【ShinRan】Third Party Testimony


Tác giả: 芽
https://chengjibushangbugaiming.lofter.com/post/1df8546d_1cbb9ba4b

(Mino: đây là một trong những chiếc Fic mà mình thích nhất, văn phong hay biểu đạt rất tinh tế nữa. Thêm vào đó là một góc nhìn mới về ShinRan. Đây là chiếc Fic đài nhất mình từng Edit 🫠🫠🫠🫠🫠 Hy vọng mọi người cũng sẽ thích nó)

"Vì vậy, biết đâu, tôi có thể là "The women" trong lòng của cậu không?", tôi viết câu này liền nhanh chóng bôi đi, mực đen đặc làm cháy đầu bút, lòng như máu cừu nóng bỏng, thật là làm tiêu tốn văn phòng phẩm khá sạch sẽ của tôi. Vì cậu không phải là Mr. Holmes, tôi cũng không phải Irene Adler. Tôi cảm thấy ngọn lửa lạnh lẽo từ sâu trong cơ thể mình, phần kết của [Ship News] là lừa dối bởi vì tôi biết rằng một sợi dây thắt nút không thể giam cầm được gió, cũng như "dải băng lốm đốm", ngoại trừ Miss Watson đáng yêu, thám tử không thể giữ được bất cứ ai khác trong tâm trí của mình.

00.

Tôi được biết từ một người bạn rằng Kudo Shinichi sẽ kết hôn vào cuối tháng, vì vậy tôi đã dành vài phút để nhớ lại diện mạo của cậu ấy xóa dần những nét phác thảo không rõ ràng, để tôi thật sự nhận ra thời gian như nước chảy. Tôi lấy bức ảnh cũ bị cắt ra thành một phần nhỏ trong cuốn Sherlock Holmes đã phai màu, dùng đầu ngón tay xoa đi xoa lại nhiều lần. Chính xác mà nói, đó là nhân vật duy nhất ở trong bức ảnh, một thiếu niên với khuôn mặt tràn đầy năng lượng.

"Đây là câu lạc bộ thám tử đúng không? Cô là chủ tịch của câu lạc bộ thám tử?", Cậu ta nói với tôi, người được mệnh danh là "công chúa thám tử của Kanto" với vẻ mặt thản nhiên, quả là một người mới tập sự kiêu căng ngạo mạn. Sau này ai đó nói cho tôi biết chàng trai đến "quẩy" ngày hôm đó chính là cậu sinh viên năm nhất Kudo Shinichi. Tôi tin chắc rằng không ai ở Nhật Bản là không biết cậu ta, cậu ấy là thám tử lừng danh ở Kanto, vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản. Cậu ấy thực sự trở nên nổi tiếng khi còn trẻ, chính tôi là người đã mượn danh tiếng của cậu ta một cách tội lỗi.

Lúc đầu, tôi muốn mời cậu ấy tham gia câu lạc bộ với tư cách là chủ tịch và đàn chị tiền bối, tìm khắp trong khuôn viên trường mà không thấy bóng dáng cậu ta, tôi leo lên nóc tòa nhà dạy học trong tình trạng hụt hơi. Cuối cùng, tôi thấy cậu ấy đứng một mình trên sân thượng đón hoàng hôn với cây đàn vĩ cầm. Bóng đen của chàng trai được kéo dưới ánh hoàng hôn mượt mà như nhung, cậu kéo dây cung, những nốt nhạc nhảy tuột khỏi dây đàn. Bị cuốn hút, tôi nghĩ đến Sherlock Holmes của Conan Doyle, và khi cậu ấy quay lại nhìn tôi khuôn mặt của cậu còn quá trẻ.

Tôi thậm chí đã đứng yên tại chỗ trước khi tôi có thể nói, khi cậu ấy bước đến bên tôi với cây đàn violin, khuôn mặt cậu ấm lên bởi ánh hoàng hôn. Tôi véo bàn tay và những ngón tay, trái tim tôi như cuộn vào ánh hoàng hôn nóng bỏng. Cậu ấy phải biết tại sao tôi đến, nhưng cậu đã yêu cầu một cô gái nói chuyện trước, lần đầu tiên tôi cảm nhận được thứ cảm xúc ngại ngùng như dây leo đang quấn trên lưng.

"Xin lỗi senpai, tôi thích nghĩ một mình hơn." Sau khi nghe tôi nói xong, cậu ấy đặc biệt đưa cây vĩ cầm trước mắt tôi và lắc nó, cười từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì. Niềm kiêu hãnh của tôi đã bị nghiền nát giữa môi và răng. Tôi nghĩ tính cách của cậu ấy quá tệ, và có một khuôn mặt như thế rõ ràng là vô ích. Tuy nhiên, tôi đã bí mật phân tích hành vi và các chi tiết về quần áo của cậu ấy. Cậu ấy dường như không muốn nói chuyện với tôi trông có chút buồn bã lo lắng. Hóa ra những người như cậu ta cũng sẽ có lo lắng sao?

Điều khó khăn là gì, để cậu ta cứ đứng ngược chiều hoàng hôn trên sân thượng, chơi đàn vĩ cầm và suy nghĩ một mình, thật là một trường hợp gây chấn động. Nhìn bóng lưng cậu rời đi, tôi mới nhận ra rằng mình đã bị cậu ta bỏ lại chỗ cũ. Lần đầu tiên danh hiệu vang dội "Công chúa thám tử của Kanto" khiến tôi cảm thấy mình chẳng có gì đáng tự hào, nhiều người khen tôi xinh đẹp và nhạy bén, nhưng trước mặt Shinichi Kudo thì chẳng ra gì, cậu ta không bị thu hút bởi tôi, cậu không thể nhìn thấy vẻ đẹp của tôi, và cũng không quan tâm đến trí tuệ của tôi chút nào.

"Cậu đang nghĩ đến vụ án gì, có thể nói với tôi được không, có lẽ tôi có thể giúp được cậu." Do dự một lúc, tôi lên tiếng và ngăn cậu ấy lại. Tôi kéo mạnh chiếc váy ngắn cũn cỡn với lòng bàn tay ướt đẫm của mình để tránh một cơn gió thổi tung. Tâm trạng nhút nhát và rụt rè như vậy, việc thể hiện tình cảm chân thật với một người thầm thương trộm nhớ bấy lâu là điều hiển nhiên. Tôi thừa nhận rằng tôi đã rất ngạc nhiên trước những việc làm của Kudo Shinichi kể từ những ngày học trung học, cố gắng trở thành một người có năng lực. Tôi muốn là một người phụ nữ có thể kề vai sát cánh nói chuyện cùng cậu ấy, tôi đã cam đoan với giọng điệu tràn đầy tự tin lúc này, ít nhất tôi sẽ không nghi ngờ khả năng suy luận của mình.

Lúc cậu ấy đang nghĩ, tôi không ngừng nuốt nước bọt. Cho đến khi cậu ấy ngẩng đầu lên, khuôn mặt thấp thoáng đỏ bừng, mang theo vài phần dịu dàng thấp thoáng. Tôi chỉ cảm thấy vui sướng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bởi vì sau đó nhận ra ánh mắt không dành cho tôi. Đây có lẽ là do sự suy luận tuyệt vời của thám tử hoặc do giác quan thứ sáu của phụ nữ. Tôi đoán rằng có một người khác ở trong tim cậu, người đó được đặt ở nơi thật sâu, thật sâu, khi mở ra chính là chỗ mềm mại máu thịt nhất trong lòng.

"Có lẽ." Cậu bất lực thở dài, ngón tay nhịp nhàng gõ trên mặt đàn, thỉnh thoảng lại nghịch vài dây khiến âm thanh vang lên đau nhói. Kudo Shinichi nâng lên độ cong nhỏ nơi khoé miệng, ngượng ngùng xoa xoa đầu tóc, cũng không lãnh đạm như vừa rồi. Cậu chậm rãi phun ra những lời này, chẳng lẽ... Tôi đoán rằng cậu ấy đang cố gắng để có được ý kiến ​​của tôi. Kudo Shinichi hé môi, tôi bị cuốn hút đến mức nín thở vì sợ rằng mình có thể đã bỏ lỡ những gì cậu ấy nói.

"Có lẽ Senpai biết cách xin lỗi một cô gái nhỉ?"

01.

Nếu một chàng trai từng đề cập đến việc có bạn gái khi cậu ấy giới thiệu bản thân trong bữa tiệc chào đón người mới của câu lạc bộ, cậu ta hẳn là một người khá vụng về.

Tôi đã mất một thời gian dài để thuyết phục Shinichi Kudo trở thành thành viên tạm thời câu lạc bộ thám tử. Cậu ấy hầu như không bao giờ tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, tôi đã thuyết phục cậu đến buổi tiệc định hướng này vài lần. Kudo Shinichi trông nhàn nhã và nói đùa với tôi rằng cậu ấy chỉ muốn được xướng tên. Tôi biết rằng với tư cách là chủ tịch, tôi phải xây dựng một hình tượng nghiêm túc, nhưng khi đối mặt với Kudo Shinichi tôi không biết phải nói gì, và mở đường cho cậu ta chạy hết lần này đến lần khác.

Mặc dù tôi đang nghe nhưng trên mặt không biểu cảm gì, tay đang viết của tôi cũng chậm lại, khiến tôi ngạc nhiên và đồng thời có chút mất mát. Cậu ấy luôn nhắc đến người bạn gái bí ẩn trong lời đồn một cách vô tình hay cố ý. Một một số cô gái trong câu lạc bộ vùi đầu bàn tán một cách bất thường. Đột nhiên, tôi chợt nhận ra rằng họ có thể đang nói về Kudo Shinichi người không hiểu cảm tình sẽ thích cô gái như nào. Cậu ấy giống như Sherlock Holmes trong lòng tôi, tôi đơn giản không thể tưởng tượng được khi nghĩ rằng cậu ấy sẽ yêu một ai đó. Một người đàn ông luôn tự phụ không biết bảo vệ che chở một cô gái trẻ bất cứ lúc nào?

"Vậy thì, bạn gái của Kudo-kun là người như thế nào?" Lý do tôi hỏi điều này là để cố gắng tìm ra một lỗ hổng trong câu trả lời của cậu ấy. Câu hỏi của tôi chắc chắn đã khơi dậy sự quan tâm của hầu hết các thành viên trong câu lạc bộ, họ xì xào bàn tán, và không khó đoán hầu hết các cô gái ở đây đều nghĩ rằng cô bạn gái mà cậu ta nói chỉ là một lời nói dối, trong khi các chàng trai nghĩ cô ấy xinh đẹp và quyến rũ như thế nào.

Tôi nhìn Kudo Shinichi cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, ngón tay xoa xoa cằm bất giác mỉm cười, ngay cả đôi mắt trong veo cũng ẩn chứa nụ cười khó nắm bắt. Một lúc lâu sau cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, tựa hồ không vừa lòng, ánh mắt xuyên thấu tim tôi, cậu biết tôi đang nghĩ gì, vì vậy cậu đã xé bỏ lớp ngụy trang được che chắn cẩn thận của tôi theo cách mà tôi có thể hiểu được. Cậu ấy hành động không hề dịu dàng nói gì đến phong cách lịch lãm của một quý ông, lúc này tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

"Rất tươi sáng."

02.

Những lời nói dối mà tôi tự nhủ đã hoàn toàn tan vỡ vào ngày tôi nhìn thấy cô ấy từ xa, một cô gái sôi nổi, Shinichi Kudo người đã không sẵn lòng chia sẻ kho báu của mình với chúng tôi. Ngay khi tôi đứng dậy khỏi bãi cỏ dốc và định đi về phía Kudo Shinichi đang chơi bóng một mình ở sân chơi trống trải, một cơn gió vô tình thổi qua. Khi tôi mở đôi mắt đang nheo lại bởi cát đá, có một cô gái lạ đột nhập vào tầm nhìn của tôi. Khoảng cách quá xa để tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, điều duy nhất khiến tôi ấn tượng là mái tóc đen dài bồng bềnh của cô trong ánh hoàng hôn ấm áp.

Họ rất gần nhau, tôi chưa bao giờ thấy Shinichi Kudo và một cô gái nào thân thiết như vậy, gần như một cặp đôi nhỏ dính lấy nhau ... hoặc gần như vậy. Cô gái lấy trong túi ra một chai nước và một chiếc khăn rồi đưa cho cậu ấy. Họ có thể đang nói gì đó hoặc không nói gì cả, chỉ nhìn nhau trong im lặng. Một lúc sau, bắt đầu mỉm cười ngượng ngùng. Cậu ấy không hề lạnh lùng và kiêu ngạo như được đưa tin trên TV chút nào cả, rõ ràng là ngây thơ như một học sinh trung học.

Nhưng tôi không có lý do gì để nói những điều như vậy, tôi thực sự nhìn một người đang say sưa đứng trên bãi cỏ đầy nắng, giống như một vị khách không mời xông vào đoạn cao trào của bộ phim tình cảm của nam và nữ chính đang được chiếu trên màn hình TV. Tôi lặng lẽ nhìn cô gái kiễng chân nhẹ nhàng lau mồ hôi trên chóp mũi cho cậu, trong bầu không khí như vậy trong phim, dù một người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tôi bị trí tưởng tượng của chính mình làm cho phân tâm, thả người ngã thẳng trên bãi cỏ, hóa ra không phải dối trá, dường như cậu ấy không hề phòng bị trước cô, khi nghĩ đến đây trái tim tôi như bị nắm chặt lại.

Liệu Kudo Shinichi có làm được những điều mà các cặp đôi bình thường làm với cô ấy hay không? Nói cách khác, chàng thám tử tài ba này sẽ cùng bạn gái đi mua sắm, xem phim, nắm tay và ôm hôn thắm thiết với cô ấy. Thậm chí, họ đã thực hiện một bước khó nói mà tôi không thể diễn tả được. Tại sao tôi phải cảm thấy thất vọng, như thể cậu ấy đã phản bội tôi, và đi chệch khỏi hình tượng được miêu tả trong tâm trí tôi.

Tin đồn vô căn cứ là gì, tự nhiên cũng có lỗ hổng mà nói, một số tin đồn không hoàn toàn sai sự thật. Tôi chợt nhớ đến những năm đầu nghe chuyện phiếm của các cô gái phát cuồng vì Kudo Shinichi trên mạng xã hội, rằng cậu ấy có một người bạn chơi từ thuở nhỏ cũng trạc tuổi nhau. Và những người bạn thân thuở nhỏ thực sự là một mối quan hệ tuyệt vời mang lại cho người ta niềm tin bất tận. Nếu có bất kỳ mối quan hệ thực sự nào giữa nam và nữ, thì rõ ràng là không, mà còn hơn thế nữa, nó ít mơ hồ hơn. Vậy liệu cô gái này có phải là thanh mai được đồn thổi?

Tôi ngồi dậy và nhìn theo bóng họ cùng nhau bước ra khỏi sân chơi. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Shinichi Kudo, nhưng tôi chắc chắn rằng cậu ấy luôn hướng về phía cô gái, và nó hẳn là quá dịu dàng dưới ánh nắng vàng ấm áp. Nhưng điều này không có gì lạ đối với cô gái, cô vui vẻ bước một mình, để cậu lặp đi lặp lại những câu chuyện lý luận bất tận đó. Từ bước đi và động tác của Kudo Shinichi, có thể dễ dàng suy ra được niềm vui sướng phấn khích không thể kìm nén được trong lòng bấy lâu nay. Cậu ấy vừa thông minh lại vừa vụng về khi đối mặt với cô gái mình thích từ nhỏ.

Tôi nhớ lại hôm đó trên sân thượng, cậu ấy che hai má đỏ ửng nghiêm túc hỏi tôi nên xin lỗi một cô gái như thế nào để cô ấy vui vẻ. Tôi không nhịn được cười, cứ tưởng đó là sự hài hước vụng về của cậu ấy, nhưng không ngờ cuối cùng lại như vậy, chính tôi mới người đáng bật cười. Cô ấy hẳn là một cô gái rất thất thường mới có thể khiến vị thám tử lừng danh mà tôi ngưỡng mộ bấy lâu phải thể hiện như vậy.

Nhưng rồi thế nào? Nghĩ đến đây, tim tôi lại nhói đau, gương mặt anh tuấn của cậu cứ hiện lên như một chiếc đĩa trong tâm trí tôi, hiện rõ mồn một. Đúng vậy, cô ấy hẳn là một cô gái may mắn và ương ngạnh, trong một khoảnh khắc tôi ích kỷ ước sự ương ngạnh của cô ấy đã đến mức ngoan cố, nhưng vậy có nghĩa là gì nếu không ai khoang dung? Tôi nắm lấy một nhúm cỏ và nghiến răng, bởi vì trái tim của Kudo Shinichi đã dành cho cô ấy. Nó trống rỗng nên cậu ta có thể chiều chuộng cô đủ điều.

03.

Khi tôi chính thức gặp mặt cô gái đó đã vài tuần sau, Cô ngơ ngác đứng trước cửa câu lạc bộ hồi lâu với chiếc túi của mình, nhìn lên mấy lần chỉ để tìm bản hiệu. Câu lạc bộ thám tử hiếm khi có một cô gái xinh đẹp như vậy xuất hiện, còn chưa chưa kịp để cô nói hết câu "Xin lỗi ..." vài đàn anh với đôi mắt sáng rực vội vã mời người vào với vẻ nhiệt tình.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã nhanh chóng nhìn thấy hình bóng của cô gái đang yêu Kudo Shinichi trên sân chơi ngày hôm đó. Tất nhiên đó không phải vì đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô ấy, mà là mái tóc nâu đen dài ngang lưng khiến tôi có ấn tượng quá sâu. Cảm giác bồng bềnh và mềm mại hơn vẻ ngoài, tuy chỉ được kẹp hờ hững sau đầu nhưng lại khiến tâm trí tôi không khỏi bật ra hai chữ tao nhã và dịu dàng. Cô gái gầy, không cao lắm, mặc chiếc áo dài cotton màu mật ong thanh lịch, cô khẽ cười khi vén lọn tóc gãy bên tai. Là một phụ nữ, tôi có thể nói không ngoa rằng cô ấy trong sạch và tươi sáng như một thiên thần, như Kudo Shinichi mô tả.

"Váy của bạn vị vấy bẩn bởi một số vết bùn xám. Chỉ có con đường bên ngoài trường đang được xây dựng gần đây, nên bạn không thuộc về trường của chúng tôi. Bạn có những vết chai trên tay mà những cô gái bình thường không có, và bạn vẫn ở đó, có lẽ bạn luôn duy trì một số môn thể thao, chẳng hạn như quyền anh. Bạn luôn mang túi của mình và cố tình bảo vệ nó bằng tay. Lý do bạn đến câu lạc bộ thám tử không phải để tham gia câu lạc bộ, mà vì những việc khác, hoặc có lẽ bạn đến để giao một thứ gì đó. Có thể là bạn đến để tìm ai đó, hoặc có thể bạn gặp phải việc gì đó khó khăn và cần sự giúp đỡ của văn câu lạc bộ thám tử của chúng tôi. Tất nhiên, khả năng cuối cùng là rất nhỏ ..." Tôi quan sát cô ấy trong tiềm thức, rồi nói tất cả trong một hơi thở. Tôi thường sẽ không làm điều này, vì nghe có vẻ hơi thô lỗ, nhưng hôm nay tôi đã quyết định làm mà không thể giải thích được. Thấy cô ấy không nói nên lời hồi lâu, tôi bắt đầu suy nghĩ xem giọng điệu của mình có quá khích không.

Cô gái ấy đúng như tôi nghĩ, cô ấy rõ ràng là sửng sốt, tôi nghĩ cô ấy sẽ rời đi trong tính khí mềm yếu và bực bội, quay lại với Kudo Shinichi để phàn nàn rằng chủ tịch của cậu ấy vô lý như thế nào, hoặc cảm thấy bị xúc phạm và hỏi tội tôi một cách giận dử. Nếu vậy, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc lạ thường, hóa ra cô gái mà Kudo Shinichi thích chẳng có gì đặc biệt cả.

Nhưng trên thực tế, có điều gì đó dường như không ổn trong suy luận đáng tự hào của tôi. Cô ấy bị cuốn hút và thực sự nở một nụ cười với tôi, cô gái trẻ đến bên cạnh tôi bằng những bước nhỏ và chủ động nắm tay tôi. Tôi đã thành thạo trong các biểu hiện phân tích tâm lý. Tôi có thể nói rằng nụ cười của cô ấy không phải cố tình ngụy trang, mà là sự chân thành từ tận đáy lòng. Bây giờ chính tôi là người đang xấu hổ, các nét mặt của tôi lúc này gần như đông lại và rối tung lên. Cô ấy cười nói, không tiếc lời khen ngợi tôi, thậm chí còn đặt tôi ngang hàng với Kudo Shinichi nổi tiếng, "Chị thật sự rất tuyệt vời, nó hoàn toàn chính xác, chị giống hệt Shinichi đây là lần đầu tiên em thấy một cô gái xinh đẹp và thành thạo trong việc suy luận như vậy."

Nếu không phải Kudo Shinichi đột ngột đẩy cửa và kéo sự chú ý của cô ấy đi, thì tôi đã đỏ mặt trước ánh mắt chân thành của cô ấy. Kudo Shinichi không nhìn tôi hay bất cứ ai khác kể từ khi cậu ấy bước vào phòng. Đôi mắt cậu ấy bắt đầu đổ dồn vào một mình cô, ngay cả khi nói chuyện cậu cũng vô tình bỏ đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, sau đó ngẩn đầu lên có chút đùa cợt nhưng giọng điệu tuyệt đối nghiêm. Cậu ấy không ngừng ném ánh mắt rực lửa về phía những tiền bối, giống như đang tuyên bố chủ quyền, "Đừng có nghĩ tới."

Đôi mắt đó nhất định là cực kỳ không thân thiện, thậm chí ngay cả đám con trai phiền phức nhất cũng đáp lại bằng nụ cười chua chát. Cô gái vô tình kéo nhẹ góc quần áo của cậu và mắng nhẹ nhàng rằng cậu ấy nên kiềm chế đức tính bất cẩn này. Kudo Shinichi cúi xuống như một quý ông tốt và tiếp tục đáp lại lời cô ấy, đây là kiểu cãi vã gì, rõ ràng là đang tán tỉnh.

Cuối cùng, chính cô gái là người chủ động kết thúc cuộc "khẩu chiến" này khiến tôi ghen tị.

Cô ấy cẩn thận lấy từ chiếc túi đầy ấp ra, tôi ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của chanh và kem bánh đang được nướng. Cô ấy nói rằng những chiếc bánh ngọt này nên được coi như một món quà gặp mặt. Tôi gắp một miếng nhỏ cho vào miệng, hương vị ngon hơn tôi tưởng, khi tôi nhìn qua thấy Kudo Shinichi đang nhìn xuống cuốn tiểu thuyết bí ẩn và cầm chiếc bánh chanh bỏ vào trong túi từng miếng với vẻ mặt bình tĩnh. Điều này không có nghĩa là cậu ấy không thích, nhưng nó đã trở thành thói quen của cậu từ lâu. Cô gái mà cậu ấy gọi là Ran chắc hẳn phải thường xuyên làm những chiếc bánh như vậy cho cậu. Nhưng tôi sẽ không quên rằng khi tôi đưa những chiếc bánh quy do chính tay tôi làm cho cậu ấy trước đây. Lúc đó, Kudo Shinichi liếc nhìn nó và thẳng thừng nói rằng hình dạng tôi tạo thật xấu xí. Tôi đã tranh cãi với cậu ấy rất lâu vì điều này, và cậu ta chỉ mỉm cười không muốn tiếp lục cải nhau với tôi. Cho đến cuối cùng cậu ấy không chấp nhận chúng với lý do là tôi không thích đồ ngọt cho lắm.

Sau giờ giải lao, khi một số thành viên bất ngờ trò chuyện về những cuốn tiểu thuyết bí ẩn hoặc những câu chuyện suy luận yêu thích của họ, những câu hỏi mở như vậy có thể khơi dậy mong muốn được trả lời của mọi người. Lâu lắm rồi tôi mới bị lạc, có một tâm lý giống như đứa trẻ bị giật kẹo hiện lên rõ nét trong tôi lúc này, tôi chỉ có thể thấy tiếc cho cô Ran, ít ra tôi cũng là một đứa con gái đáng ngưỡng mộ. "Tất cả các bạn đều biết, Cuốn tiểu thuyết bí ẩn yêu thích của tôi tất nhiên là Sherlock Holmes, nhưng bạn không thể đoán được rằng một trong những câu chuyện yêu thích của tôi thực sự là 'Dải băng lốm đốm' !" Tôi nhớ rõ ràng rằng lần đầu tiên tôi nói rằng tôi thích 'Dải băng lốm đốm' Khi câu chuyện được kể, Shinichi Kudo ngước nhìn tôi với nụ cười nửa miệng như không cười. Vì vậy, với một số suy luận của riêng mình, tôi quay đầu lại và hỏi Kudo Shinichi "Kudou-kun, còn cậu thì sao?"

"Vụ án thứ nhất, 'Cuộc điều tra màu đỏ' " Cậu trả lời ngắn gọn, quay đầu cười nói với cô gái, "Ran phải biết, anh đã nói chuyện trước mặt em rất nhiều lần, suýt chút nữa đã bị karate phục vụ rồi.", Cô gái đỏ bừng mặt sau khi nghe nửa câu sau khẽ kéo tay áo cậu, như có điều suy nghĩ "Anh biết rồi đấy .... Mỗi lần ra ngoài chơi, anh luôn kể một số chuyện trong đó ... "

"Vậy Ran-San không thích phương diện này sao...?" Tôi cố nén tâm trạng lạc lõng, ngắt lời họ và hỏi một cách dứt khoát.

Ran hơi giật mình, nở một nụ cười đầy hối lỗi, tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại phản ứng như vậy. Dù gì thì chúng tôi cũng là một văn phòng thám tử, và ít nhiều cô sẽ có phần lo lắng về cảm xúc của chủ tịch và các thành viên trong nhóm. Cô vội vàng nói: "Không phải như vậy, ba của em cũng là thám tử, tuy rằng thỉnh thoảng có chút sợ hãi, nhưng cũng không ghét." Cô gái đột nhiên đưa mắt nhìn Kudo Shinichi, cười nói: "Tâm trạng không tốt vừa rồi hoàn toàn là do một tên cuồng suy luận ngu ngốc nào đó. "

Lần này, Kudo-kun mất bình tĩnh, tôi nhận thấy dái tai của cậu ấy đỏ như máu, may mắn thay, phần tóc gãy bên cạnh tai anh ấy đã che lại một chút, nếu không sẽ bị lộ ra trước công chúng. Ran chỉ cần nở một nụ cười với cậu ấy là có thể khiến cậu trông khác hẳn, đây không phải là Kudo Shinichi mà tôi quen thuộc. Cậu ta nghiện suy nghĩ về nhiều hiện trường vụ án khác nhau, tự tin nhưng cũng đủ bình tĩnh. Nhưng mà, lúc này đây, cậu ấy quá ngây thơ, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng làm giảm bớt bầu không khí mang theo tâm tư mà người sáng suốt trong nháy mắt là có thể nhìn ra được.

"Tuy nhiên, câu chuyện về 'dải băng lốm đốm' là gì? nghe có vẻ hấp dẫn". Cuối cùng, Ran nhẹ nhàng kết thúc chủ đề. Cô ấy là một người tinh tế và nhẹ nhàng, rất dễ hòa đồng với các thành viên. Ngay cả khi tôi nói rằng tôi muốn thực hiện "chế độ Câu lạc bộ Diaogenes *", cô ấy cũng có thể bình tĩnh lại nhanh chóng. Cô gái cầm cuốn sách bìa cứng trên bàn, nhàn nhã ngồi bên cạnh Kudo Shinichi. Tôi đặt cuốn sách lên và lặng lẽ ngẩng đầu nhìn họ. Kudo Shinichi viết gì đó trên giấy rồi đưa cho Mori Ran hai người liếc nhau rồi lập tức thu lại, mím môi mỉm cười, lông mày cũng giãn ra. Tôi cũng không giấu được nụ cười của mình.

Lúc tôi rời đi là hoàng hôn, từ khi Kudo Shinichi đột nhập vào đời tôi, hoàng hôn trong ký ức của tôi càng ngày càng nhiều. Tôi ở trong phòng họp để thu dọn sách vở, bạn gái của Kudo Shinichi muốn giúp tôi, ngay từ đầu cũng không có gì phiền phức nên tôi đã từ chối. Và ... biểu hiện của Kudo Shinichi người đang dựa ở cửa đợi đã phản bội cậu ta rồi, đây là lần thứ ba cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ. Cậu nhóc to xác này thật không thể chờ đợi được ở một mình với cô ấy, đúng không ? Đi đến quán cà phê để uống một tách cà phê giải khát, hay đưa cô ấy đến công viên ven sông để tham quan. Nếu tôi ngăn cô gái lại mốt cách ích kỷ, sẽ không làm hỏng việc tốt của cậu ta sao? và tôi sẽ được cậu ta trả thù cho phần còn lại của cuộc đời chứ? Tôi đã thuyết phục chính mình.

Tờ giấy nhỏ mà Kudo Shinichi chuyển cho Mori Ran đang nằm lặng lẽ dưới gầm bàn, tờ giấy đã nhàu nát, tôi cầm lên xem, trên đó có hai kiểu chữ viết tay khác nhau, tôi có thể dễ dàng nhận ra nét chữ đặc biệt của Kudo Shinichi, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là cậu ấy không phải là "tác giả" của dòng chữ đầu tiên, hóa ra mảnh giấy nhỏ này thực ra là do cô Ran viết trước.

Nét chữ đẹp đẽ mà cô gái sử dụng viết: "Shinichi, sau này anh có thể kể cho em nghe câu chuyện về 'dải băng lốm đốm' được không?"

Đôi khi tôi nghĩ rằng tình yêu thật kỳ diệu. Họ không phải là những người thông minh, tại sao trở nên vụng về như vậy khi ở cùng nhau? Ran đang thầm quan tâm đến tâm trạng của cậu, hình bóng nằm trên bàn viết và hình bóng Kudo Shinichi một mình trên sân thượng chơi vĩ cầm vì khiến cô gái không vui dần dần chồng lên trong tâm trí tôi, họ thật giống nhau. Một cặp đôi ngốc ngếch khó hiểu. Tôi phải thừa nhận rằng, nó trông vừa vặn một cách đáng ngạc nhiên.

Nói rằng không quan tâm nhưng tôi vẫn vô thức tiến lại gần cửa sổ. Ánh nắng màu cam khắc sâu bóng họ, giống như khi tôi tìm thấy cậu đang say mê chơi đàn trên sân thượng, nhưng không có cảm giác cô đơn mạnh mẽ. Có lẽ nhiều năm trước họ đã sánh bước bên nhau như thế này, đi qua từng mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng từng hoàng hôn buông xuống. Không biết Kudo Shinichi và cô ấy đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên hay là theo thời gian, nhưng thời gian là thứ không thể thay đổi. Chắc hẳn từ lâu họ đã đã trở thành người không thể thay thế trong cuộc đời của nhau. Tôi phải nói rằng ai đó thực sự là một đứa trẻ bướng bỉnh, cứng đầu đến mức từ khi mối quan hệ giữa nam nữ bắt đầu, cô ấy là người duy nhất sống trong tầm mắt cậu.

Đúng như dự đoán, tôi thấy Kudo Shinichi cúi xuống hôn cô ấy, nụ hôn phải có mùi chanh thoang thoảng, bớt chút chua của ánh nắng lặn, và thêm chút ngọt ngào.

04.

Khi mở cửa, tôi hiếm do dự. Cuối cùng tôi cũng đợi được cơ hội ở một mình với Kudo Shinichi, nhưng bây giờ tôi giống như một con rùa rụt đầu lang thang trên hành lang, nếu nghĩ đến ngày mai, chiếc bánh chanh trên tay chắc cũng không còn gì.

"Hừ, rốt cuộc chị cũng vào rồi, đứng bên ngoài làm gì vậy?" Kudo Shinichi dựa vào cửa sổ đọc sách, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên. Mãi cho đến khi tôi chuẩn bị đi tới trước mặt cậu ấy, Kudo Shinichi mới buông cuốn sách quý giá của mình xuống, từ từ dời mắt sang tay tôi, suy luận đơn giản, "Mùi chanh quá nồng, chắc ngoài cửa đã nửa tiếng rồi."

Tôi đưa chiếc bánh chanh được đóng gói cẩn thận, ngụy trang thành vẻ mặt tử tế, "Chiếc bánh chanh do tôi làm cho cậu một người sành bánh chanh, và tôi sẽ hài lòng nếu độ ngon bằng một nửa của Ran-San."

Kudo Shinichi cầm lấy một mảnh, dùng đầu ngón tay véo nó như đang quan sát nghiên cứu rồi nhìn xung quanh. Một lúc lâu sau cậu ta mới đưa vào miệng, chậm rãi mỉm cười. Cậu đặt quyển sách lên đầu gối của mình" Đó là những gì Ran đã nói với chị? Nói tôi thích bánh chanh hay gì đó? " Chắc chắn rồi, Ran là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu. Tôi biết chuyện này từ Ran-san, trước đó tôi luôn nghĩ Kudo Shinichi không thích ăn bánh ngọt, cho đến khi Ran tình cờ nói với tôi cách đây không lâu rằng Kudo Shinichi thích bánh chanh nhất.

Nhìn vẻ mặt thất thần của tôi, cậu lắc đầu bất lực và nhẹ nhàng vô cùng, nhưng tiếc rằng tôi biết rõ rằng tôi không phải lý do khiến cậu ta trở nên như thế này.

"Thật ra tôi không thích bánh chanh." Kudo Shinichi chống tay lên cằm, nghiêm nghị nói, dường như cậu rất thích nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, điều này khiến cậu thích thú giống như tiết lộ sự thật tại hiện trường vụ án. Giờ phút này, tôi giống như một tên sát nhân tay chân rối bời, nhất thời không thể hình dung được tình hình.

"Lần đầu tiên tôi ăn nó do một đàn chị cuối cấp trong câu lạc bộ bóng đá khi chúng tôi học cấp hai làm. Ban đầu vị của nó rất tệ, nhưng về sau thì ổn." Mở đầu, cậu nói nhẹ, quay đầu ra ngoài cửa sổ, và giọng điệu của cậu ấy dịu đi rất nhiều nhưng đầy bất lực."Có chuyện gì đó đã xảy ra ở trường trung học *, tôi đoán là chị tiền bối đã nói gì đó với cô ấy, Ran quá dễ tin người, kể từ đó cô ấy cho rằng món bánh ngọt yêu thích của tôi là bánh chanh. Để làm bánh ngon cô ấy đã thử nhiều phương pháp, trên ngón tay có rất nhiều vết đứt nhỏ, thậm chí móng tay cũng thường bị những hạt đường đã nghiền nát ghim vào."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến nó, vì vậy tôi cố gắng hết sức để không lộ ra vẻ thất vọng, và hỏi nửa đùa nửa thật, "Vậy... chiếc bánh chanh của Ran-san phải là ngon nhất."

"Nếu chị nói điều này trước mặt Ran, và khen món bánh ngọt mà cô ấy làm, cô ấy sẽ bật khóc vì sung sướng." Lần này Kudo Shinichi không cười, nhưng khi nhắc đến Mori Ran, đôi mắt đen của cậu lại tràn đầy vui sướng không bao giờ vắng mặt. Vị thám tử lừng danh đặt hai tay lên môi, "Không, trong những chiếc bánh chanh tôi từng ăn, khách quan mà nói, của Ran không phải là ngon nhất."

Điều khiến tôi ngạc nhiên là câu trả lời tiếp theo của cậu ấy, vị thám tử lừng danh thường xuất hiện trên báo và TV, Kudo Shinichi không hiểu phong tình theo ý tôi, cậu ấy quay lại và đặt miếng bánh chanh còn dang dở một cách trang nhã trong tách trà. Những đốm sáng sống động nhảy nhót trên mái tóc đen ngắn của cậu, nụ cười tươi như gió mới phơi phới, "Nhưng chủ quan mà nói, món bánh chanh do Ran làm là món tôi yêu thích nhất, một món ngon có một không hai trên thế giới."

"Không, không đúng." Trước khi tôi có thể suy nghĩ, âm thanh đã tự phát ra từ bao giờ. Tôi đã phủ nhận điều đó, Kudo Shinichi ngây người nhìn chằm chằm vào đôi mắt né tránh của tôi. Tại sao khi đối mặt với Mori Ran lúc nào cũng hiện lên nét mặt trẻ con của cậu? Bây giờ hoàn toàn không có dấu vết của nó trên khuôn mặt của cậu ta. Cậu ấy giơ tách trà lên, như thể đang trong cơn mê nhàn nhã nói"Chỉ cần là do Ran làm ... là bánh chanh sao? Nó không quan trọng."

Tôi chợt thấy thoáng buồn khi nghĩ rằng vị thám tử lừng danh đã từ chối tôi một cách lịch sự. Thanh mai trúc mã gì đó thật là tệ hại. Họ quá hiểu nhau và khắc ghi vào tuổi trẻ của nhau theo thời gian son sắt nhất. Trừ phi là duyên phận, dù có cố gắng thế nào tôi cũng không thể cạnh tranh nổi với gần 20 năm của họ. "Nếu ..." Nhưng tôi vẫn cố chấp tìm cho mình một bước đi phù hợp nhất, "... Hãy kể cho tôi nghe câu chuyện của cậu. Nếu Kudo Shinichi và Mori Ran ban đầu không phải là tình bạn thuở nhỏ liệu Kudo Shinichi có còn yêu cô ấy sâu sắc như bây giờ không?"

Shinichi Kudo dường như đã đoán trước câu hỏi của tôi từ lâu, cậu ấy hầu như không cho tôi suy nghĩ và đưa ra câu trả lời dứt khoát. Cậu nghiêm túc nói: "Đúng vậy." Kudo Shinichi nhất định sẽ yêu Mori Ran, không phải vì cô ấy là người bạn thời thơ ấu duy nhất trong lòng cậu, mà là vì tình yêu sét đánh. Khuôn mặt cậu ấy trông đặc biệt dịu dàng khi nhớ lại quá khứ. Kudo Shinichi nói rằng khi cô bé Mori Ran ngấn lệ và mỉm cười với cậu ấy lần đầu tiên, cậu đã choáng váng như thể bị Medusa yểm bùa. Trong một thời gian dài, cậu cảm thấy trái tim mình như một hòn đá khô cằn đang phun trào mật hoa.

Một điểm mà nhiều người đã đánh giá sai, cuối cùng tôi đã nhận được phản hồi của mình. Khi Kudo Shinichi yêu Mori Ran, thời gian không bao giờ là yếu tố tất yếu. Dù họ gặp nhau ở độ tuổi nào, họ đều bị thu hút bởi nhau và tiến về phía nhau một cách không kiểm soát. Nếu Kudo Shinichi kể về điều may mắn nhất trong 20 năm qua, thì đó chính là khi cậu phải lòng Mori Ran. Đồng thời ông trời đã ban tặng cho cậu một món quà, đó là biến cô gái đáng yêu này thành thanh mai của cậu.

"Nhưng tôi rất muốn cảm ơn Senpai đã chỉ bảo. Tôi bị thương một chút vì vụ án, tôi trách bác Agasa không kín tiếng. Sau khi Ran biết chuyện, tôi đã bị cô ấy mắng rất nặng, nhìn tôi rơm rớm nước mắt." Nhìn những giọt nước mắt giàn giụa trên khóe mi của cô ấy, cậu chỉ cảm thấy tim mình như thắt lại, không biết phải nói gì, mới phản ứng được Ran đã xoay người đẩy cậu đi thật xa. Kudo Shinichi có chút ngây ngô, cậu rất biết ơn vì những lời khuyên của tôi trên sân thượng ngày hôm đó. Thanh niên cao gần 1,8 mét vẫn như một cậu học sinh cấp 3, tỏ vẻ bối rối hỏi tôi làm cách nào để dỗ dành cô gái vui vẻ, đó chỉ là lời nói vô tình phun ra từ góc độ của người thường. Thật hiếm khi lại nhận được lời cảm ơn của cậu ta. Sau tất cả, tôi biết rất rõ Mori Ran dù thế nào cũng sẽ tha thứ cho cậu trúc mã quái đản này. Cô gái mạnh mẽ rất đau lòng cho tên thám tử bị ám ảnh bởi vụ án và không bao giờ quan tâm đến sự an toàn của bản thân.

Sau đó, để lấy lòng cô gái, Kudo Shinichi đã đáp lại câu mà tôi tình cờ nhắc đến lúc đó, "Cậu chơi violin hay quá, cứ đến cửa nhà cô ấy chơi giai điệu mà cô ấy thích". Cậu vò đầu bứt tóc nhớ lại, vì sự việc này xém chút nữa đã xúc phạm đến "ông bố vợ" đang ngủ ngon trên lầu, và nhận được một vài ánh mắt khinh bỉ. May mắn thay, Mori Ran cuối cùng cũng nở một nụ cười đã mất từ ​​lâu, và cô gái cảm thấy có chút áy náy. Trong hành lang tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình, cô lao vào vòng tay cậu, chui vào chiếc áo gió dài sẫm màu của chàng trúc mã, thu gọn cổ áo đang nâng lên của người trước mặt cô bằng những ngón tay có mùi bánh ngọt. Cây vĩ cầm tội nghiệp bị cậu để lại một mình, họ vuốt tóc nhau, và Mori Ran lo lắng kéo một cúc áo của cậu, Khi ánh mắt mất đi quyền bắt lấy cảnh vât, cậu chỉ dựa vào hơi nóng phả vào mặt mình, rồi hôn lên.

Kudo Shinichi cười nhẹ, nói lúc đó cậu sẵn sàng bị Mori Kogoro phát hiện, sau đó sẽ bị ông mắng vào mũi hoặc đuổi ra khỏi văn phòng. Kết quả mọi chuyện suôn sẻ hơn những gì cậu tưởng tượng rất nhiều, và không ai phá vỡ sự im lặng của đêm cho đến cuối cùng. Mori Ran miễn cưỡng chạm vào ngón tay mình, tâm trạng cô cũng như vậy. Sau khi đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, cậu nhìn chằm chằm vào cô gái ngây thơ với đôi mắt đỏ hoe không ngừng tức giận, người đã cùng cậu đi qua những thời khắc quan trọng của cuộc đời. Rốt cuộc cậu cũng kìm nén được tâm tư đó.

Trước khi rời đi, cậu chơi bản Serenade của Schubert, không phải để chúc người yêu một giấc mơ đẹp, mà là để trấn tĩnh bản thân. Đây là điểm yếu mà chính Kudo Shinichi cũng thừa nhận, khi bộ não nhạy cảm của cậu ấy bắt gặp những điều về Mori Ran, cậu ấy luôn để hành động của mình đi trước suy nghĩ một bước. May mắn thay, đầu óc cậu ấy vẫn còn minh mẫn và duy trì hình tượng một người đàn ông nghiêm túc.

"Tất nhiên, tôi cũng là phụ nữ ... Đương nhiên tôi hiểu tâm tư của phụ nữ". Nói xong tôi nghẹn ngào một lúc rồi chợt nhận ra rằng có lẽ Kudo Shinichi ngay từ đầu đã không đặt tôi vào hàng ngũ "phụ nữ ", nói chính xác hơn, cậu ấy hoàn toàn vô cảm với những người phụ nữ khác ngoại trừ Mori Ran, và không còn chỗ trống nào trong bộ não hoạt động liên tục của cậu ta dành cho tôi và những cô gái có chung cảm xúc như tôi. Kudo Shinichi không yêu lý trí và phụ nữ , mà là vụ án và Mori Ran, cậu ấy chắc chắn là vậy không lạnh lùng như tôi nghĩ mà sẵn sàng dồn hết tình yêu và dục vọng chỉ cho một mình Mori Ran.

Khi cậu ấy kể về sự tức giận ở trường mẫu giáo khi Mori Ran bị bọn con trai bắt nạt, tôi đã cười và trêu rằng cậu là một đứa nít ranh, ở độ tuổi nhỏ như vậy mà đã giấu rất nhiều tâm tư và hiểu thế nào là tình yêu. Kudo Shinichi mỉm cười xua tay. Khi đó cậu ấy còn chưa quen biết, thậm chí nhiều lần cậu còn khiến Ran tức giận vì bộ dạng thường xuyên hôi hám của mình. Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy Ran là một sự tồn tại rất đặc biệt đối với bản thân, cậu đã rất vui khi nhìn thấy cô ấy. Trẻ nhỏ luôn tò mò về tình yêu và thích đặt tình yêu trên miệng, nhưng thực tế là họ không hề biết.

Kudo Shinichi và Mori Ran thực sự thân nhau trong nháy mắt, nhưng thực tế cậu hiểu rằng tình cảm của mình dành cho Ran được gọi là tình yêu. Cậu ấy không thể nào quên buổi chiều tà bên bờ sông, khi Ran khẽ kéo góc áo cậu ngồi dựa vào thành ghế sau xe đạp, hai đôi chân thon dài trắng nõn của cô đung đưa qua lại theo nhịp gió, ngoại trừ âm thanh được phát ra khi xe đạp nghiền nát những viên đá vụn. Không có một cuộc đối thoại hay giao tiếp nào giữa hai người họ. Kudo Shinichi mồ hôi nhễ nhại trong ánh hoàng hôn cũng đau đầu, lo lắng cô bé tốt bụng này sẽ để tâm đến sự chế giễu của bạn học, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cậu ấy miệt mài tìm kiếm mọi cách làm cho cô ấy hạnh phúc. Ví dụ: bộ phim mà cô ấy đã nói từ lâu sẽ được chiếu ở rạp vào tuần này, cuốn truyện tranh các cô gái mà cô ấy thích đã phát hành số mới nhất trong hiệu sách....

Ngay khi chàng trai vừa định nói thì bị cử chỉ thân mật ôm eo của cô gái làm cho choáng váng, suy nghĩ đều bị xáo trộn, suýt mất lái khiến cả hai ngã xuống bãi cỏ. Cô gái nhỏ kéo chiếc áo ướt đẫm mồ hôi của cậu và vui vẻ gọi: "Shinichi, Shinichi nhìn kìa." Cậu nhìn theo hướng chỉ tay của cô gái, đó là một cặp đôi trẻ đang tổ chức hôn lễ trên bãi cỏ. Cô dâu mặc váy cưới trắng tựa vào tảng đá xanh bên sông với sự giúp đỡ của chú rể, họ kề sát mặt nhau, có thể trong giây sau họ sẽ ôm hôn nhau như trong phim điện ảnh và truyền hình.

"Nhìn kìa Shinichi, váy cưới của cô dâu thật đẹp, giống như được dát vàng lấp lánh." Đúng vậy, nước sông lấp lánh dưới ánh đèn màu cam ấm áp chiếu vào làn váy trắng của cô dâu, giống như cô ấy nói, như được mạ một lớp vàng mỏng như cánh tằm.

"Shinichi, tương lai tớ cũng sẽ mặc một bộ váy đẹp như vậy." Cô gái dựa vào vai cậu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi nhẹ nhàng xõa tung sau lưng cậu, hương hoa trái của dầu gội vẫn còn lưu lại trong khoang mũi. Kudo Shinichi đoán rằng có lẽ cô ấy đang nhìn chằm chằm vào những đám mây đang cháy ở phía xa, hoặc cô ấy vẫn đang nhìn cảnh đám cưới lãng mạn trên bãi cỏ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô gái cũng không để ý rằng mình đang nói một câu như vậy với ý nghĩa mơ hồ vô hạn. Khi cô nói ra lời này, trái tim cậu thiếu niên bên cạnh đập nhanh, cơ thể nóng như sốt cao, thậm chí lòng bàn tay và cả móng tay cũng trở nên nóng ẩm, não bộ cũng trở nên vụng về. Bị vậy cậu chỉ có thể nhanh chóng đạp xe trên đôi chân của mình hóng gió để hạ nhiệt.

Nhưng cô gái ngây thơ lại không nghe thấy giọng nói rất thấp của người con trai, trong mắt còn non nớt và ngây thơ, lúc này đột nhiên trở nên khó xử, nhỏ giọng nói "Được."

Khi đó, cuối cùng cậu cũng hiểu rằng tình yêu của mình dành cho Mori Ran là biến cô trở thành cô dâu của chính mình.

05.

Cô ấy thay một bộ váy mới, màu vàng nhạt rất thích hợp với một cô gái có dáng người mảnh mai cùng mái tóc dài bồng bềnh, vô tình nhìn lên trông cô như một thiên thần bước ra từ truyện cổ tích, nhưng cô lại đang làm điều mà những thiên thần sẽ không làm. Cô ấy một tay cầm cuốn sách tay kia cầm khăn lau bụi để giúp tôi sắp xếp lớp học cho các hoạt động của câu lạc bộ. Tôi lo lắng rằng bụi bẩn gây khó chịu và nghẹt thở sẽ làm vấy bẩn chiếc váy sạch sẽ của cô ấy.

"Ran-Chan, chị muốn hỏi em ngoài Kudo-kun, em đã từng hẹn hò với nam sinh nào khác chưa? Em dễ thương như vậy, đáng lẽ hồi trung học đã nhận được rất nhiều thư tình rồi." Những lời nói bình thường của tôi khiến cô ấy bối rối tay chân, tôi thản nhiên ngâm nga, lập tức cô ấy quay đầu nhìn tôi giống như một con mèo mềm mại nhạy cảm, một lúc sau hai má ửng hồng nhàn nhạt.

"Không có, em không nổi tiếng như chị nghĩ đâu, Senpai." Trong khi không ngừng xua tay cô ấy cụp mắt xuống lắc đầu, "Thật ra, hình như.... em chưa nhận được bất kỳ bức thư tình chân chính nào, thực tế thì bởi vì em học karate nên có một nữ sinh cấp dưới ngưỡng mộ em thôi.

Đó là điều tôi không thể tin được, lại nghĩ đến Kudo Shinichi người bạn thanh mai trúc mã của cô ấy. Đại thám tử bình dấm chua giả bộ trẻ con vẫn luôn ở bên cạnh cô, không có thiếu niên nào không có mắt mà can đảm liều mình để "phạm tội" dưới mũi cậu ta. Ngay cả khi có, nó có thể bị che giấu bởi Kudo Shinichi ích kỷ.

"Không quan trọng, dù sao thì Ran, Kudo-kun cũng rất yêu em, và việc được một người đàn ông tận tâm như cậu ấy thích cũng không tệ. Những chàng trai khác chỉ có thể đỏ mắt ngắm nhìn." Tôi nháy mắt mỉm cười với cô ấy khiến cô gái bên cạnh tôi cũng phải ngượng ngùng, cô ấy nhanh chóng cầm Bộ sưu tập Thám tử Sherlock Holmes trên bàn che mặt, "Ran-Chan đã yêu Kudo-kun từ khi nào vậy? Là một tình yêu sét đánh siêu lãng mạn ngay từ cái nhìn đầu tiên?

"Không, Shinichi có lẽ cũng chưa biết. Lần đầu tiên gặp anh ấy, em chỉ nghĩ anh ấy là một tên siêu kiêu ngạo và phiền phức!" Cô nhớ lại chuyện quá khứ, phồng má có chút vừa buồn cười vừa tức giận. Tôi chỉ thấy buồn cười khi nghĩ rằng cậu Thám tử thông minh trở nên vụng về khi đối mặt với cô gái mình thích, và cậu ta luôn cố giả vờ đẹp trai, nhưng cuối cùng nó lại phản tác dụng làm cho cô ấy tức giận. Đã là bạn trai và trúc mã của Mori Ran nhiều năm như vậy, nếu biết chuyện thì cậu ta sẽ chán nản buồn bã trong một thời gian dài.

Khi tôi hỏi cô ấy khi nào cô ấy nhận ra rằng cô có tình cảm với Kudo Shinichi, người đã lớn lên cùng nhau. Cô gái ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời đằng xa, có lẽ cô ấy thậm chí còn không nhận ra khóe miệng hơi nhếch lên như một cô bé đang mơ mộng.

"Có lẽ xảy ra khi em ở New York với Shinichi." Cô ấy hùng hồn kể với tôi câu chuyện về những gì đã xảy ra với họ ở New York. Cô ấy bị sốt và chóng mặt, nhưng vẫn nhớ rõ Kudo Shinichi đã bình tĩnh như thế nào cứu cô thoát khỏi nguy hiểm và bao bọc cô trong vòng tay anh trong căn gác tối một đêm mưa ẩm ướt. Rõ ràng cơ thể cô đang run lên vì sợ hãi và sốt, nhưng khoảnh khắc cô cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng và nhịp tim đập nhanh của anh, khi đó cô lại có nghị lực vô hạn. Lúc đó cô còn nghĩ vớ vẩn, dù chết thế này cũng coi như không có gì phải lo lắng, sợ hãi.

"Có cần có lý do không? Tại sao người ta giết lẫn nhau thì tôi không biết, nhưng đâu cần lý do chính đáng để cứu một ai đó?" Đây quả thực là những gì cậu ta có thể nói, và cậu ta nhất định phải bày ra một biểu cảm rất đẹp trai. Chỉ là Kudo Shinich hẳn sẽ không bao giờ tưởng tượng được một câu nói tình cờ lại được Mori Ran ghi nhớ lâu như vậy, đánh thức người con gái đã yêu cậu nhưng lại không để ý. Hạt giống bị chôn vùi trong một thời gian dài cuối cùng cũng bén rễ, nảy mầm và nhìn thấy ánh sáng mặt trời giống như Mori Ran. Vừa nói xong, cô ấy bỗng trở nên thật kỳ lạ, nghĩ đến đây liền hôn mê trong vòng tay cậu nhóc.

Tôi đoán lúc đó tâm trạng của Kudo Shinichi cũng không khá hơn, dù sao cậu ấy cũng là học sinh trung đang giả vờ bình tĩnh để không làm cô ấy lo lắng, nhưng trong lòng cậu ấy rất lo lắng. Không phải vô cớ mà họ lại dựa vào nhau và thu hút nhau. Tôi biết Mori Ran chưa lâu, nhưng cô ấy quả thực là một cô gái rất tốt bụng và chân thành. Ở một khía cạnh nào đó, tính cách của họ có thể bổ sung cho nhau, và quan điểm của cả hai là hoàn toàn giống nhau. Cô ấy có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của đối phương khiến tôi nhớ đến Sherlock Holmes và trợ lý Watson của ngài ấy. Khi ai đó nhắc đến Sherlock Holmes họ luôn nghĩ đến Watson trong tiềm thức, giống như Kudo Shinichi và Mori Ran.

"Thật không thể tin được khi nghe Ran-Chan kể về thám tử nổi tiếng nhất Nhật Bản." Những câu chuyện họ trải qua đối với tôi thật không thể tưởng tượng nổi, siêu thực như miêu tả trong tiểu thuyết. Họ đã nói những lời yêu thương lãng mạn, cũng cùng nhau trải qua cuộc chia ly sinh tử nghiệt ngã nhất, viết nên một nét vẽ đầy màu sắc trong cuộc đời của đôi bên. Cảm xúc của tôi dần nguôi ngoai, tâm trạng của tôi bình tĩnh trở lại, ngay từ đầu khi tôi nghe thấy động tác lãng mạn của Kudo Shinichi dành cho cô ấy trên sân thượng, tôi đã nghĩ đến cái kết này. Họ nói về nhau bằng ánh mắt cười, và dường như không ngừng nói về nhau. Hãy nói thẳng với tôi rằng không ai có thể xen vào giữa họ.

"Shinichi làm sao có thể lạnh lùng như các phóng sự truyền hình nói được?" Cô ấy mím môi như một chú thỏ và lẩm bẩm, "Shinichi anh ấy..." Tôi không tiếp tục nghe nữa, tôi đã hiểu rằng anh chàng đó sẽ vứt bỏ các hoạt động của câu lạc bộ, cùng cô về nhà sau khi tan học, nếu trời mưa mà không mang theo ô thì cậu sẽ cởi áo khoác đưa cho cô, hoặc nâng chúng lên rồi ra hiệu cho cô. Cậu ấy sẽ nói về điều gì khi quay đầu lại. Chà, cậu ta sẽ không ngốc nghếch mà nói về ngài thám tử đó sao, quên đi, chỉ cần cậu kể về nó Mori Ran nhất định sẽ cẩn thận lắng nghe. Có lẽ Kudo Shinichi cũng thích hôn, một tay ôm eo thon của người yêu, tay kia quấn lấy mái tóc mượt mà của cô ấy, vuốt ve làn da dưới hàng mi mảnh mai, cúi đầu ở trong góc hôn cô.

Khi Mori Ran giúp tôi thu dọn phòng sinh hoạt và chuẩn bị rời đi, tôi vẫn chưa thoát khỏi sự tưởng tượng của mình. Cô gái xinh xắn vào phòng tắm tô lại son môi màu hồng phấn, ghim lại kẹp tóc, cầm túi xách rồi lặng lẽ soi gương vài lần, nếu tôi không có ở đây, cô ấy đã quay lại vài lần để xem chiếc váy bay có đẹp không. Bạn không cần suy luận đặc biệt cũng biết đây là cô gái sắp đi hẹn hò, cho dù đối phương là trúc mã đã cùng mình trưởng thành thì cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng. Mori Ran nói rằng vì đã quá hiểu nhau, cũng đã từng được nhìn thấy mọi thứ của nhau nên việc chuẩn bị kỹ lưỡng càng trở nên cần thiết. Tôi mỉm cười uống trà nhưng không nói, cô gái ngốc nghếch chỉ cần cô xuất hiện, cậu ta nhất định sẽ rất vui.

Tôi để ý thấy Mori Ran đang ở gần chiếc bàn, cô ấy đang chuẩn bị đóng gói bộ sưu tập Sherlock Holmes trên bàn vào cặp, rồi tôi nhớ ra đó là cuốn sách mà Shinichi Kudo đã mang tới trước đó. Vào lúc đó, cổ họng tôi run lên, còn chưa kịp hiểu tại sao mình lại làm vậy, thì tôi đã đứng dậy, đi đến bên cạnh cô ấy, giữ chặt cuốn sách trên bàn, cằm lên hỏi cô ấy, ngay cả giọng cũng run rẩy, "Em có thể cho chị mượn cuốn sách này của Kudo-kun trong vài ngày không?"

Cô gái tốt bụng cười nhẹ gật đầu, trong lòng không hề nghĩ đến tôi, cũng không quan tâm đến hành vi bất thường của tôi. Sau khi cô ấy đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng một niềm hối hận vì sự bồng bột của mình. Suy nghĩ của tôi lúc đó rất đơn giản, nghĩ đến cậu ấy đang nằm lặng lẽ trước mặt tôi với cuốn sách mà mà tôi tâm đắc, đọc một cách say mê, tôi cảm thấy một niềm vui giả tạo trống rỗng nhưng cũng đủ để an ủi tôi.

Tôi cầm cuốn sách lên và lật xem ngẫu nhiên vài trang, và chẳng mấy chốc đã mất hứng. Một bức ảnh vuông nhỏ nằm ngang giữa trang sách một cách kiêu hãnh, trong bức ảnh là những gương mặt quen thuộc của thiếu niên và cô gái trẻ rất dễ thương. Hai người mặc đồng phục thủy thủ cấp hai và cầm sách tốt nghiệp, trông vẫn vô cùng non nớt. Thật là một Kudo-kun xảo quyệt, hay Kudo-kun ngây thơ, thực sự đã giữ bức ảnh tốt nghiệp chỉ để lại hai người họ, nếu nó được đưa lên bản tin, nó sẽ trở thành một chủ đề hấp dẫn.

Nhưng tôi cũng không phải là người chín chắn, và tôi lấy cây kéo từ trong ngăn kéo ra.

06.

Khi đó, tôi đang ở tận London xa xôi, khi nhắc đến cái tên Kudo Shinichi, tôi vẫn không khỏi liên tưởng đến những kỷ niệm đã qua, và thỉnh thoảng lại bật cười vì sự ích kỉ và hèn hạ của mình khi đó.

Tôi đã từng muốn gửi thư cho cậu ấy, nhưng đã từ bỏ hết lần này đến lần khác vì một số lý do không xác định. Vào lúc này, như thể tôi đã có một quyết định quan trọng, tôi trịnh trọng lấy ra một mảnh giấy kraft đã ố vàng từ trong tủ.

"Vì vậy, biết đâu, tôi có thể là "The women" trong lòng của cậu không?", tôi viết câu này, liền nhanh chóng bôi đi, mực đen đặc làm cháy đầu bút, lòng như máu cừu nóng bỏng, thật là tiêu tốn văn phòng phẩm khá sạch sẽ của tôi. Vì cậu không phải là Mr. Holmes, tôi cũng không phải Irene Adler. Tôi cảm thấy ngọn lửa lạnh lẽo từ sâu trong cơ thể mình, phần kết của [Ship News]* là lừa dối bởi vì tôi biết rằng một sợi dây thắt nút không thể giam cầm được gió, cũng như "dải băng lốm đốm", ngoại trừ Miss Watson đáng yêu, thám tử không thể giữ được bất cứ ai khác trong tâm trí của mình.

Đối với Kudo Shinichi, thời gian là liều thuốc tốt nhất. Nó từ lâu đã chữa lành nỗi đau và xoa dịu cảm xúc của tôi. Ít nhất tôi đã không lấy cuốn sách Sherlock Holmes mà tôi đã mượn và không trả lại trong nhiều năm, lấy ảnh của cậu ấy ra và xem đi xem lại những kỉ niệm. Tôi gỡ bỏ lá thư, lấy ra một lá thư mới, và chỉ viết vài lời chúc phúc.

Họ nhất định sẽ hạnh phúc hơn tôi viết, Kudo Shinichi cuối cùng cũng đợi được ngày trong giấc mộng, người con gái cậu yêu bấy lâu nay đang đứng đối diện trong chiếc váy cưới trắng muốt, mặc kiểu dáng mà cô ấy từng nói là yêu thích, giống như một thiên thần từ trên trời rơi xuống, từ bây giờ một thiên thần chỉ thuộc về cậu ấy. Cuối cùng thì cậu cũng có thể hôn cô một cách công khai mà không cần phải đứng trong hành lang tối tăm, lo lắng về việc bố vợ sẽ làm gãy cây đàn violin hay bị đuổi ra khỏi văn phòng. Nghĩ đến đây, khuôn mặt cau có của cậu lại hiện lên trong đầu tôi, và tôi không thể kìm được, cười thành tiếng.

Tôi bỏ bức thư đã viết vào phong bì, khi sắp làm bước tiếp theo, tôi chợt nhớ ra điều gì đó và than phiền về sự trẻ con của mình hồi đó. Vì vậy, tôi lấy ra một tấm ảnh cũ từ sâu trong ngăn kéo, cũng chỉ có một mãnh nhỏ, đó là lẽ tự nhiên. Tôi lấy một nửa còn lại từ cuốn sách ra, và nó vẫn có thể nguyên vẹn ghép lại sau ngần ấy năm, tôi đã sử dụng gần như tất cả sự cẩn thận trong cuộc sống của mình để thực hiện công việc này. Bức ảnh được dán lại bằng băng keo, mặc dù nó trông không đẹp cho lắm nhưng tôi đã cố gắng hết sức.

Hẳn là ảo giác. Khi tấm ảnh hoàn chỉnh được trải ra trước mặt, tôi cảm thấy cả bức ảnh nhẹ nhàn hơn rất nhiều, gió ấm bắt đầu thổi, ve sầu trên cây cũng bắt đầu ríu rít, và ánh nắng trắng xóa chuyển sang vàng. Kudo Shinichi thực sự chỉ cần Mori Ran là trọn vẹn nhất, tình yêu của họ quá sâu đậm, ai lại nỡ lòng chia lìa họ?

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi đặt bức ảnh này trong một phong bì cùng với lá thư.

End

* Spotted Tape (cuốn băng lốm đốm): là một trong 56 truyện ngắn trong Sherlock Holmes của Conan Doyle.

* Câu lạc bộ Diogenes: Câu lạc bộ được thành lập bởi Mycroft Sherlock Holmes, anh trai của Sherlock Holmes. Bị cấm nói chuyện. Mục đích để mọi người đọc báo, nghỉ ngơi thoải mái.

* : xem lại tập Kỷ niệm mối tình đầu hoặc các chương khác

* End of Ship News: "Ship News" là một cuốn tiểu thuyết được viết bởi nhà văn Mỹ Anne Prue, kết thúc bằng câu "Vì một con chim bị gãy cổ có thể bay đi, điều gì là không thể? Ánh sáng già hơn, kim cương vỡ trong máu cừu nóng, lửa lạnh bùng lên từ đỉnh núi, rừng hiện ra giữa biển, có bóng bàn tay trên lưng cua bị bắt, có lẽ một sợi dây thắt nút có thể giam cầm gió Có lẽ, đôi khi tình yêu không còn đau đớn và phiền muộn. "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip