CHAP 2
"Seo Young.....Seo Young à".
Nàng hất tay Su Ryeon lao đầu chạy về phía xảy ra vụ nổ. Su Ryeon lao tới chắn trước mặt Seo Jin vung tay tát nàng một cái khiến nàng ngã ngồi xuống đất.
"Seo Jin, em bình tĩnh lại. Nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
"Seo Young.....chết rồi".
"Cái gì?". Su Ryeon bàng hoàng trước lời nói của nàng.
Một trận cuồng phong đột nhiên thổi đến lần nữa, mang theo cái lạnh cắt da thịt. Bầu trời trở nên tối đi, mây đen che kín, từng đợi tuyết rơi xuống. Cỏ cây, hoa lá xung quanh dần trở nên khô héo. Shim Su Ryeon lần đầu chứng kiến cảnh tượng dị thường này liền không khỏi thêm một trận kinh ngạc.
"Tất cả....tất cả đều.....chết hết rồi". Seo Jin đau khổ thốt ra từng câu chữ.
Su Ryeon quỳ xuống ghì chặt vai nàng. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?. Em mau nói cho chị biết".
Seo Jin thở hắt ra một hơi, cố lấy lại bình tĩnh. "Chị là Thiên sứ nên có lẽ sẽ không biết. Mỗi vị thần đều đại diện cho một nguyên tố cân bằng vũ trụ. Nếu có vị thần nào đó chết đi, vũ trụ sẽ mất đi cân bằng và nguyên tố của người đó sẽ biến mất cho đến khi có vị thần mới được chọn để kế thừa ra đời. Seo Young mang sức mạnh của các vì sao, con bé được gọi là Tinh Nguyệt nữ thần và khi con bé chết, sức mạnh của con bé sẽ biến mất và các vì sao sẽ lần lượt rơi xuống. Tuyết rơi là do vũ trụ mất đi chân hỏa chính là Phụ thần của em, Người là Hỏa thần. Cây cối khô héo là do Mộc thần cũng tức là Mẫu thần của em đã chết".
"Cái gì?. Nếu vậy thì nhân gian chẳng lẽ cũng.....".
"Nhân gian thì vẫn an toàn. Năm xưa khi tạo ra nhân gian. Tổ Thần đã lập nên kết giới bao quanh, cho dù Thần giới và Ma giới có xảy ra chuyện gì thì Nhân gian cũng chỉ bị ảnh hưởng nhẹ thôi".
"Chúng ta đừng chạy về phía Tây nữa, chị đưa em đến nơi an toàn hơn".
"Tại sao?".
"Bởi vì đường đi nước bước của gia đình Hoàng gia đều bị người khác tính ra hết rồi. Nếu bây giờ vẫn chạy về phía Tây thì em cũng khó giữ mạng".
"Không cần, chị cứ đưa em đến khu rừng phía Tây là được".
"Em rõ ràng biết đó là......". Cô hơi ngập ngừng không muốn nói tiếp.
"Đường chết. Phụ thần, Mẫu thần và Seo Young đều đã chết hết rồi. Em sống một mình trên thế giới còn có ý nghĩa gì nữa".
Su Ryeon cắn môi, cô tát Seo Jin một cái thật mạnh khiến má phải của cô in rõ dấu tay. "Chị đã hứa với Seo Young phải bảo vệ em. Seo Jin à...chị không muốn em chết. Chị nhất định sẽ cứu em".
Su Ryeon đứng dậy, cô dùng ngón tay vẽ một vòng tròn giữa không trung, linh khí trong người su Ryeon tụ lại ở giữa không trung. Cánh cổng dịch chuyển giữa các giới dần mở ra. Cô nắm tay Seo Jin kéo lên, dùng thanh đoản kiếm vắt ở hông cắt đi một phần đuôi tóc và góc váy của nàng. Khung cảnh phía bên kia cảnh cổng dần hiện ra rõ nét, cô đưa tay đẩy Seo Jin vào bên trong rồi nhanh chóng khóa cổng. Một luồng pháo sáng lóe lên báo hiệu nhiệm vụ đã thành công, cô nhanh chóng đến lâu đài tập hợp cùng với Thiên sứ đoàn.
"Đội trưởng, tất cả đã chết. Đội trinh sát đã kiểm tra, không có ai còn sống".
"Được, toàn quân rút về Thần giới. Ta sẽ đến điện Thái Sơ báo cáo nhiệm vụ với Thần chủ".
"Tuân lệnh".
Thần giới lúc này vẫn chưa hề có một ai hay biết gia đình Hoàng gia bên dưới Ma giới đã bị giết. Mọi thứ vẫn rất bình yên, vị Thần chủ ngự ở điện Thái Sơ vẫn điềm nhiên mà tổ chức ca vũ, mọi rất nhiều vũ cơ đến ca múa.
Su Ryeon mở cửa đi vào, mùi rượu cùng với mùi phấn hoa trên người của mấy vũ cơ kia xộc vào mũi khiến cô khó chịu mà nhăn mặt.
"Shim Su Ryeon, ngươi đến rồi à. Sao rồi, nhiệm vụ ta giao cho ngươi có thành công hay không?".
"Nhiệm vụ thành công, toàn bộ đều đã bị giết".
"Cái đầu của bọn họ đâu?".
"Họ đều là Thần, công trạng rất lớn, nên được chết toàn thây. Cái này là thứ còn sót lại". Su Ryeon ném lên bàn một mảnh vải và một nhúm tóc đen có dính máu.
Cheon Han Soo cầm lên ngửi liền biết đó là mùi của đứa cháu gái Cheon Seo Jin. Hắn thỏa mãn cười lớn. "Ngươi làm tốt lắm. Nào lại đây, uống với ta. Hôm nay, bổn Thần chủ rất vui. Thưởng cho ngươi ngàn vàng châu báu".
"Thần chủ....nếu người đã vui như vậy. Chi bằng các vũ cơ bọn ta nhảy cho người xem mấy điệu có được không?".
"Được, được. Các nàng làm ta hài lòng, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh".
"Uống rượu hại thân". Su Ryeon lạnh lùng buông ra một câu nói.
"Ngươi có thể nào giống với đám người ngoài kia một chút được hay không?'.
".....".
"Bỏ đi, nếu ngươi xưng Thần với ta thì đã không phải là Shim Su Ryeon rồi. Khắp cái tam giới này nào có ai dám ngang nhiên đúng trước mặt ta nói chuyện như ngươi chứ. Được rồi, ngươi lui ra đi".
"Vâng".
Cheon Han Soo cầm lấy vò rượu trên bàn một hơi cạn sạch. Đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong đời hắn. Người anh trai kia của hắn, người phụ nữ mà hắn yêu và cả hai đứa cháu của hắn đều đã chết. Hắn đập vỡ vò rượu, điên cuồng đập phá đồ đạc trong điện khiến cho các vũ cơ bên cạnh sợ hãi bỏ chạy.
"Lão già chết tiệt kia, ông xem cuối cùng ai mới là người chiến thắng. Là ta, người thắng chính là Cheon Han Soo ta, không phải thằng con bất tài Cheon Myung Soo kia của ông.......Mộc thần ơi là mộc thần......năm đó nàng chịu lấy ta thay vì Cheon Myung Soo thì có lẽ bây giờ nàng đã là người phụ nữ dưới một người trên vạn người rồi......Đáng tiếc thật, nàng lại chọn Cheon Myung Soo để rồi phải chết một cách không rõ nguyên do".
Su Ryeon sau khi rời khỏi điện Thái Sơ liền phát giác có kẻ bám theo. Cô rút thanh đoản kiếm xoay người ném về phía kẻ theo dõi. Người kia nghiêng đầu liền né được thánh đoản kiếm.
"Ngươi là ai?".
Từ trong bóng tối, người kia dần ló dạng. Trường bào màu đen phủ kín cơ thể, chỉ để lộ ra đôi cánh màu đen và cặp sừng màu trắng bạc. "Ngươi có thể gọi là Thiên sứ đến từ địa ngục".
"Ngươi sao lại bám theo ta?".
"Muốn cảnh báo ngươi".
"Cảnh báo?".
"Cẩn thận với tên Cheon Han Soo đó. Nếu không ngươi cũng giống với gia đình Hoàng gia kia vậy, đều chết mà không biết vì sao mình chết".
"Ngươi......".
"À đúng rồi, cô công chúa mà ngươi cứu về. Nếu ngươi không mau đến chỗ cô ta thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó".
"Ta không hiểu ngươi nói gì hết?".
"Yên tâm, chuyện này chỉ có ta và ngươi biết. Ngoài ra sẽ không có người thứ ba".
Tiếng ồn ào văng vẳng bên tai, Seo Jin khó chịu mở mắt. Đập vào mắt nàng là một cảnh tượng trước giờ nàng chưa bao giờ nhìn thấy ở Ma giới. Những tòa nhà cao chọc trời, cột trụ phát ra ánh sáng, tiếng của những thứ đang chạy ngoài kia phát ra. Seo Jin sợ hãi ngồi khóc ở một góc. Bỗng cơ thể nàng được bao phủ bởi một thứ ánh sáng màu đỏ cam, hoa điền giữa trán phát ra ánh sáng, con ngươi màu đen dần chuyển sang màu đỏ thẫm, ánh mắt trở nên sắt lạnh đến đáng sợ. Nàng lao ra đường, dùng thứ sức mạnh khủng khiếp tàn phá mọi thứ mà nàng nhìn thấy.
Su Ryeon từ phía bên kia cổng dịch chuyển bay vút qua. Một mùi tanh tưởi của máu bốc lên, tiếng la hét thất thanh của rất nhiều người, xác chết nằm khắp nơi trên đường. Cô gia tăng tốc độ, đi đến nơi phát ra thứ sức mạnh đáng sợ kia.
Su Ryeon đáp xuống một con ngõ nhỏ, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt. Seo Jin toàn thân dính đầy máu tươi, tay bóp chặt cổ của một thanh niên. Nàng nhe răng, bỗng chốc tinh huyết và linh hồn của người kia bị nàng hút đi và trở thành một cái xác khô. Seo Jin tàn nhẫn vứt cái xác đó qua một bên cùng với mấy cái xác kia. Nang tung cánh đi bay đi thì bị một bàn tay kéo lại.
"Seo Jin à".
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến nàng trấn tĩnh trở lại. Lúc nàng lấy lại được ý thức đã nhìn thấy khắp cơ thể toàn là máu, xung quanh xác khô chất thành đống.
"Chị.....chị Su Ryeon". Nàng sợ hãi gọi tên cô.
Su Ryeon ôm nàng vào lòng vỗ về. "Không sao, không phải lỗi của em. Là do chị đột ngột đưa em đến nơi này".
Seo Jin ôm chặt lấy cô, sau lưng xuất hiện bốn cánh màu đen, nàng đập cánh bay vút lên không trung rồi hạ xuống ở nóc của một tòa cao ốc.
"Seo Jin....em làm gì vậy?".
"Em sẽ xóa hết sự tồn tài của những người kia khỏi thế giới này và sửa chữa lại những thứ mà em đã phá hủy".
Nàng vung tay, thoáng chốc mặt đất nứt nẻ, những tòa nhà, những chiếc xe bị nàng phá hủy bỗng chốc đã khôi phục lại nguyên trạng. Mấy cái xác khô trên đường hóa thành những hạt bụi đỏ, sự tồn tại của họ bắt đầu bị xóa mờ trong ký ức của những người bên cạnh. Ký ức hóa thành từng luồng sáng màu bạc cùng với làn bụi đỏ bay đến chỗ nàng. Seo Jin vận khí, đem bụi đỏ và kỳ ức tất thảy hấp thụ vào căn nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip