CHƯƠNG II:

TẬP 25: GIÓ MANG THEO TÂM TÌNH.

Mấy chap gần đây giảm lượt xem với sao quá =((( hạng tuột gòi quý dị ạ, shop tính lên 5 chap mà nhìn lượt đọc và hạng khiến shop buồn quá nên chỉ lên 2 chap hôm nay trước.

---

Tiệc tùng đã sắp kết thúc, nhưng không khí vẫn tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện vui vẻ. Takeru và Kaoru, mặc dù luôn là tâm điểm của sự chú ý, nhưng lúc này cũng không thể không để ý đến những màn tán gẫu xung quanh mình. Cả hai đều mệt mỏi, nhưng ánh mắt của họ vẫn giữ được sự kiên nhẫn trước những cuộc trò chuyện không bao giờ ngừng.


Tanba và Hikoma đứng gần đó, quan sát những gì đang xảy ra, rồi quay sang hỏi Takeru và Kaoru, với nụ cười khẽ lộ ra ở khóe miệng.

"Vậy là... hai người họ đã như vậy rồi à?"

Tanba hỏi, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò.

Kaoru khẽ nhướng mày, hơi lắc đầu, trả lời bằng giọng khẽ:

"Cứ như thế đấy, không ngừng gây náo loạn trong tiệc."

Takeru thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu, nở một nụ cười bất lực:

"Cũng không thể ngăn nổi họ được đâu, họ cứ như thế từ trước đến giờ rồi."

Ngay khi đó, Ryuunosuke và Genta bước lại gần, mặt đầy vẻ nghịch ngợm. Không để mất cơ hội, Genta liền lên tiếng, mắt nhìn Chiaki rồi quay sang nói với Ryuunosuke.

"Nhìn Chiaki kìa, Ryuunosuke, mấy người ghẹo nhau như vậy, mà anh cứ làm như người khác không biết. Chỉ có anh mới không nhận ra, Chiaki ấy, cũng chả khác gì đâu."

Ryuunosuke bất ngờ, quay lại, ánh mắt hơi nghiêng, và giọng nói ngập tràn vẻ hài hước:

"Em chê anh chắc? Em có khác gì đâu, Genta, cũng cứ hở chút là cười đùa, mà còn không biết ngượng."

Chiaki cười vang, không ngần ngại đáp lại:

"Anh nói vậy là có lý đấy, nhưng thôi, đừng trách tôi, nếu như tôi có chút gì đó hơi... nhí nhảnh."

"Nhí nhảnh?"

Genta lặp lại, một nụ cười đầy mỉa mai trên môi.

"Em cũng thế mà, cứ lượn lờ cười cười, rồi chê anh. Rốt cuộc thì ai mới là người làm náo loạn trong tiệc này?"

Lúc này, bốn cô nàng nhìn nhau một lúc rồi không khỏi thở dài. Kotoha không thể nhịn được nữa, lên tiếng một cách bất lực:

"Thật là... các anh không ngừng cãi nhau à?"

Reika khẽ mỉm cười, rồi cũng không nhịn được:

"Cứ như vậy mãi thôi, cũng không thể bảo là không thương nhau được."

Mako nhìn Takeru, rồi nhìn Kaoru với ánh mắt khổ sở:

"Chúng ta sẽ phải làm gì với mấy người này đây?"

Takeru và Kaoru nhìn nhau, cười thảnh thơi như chẳng liên quan đáp:

"Chịu"

Trong khi đó, Tanba và Hikoma, thấy tình hình đã quá ồn ào, không còn chịu nổi nữa, liền bước tới, gõ đầu từng ông giáo huấn.

"Các cậu làm vậy thì có ích gì?"

Tanba mỉm cười nhưng sắc bén, nói với Genta.

"Bớt cãi đi, không thôi tối nay tôi sẽ cho cậu biết tay."

Hikoma cũng không thua kém, nhẹ nhàng vỗ vào đầu Chiaki:

"Chắc cậu quên mình không phải là người có thể gây náo loạn mãi thế này, nhỉ?"

Ngay sau đó, Tanba và Hikoma nhìn đến Ryuunosuke đồng thanh nói:

"RYUUNOSUKE, cháu là người được giáo huấn nghiêm túc nhất, sao có thể hành xử như thế? Tôi sẽ nói với cha mẹ của cháu, để họ thấy xấu hổ thay cháu mà mắng cháu thật nặng!"

Vâng, lúc nào người anh cả Ryuunosuke cũng bị ghim nhất. Cả nhóm thì ai cũng nhẹ, còn Ryuunosuke thì...cũng khổ, ảnh già nhất còn là gia đình có truyền thống khuôn khổ nhất, mà xui rủi sao ảnh khác gia tộc, huống chi cha mẹ ảnh còn đứng từ xa đánh giá.

Cả không gian bỗng lặng đi, rồi tiếng cười vang lên trong đại sảnh. Những người còn lại không thể không bật cười trước cảnh tượng này, không khí bỗng trở nên ấm áp hơn, như thể những cãi vã chỉ là một phần nhỏ trong một bức tranh lớn, nơi tình bạn và sự thân thiết luôn thắng thế.

Một khoảnh khắc vui vẻ giữa những người thân thiết, khi cuộc sống không cần quá nghiêm túc, chỉ cần tiếng cười và sự gần gũi.

---

Dinh Thự Shiba.

Sau bữa tiệc, bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lên dinh thự. Những tiếng cười, những cuộc trò chuyện vui vẻ dần lắng xuống, thay vào đó là sự mệt mỏi của tất cả mọi người. Mặc dù ai nấy đều đã thấm mệt, nhưng tinh thần vẫn còn đó, bởi lẽ một đêm dài như vậy đã đủ để họ quên đi mọi lo toan và căng thẳng.

Takeru, Kaoru, Ryuunosuke, Chiaki, Genta, Kotoha, Reika, và Mako đều trở về phòng mình, tắm rửa xong xuôi rồi lần lượt tụ tập ra đại sảnh. Dưới ánh đèn ấm áp, họ ngồi quây quần bên nhau, mệt mỏi nhưng thoải mái, trò chuyện một cách nhẹ nhàng.

Tanba và Hikoma, tuy đã có tuổi, nhưng vẫn không thể ngồi yên. Cả hai đang bàn luận về công việc trong gia tộc, liên quan đến việc tu sửa và xác nhập gia trang mới. Tanba với một vẻ mặt nghiêm túc, giải thích:

"Chúng ta cần phải hoàn tất công việc tu sửa gia trang trước khi xác nhập. Cũng may, có một cánh cửa bí mật phía sau dinh thự. Chỉ cần bấm công tắc là có thể nối liền với gia trang đó mà không ai phát hiện. Di dời chỉ mất có vài phút, nhưng phải đánh lạc hướng những người bên ngoài, không để họ nhận ra."

Hikoma ngồi bên cạnh, gật đầu tỏ vẻ đồng tình, nhưng không thể giấu nổi sự lúng túng trong giọng nói:

"Đúng vậy, nhưng phải chắc chắn mọi thứ được xử lý ổn thỏa. Lần trước chúng ta đã hơi vội vàng, dù thế nào cũng không thể làm mất mặt gia tộc."

Takeru, vừa cười vừa nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Đừng lo, mọi chuyện đã được chuẩn bị từ lâu. Mấy ngày nay chỉ còn là việc tu sửa cho hoàn hảo thôi."

Kaoru ngồi bên cạnh, quan tâm nhìn hai người lớn tuổi. Cô cũng có đôi chút lo lắng về công việc này, nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của Takeru và các anh em, cô cũng phần nào yên tâm.

"Vậy khi nào công việc xác nhập sẽ xong xuôi?"

Kaoru hỏi.

Tanba nhìn cô, cười nhẹ:

"Khoảng một thời gian nữa thôi, Tiểu thư Kaoru. Sau khi mọi thứ ổn thỏa, gia tộc như thuở ban đầu. Trước là do chuyện thân phận, nay tất nhiên là không cần nữa, Thiếu chủ, Tiểu thư."

Trong khi đó, nhóm Shinkenger ngồi nghỉ ngơi bên bàn, lắng nghe cuộc trò chuyện của Tanba và Hikoma. Mặc dù họ có những nhiệm vụ quan trọng cần thực hiện, nhưng lúc này, mọi người đều cảm thấy cần có một chút thời gian thư giãn để lấy lại sức.

Ryuunosuke nhoài người ra phía sau, đặt tay lên vai Reika:

"Chúng ta làm hết sức rồi, giờ là lúc nghỉ ngơi thôi. Gedoushu trở lại sẽ có việc lớn, nhưng hôm nay, cứ để mọi thứ qua một bên."

Reika chỉ cười khẽ, rồi ngả người vào ghế, hai mắt lim dim:

"Ừ, em cũng nghĩ thế. Đêm nay chúng ta chỉ cần thư giãn thôi."

Chiaki không ngừng nghịch ngợm với chiếc ly trong tay, rồi lên tiếng:

"Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhưng đừng quên chuyện quan trọng nha."

Mako liếc nhìn Chiaki, rồi nói:

"Đúng đấy, có khi một đêm nghỉ ngơi còn quý hơn vàng, chúng ta có thể chuẩn bị tốt hơn cho những thử thách sắp tới."

Genta cười to, giọng nói đùa cợt:

"Mọi người cứ thế mà nghỉ ngơi đi, còn tôi thì đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Ai muốn chơi game không?"

Kotoha nhấp từng ngụm trà, nhỏ đang bị hướng nội sau cuộc tỏ tình, Chiaki ngồi bên cạnh nhìn em, khiến em hơi đỏ mặt quay đi.

Kaoru bật cười, nhấp một ngụm trà nóng, nhìn mọi người một lượt:

"Đúng là mấy người luôn biết cách tìm niềm vui trong mọi lúc."

Bầu không khí trong đại sảnh ấm áp và thoải mái. Mọi lo toan đã tạm gác lại, chỉ còn lại sự bình yên của một đêm sau những ngày dài mệt mỏi. Nhưng dù vậy, trong lòng họ, mọi thứ vẫn còn chờ đợi ở phía trước, những thử thách và công việc quan trọng vẫn chưa kết thúc.

Dần dần, không gian tĩnh lặng trở lại, ánh đèn mờ ảo soi chiếu những khuôn mặt thân quen. Một ngày mới sẽ lại bắt đầu, nhưng giờ đây, họ chỉ cần giữ lại sự bình an trong từng khoảnh khắc này.

---

Sáng hôm sau.

Bấy lâu nay, Kaoru luôn được Tanba nuôi dạy trong truyền thống gia tộc, thấm nhuần những nguyên tắc nghiêm khắc và sự tôn trọng đối với những giá trị cổ xưa. Cô lớn lên trong một môi trường đầy sự kiên cường và trách nhiệm, nơi mà mỗi bước đi đều phải cẩn thận, mỗi lời nói đều phải suy xét kỹ càng. Nhưng hôm nay, với một chút sự thay đổi trong không khí và lòng của những người thân xung quanh, Kaoru chuẩn bị bước vào một cuộc hành trình mới, nơi cô có thể khám phá cuộc sống hiện đại, tự do hơn.

Reika, Mako, và Kotoha nhìn nhau rồi mỉm cười, quyết định đưa Kaoru đi dạo trong một buổi chiều dịu dàng. Đây không chỉ là một cuộc đi chơi đơn giản mà còn là cơ hội để Kaoru có thể khám phá thế giới bên ngoài, một thế giới khác với sự nghiêm túc mà cô luôn quen thuộc.

"Cứ thư giãn đi, Kaoru. Hôm nay, chúng ta sẽ cho em thấy một mặt khác của thế giới này,"

Reika nói nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng nhìn chị họ. Kaoru biết rõ mối quan hệ của họ, hơi nghiên đầu thắc mắc nhìn hai cô nàng, trong các Shinkenger nữ, có lẽ Kotoha không phá cách như Mako và Reika

Mako hứng thú thêm vào:

"Chắc chắn sẽ rất vui. Em sẽ thấy cuộc sống hiện đại không chỉ có công việc hay lễ nghi mà còn đầy những niềm vui và sự tự do."

Kotoha đứng bên cạnh, nở một nụ cười tươi:

"Đúng vậy, hôm nay em sẽ là người trải nghiệm thế giới mới. Chúng ta sẽ làm chị ngạc nhiên đấy."

[Kaoru, Chiaki sinh trước Kotoha nhé=))) tóm lại là Kaoru áp út, còn Kotoha út]

Kaoru hơi ngập ngừng, đôi mắt vẫn giữ vẻ nghiêm túc nhưng có chút tò mò.

"Hai chị, Kotoha... thực sự muốn tôi cùng đi sao?"

Cô khẽ hỏi, vẫn chưa quen với việc thay đổi và bước ra ngoài thế giới mà trước giờ chỉ được nghe kể.

"Chính xác! Em không cần phải lo lắng gì cả, chúng ta sẽ làm cho em cảm thấy thoải mái và vui vẻ,"

Reika khẳng định, kéo tay Kaoru nhẹ nhàng. Mako và Kotoha cũng đồng loạt bước tới, tạo thành một vòng tay thân thiết quanh Kaoru, như thể đang che chở cho cô trong một hành trình mới mẻ.

Họ đến một trung tâm mua sắm hiện đại, nơi mà Kaoru chưa từng đặt chân tới. Cửa kính sáng loáng phản chiếu những ánh đèn neon, những biển hiệu rực rỡ và dòng người tấp nập. Kaoru không khỏi ngỡ ngàng, không hiểu sao thế giới này lại có vẻ ồn ào và sôi động đến thế. Tuy nhiên, cô cũng không thể phủ nhận sự hấp dẫn từ những thứ lạ mắt mà mình chưa từng thấy.

Reika và Mako nhanh chóng kéo Kaoru vào các cửa hàng, lần lượt thử những bộ quần áo mới, những món đồ trang sức sáng lấp lánh. Kaoru lúc đầu cảm thấy lạ lẫm, nhưng dần dần cô cũng bắt đầu thích thú, đặc biệt là khi Reika chọn cho cô một chiếc váy xinh xắn, làm nổi bật nét thanh tú và dịu dàng của cô.

"Đây, chiếc váy này rất hợp với em, Tiểu thư Kaoru,"

Mako khen ngợi, khi nhìn thấy Kaoru trong chiếc váy trắng tinh khôi với những họa tiết hoa nhẹ nhàng.

Kotoha cũng không kém phần hào hứng, cô mang đến cho Kaoru một đôi giày cao gót thanh thoát và một chiếc túi xách nhỏ xinh.

"Không thể thiếu được phụ kiện, Tiểu thư Kaoru à,"

Kotoha cười tươi, ánh mắt ngưỡng mộ.

Kaoru cuối cùng cũng bắt đầu cảm nhận được niềm vui. Những món đồ lấp lánh, những bộ quần áo sang trọng, và đặc biệt là sự quan tâm của các chị khiến cô cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới mới, nơi không có trách nhiệm nặng nề, chỉ có những khoảnh khắc thú vị và vui vẻ.

Sau khi sắm sửa đủ thứ đồ mới, họ cùng nhau đi ăn một bữa tối nhẹ tại một nhà hàng hiện đại. Kaoru lần đầu tiên được thưởng thức những món ăn không phải theo thực đơn truyền thống mà cô từng quen thuộc. Những món ăn được trình bày đẹp mắt, hương vị lại khác biệt, nhưng lại khiến cô cảm thấy thú vị và mới mẻ.

"Dù sao thì, em cũng phải cảm ơn hai chị và cả em nữa Kotoha"

Kaoru nhẹ nhàng nói, nhìn vào mắt Reika, Mako và Kotoha.

"Chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể trải nghiệm những thứ thế này."

Reika mỉm cười, xoa đầu Kaoru:

"Cảm ơn em đã cùng chị, chị Mako và Kotoha đi dạo. Mọi người đều xứng đáng có một chút niềm vui cho riêng mình, Kaoru."

Mako cũng nhìn Kaoru với ánh mắt dịu dàng:

"Không sao đâu, Tiểu thư Kaoru. Em luôn cần những khoảng thời gian như thế này để tự do và thư giãn."

Kotoha thì thêm vào, với nụ cười đầy ấm áp:

"Và chị sẽ luôn có mọi người bên cạnh, để chị có thể cảm nhận được mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống này."

Vậy là, giữa những ánh đèn lung linh và không khí sôi động của cuộc sống hiện đại, Kaoru đã dần cảm nhận được một phần của thế giới mới, nơi mà cô có thể tạm thời gác lại những nhiệm vụ và chỉ đơn giản là sống, trải nghiệm và tận hưởng những khoảnh khắc quý giá bên những người bạn thân thiết.

Họ, những cô gái kiếm sĩ đã trở nên thân thiết, và cùng nhau trở về dinh thự.

---

Sau bữa tối nhẹ nhàng và những khoảnh khắc vui vẻ, nhóm Shinkenger cùng dùng bữa tối, mỗi người trong lòng có những suy nghĩ riêng, nhưng tất cả đều có cảm giác thư giãn sau một ngày dài. Trong phòng khách, ánh sáng vàng nhạt từ những chiếc đèn treo trên trần nhà chiếu xuống, tạo ra không khí ấm áp và bình yên. Mọi người tán gẫu về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày, về những món đồ mới, những trải nghiệm lạ lẫm, nhưng trong lòng họ vẫn không khỏi có những nỗi lo riêng biệt.

Kaoru, cùng với Mako, Kotoha, Reika, ngồi gần bên nhau, bàn luận về những khoảnh khắc khi Kaoru lần đầu bước vào thế giới hiện đại. Kotoha thì thầm với Reika, Mako và Kaoru chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt vẫn còn lấp lánh với những gì vừa trải qua.

Bên cạnh, những tiếng ồn ào từ Ryuunosuke, Chiaki và Genta chưa từng ngừng, một ngày họ không chọc ghẹo nhau như không được cho ăn cơm đầy đủ.

Còn Takeru, sau khi dặn dò mọi người đi nghỉ ngơi, đã lên phòng mình một lát, nhưng đêm nay, anh cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, ánh sáng từ đèn sân chiếu ra ngoài, như gọi mời. Anh không thể giải thích lý do, nhưng bản năng của một người lãnh đạo, một người đàn ông điềm tĩnh, khiến anh cảm nhận được một cái gì đó đang ở gần.

Mako, không nói với ai, đã lặng lẽ bước ra ngoài sân tập. Cô không chỉ vì nhu cầu luyện tập, mà thực sự, là để tìm gặp Takeru. Cảm giác bồn chồn trong lòng cô dâng lên. Từ lúc buổi tiệc kết thúc, những gì đã xảy ra giữa cô và Takeru không ngừng vang vọng trong đầu. Cô muốn có một khoảnh khắc riêng tư với anh, không phải trong cuộc họp hay những lúc công việc, mà chỉ là một khoảng không gian yên tĩnh, nơi họ có thể thật sự thấu hiểu nhau.

Khi cô bước ra ngoài, ánh trăng chiếu sáng trên mái tóc đen mượt, khiến Mako trông thật thanh thoát, có chút vương giả nhưng cũng đầy ấm áp. Cô không vội vã, chỉ là bước chậm rãi, mỗi bước đi nhẹ nhàng, như để tận hưởng giây phút này.

Đúng lúc Mako bước ra sân tập, cô khựng lại. Takeru đang ngồi dựa vào thành bức tường, lặng lẽ quan sát bóng tối, vẻ mặt anh không biểu lộ gì rõ rệt. Nhưng ánh mắt ấy, ánh mắt có thể nhìn thấu mọi thứ, như thể đã biết cô sẽ đến.

Mako ngạc nhiên, đôi môi khẽ cong lên một chút:

"Anh ở đây từ khi nào?"

Takeru nhếch môi, không mấy ngạc nhiên. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng trầm ấm nhưng cũng đầy sự dịu dàng:

"Đoán xem. Em ra đây không phải chỉ để đoán tôi có luyện tập đúng không?"

Mako chỉ cười nhẹ, không đáp lại câu hỏi, mà bước tới gần hơn, nhìn Takeru với ánh mắt chăm chú:

"Anh luôn biết những gì em định làm à?"

Takeru thở dài, đôi mắt anh thoáng lấp lánh như có chút gì đó ẩn sâu:

"Vì em không thể giấu được tôi. Và tôi cũng không thể giấu được em."

Mako nhìn anh, khoé môi khẽ mỉm cười.

"Vậy anh nghĩ gì về... những gì đã xảy ra hôm nay?"

Takeru không lập tức trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi đến gần Mako hơn, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại. Anh nhìn cô với ánh mắt sâu lắng, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đầy sự quan tâm:

"Em biết rồi mà, phải không? Tôi không muốn nói ra quá nhiều lời, chỉ cần biết là... em có thể tin tưởng tôi."

Mako nhìn vào mắt Takeru, cảm nhận được sự chân thành trong từng câu nói. Cô khẽ gật đầu, có chút ngượng ngùng, nhưng cũng đầy cảm động:

"Cảm ơn anh. Em... thực sự biết."

Takeru mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một tay lên vai cô, nhưng không lộ liễu, không có sự ép buộc. Anh chỉ đơn giản là để cho cô cảm thấy sự an yên, sự gần gũi mà họ có thể chia sẻ với nhau.

Mako hít một hơi thật sâu, cảm giác như có một sự thay đổi nhỏ trong lòng. Cô không còn cảm thấy lạ lẫm hay ngượng ngùng nữa, mà trái lại, sự hiểu biết và cảm giác ấm áp từ Takeru khiến cô an tâm.

"Anh... đã đủ chưa?"

Mako khẽ hỏi, trong ánh mắt có chút lưỡng lự nhưng lại cũng đầy hy vọng.

Takeru không đáp ngay mà chỉ nhìn cô một lát, rồi cười nhẹ:

"Đủ rồi, Mako. Chưa đến lúc khác đâu."

Mako gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp từ những lời nói ấy, không cần phải quá vội vã, chỉ cần bước từng bước, vừa đủ để hiểu nhau, vừa đủ để có được sự chân thành.

Ánh trăng nhẹ nhàng rọi xuống, không gian xung quanh họ dường như chỉ còn lại tiếng gió nhẹ xào xạc. Cả hai đứng lặng im, cảm nhận sự bình yên và tình cảm không lời trong khoảnh khắc ấy.

Trong không gian yên tĩnh, ánh trăng chiếu sáng dịu dàng trên khuôn mặt Mako và Takeru, hai người đứng gần nhau hơn, khoảng cách giữa họ dường như dần thu hẹp lại. Mako ngước nhìn lên Takeru, ánh mắt đong đầy những cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Từ lâu, cô đã cảm nhận được sự đặc biệt mà anh mang lại, nhưng hôm nay, trong khoảnh khắc này, mọi cảm giác ấy như tràn ngập trong lòng cô.

Takeru nhẹ nhàng nhìn cô, đôi mắt anh không rời khỏi khuôn mặt của Mako, đôi mắt chứa đựng sự dịu dàng và quyết đoán.

"Em biết không, Mako,"

Anh khẽ bắt đầu, giọng nói ấm áp nhưng cũng có chút trầm tư:

"Lâu nay tôi luôn cảm nhận được rằng, có những điều giữa chúng ta không cần phải nói ra, chỉ cần ở bên cạnh nhau là đủ."

Mako cười nhẹ, một nụ cười dịu dàng, rồi trả lời:

"Em cũng cảm thấy như vậy. Anh luôn khiến em cảm thấy yên bình, nhưng cũng đầy thách thức."

Takeru cười khẽ, bước đến gần cô hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân.

"Vậy sao?"

Anh khẽ nâng cằm Mako lên, mắt anh sáng lên, ánh nhìn như muốn khám phá từng cảm xúc của cô.

Mako nhìn vào mắt anh, cảm giác tim mình đập mạnh. Cô cảm nhận được sự gần gũi của anh, cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay anh đang chạm nhẹ vào làn da cô.

"Anh... luôn biết cách khiến em rối loạn"

Mako thì thầm, giọng nói như có chút lo lắng, nhưng lại đầy sự mong đợi.

Takeru không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc lâu, rồi hơi cúi xuống, đôi môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi Mako, một nụ hôn dịu dàng, như một lời khẳng định rằng những cảm xúc giữa họ đã được thấu hiểu. Một nụ hôn không vội vã, không quá đậm đà, nhưng lại đầy ắp sự chân thành và ấm áp.

Mako hơi khựng lại trong một giây, nhưng rồi cô từ từ nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn ấy. Cảm giác ấm áp từ môi anh khiến trái tim cô như lắng lại, không còn bất kỳ lo lắng nào nữa. Chỉ có họ, trong khoảnh khắc này, và những cảm xúc không lời trao cho nhau.

Khi cả hai từ từ tách ra, Takeru mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt anh tràn đầy sự thấu hiểu.

"Mako, em thật đặc biệt, vì trong tất cả, ngay cả Jii cũng chưa từng nhìn thấu tôi"

Anh nói, giọng nói êm ái như gió.

"Tôi không muốn vội vã, chỉ cần chúng ta có thể cùng nhau đi qua mọi chuyện...như vậy đủ, chẳng mong cầu thêm"

Mako mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, ánh nhìn của cô không còn sự e ngại, mà đầy ấm áp và niềm tin.

"Em hiểu rồi, Takeru"

Mako không nói "Vì đây cũng là em mong muốn" chẳng rõ như nào khiến em im lặng mà nuốt lại những lời này.

Và rồi, giữa đêm khuya tĩnh lặng, dưới ánh trăng mờ ảo, họ đứng gần nhau, không cần lời nói, chỉ cần cảm giác được sự ấm áp trong lòng nhau.

---

KẾT THÚC MÀN 25.

Đã đủ ngọt ngào, cơm tró chưa tình yêu? Tình yêu chia sẻ cho truyện không rớt top với ạaaa. Truyện rớt toi buồn chết, mới khoe bạn mà rớt nó cười dô mặt toi, huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip