Tanako bắt đầu báo thù (2)
Hoàng thượng nói tới đây, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tào công công, tào công công cười khẽ nhìn hoàng hậu cao giọng nói :" chung nhàn huệ của thượng thư gia đoan trang hiền thục ,ban cho hoàng tử làm sườn phi."
Ran trong lòng nhịn không được mừng thầm muốn đứng dậy vỗ tay tán thưởng quyết định của vị hoàng thượng này. Lễ mừng đại thọ của hoàng thượng cũng sắp đến. Xem ra nàng phải bỏ chút sức lực để chuẩn bị cho vị phụ hoàng anh minh này một món quà vô cùng thú vị độc lạ thôi. Hoàng hậu đương nhiên đã không đạt được mục đích thì cũng không dễ dàng bỏ qua, còn định muốn mở miệng nói cái gì, thì cảm thấy có một cơn gió mạnh thối úp vào nàng khiến nàng sợ tới mức phải ôm lấy đầu mình, hoàng thượng thấy nguyên cả một buổi chiều hắn phải ngồi chỉ nhìn rồi nói vài câu, trên mặt mang theo một tia mệt mỏi :" được rồi, trẫm mệt mỏi. "
Ran rất nhanh liền đi rời khỏi sảnh tuyển tú, tanako bị hoàng hậu nhốt tại mặt sau nơi sài phòng của lãnh cung, ổ khóa nơi sài phòng được thiết kế rất lạ, cho dù có dùng thứ gì cũng không thể phá được khóa cửa. Ran cũng chưa từng thấy kiểu ổ khóa này bao giờ, liền từ trong tùy thân không gian lấy ra chìa khóa vạn năng, mở cửa sài phòng ra đã thấy tanako ôm đầu gối ngồi khóc ở một góc chân tường,nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khuôn mặt của nàng vốn được trang điểm nhẹ nhàng không có tô nhiều son phấn, nên càng nhìn càng thấy sắc mặt nàng tái nhợt.
Tanako nhìn thấy ran , thanh âm khàn khàn nói :" ran nhi , có phải tanako đã làm sai chuyện gì rồi không? Tuyển tú nữ có phải đã kết thúc rồi hay không? "
Ran đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh nàng ,khuôn mặt của nàng bởi vì khóc nhiều nên đã sưng lên. Nàng vội vàng lấy từ trong không gian một chiếc lọ nhỏ, sau đó lấy thêm vài miếng băng cá nhân, sau đó giúp nàng bôi thuốc mỡ lên vết thương nhỏ kia :" thuốc này có cao chữa trị miệng vết thương rất hiệu quả, sẽ không lâu mặt của ngươi sẽ hồi phục nhanh chóng. "
Ran làm xong hết thảy liền lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt lưng chừng trên mặt nàng :" ngươi ẩn nhẫn nhiều năm, chịu đựng gian khổ , sống đến tận bây giờ để tìm cách báo thù cho gia đình, thế nhưng đứng trước mặt kẻ thù của mình sao lại không biết che giấu sự thù hận trong mắt mình, nhẫn nhịn một chút? "
" Nhẫn nhịn sao, ran nhi có biết tanako ta vẫn cố cầm cự sống sót đến bây giờ cũng chỉ hai chữ báo thù vẫn còn treo trên đầu chưa dứt, hôm nay lại có dịp tận mắt thấy, trong lòng không thể khống chế được. Hy vọng trước mắt thế nhưng bây giờ chỉ vì chút sai sót của ta mà lại tan biến như bọt biển, ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng! " tanako trên mặt đau đớn có chút phẫn hận, nàng bắt lấy tay ran nói đúng hơn là siết tay nàng.
Vì tanako có một khuôn mặt tinh xảo với vẻ điềm đạm đáng yêu. Nên lúc trước ran cảm thấy chỉ cần dựa vào chút thực lực của tanako nhất định sẽ trúng tuyển, có điều lại bị hoàng hậu nương nương đi trước một bước ném tanako ra khỏi cuộc thi tuyển, tanako sẽ không còn cơ hội để có thể gặp mặt hoàng thượng.
Ran lạnh lùng cười :" nếu hoàng hậu đã khiến ngươi mất đi cơ hội tham gia tuyển tú , vậy chi bằng chúng ta đi đường tắt vậy. "
Tanako trong mắt nhất thời tràn ngập hy vọng :" có thể chứ? "
Ran lấy từ trong không gian một cây sáo ngọc đưa cho nàng :" biết thổi sáo chứ? "
Tanako từ nhỏ đã tinh thông âm luật, đương nhiên luận về nhạc khí đối với nàng không có khó khăn gì, nàng gật gật đầu.
" Ta sẽ tìm cách dụ hoàng thượng đến đây sau đó có thành công hay không đều phải dựa vào chính ngươi ." ran biết nơi này không nên ở lâu, rất nhanh liền rời đi. Khi ran ở đây tìm tanako, thì lúc nãy có nháy mắt với shinichi. Shinichi đương nhiên biết rõ nàng muốn làm cái gì, mắt phượng nửa mở, tà mị cười nhẹ mở khẩu miệng, rõ ràng chính là hai chữ ' hỗ trợ " ran lòng căm giận ,hắn đúng là vẫn chưa có từ bỏ ý định muốn chiếm tiện nghi của nàng. Ran rời đi không lâu sau, shinichi liền dẫn hoàng thượng đến, hắn khẽ cúi đầu nói :" nhi thần cảm tạ phụ hoàng! "
" Cảm tạ chuyện gì,? "
." Nhi thần nhìn khẩu miệng của hoàng hậu, biết mọi chuyện nàng nói với người. Có điều trong lòng nhi thần chỉ có một người là ran nhi cho nên cảm tạ phụ hoàng đã thành toàn. "
Hoàng thượng cười vang lên, con trai tài giỏi của hắn từ lúc nhỏ đến nay vẫn luôn đạm mạc ,rất ít khi bày tỏ điều gì với hắn hay cảm tạ hắn ,lần này hắn lại có thể vì chuyện này mà cảm tạ mình, thật sự là có chút thú vị!
Giờ phút này, đột nhiên có tiếng sáo từ đâu đó vang lên, âm thanh du dương khúc chiết lại uyển chuyển,, nhưng đôi lúc lại réo rắt thương tâm. Hoàng thượng nói :" shinichi, ngươi có nghe được tiếng sáo không? "
Shinichi bày ra bộ mặt sửng sốt :" nhi thần không nghe rõ. "
" Trẫm có thể nghe được âm thanh cực nhỏ uyển chuyển của sáo. " hoàng thượng hai mắt khép hờ , tựa hồ cảm thấy hứng thú. Shinichi trong lòng có chút không yên, sốt ruột, tiếng sáo đột nhiên ngừng lại, hoàng thượng mở mắt ra, liền nhìn thấy shinichi quay mặt nhìn về nơi khác, hắn không khỏi cười nói :" con trai à nếu nhớ nhung ran nhi đến vậy thì đi đi."
" Tạ phụ hoàng. " shinichi vội vàng rời đi, để lại một mình hoàng thượng đứng yên đó.
Tiếng sáo kia vừa dứt thì lại vang lên, hoàng thượng cảm thấy tiếng sáo này như nói lên nỗi lòng của người thổi, liền không tự chủ được đi theo hướng mà tiếng sáo phát ra. Khi đứng trước cửa sài phòng, tiếng sáo kia liền dừng lại.
Hoàng thượng nhìn trên cửa sài phòng, áp tai lên cửa cảm thấy vô cùng tò mò. Chợt hắn nghe rõ bên trong truyền ra tiếng của một nữ nhân đang khóc, tiếng khóc kiều kiều ,làm người ta không khỏi cảm thấy đau lòng. Hoàng thượng tay nắm chặt lại, đập cửa phòng, tiếng khóc ngay lập tức im bặt.
Hoàng thượng nói :" ngươi là ai? "
Tanako nghe được âm thanh trầm thấp mạnh mẽ, trong lòng thầm mừng, liền bật ra âm thanh mềm mại quyến rũ :" tiểu nữ là tú nữ an tâm nhiên ,không biết các hạ là người nào? "
Hoàng thượng chỉ cảm thấy mềm lòng khi nghe được âm thanh yêu kiều ở bên trong phát ra, nghe được nàng bảo rằng là mình là tú nữ đang tham gia tuyển chọn lại vô cùng kinh ngạc. Hắn cũng không trả lời câu hỏi của nàng liền lên tiếng hỏi :" nếu là tú nữ, vì sao lại ở chỗ này? "
" Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân tiểu nữ, sáng sớm tâm tình không ổn định đã động chạm đến hoàng hậu nương nương, tiểu nữ cam nguyện bị phạt ." tanako nói chuyện không nhanh không chậm, âm thanh nhẹ nhàng đều đều phát ra nghe mềm mại êm tai khiến cho lòng người không khỏi dâng lên lòng thương tiếc. Tâm của hắn vốn từ trước đến giờ không có chỗ cho hoàng hậu, giờ lại biết được tin hoàng hậu dám ỷ vào quyền uy bắt giam tú nữ vốn sẽ gặp mặt hắn ở chỗ lãnh cung này, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, cảm thấy có chút cảm tình với vị nữ tử bên trong.
." Tiếng sáo của ngươi nghe rất êm tai."
" Thực ra mẫu thân của tiểu nữ mới là người tin thông âm luật ,tiểu nữ chỉ là kế thừa một phần nhỏ tài năng thôi. Tiểu nữ bất tài, đã làm bẩn tai các hạ rồi. " tanako nói tới đây, liền nhớ tới mẫu thân của mình bị Fujitsu gia hại chết, từ từ thở dài một hơi. Tiếng thở dài uyển chuyển trầm thấp, hoàng thượng chỉ cảm thấy trong lòng có chút thương cảm cho vị nữ tử này.
Tiếng sáo vang lên, tiếng nức nở dường như xâm chiếm trái tim của hắn chỉ cảm thấy vị nữ tử bên trong là người rất bình tĩnh, cho dù có ở bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào đi chăng nữa thì vẫn có thể bình thản ngồi ở đó, thổi một khúc sáo giống như gió mưa bay tán loạn. Hắn lẳng lặng đứng đó đúng lúc thị vệ đi qua, liền ra lệnh cho người đến mở khóa.
Tanako đang tiếp tục thổi sáo thì đột nhiên thấy phía trước cánh cửa bị người mở ra. Sau đó nhìn thấy một thân y bào vàng chói in hình long phượng rực rỡ đứng trước mặt mình, người này thân hình cao lớn, có thể nói lúc trẻ hẳn là cũng là một mỹ nam tuấn tú, khí chất trên người hắn toát ra khiến cho người khác mang một cảm giác thuần phục khiếp sợ. Tanako sửng sốt, trong khoảnh khắc đó quên mất cả thổi sáo, nàng chậm rãi buông cây sáo ngọc trong tay, sắc mặt lạnh nhạt lên tiếng :" thần nữ tham kiến hoàng thượng! "
" Nàng là an tâm nhiên? " hoàng thượng không tự chủ được vươn tay nâng nàng dậy, nữ tử trước mặt cằm đầy, môi hồng răng trắng, hàng lông mi lá liễu dài cùng với cặp mắt phượng tuyệt đẹp tỏa ra vẻ liễn diễm trong trẻo nhưng lạnh lùng. Dung mạo của nàng vô cùng thanh lệ,giống như tiên nữ hạ phàm, hoàng thượng nhìn nhan sắc của nàng, trong mắt không khỏi hiện lên một chút si mê, hắn theo bản năng cầm tay nàng, đưa nàng ra khỏi sài phòng.
Làn gió nhẹ khẽ thổi qua, phất phơ tà váy xanh nhạt của nàng, cong lên một đường xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip