Chương 1: Không phải mơ, cũng không là hiện thực.
Mảnh nắng dịu dàng của một buổi ban ngày hạ rơi xuống mặt nước biển, lấp lánh thứ ánh sáng chói mắt. Sóng biển vỗ rì rào từng đợt đập vào bờ cát trắng xóa. Rein ngồi trên bậu cửa sổ, mái đầu nhỏ nghiêng nghiêng hướng nhìn khung cảnh biển bên ngoài căn biệt thự. Cơn gió nhẹ thoảng qua chơi đùa mái tóc cô.
Tiếng gió thổi xào xạc những tán cây xanh mướt. Tiếng sóng biển từng cơn đập vào thềm đá. Cả đất trời mênh mông, trước mặt là biển, sau lưng lại là cả một thị trấn người đông đúc. Vậy mà một buổi êm đềm đến thế, chẳng có ai...
Mi mắt nặng trịch chỉ muốn nhắm lại, cô khẽ rũ mi, hình ảnh cuối cùng nơi đôi con ngươi là nắng ấm trải hiền hòa cả một màu biển xanh. Dường như, trong cơn mơ, những hình ảnh của quá khứ lại trở về, đem cô về lại với bi thương, với bất hạnh.
Rein ôm bó hoa bách hợp trắng trong lòng mình, lặng lẽ đứng trước bia mộ còn mới, khắc hàng chữ Bright trên tảng đá thô sơ lạnh lẽo. Lòng cô quặn đau nhói.
Ở nơi đó có tối không anh? Nơi đó lạnh lẽo không anh? Hỏi anh những câu hỏi đó trong vô vọng, nhưng cô nào hay, rằng anh đã thì thầm tai cô khi cô đang ngủ say, nơi không có cô, nơi ấy lạnh lẽo và tối tăm vô cùng!
Cả cơ thể bé nhỏ quỳ sụp xuống, những mảnh cỏ lạnh chạm vào chân trần cô, nhưng đã chẳng khiến cô bận tâm nhiều hơn so với việc người cô yêu đang ngủ say.
Bàn tay cô chạm vào bia mộ lạnh lẽo, mơn trớn trên hàng chữ tên anh kia, dáng vẻ đầy tiếc thương và lưu luyến.
Gương mặt xinh đẹp xuất hiện những giọt nước mắt lăn dài trên má, mắt đỏ hoe. Những kí ức cùng bên anh ùa về, cô thực sự không thể nào quên được. Ngày tháng bên anh là tươi đẹp.
Cô không nên yếu lòng như thế, vì anh ở trên trời xanh kia sẽ vì cô mà đau lòng. Cô nên mạnh mẽ hơn, nên mỉm cười mỗi ngày chào đón mặt trời với bầu trời tươi mới.
Cô cúi mình, đặt một nụ hôn lên bia mộ kia, gửi gắm tất cả tình yêu, nhớ nhung và lưu luyến cho anh.
Nán lại nơi anh một lúc lâu, lúc đứng dậy rời đi, cô nhìn thấy phía cánh đồi xa xa kia, nơi nắng trải dài, bóng người con trai ấm áp và dịu dàng dõi nhìn theo cô, nụ cười mãn nguyện vô cùng.
Rein khép nhẹ mi mắt, để nước mắt cứ rơi, nụ cười trên môi trầm tĩnh.
Có lẽ những năm qua, chưa từng có một giấc mơ nào đau lòng như giấc mơ ấy. Hình bóng người con trai nhu hòa, ấm áp tựa ánh dương ấy chưa từng rời khỏi trái tim cô, cũng chưa bao giờ biến mất khỏi tâm trí cô. Thời gian thấm thoát, dường như dáng vẻ ấy lại càng khắc sâu trong lòng Rein, để khi nhớ lại, lòng thêm đau, trái tim quặn nát từng cơn.
Rein từng hi vọng tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ, để rồi khi cô tỉnh giấc, mọi chuyện sẽ lại như ban đầu. Bright sẽ về lại với cô. Anh ôm cô vào lòng mà bảo rằng, anh chưa từng rời đi. Đáng tiếc, sự thật đau lòng đến vô cùng, rằng khi cô thức giấc, bản thân chỉ có thẫn thờ nhận ra rằng anh đã thực sự bỏ cô mà đi mất rồi!
Nước mắt lăn dài hai bên má, nóng hổi, càng thiêu nóng hơn trái tim của Rein. Cô mở mắt, đôi con ngươi đảo quanh cả một căn nhà. Yên tĩnh. Không có ai. Chưa từng trải qua cô đơn, làm sao có thể thấu hiểu được? Buồn là, Rein trải rồi! Năm năm, không quá ngắn ngủi đi, cũng không quá dài đằng đẵng đi... Nhưng năm năm đóa bách hợp vẫn trắng rực nơi bia mộ lạnh lẽo, năm năm nắng vẫn ấm áp đậu trên phiến đá khắc tên anh... Tất cả đều gợi cô nhớ đến anh, và nhắc nhở cô một hiện thực phũ phàng rằng: anh đã đi rồi!
Gió về đêm trên biển càng lúc càng lạnh. Rein chà xát hai bàn chân vào nhau, lúc đứng dậy có chút không vững. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh đèn phía xa xa của các tàu thuyền đánh cá, nhìn thấy ánh đèn mờ ảo dọc các ngả đường đi trên bãi biển. Cô lại nhìn quanh mình. Tĩnh mịch giữa màn đêm. Căn nhà gỗ trên biển chìm hẳn vào bóng tối.
Đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, cô mới xoay người định trở vào nhà. Tiếng động nhỏ phát ra từ bên trong khiến cô nhăn mày. Rein đứng yên tại chỗ, nhìn đèn trong phòng khách sáng mờ sáng tỏ được bật lên. Rồi cô nhìn thấy dáng cao cao của Shade. Anh đứng giữa căn phòng khách, trang phục trên người có chút cầu kì, hoàn toàn không hợp với khung cảnh trong gian phòng khách. Hai tay anh đem bỏ vào túi áo khoác, sau khi chỉnh lại đèn trên bàn liền thẳng người dậy, ánh mắt chạm phải đôi con ngươi nhạt màu của Rein. Shade vẫn lãnh đạm đứng tại chỗ, ánh mắt dừng nơi Rein. Mà cô cũng thuận thế chạm phải ánh mắt anh, đáng tiếc, cô không nhìn ra được một tia cảm xúc nào. Đó là lí do cô đối với người con trai ấy chưa từng thuận mắt, bởi cô không đoán được suy nghĩ của anh. Cô thích ánh mắt cười lên liền rõ màu hạnh phúc, lúc nhu thuận liền điềm đạm, mà lúc không vui liền có thể bày ra. Nên là, cô thích Bright, thích anh thẳng thắn không che giấc cảm xúc của chính mình, thích anh không e ngại gì mà thể hiện tâm tư.
Sau cùng, cô thở hắt một hơi, xoay người đưa lưng về phía Shade. Giờ phút này, cô không muốn để ý xung quanh nữa. Chỉ cần biết, trước mắt cô chính là biển cả... Ừ, chính là biển cả!
Rein nghe rõ tiếng bước chân, dù người kia có đang khẽ khàng đến đâu. Cho đến khi Shade tiến đến kế bên Rein, hai người cùng đưa lưng về phía căn phòng ngập sáng, ánh mắt chăm chú màn biển đen, bóng đổ dài trên vạt gỗ sàn nhà.
Trời đêm tĩnh mịch, sóng biển vỗ rì rào từng cơn thật êm tai hòa cùng tiếng gió. Rein nghe được chất giọng khàn khàn của Shade:
- Em nhầm rồi...
Anh nói ba chữ, chẳng rõ là như nào, nhưng lại khiến Rein chau mày. Nhưng anh không thu vào tầm mắt biểu cảm đó của cô gái bên cạnh mình mà lại nói tiếp:
- Không phải mơ, cũng không là hiện thực. Thế giới này, em phải tự mình trưởng thành rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip