Chương 7

Trình Tiểu Thời dùng một tay ấn chặt cổ tay của Lục Quang. Trình Tiểu Thời rất khỏe và chỉ cần dùng thêm một lực đẩy, anh đã trói chặt cậu như một tấm lưới kín khiến Lục Quang không thể di chuyển. Khi Trình Tiểu Thời sắp nghiêm túc chỉ trích đối phương thì bất ngờ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Lục Quang.

Anh lập tức dừng động tác lại, không thể tin được nói:" Lục Quang, cậu lại cười? Cậu cười cái gì?"

Trình Tiểu Thời không hề làm ầm ĩ. Anh và cậu là anh em tốt nhiều năm như vậy, anh hiểu rõ cậu nhất.

Chưa kể Lục Quang đối với người ngoài gần như không có biểu cảm gì, kể cả khi đối với anh, cậu cũng luôn có vẻ mặt 'khinh thường' và tức giận. Ngay cả khi thỉnh thoảng Lục Quang cười thì một nụ cười nhẹ đã rất tốt rồi.

Trình Tiểu Thời chưa bao giờ nhìn thấy điều gì có thể khiến cậu cười vui vẻ đến thế.

Lục Quang cũng bị lời nói của Trình Tiểu Thời làm cho giật mình, nhưng sau đó cậu phản ứng lại, lập tức ngừng cười, cố gắng thoát khỏi tay đối phương, phủ nhận: "Không có, anh nhìn nhầm rồi."

Đáng tiếc là, Trình Tiểu Thời nhanh hơn cậu, dùng lực ở tay và thân thể mạnh hơn, dễ dàng vô hiệu hóa mọi động tác của Lục Quang.

Trình Tiểu Thời tiến đến gần cậu và nói: "Đừng cố lừa anh, cậu vừa cười đấy! Anh có thấy mà! Nói cho anh biết, cậu đang giấu anh điều gì mà khiến cậu cười vui vẻ như vậy?"

Lục Quang đối với anh cũng chỉ khịt mũi và cười mỉm. Cậu chưa bao giờ cười rạng rỡ như hôm nay. Sẽ rất lạ nếu như không có điều gì đáng ngờ xảy ra ở đây!

Có lẽ Trình Tiểu Thời thông minh hơn một chút nhưng Lục Quang lại cảm thấy có chút ngượng ngùng?

Hiển nhiên Trình Tiểu Thời không hề ý thức được tư thế của bọn họ tệ đến mức nào. Hai cơ thể nóng và mạnh mẽ của họ áp chặt vào nhau. Lục Quang thẩm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trình Tiểu Thời rõ ràng cao hơn mình thông qua lớp quần áo mỏng manh.

Chỉ riêng việc cậu không thể đánh bại được Trình Tiểu Thời về mặt sức mạnh thôi vẫn chưa đủ. Quan trọng hơn là ánh mắt sắc bén không chút xao lãng của anh.

Giống như Lục Quang là người có ý nghĩ xấu xa và cố tình suy nghĩ lệch lạc vậy. Nhiệt độ trên mặt cậu càng trở nên mất kiểm soát hơn.

Lục Quang nghiến răng, quay mặt đi, trong lòng chửi rủa mấy lần. Không ngờ, Trình Tiểu Thời lại cảm thấy cách mình đè cậu không có gì sai.

Thấy Lục Quang đỏ mặt quay đầu đi, anh càng thêm tò mò. Trình Tiểu Thời nghiêng đầu nhìn cậu, kinh ngạc nói: "Lục Quang, cậu đỏ mặt kìa, cậu xấu hổ à?"

Lục Quang vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức muốn đánh chết tên ngốc này. Tuy nhiên, cậu không thể thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt cậu. Một lúc sau, Lục Quang nghiến răng và ra lệnh: "Đi xuống!"

"Anh sẽ không làm thế." Trình Tiểu Thời chỉ đơn giản từ chối, sau khi ép cậu mạnh hơn nữa, anh còn nháy mắt tinh quái nói thêm nửa câu sau: "Trừ khi cậu nói cho anh biết điều gì khiến cậu vui như thế?"

Lục Quang thở dài một hơi, nhắm mắt lại, mím chặt môi, như đang giãy dụa, kiềm chế điều gì đó. Lát sau, cậu dùng hết ý chí, khó khăn nói: "Tôi mới phát hiện ra rằng tôi đã thích người đó từ rất lâu rồi."

Lục Quang liếc mắt nhìn đôi mắt chăm chú của Trình Tiểu Thời, nhưng lúc này vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cậu chỉ quay mặt đi và nói nhỏ: "Có vẻ như người đó cũng thích tôi."

Lời này vừa nói ra, Trình Tiểu Thời liền hoàn toàn im lặng.

Anh nhìn chằm chằm vào Lục Quang, như thể không hiểu người kia đang nói gì. Một lúc lâu sau, anh cúi đầu như quả bóng xì hơi, lặng lẽ buông đôi tay đang kẹp chặt cậu xuống, xuống khỏi người Lục Quang, miễn cưỡng nói: "Ồ".

Nhìn thấy phản ứng của anh, cuối cùng Lục Quang cũng kìm nén được phần lớn cảm xúc trong lòng. Thấy anh ngồi bên cạnh với vẻ mặt bực bội, cậu từ từ ngồi dậy và hỏi với vẻ bối rối: "Anh làm sao vậy?"

Trình Tiểu Thời nhìn cậu rồi lại nhìn chỗ khác, trông đáng thương như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích. Anh ngồi đó một lúc với vẻ mặt buồn bã, nhưng không nhịn được hỏi: "Chuyện đó xảy ra khi nào?"

Lục Quang cảm thấy Trình Tiểu Thời có lẽ không hiểu ý định thực sự của cậu khi nói "Tôi nuôi chó", nhưng trong tình huống hiện tại, cậu thực sự không thể tự mình đi tỏ tình, "Thật ra tôi thích anh nhiều năm rồi" - dù sao thì cậu đã che giấu tình cảm của mình nhiều năm như vậy, đột nhiên nói ra điều này quả thật có chút khó khăn.

Cậu đã chuẩn bị sẵn kết cục tốt nhất cho cậu và Trình Tiểu Thời chính là trở thành bạn suốt đời, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra  Trình Tiểu Thời cũng thích cậu, Lục Quang choáng váng đến mức không dám tin.

Hơn nữa, cậu đã yêu thầm anh trong một thời gian dài và cuối cùng cậu phải chủ động thổ lộ tình cản của mình. Có phải cậu quá keo kiệt không...

Sau khi cân nhẵ một lúc, Lục Quang vẫn không trực tiếp nói sự thật với Trình Tiểu Thời mà thận trọng nói: "Hôm qua."

Hôm qua...

Trình Tiểu Thời đang nhớ lại chuyện hôm qua, đột nhiên nghĩ đến hành vi kỳ lạ của cậu vào chiều hôm qua.

Có thể là vì hôm qua cậu đột nhiên trở về phòng vì liên lạc với người đó không? Người đó có tỏ tình cậu không? Hay là đổi ý và nói với Lục Quang rằng mình cũng thích cậu? Chẳng trách tối qua Lục Quang đột nhiên uống nhiều như vậy...Lục Quang định rời đi sao?

Trình Tiểu Thời cắn môi dưới, đè cảm xúc, tiếp tục như tùy ý hỏi: "Là ai? Nhiều năm như vậy, trước khi gặp anh, cậu mới biết cậu thích người đó?"

Có lẽ vì anh cảm thấy buồn, càng nói giọng càng nhỏ, ánh mắt nhìn Lục Quang cũng dần trở nên mơ hồ - Trình Tiểu Thời cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng trong mắt Lục Quang, biểu cảm này rõ ràng thể hiện sự uất ức 'sao cậu có thể thích người khác mà không thích anh' viết trên mặt Trình Tiểu Thời.

Lục Quang suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Tôi đã thích người đó sau khi gặp anh."

Điều này không sai. Mặc dù cậu đã thích Trình Tiểu Thời từ lâu nhưng vẫn chưa hoàn toàn yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lục Quang dần bị thu hút bởi anh khi họ hiểu nhau hơn sau này - nói tóm lại, đây là một cách nói khéo.

Không ngờ, Trình Tiểu Thời nghe xong suýt nữa thì ngã, hận không thể quay lại bóp cổ chính mình vì đã ngu ngốc tám trăm năm - Trời ơi, Trình Tiểu Thời, mày đã gặp Lục Quang trước tên heo khốn kiếp muốn cướp cải thảo Lục Quang vậy mà lại không nắm bắt cơ hội, để cải thảo chạy mất!!!

Nếu sớm biết Lục Quang sau này sẽ trở thành mối tình đầu của mình, Trình Tiểu Thời nghĩ rằng dù có cắt lưỡi thì cũng không bao giờ gọi cậu là "bạn tốt".

Trình Tiểu Thời đưa tay che mắt, bất lực, nước mắt muốn chảy dài trên mặt. Phải mất một lúc anh mới hồi phục sau cú 'đánh' đau đớn này và anh phẫn nộ nói: "Đồ khốn nạn."

Lục Quang:...?

Nói xong hai chữ này, Trình Tiểu Thời đột nhiên phản ứng lại. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lục Quang, anh lập tức ngồi thẳng dậy, phẫn nộ nói với cậu: "Cậu thích cô ấy nhiều năm như vậy nhưng người ta không có hứng thú với cậu. Bây giờ đột nhiên quay lại tìm cậu. Nếu cô ta không phải người xấu thì là gì! Có lẽ cô ta cũng có ý đồ xấu với cậu giống như vị khách kia, chỉ vì cậu đẹp trai, tính cách tốt nên mới quay lại tìm cậu."

Trình Tiểu Thời kết luận một cách gay gắt: "Dù sao thì người đó cũng không phải người tốt!"

Lục Quang cuối cùng không nhịn được nữa, nhìn chằm chằm người trước mặt, mỉm cười nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ... là bởi vì người đó ngu ngốc."

"Sao cậu lại thích cô ta mặc dù cổ ngốc thế?! Chẳng phải bình thường cậu vẫn ...." Trình Tiểu Thời càng thêm bất mãn. Nói được nửa câu, anh dừng lại và nuốt nửa câu còn lại vào : "Sao cậu lại không thích anh khi cậu luôn mắng anh ngu ngốc?" Và lại cúi đầu xuống.

Dù sao thì cô cũng là người Lục Quang thích, nên nếu cậu nói chuyện này ra thì có lẽ cậu sẽ khó xử. Trình Tiểu Thời có chút buồn bực nói: "Thôi bỏ đi."

Lục Quang lặng lẽ nhìn anh, trong lòng không hiểu sao lại thấy buồn cười, lại có chút đáng thương.

Trình Tiểu Thời ngồi đó ôm đầu hồi lâu, rồi quyết tâm đứng dậy đi lên lầu.

Lục Quang nghi ngờ gọi anh: "Anh đi đâu?"

Trình Tiểu Thời nghe thấy tiếng cậu thì bước hai bước, không quay đầu lại nữa. Anh chỉ nói một cách nghiêm túc: "Anh muốn im lặng."

Nhìn anh đi lên lầu, Lục Quang thở dài bất lực. Khi cậu định tìm một cuốn sách để đến quầy lễ tân làm việc, cậu đột nhiên cảm thấy trên cổ tay mình có một vết đỏ đặc biệt rõ ràng. Trình Tiểu Thời nắm quá mạnh.

Cảm thấy có thứ gì đó thiêu đốt trái tim mình. Lục Quang mím môi, nhìn chằm chằm vào cổ tay. Trước khi đỏ mặt lần nữa, cậu cúi đầu và vùi mặt vào lòng bàn tay.

Lục Quang lẩm bẩm trong lòng bàn tay mình: "... đồ ngốc."

Trình Tiểu Thời đi thẳng lên tầng hai, đang định nằm xuống giường ngủ một giấc thật ngon mà không phải suy nghĩ đến những chuyện lộn xộn này thì đột nhiên nhìn thấy cuốn album ảnh trải rộng trên bàn bên cạnh.

Nghĩ đến những chuyện kì lạ mà ngày hôm qua mình chưa có thời gian điều tra kỹ càng, cộng thêm lời nói 'chuyện xảy ra vào hôm qua' của Lục Quang, ánh mắt Trình Tiểu Thời tối sầm lại. Anh bước về phía trước mà không nói một lời và thấy có một bức ảnh bị mất ở mặt mở của cuốn album.

Sau khi xác nhận nhiều lần rằng quả thực có một bức ảnh bị mất, anh tìm khắp nơi nhưng không thấy dấu vết gì. Sau đó, anh nhớ tới Lục Quang chiều hôm qua quay lưng lại với anh, thế nên Trình Tiểu Thời quay người đi về phía giường.

Quả nhiên, bức ảnh đó nằm cạnh gối của Lục Quang.

Tại sao Lục Quang lại nhìn tấm ảnh này?

Trình Tiểu Thời nhìn chằm chằm vào bức ảnh được giữ gìn cẩn thận kia rồi chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh vẫn gọi điện cho Kiều Linh.

"Nói cho tôi biết, cô ấy lại làm sao với cậu rồi?"

Nghe giọng đắc ý của Kiều Linh, tâm trạng buồn bã của anh lập tức biến mất. Anh chọn lọc chủ đề và cuối cùng chọn một chủ đề dễ chịu để bắt đầu: "Tin tốt là hôm nay cậu ấy đã buộc tóc cho tôi."

"Ồ, Trình Tiểu Thời, tiến triển tốt lắm." Kiều Linh nghe vậy thì vểnh tai lên, hài lòng nói: "Vậy thì cô ấy hẳn là có ấn tượng tốt đối với cậu. Tiếp tục làm tốt nhé."

Trình Tiểu Thời nghe vậy, liền ngồi phịch xuống bàn, buồn bã nói: "Tin xấu là, cậu ấy nói người cậu ấy thích đã quay lại tìm cậu ấy."

"Cái gì???!" Giọng nói của Kiều Linh lập tức tăng lên mấy phần. Chị không tin nổi và có chút tức giận: "Vậy tại sao cô ấy lại buộc tóc cho cậu? Trình Tiểu Thời, không lẽ cậu gặp phải phụ nữ tồi tệ rồi bị người ta lừa chứ?"

"Tôi..." Trình Tiểu Thời vẫn chưa nghĩ ra cách giải thích chuyện này với Kiều Linh. Anh mở miệng nhưng lại im lặng. Anh nằm lên bàn và nghịch bức ảnh của ba người họ. "Cậu ấy không phải là đồ khốn nạn. Có lẽ cậu ấy chỉ đối xử với tôi như một người bạn bình thường..."

Kiều Linh sắp bật cười vì sự trẻ con ngốc nghếch của anh: "Không phải đâu, rõ ràng là cô ấy đang treo cổ cậu. Cô ấy buộc tóc cho cậu và nói rằng mình thích người khác, trong sáng và ngây thơ sao?"

Trình Tiểu Thời thở dài: "... Thôi bỏ đi, Kiều Linh, đừng tức giận hay mắng cậu ấy nữa, tất cả đều là lỗi của tôi..."

Kiều Linh dậm chân mạnh, đang định nói tiếp thì Trình Tiểu Thời lắc lắc tấm ảnh trong tay, nhỏ giọng nói: "Chúng ta tạm thời đừng nói đến chuyện này nữa. Kiều Linh, tôi hỏi chị, hôm qua khi tôi ra ngoài, chị có cảm thấy Lục Quang có gì đó khác thường không?"

Nghe đến cái tên "Lục Quang", chị cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trình Tiểu Thời dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt vô cảm của Lục Quang trong ảnh, mơ hồ nói: "Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hôm nay cậu ấy rất lạ. Không biết chị có manh mối gì không."

Kiều Linh sững người khi nghĩ đến hai quầng thâm lớn dưới mắt Lục Quang sáng nay. Có vẻ như hôm qua cậu biết Trình Tiểu Thời có người mình thích, đả kích quá lớn đến nỗi cậu vẫn chưa bình phục, lại bị Trình Tiểu Thời phát hiện.

Vì vậy, chị nói "À" một cách hời hợt trước khi cười khô khan: "Không phải chứ? Em ấy trông có vẻ ổn trong bữa trưa hôm qua. Tôi không nghĩ là em ấy có vấn đề gì cả."

Cảm nhận được sự né tránh trong lời nói của chị, Trình Tiểu Thời dừng lại rồi hỏi: "Lúc đó chị cảm thấy thế nào?"

"Không, không có gì khác thường. Tôi cảm thấy tâm trạng em ấy khá tốt..." Kiều Linh cảm thấy có chút áy náy, chủ yếu là vì lo lắng Trình Tiểu Thời phát hiện ra tình cảm của Lục Quang. Trong đầu chị vẫn đang điên cuồng suy nghĩ làm sao để giúp cậu che giấu chuyện này - nếu Trình Tiểu Thời thật sự biết anh được cậu bạn yêu nhiều năm như vậy,chị không muốn cả hai khó xử. Hơn nữa, Lục Quang đã rất buồn, đến lúc đó hai người đánh nhau còn thảm hơn nữa.

Trình Tiểu Thời không trả lời. Sau một hồi im lặng, anh gật đầu cứng nhắc và nhẹ nhàng nói: "Tôi biết rồi."

Sau đó, anh cúp điện thoại và từ từ ghép lại toàn bộ câu chuyện trong đầu.

Người đó và Lục Quang đã quen biết nhau nhiều năm. Kiều Linh nói rằng Lục Quang vẫn luôn yêu thầm một người nhiều năm, nhưng người đó lại không thích cậu, họ gặp nhau sau khi cậu gặp anh...

Kết hợp tất cả chuyện xảy ra vào hôm qua và việc Lục Quang thực sự nhìn vào bức ảnh của ba người họ khi người đó đến tìm cậu.

Trình Tiểu Thời hung hăng ném bức ảnh đi, vừa đau buồn vừa tức giận kêu lên: "Sao có thể là Kiều Linh!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip