điều đó không bao giờ xảy ra. Nhưng khi Scotland Yard ập tới và đưa họ cùng cái xác của gã tội phạm, gã đã tự sát sau 3s kể từ khi gặp anh, John không khỏi cảm thấy chán ghét khi chỉ mình anh là người còn sống, tay đầy máu của Sherlock và chả hiểu tại sao không một cảnh sát nào bắt giữ mình.
"Sherlock muốn anh sống tốt. Nó khá bướng bỉnh khi nói với tôi điều này. Đi đi bác sĩ. Và đừng bao giờ trở lại London. Tôi không dám đảm bảo mình sẽ kìm chế được thôi thúc mãnh liệt muốn giết anh."
Mycroft đã nói như thế và anh hoàn toàn chấp nhận. Và anh đã đi khỏi đó, trở về căn nhà 221B phố Baker trong đêm. Gương mặt bà Hudson khá kì quái khi thấy anh. Bà ấy nói:
"Về rồi à?"
Với một thái độ lãnh đạm kì dị. John nghĩ anh thấy tổn thương vì điều đó. Nhưng anh sớm nhận ra là không phải. Anh chỉ đau khi nhận ra Sherlock sẽ mãi mãi không trở về.
John cố đợi, anh bỏ qua đồng hồ sinh học của mình khi đôi mắt cứ mãi sụp xuống mà chờ đợi. Một ngày, hai ngày, và anh đợi được đám tang của Sherlock. Anh ta đã chết thật. Ngay cả cha mẹ của Sherlock cũng đã xuất hiện. Và rồi khoảng khắc hạ táng, John đã ngất đi.
Căng thẳng thần kinh, thiếu ngủ cộng với suy nhược cơ thể và dao động cảm xúc quá lớn đủ để đè sụp một người lính. John tỉnh dậy trong bệnh viện, một mình, vì tất cả những người quen Sherlock đều ghét anh. John đã nghĩ như thế. Anh chờ cho đến khi xuất viện, tự mình bắt taxi về nhà và quyết định mình sẽ xuống miền Nam ở. Nhưng có cái gì đó níu anh ở lại thêm vài ngày.
"Chào buổi sáng, John. Anh cần một tách trà không?"
Sherlock ngồi ở vị trí quen thuộc của anh ta, đọc báo với một tách trà uống dở. Đôi mắt của Sherlock, đôi mắt có màu xanh lam xinh đẹp nhìn anh đầy ý cười.
"Sherlock..."
John run giọng và rồi tất cả biến mất. Không có một Sherlock nào cả...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip