Ánh Nhìn Trên Thành Lũy

Chương 18.1 – Sau Họp: Ánh Nhìn Trên Thành Lũy

Khói mỏng từ các ống khói luyện tập vẫn còn vương vấn trong không khí, hòa lẫn với mùi kim loại nóng và bụi đất. Sau cuộc họp vừa diễn ra, các tân binh mới gia nhập đứng thành từng nhóm, đôi mắt sáng ngời lẫn chút lo lắng. Ryu, Airi và Shiro bước ra khỏi phòng họp, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêm túc, ánh mắt quét qua khu vực huấn luyện rộng lớn.
Sugi đứng trên bục quan sát, cơ thể gọn gàng trong bộ quân phục đen, tay chống hông, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm.  Connor đứng gần cổng chính, khoanh tay, ánh mắt luôn dõi theo mọi cử động — không nói gì, chỉ hiện hữu như một ngọn núi giữa khu huấn luyện.
“Senjou-san,” Shiro lên tiếng, giọng pha lẫn tò mò và hơi lo lắng. “Chúng ta sẽ bắt đầu quan sát quái vật ngoài kia như thế nào?”
Sugi nhếch môi, đôi mắt xanh lạnh lẽo quét qua nhóm tân binh, không trả lời trực tiếp. Thay vào đó, cô giơ tay chỉ vào màn hình hiển thị trực tiếp từ các trạm quan sát xung quanh căn cứ. Hình ảnh quái vật hiện lên, từ những sinh vật thấp bé với cơ thể quái dị đến những con cao lớn, hình thù méo mó như bị bóp méo trong giấc mơ.
Kohane bước tới, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: “Hãy chú ý đến từng chi tiết trong cách chúng di chuyển. Một vết xước, một cú nhảy, hoặc một cú rên rỉ bất thường có thể tiết lộ năng lực tiềm ẩn.”
Cô nhìn Ryu, ánh mắt đầy quan tâm nhưng cũng thách thức: “Các cậu sẽ phải học cách nhìn nhận năng lượng sống của chúng như học cách đọc nhịp tim của chính mình.”

Ryu hít một hơi thật sâu, mắt nhìn chăm chú vào màn hình. Anh thấy trong mắt quái vật không chỉ là hung tợn, mà còn là một dạng sức sống dồn nén, như những luồng năng lượng chưa bị kiểm soát. “Chúng không giống quái vật huấn luyện giả lập hay là những lũ ở rừng trước kia,” cậu thầm nghĩ. “Đây là thứ thật cấp C… và nguy hiểm hơn nhiều.”

Connor bỗng cất tiếng, giọng trầm khàn: “Đừng để hình thù của chúng làm các cậu sợ. Cái đáng sợ là cách chúng khai thác khoảng trống trong đầu người. Một khi bị bất ngờ, các cậu sẽ phản ứng muộn, dù năng lực có thức tỉnh.”

Anh quay nhìn nhóm Ryu, ánh mắt sâu kín: “Hãy nhớ, kiểm soát bản thân quan trọng hơn tất cả.”

Một tân binh khác, thấp bé và gầy, len lén bước tới gần Kohane: “Cô… cô có thể chữa nếu ai đó bị thương ngay ngoài đó không?”
Kohane nhìn cậu, mỉm cười dịu dàng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng quyết đoán: “Tôi sẽ làm hết khả năng. Nhưng điều quan trọng là các cậu phải giữ mạng sống trước, rồi mới đến tôi.”

Cô đưa tay lên, chạm nhẹ vào cánh tay Ryu như truyền thêm sự kiên định. “Hãy giữ tập trung. Nếu các cậu lo sợ, chỉ có bản thân chịu thiệt.”

Ánh sáng từ bầu trời chiều rọi qua khung cửa kính lớn, hắt lên mái tóc tím của Ryu, phản chiếu những tia sáng mờ ảo. Cậu cảm nhận dòng năng lượng trong cơ thể mình bắt đầu rung lên — ngọn lửa tiềm ẩn đang âm ỉ. Không còn là thứ yếu ớt nữa; cậu biết rằng đây là lúc thử thách thật sự bắt đầu.

Sugi rời bục quan sát, bước xuống nền đất khô cứng, cơ thể di chuyển nhẹ như bóng ma. Cô không cần nói nhiều, chỉ một ánh mắt quét qua từng tân binh cũng đủ khiến mọi người đứng thẳng lưng.

Với nhóm Ryu, cô dừng lại, giọng sắc nhưng không thiếu sự khích lệ: “Các cậu đã nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận… nhưng chưa chạm vào điều thật sự. Khi ra ngoài kia, quái vật không chỉ tấn công thể xác, mà còn thách thức tâm trí.”

Shiro gật đầu, dù vẫn hơi cộc cằn: “Hiểu rồi… chúng ta phải mạnh, phải nhanh hơn cả suy nghĩ.”
Ryu thở dài, nhủ thầm: “Phải… và không để bản thân bị cuốn theo nỗi sợ.”

Kohane đặt tay lên vai Ryu một lần nữa, mắt cô nhìn xa xăm về phía ngoài thành lũy: “Hãy quan sát, học hỏi, và giúp nhau. Không ai đơn độc ở đây, các cậu phải nhớ điều đó.”

Trong khi nhóm Ryu đứng quan sát, Connor bỗng quay sang Sugi, chỉ bằng ánh mắt — không lời nói, nhưng trọn vẹn sự hiện hữu của một đồng đội đi cùng nhau qua sinh tử. Sugi đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, một sự thừa nhận hiếm hoi trong hàng loạt hành động lạnh lùng của cô. Hai con người, khác biệt về tính cách và phương pháp, nhưng cùng chia sẻ một điều: cùng sống sót, cùng chiến đấu.
Ánh hoàng hôn dần nhuộm đỏ bầu trời, phản chiếu lên những mái thép đen của căn cứ. Tiếng gió vỗ qua các trạm quan sát, tiếng bước chân của tân binh, tiếng thở đều của nhóm Ryu và Kohane hòa vào nhau, tạo thành nhịp sống mới trong căn cứ.

Ngoài kia, tiếng quái vật vẫn vọng lại, như nhắc nhở rằng bài học này chỉ là mở đầu — và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể trả giá bằng mạng sống.

Ryu khẽ siết nắm tay, ánh mắt kiên định, nhìn vào Kohane và Shiro. Airi đứng gần cậu, mỉm cười nhẹ, như truyền cho cậu một phần sức mạnh tinh thần: “Chúng ta sẽ vượt qua. Cùng nhau.”

Cả nhóm đứng lặng, lắng nghe, quan sát, và thở. Từng khoảnh khắc trôi qua như nhắc nhở rằng mỗi bước đi ở căn cứ Lưỡi Sáng đều là bước chuẩn bị cho trận chiến ngoài kia — nơi quái vật, năng lực tiềm ẩn, và thử thách thật sự đang chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip