III.

3.

Ngày 9 tháng 12, Thứ bảy.

Jodie mang theo tất cả hành lý trở về Hoa Kì, ngoại trừ cuốn tiểu thuyết tiếng Anh mà cô ấy luôn mang theo bên mình.

Nhẹ nhàng lật trang tiêu đề ố vàng bằng đầu ngón tay, đây là cuốn tự truyện cá nhân của nhà văn trinh thám nổi tiếng người Anh-Agatha Christie, vừa tận hưởng cảm giác mạnh mẽ mà tác phẩm văn học mang lại, người ta hiếm khi có thêm tâm trí để trải nghiệm cuộc sống và những thay đổi tâm trạng của tác giả đằng sau những câu văn sáng tạo đó.

"Bà chị bé ơi, tôi là Hattori đây!"

Giọng nói ấm áp mang âm điệu Osaka ngoài cửa khiến động tác lật trang sách của Haibara hơi khựng lại, cô chỉ thấy một cái đầu da ngăm đội mũ từ bên ngoài thò vào, ánh mắt dò xét của chàng trai trẻ lướt qua cô gái tóc nâu đang ngồi trên giường bệnh, cậu ta cười toe toét và vẫy tay chào cô: "Yo! Đã lâu không gặp ~ Bé Haibara à, tôi lại đến Tokyo đây. Kudo có phải đang ở đây không?"

"Nếu cậu muốn gặp Edogawa-kun thì mời xuống dưới tầng gọi điện thoại."Cô bé tóc nâu nhàn nhạt đáp lại, giọng nói có chút khàn khàn, bởi vì cô rất ít khi nói chuyện, và vết thương trên cổ tay được quấn nhiều lớp băng nên nhiệt độ trong phòng rất thấp. Kéo tấm chăn che bắp chân lên, hành động vốn thường thực hiện một cách dễ dàng, giờ đây lại khó khăn như một thử thách tột cùng đối với Haibara.

"A...đợi một chút! Để tôi giúp cậu." Hattori Heiji thấy vậy vội vàng bỏ chiếc túi nhựa trên tay lại xuống, nhanh chóng đi về phía giường. Chàng trai thận trọng cầm lấy chiếc chăn trên đùi cô gái, rồi nhấc lên, cẩn thận kéo tới ngực Haibara, động tác nhẹ nhàng rất không phù hợp với phong cách vô tư thường ngày của cậu, vài ngón tay da ngăm đen siết chặt chăn bông, vô cùng lo là nếu không cẩn thận, sẽ làm ảnh hưởng vết thương của cô gái.

"Ahem..." Cô bé tóc nâu hắng giọng khó chịu.

"Hả? Có lạnh không?" Không nhận được câu trả lời, nhưng Hattori vẫn cởi áo khoác và khoác lên vai Haibara. Khi đội chiếc mũ lên đầu cô, cậu chợt nhận ra độ dày của lớp gạc trắng trên cổ tay Haibara, đôi mắt sáng ngời vốn có của thiếu niên có chút mờ đi.

Haibara, người bằng cách nào đó đã lấy đi gần hết quần áo của người khác, nói: "...Cảm ơn cậu." 

Vành mũ vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương, đôi tay dưới chăn hơi nắm chặt, Không phải cô không nhận ra sự do dự nhất thời trong mắt chàng trai khi nhìn thấy vết thương của mình, nhưng nỗi buồn của Haibara cho đến tận bây giờ vẫn không che giấu được, dù sao bộ dạng xấu hổ hơn của cô đã bị người khác nhìn thấy. Cô đã quá mệt mỏi với việc giả vờ rằng mình ổn.

"Cái đó—lần này tôi đã mang đến rất nhiều đặc sản Osaka đến đấy. Takoyaki vị tiêu, đây là hương vị đích thực của Osaka~ Ban đầu tôi muốn ăn nó với Kudo, nhưng bây giờ cậu ấy không có ở đây... Cậu có muốn nếm thử không?" 

Hattori Heiji đang loay hoay tìm "hành lý" mình mang theo, nhưng dù nó có hấp dẫn sự thèm ăn nguyên thủy nhất của loài người thì nó vẫn không có tác dụng với Haibara đã biếng ăn mấy ngày nay. "Xin lỗi, có lẽ tôi không có cảm giác ngon miệng." Hattori có chút thất vọng: "Vậy sao... Nhưng tôi cảm thấy cậu gầy hơn rất nhiều so với lần trước chúng ta gặp nhau, chị bé à. Mấy ngày nay cậu không ăn gì sao?"

Chiếc áo bệnh nhận ngoại cỡ mỏng manh phủ lên cơ thể cô gái nhỏ vốn đã gầy gò, lại bị giam giữ trong căn cứ của tổ chức, lại như cách đây vài ngày, cô đã trải qua nửa giờ kinh hoàng, để rồi được kéo từ bờ vực của cái chết trở lại thế giới phàm trần. Sự thăng trầm của trạng thái thể chất và tinh thần đã khiến Haibara bị tổn thương nghiêm trọng. 

"Không được, nếu không bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, sẽ không thể nhanh chóng bình phục được. Tuy rằng không biết vừa rồi bà chị trải qua chuyện gì, nhưng nếu như thân thể của cậu tiếp tục sa sút, không phải sao?" Hattori Heiji nhìn vào đôi đồng tử xanh nhạt xinh đẹp của cô gái, nghiêm túc nói, đây là lần đầu tiên cậu đọc được thứ cảm xúc gọi là bối rối trong mắt đối phương. Trước đây cô luôn là một người lớn điềm tĩnh, có lẽ vì lớn tuổi hơn nên trông cô trưởng thành hơn so với Kudo, như thể ngay cả khi một thảm họa xảy ra trước mắt, cô cũng sẽ không lung lay đức tin của mình. Nhưng bây giờ Haibara đang hành động như một đứa trẻ cảm thấy bất an. Để cô sống một mình trong bệnh viện có thực sự ổn không? Kudo đang nghĩ cái quái gì vậy...Suy nghĩ lung tung về mấy việc xa lạ, Hattori một tay chống đầu, dùng que tre chọc chọc một cái bánh bạch tuộc, tự nhiên cho vào miệng, ho khan một tiếng, vị tiêu bùng nổ trên đầu lưỡi, giống như có bữa tiệc gia vị, nhảy múa điên cuồng. 

"Nước nước..." Anh chàng da ngâm tùy tiện cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường, không chút nghĩ ngợi uống cạn, môi đỏ bừng vì nóng, đầu lưỡi hài hước thề ra để tản nhiệt, sau khi bình tĩnh lại, vị giác mới chậm rãi truyền vị đắng đến tận óc, Hattori muộn màng nhận ra rằng mình vừa uống hết ly thuốc. "A..xin lỗi! Tôi không cố ý." cậu chắp tay xin lỗi. 

Khóe môi cô gái hơi cong lên, bị hành vi khoa trương của anh chàng làm cho buồn cười: "Không sao, thuốc đó có vị quá đắng, tôi thật sự không muốn đụng vào, may mà có cậu giúp tôi thoát khỏi nó đấy, thưa ngài thám tử tốt bụng." Giọng điệu trêu chọc thường ngày cuối cùng cũng mang lại cảm giác bớt đau thương của Haibara.

"Được thôi, không uống thuốc không tốt, lát nữa bảo y tá mang cho cậu thêm lần nữa." Thanh niên giả bộ nghiêm túc hỏi: "Nói mới nhớ... Cậu rất thích Agatha à? Cuốn sách đó là tự truyện của bà ấy phải không?" Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tính cách sôi nổi của đối phương, Haibara hôm nay nói nhiều hơn bình thường; "Vào ngày 6 tháng 8 năm 1975, nữ hoàng lý luận nổi tiếng trong và ngoài nước, đã viết trên tờ "New York Times" bảng cáo phó của ông Poirot, nhân vật chính của loạt tiểu thuyết trinh thám dưới ngòi bút của ông, và đây là lần đầu tiên tờ báo đăng tin cáo phó của một nhân vật hư cấu." 

"Chuyện này tôi cũng có nghe nói. Vụ án cuối cùng giữa ông ấy và bà Marble đã kết thúc trong tác phẩm "Telon" phải không? Nhưng tôi thực sự không ngờ rằng cuối cùng nó lại kết thúc như thế này." Hattori đáp lời .

"Vậy...Hattori-kun hy vọng nó sẽ kết thúc như thế nào?" Cô gái tóc nâu đột ngột hỏi, ánh mắt trong veo: "Nếu cậu là một nhân vật trong một tác phẩm trinh thám nào đó."

Hattori Heiji nhéo cằm, vẻ mặt có chút đau khổ: "Tôi. . . Đương nhiên hy vọng có thể có một tư thế đẹp trai hạ màn hoàn mỹ, cho dù đường đột cũng không sao, chỉ cần tìm ra sự thật đằng sau là được."

 "Dù cho chiến đấu và phâir đánh đổi mạng sống của một thám tử để tìm kiếm sự thật?" 

Chàng trai mỉm cười tự tin: "Đây là điều vinh dự nhất."

"Chính là vậy sao... Giá mà mỗi câu chuyện đều có thể kết thúc như thế này." Haibara cụp mi xuống, khẽ thở dài. Không thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, Hattori nhếch mép, cảm thấy có chút bối rối không biết phải làm sao. "Chà... Cậu đã hỏi tôi, vậy đổi lại, tôi có thể hỏi cậu một câu được không, bà chị bé?"

"Chỉ một câu thôi."

"Không phải cậu đã giả làm Kudo và sống ở văn phòng thám tử Mori vài ngày sao? Thực ra, tôi đang rất bối rối..."

"?" Haibara ngơ ngác ngẩng mặt lên.

"Lúc đó cậu phải dùng nhà vệ sinh nam sao?!" Chàng trai Osaka lớn tiếng hỏi với đôi má đỏ bừng khi hỏi loại câu hỏi này trước mặt Haibara, thực sự rất xấu hổ, nhưng cậu không nhịn được những tò mò mãnh liệt. Đây là một thiên tài hóa học đó.

Cô bé tóc nâu cạn lời một lúc lâu mới thản nhiên đáp: "Trẻ con đi vệ sinh công cộng không cần nhìn bảng phân biệt giới tính, nên cậu đừng lo lắng."

"Hả... vậy à?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip