Tiếng Vọng Trong Màn Đêm

Chương 23 – Tiếng vọng trong màn đêm

Buổi chiều trong khu huấn luyện dần trôi xuống, ánh nắng nhạt qua các tán cây, hắt những vệt sáng vàng lên mặt đất bụi bặm. Ryu và Airi đứng trước khu vực mô phỏng chiến trường do Jun Fuji thiết lập, trái tim cả hai đều đập mạnh. Sau buổi huấn luyện chiến thuật hôm trước, Jun muốn kiểm tra khả năng phối hợp và phản xạ của nhóm gà mơ trong tình huống bất ngờ: dummy cơ động và nhiều lớp phục kích giả lập quái vật.

"Hãy để tôi thấy mấy cậu phối hợp ra sao," Jun nói, giọng điệu vẫn thoải mái nhưng ánh mắt sáng lấp lánh sự cảnh giác. Anh nhấn nút trên bảng điều khiển, và những dummy kim loại nhỏ liền bật ra từ mặt đất, chạy loạn xạ, một số thậm chí lao thẳng vào Ryu và Airi như đang tấn công thật. Ánh sáng từ các màn hình phản chiếu trên thân chúng, khiến cảnh tượng vừa giống chiến trường thật vừa đầy nguy hiểm.

Ryu hít sâu, cảm giác nhịp tim tăng tốc. Airi đứng cạnh, tay siết chặt găng tay, ánh mắt đầy quyết tâm. “Anh hai… cẩn thận, chúng sẽ tấn công đồng thời!” cô cảnh báo.

Ryu liếc sang, mắt trái bỗng lóe lên ánh tím nhạt — dấu hiệu năng lực tiềm ẩn sắp bùng phát. Cậu nhún người, né một dummy lao thẳng vào, tay phải thoáng bốc ánh sáng tím đen quanh nắm đấm. Ánh sáng ấy đủ khiến những dummy cơ động va chạm vào nhau, chuyển hướng một cách khó đoán. Airi tận dụng cơ hội, lướt tới chặn một dummy khác, dùng lực nhấn khéo để đẩy nó ra khỏi quỹ đạo, đồng bộ hoàn hảo với Ryu.

Jun mỉm cười, đôi mắt xanh lá dõi theo mọi động tác. “Đúng rồi, chính xác là phản xạ cần thiết. Nhưng đừng chỉ dựa vào sức mạnh, hãy nhớ tính toán đường đi, tốc độ và thời gian phản ứng.”

Những dummy tiếp tục phóng ra từ nhiều phía. Ryu đập một cú, ánh sáng tím lóe lên, nhưng cậu cố gắng giữ chặt nguồn năng lượng, không để mất kiểm soát. Airi liên tục thay đổi vị trí, hỗ trợ kéo Ryu ra khỏi những tình huống nguy hiểm. Cả hai như đang nhảy múa trong vòng xoay của ánh sáng và cơ khí, mỗi bước đều phản xạ linh hoạt và nhịp nhàng.

Một dummy bất ngờ lao thẳng từ bên hông, góc di chuyển thay đổi nhanh chóng. Ryu phản xạ muộn một nhịp, ánh sáng tím lóe mạnh quanh tay phải, đẩy dummy ra xa. Airi lập tức lao tới, đặt tay lên vai Ryu, dẫn hướng ánh sáng lan tỏa để kiểm soát năng lực, đồng thời kéo cậu né những dummy tiếp theo. Khoảnh khắc ấy, cả hai thực sự hòa nhịp, Ryu không còn cảm giác đơn độc.

Jun vỗ tay nhẹ, giọng cười nửa đùa nửa nghiêm: “Đẹp đó! Nhưng thử xem phản ứng khi mọi thứ không đi theo kế hoạch.” Anh nhấn nút khác, và những dummy được lập trình tấn công phối hợp theo nhóm, thay đổi cả tốc độ và quỹ đạo, tạo thành một “ổ phục kích” hoàn chỉnh.

Ryu hít sâu, mắt trái tím lóe sáng mạnh hơn, đánh dấu việc cậu bắt đầu kiểm soát năng lực trong áp lực cực đại. Airi lập tức nhạy bén phát hiện, tạo lá chắn năng lượng mỏng giúp giảm tác động của ánh sáng mạnh, đồng thời ra hiệu cho Ryu theo hướng an toàn hơn. Cả hai di chuyển như một bộ đôi chuyên nghiệp, né, đánh, đẩy, và phối hợp với nhau.

“Không đủ nhanh đâu, Ryosuke !” tiếng Jun vang lên, nhưng trong giọng nói ấy không còn là sự trừng phạt, mà là sự đánh giá nghiêm túc.

Một dummy bất ngờ lao thẳng, Ryu dùng nắm đấm ánh sáng chặn, nhưng phản ứng chậm một nhịp. Ánh sáng tím lóe lên mạnh, bắn ra các mảnh vụn kim loại từ dummy, tạo một tiếng nổ lách tách. Airi vội nhảy vào, tay khẽ chạm vào Ryu, ánh sáng xung quanh dịu lại, cậu thở gấp nhưng không hề mất kiểm soát.
Jun nheo mắt, đôi mắt sáng lên vẻ thích thú: “Đúng là có tiềm năng. Không chỉ phản xạ, mà còn biết phối hợp với đồng đội.”

Khi các dummy cuối cùng bị vô hiệu hóa, Ryu và Airi đứng giữa khu huấn luyện, mồ hôi ướt đẫm trên trán, tay vẫn còn sợ hãi run run vì sức mạnh vừa sử dụng. Ánh nắng chiều chiếu qua kẽ lá, rọi lên hai anh em như một khoảnh khắc tĩnh lặng giữa chiến trường giả lập.

Shiro đứng bên cạnh, hơi thở còn gấp: “Cậu… cậu ổn chứ, Ryu?”
Ryu gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn ánh sáng tím nhạt nhòa, tự nhủ: “Phải kiểm soát được. Không được để em ấy bị thương… không ai khác nữa.”

Ở cuối phòng, Sugi bước ra từ bóng tối, đôi kính râm vẫn che mắt, ánh mắt xanh sắc lẻm dõi theo Ryu và Airi. Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhưng sắc bén: “Tốt lắm… nhưng đừng quên, sức mạnh này không chỉ là một công cụ. Nếu cậu không kiểm soát, chính tay tôi sẽ phải… nhắc nhở cậu.”

Cô khẽ gõ chuôi katana bên hông, nụ cười vẫn nhẹ nhàng nhưng trong đó là cảnh báo lạnh lùng.

Ryu nín thở, ánh mắt rắn chắc. Airi đứng cạnh, nắm tay anh, như thể cả hai đang thầm hứa bảo vệ nhau. Không gian tĩnh lặng trong khoảnh khắc ấy đủ để nhắc nhở mọi người rằng ngay cả giữa huấn luyện, nguy hiểm vẫn hiện hữu, và cả hai đã vượt qua được thử thách vừa đủ để tiến bước.

Jun hít sâu, đưa tay lên bảng điều khiển, tắt các dummy: “Hết giờ. Không phải để thưởng, mà để các cậu thấy rõ điểm mạnh, điểm yếu, và quan trọng nhất – đồng đội là sự sống còn. Ai quên sẽ trả giá đấy.” Anh nở nụ cười tinh nghịch, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa cảnh báo nghiêm túc.

Sugi lặng lẽ rút về phía bóng tối, mắt vẫn dán chặt hai anh em, giọng nhắc nhở: “Chuẩn bị tinh thần. Thế giới ngoài kia không hề nhân nhượng… và cậu, Ryu Rosuke, sẽ phải học cách sống sót với thứ sức mạnh đó.”

Bóng chiều kéo dài, ánh sáng tím nhạt trong mắt Ryu tàn dần, nhưng lời cảnh báo của Sugi vẫn vang vọng, nhắc nhở anh rằng chỉ mới là khởi đầu của hành trình sống còn và chiến đấu thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip