chap 100 : heiji - araide - kỳ đà cản mũi (1)
" Tuyết sơn?" ran nghe được hai chữ " tuyết sơn" phát ra từ miệng của shinichi , trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi, không có để tâm đến hai chữ " dắt tay " sau đó. Nàng có nghe qua vài người Tây lăng miêu tả vẻ đẹp hùng vĩ tráng lệ của tuyết sơn, nghe nói tuyết sơn nằm ở phía bắc tây lăng , bốn năm một mùa đông lạnh, băng tuyết bao phủ. Nàng có đọc qua nơi này trong sách có đề cập đến ở tuyết sơn có rất nhiều bảo vật châu báu kỳ lạ quý giá ,đi càng sâu vào trong núi tuyết càng tìm thấy được nhiều món bảo vật hiếm lạ , không gì sánh bằng.
Ran lúc trước cũng chỉ đọc qua sử sách nên cảm thấy vô cùng tò mò. Cho nên đối với thế giới này càng ngày càng hứng thú.
Shinichi khẽ vuốt cằm :" Ừm , phụ hoàng giao cho bổn vương nhiệm vụ đi thăm dò biên ải. "
" Thăm dò biên ải? " ran ánh mắt lóe lên, có chút không tin được. " chuyện này sao có thể cho phép được, một vương gia cao quý như ngươi lại xuất mã đi thăm dò được sao? "
Shinichi nhéo mặt nàng, khẽ cười :" ta biết nàng rất thích đi ngao du đó đây mà phụ hoàng dạo này tâm tình rất tốt, đương nhiên đã đồng ý thỉnh cầu của ta. Có điều sắp tới lễ mừng đại thọ lần thứ năm mươi của phụ hoàng, chúng ta chỉ đi ngao du sơn thủy nửa tháng rồi lại quay trở về. "
Vì phương tiện đi lại ở thời cổ đại chưa được cải tiến cho nên ran cũng không thích đi du lịch đường dài như vậy, ngồi trong xe ngựa lại lắc lư khiến cho nàng không khỏi choáng váng đầu óc. Nhưng nghĩ đến việc có thể đến được nơi tận cùng cực bắc ở tây lăng quốc, lại có thể rời xa chốn hoàng cung đầy tranh đấu kia, trong lòng nàng lại có vài phần mong chờ, trên mặt lộ ra ý cười tươi như hoa, vô cùng chân thành :" khi nào thì xuất phát? "
" Ngay bây giờ. " shinichi nhìn ran đôi mắt mang theo một tia ôn nhu sủng nịnh trong phút chốc đã dụ được vị tù binh mouri ran.
Ran gật đầu thật mạnh một cái, ừ lên một tiếng, trên mặt tỏ vẻ vui sướng dường như không thể dùng một tính từ nào để có thể diễn tả hết được niềm hạnh phúc của nàng lúc này.
Shinichi nhìn bộ dạng mong chờ, vui vẻ của Ran, trong lòng thầm cười, : Tiểu ngũ nhi của hắn khi nào đã trở nên ngoan ngoãn hiền dịu như vậy rồi .
Đợt xuất hành lần này, hai người bọn họ chuẩn bị cũng không nhiều, ngoài mang thêm một vài hộ vệ cần thiết cùng với nha hoàn kazuha bên cạnh hầu hạ ran thì cũng không có bất kỳ ai theo cùng bọn họ. Hai người ăn mặc đơn giản, thoạt nhìn như hai vợ chồng son bình thường khá giản dị đi du ngoạn.
Vừa định chuẩn bị cho xe ngựa xuất phát, ran khẽ vén rèm ra nhìn ra bên ngoài, đã thấy hai thân ảnh quen thuộc, ran có chút không tin trừng mắt nhìn, kéo ống tay áo của vị đang nhắm mắt nghỉ ngơi shinichi :" ngươi xem! "
Ran vươn tay chỉ vào hai kẻ đang mặc bộ thường phục, cưỡi trên lưng hai con tuấn mã. Đặc biệt là trong đó có một tên trên mặt bày ra vẻ trách móc chống lại khuôn mặt lạnh lùng, lãnh khốc lúc này của shinichi , có chút tươi cười nói :" shin, ngươi quả là một người không biết nghĩ cho huynh đệ nha, đi du ngoạn cảnh đẹp mà không gọi ta với araide một tiếng để cùng thưởng thức? " tên araide tomoaki một thân y phục trắng từ đầu đến chân nghe thế liền gật gật đầu như chày giả gạo, bình tĩnh liếc mắt nhìn shinichi :" ngươi không gọi heiji thì không nói gì, đằng này cả ta mà ngươi cũng không muốn gọi. " hẹn trợn tròn mắt, hừ nói :" araide ngươi ngứa da phải không! "
Nghe hai người này kẻ xướng người họa, ran và shinichi bất dĩ cố làm ra vẻ quen biết cười. Shinichi trong mắt có chút buồn bực, khó chịu cùng hờn giận, hắn chỉ muốn cùng với tiểu ngũ nhi có một không gian riêng tư, tạo ra những kỷ niệm chỉ thuộc về nàng với hắn. Thế nhưng hai tên không biết điều kia lại dám đến phá đám làm kỳ đà cản mũi hắn , ầm ầm ĩ ĩ như hai tên bệnh. Shinichi nhìn về phía heiji lơ đãng nói :" nếu hattori lão tiên sinh ngươi đi ra ngoài? Cẩn thận ông ta lột da ngươi. "
" Ha ha." heiji cười gượng hai tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, sau một lát liền làm ra vẻ bất cần :" heiji ta làm chuyện gì cũng đều bàn bạc qua với lão già đó rồi, mà dù gì tôi lớn từng này tuổi đầu, lão còn lo lắng cho ta làm gì nữa. "
Heiji nói xong lại sợ shinichi còn kiếm cớ làm khó hắn, liền lên tiếng khẳng định lẩm bẩm :" không sao, ta đã nói bọn họ báo với lão đầu nhà ta một tiếng rồi, nói là rằng ta đi theo " bảo vệ " cho sự an nguy của Ninh vương điện hạ."
Ran nghe được hai chữ " bọn họ " trong lòng nổi lên sự tò mò, thắc mắc, hỏi :" bọn họ là ai?"
Heiji sắc mặt càng thêm mất tự nhiên. Araide tomoaki giúp hắn trả lời :" bọn họ dĩ nhiên là hạ nhân của hattouri phủ hắn rồi, hắn nào có lá gan lớn dám đứng trước mặt hattouri lão tiên sinh xin xỏ chuyện này, với lại, gần nhất hattouri tiên sinh vì bị tên nghịch tử nào đó chọc cho lão giận đến phát bệnh, bảo rằng cứ lão mà thấy tên nghịch tử này một lần là chỉ muốn cầm gậy đánh cho hắn một trận cho bỏ tức. "
" Araide , tên chết bầm nhà ngươi không nói thì cũng không ai bảo ngươi câm đâu! " heiji hung hăng giơ nắm đấm trừng mắt nhìn araide, araide cũng không thèm để ý.
Shinichi thấy tình hình trước mắt không thể thay đổi y định của cái tên cứng đầu heiji này liền chuyển mục tiêu sang araide nói:" ngươi thì sao? Không ở nhà nuôi vợ chăm con, đi theo xem náo nhiệt làm gì? "
Araide nghe xong mặt mày cứng ngắc, heiji lúc nãy bị tên araide đánh úp " không đánh mà khai" chuyện tình của hắn, tức đến nỗi không tìm được ai để phát tiết, nghe shinichi làm một câu mở đường, liền gân giọng mở màn trả thù:" ai da, shin , ngươi nói không đúng rồi! Ngươi biết rõ araide và tẩu tử không được hòa thuận cho lắm, còn cố gắng lôi vết thương lòng của hắn ra làm gì, hẳn là hắn và tẩu tử mới cãi nhau, bị đuổi ra khỏi nhà, nên mới trốn đi đây a ."
Ran bắt gặp vẻ mặt lo lắng của araide, không nhịn được cười rộ lên, không khỏi có chút tò mò. Shinichi khẽ vỗ trán , ôm lấy ran đang cười ngặt nghẽo thấy xe ngựa đã chuẩn bị tốt liền không thèm để ý đến hai vị kia lạnh lùng nói :" trên đường ăn mặc tự giải quyết., "
Shinichi nói xong liền nghênh ngang nhắm lại mắt dưỡng thần.
Heiji ở phía sau phi ngựa đuối theo, không khỏi hô to:" ninh vương gia, nhà ngài bạc ngập đầy núi, còn tính toán với bọn ta chuyện ăn mặc là sao hả, đồ lãnh vương keo kiệt bủn xỉn! " araide cũng rất nhanh đuổi theo sau hai người, khóe môi liền cong lên nở nụ cười bất đắc dĩ, bất quá ý cười chợt lóe lên mà ngay chính cả hắn cũng không phát hiện ra.
Ran nghe được âm thanh oán hận kia của heiji, nhịn không được bật cười, shinichi nhìn thấy nụ cười rực rỡ của ran không khỏi thắc mắc hỏi. Thực ra tiểu ngũ nhi của hắn nên cười nhiều một chút, vì nàng cười rất đẹp :" ran nhi, nàng cười gì đó? "
" Ta đang nghĩ, hai người bọn họ đều không mang theo đồ ăn, đến lúc đói bụng ngươi nỡ không cho bọn họ ăn cùng sao? "
Shinichi hai hàng lông mày khẽ nhíu thản nhiên lên tiếng :" dù ta nói sẽ không lo chuyện đó, nhưng xem ra ran nhi nàng cũng không nhẫn tâm nhìn hai tên kỳ đà kia chết vì đói, ta nói có gì sai không? "
"Xem ra trong mắt của vương gia,,bổn vương phi tôi thật là một người lương thiện nha." ran cười rộ lên, đáy mắt cong lên liễm diễm sáng rọi , nụ cười ấy làm mê đắm lòng người shinichi lắc lắc đầu., " không lòng tốt của nàng chỉ dành cho một số người. Ta biết ran nhi đã có thù với ai ắt sẽ không bỏ qua! "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip