Chap 3: Đi tìm cha
Thấm thoát sáu năm trôi qua, Jiyeon không còn giống như tuổi trẻ mơ mộng tiến vào làng giải trí, trở thành ca sĩ nổi danh hay một siêu sao, mà cô chuyển hứng thú đến thiết kế trang phục, phát triển theo hướng thiết kế Tạo hình.
Jiyeon phát hiện khi cô tạo hình đặc biệt giúp người khác, phối hợp phong cách thời trang phù hợp với cá tính, có thể khiến cô hưởng thụ niềm vui cùng cảm giác thành tựu.
Nghe nói nước Pháp có học viện thời trang Hepburm, có mở một khóa học đặc biệt kết hợp thiết kế trang phục và tạo hình, đối với phương diện này có rất nhiều nhân tài hứng thú, từ các quốc gia khác nhau rối rít kéo đến học viện Hepburm.
Dĩ nhiên học viện Hepburm vì mở ra khóa học này mà danh tiếng lan rộng ở các nước phát triển ngành công nghiệp giải trí, nhất là cánh cửa của siêu sao quốc tế - Hollywood, nếu cần người tài giỏi ở mặt này, nhất định sẽ trực tiếp đến học viện Hepburn tuyển dụng, hoặc là nhờ giáo sư của học viện Hepburn giới thiệu, vì vậy muốn trở thành nhà thiết kế nổi tiếng được bước vào cung điện mơ ước, tiến vào học viện Hepburn là bước đệm tốt nhất.
Nhưng mà hàng năm số người trúng tuyển vào học viện chỉ có mười hai người, không phân biệt nam nữ, quốc tịch, hơn nữa tiêu chuẩn lựa chọn hết sức khắc nghiệt, cũng có điểm kỳ quái.
Hầu như học viện Hepburn có thể nói không chọn nữ sinh, nếu có thì phải là vô cùng xấu xi, cá tính giống đàn ông, giống như Jiyeon là người hay xấu hổ điềm đạm ít nói, hơn nữa không phải là cô gái không biết biểu đạt tâm tình và ý tưởng của mình, cứ coi như mọi việc trải qua tốt đẹp - từng là phụ tá của họa sĩ nổi tiếng Saint Laurent, ở Nhật Bản là học sĩ về thiết kế thời trang và tạo hình – nhưng bảo cô cùng mấy vạn tinh anh trên thế giới chỉ chọn ra mười hai người, cô tương đối không nắm chắc và cũng không có lòng tin.
“A! Làm sao bây giờ? Mình nói với Suzy hay lắm, làm sao bây giờ? Đi tới Pháp mới biết chuyện càng ngày càng khó khăn, ghi danh đã thành hàng dài như vậy, cuộc thi ngày đó không làm cô khẩn trương đến ngất xỉu mới lạ!
Coi như chuẩn bị nhiều tài liệu hơn nữa thì sao, đối với bản thân có chút lòng tin, dường như một chút trợ giúp cũng không có, cô không xong rồi tại sao lại bay tới nước Pháp mơ mộng này đây?”
Nằm trong khách sạn do đại sứ quán giới thiệu, Jiyeon lăn từ đầu giường đến cuối giường mà tâm tình vẫn không khá hơn.
Trên gương mặt trắng noãn của Jiyeon không xoa bất kì chút son phấn nào chỉ đều là vẻ muộn phiền, đột nhiên, chăn bông phồng lên bên cạnh ngọ ngậy theo tiếng thở dài của cô, sau đó, từ một góc chăn bông hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng dễ thương.
“Mẹ, mẹ đừng than thở nữa, lăn qua lăn lại, người ta sắp bị mẹ đè bẹp rồi.”
“Ái! Mẹ xin lỗi Eunyeon, mẹ thật đáng giận, không nghĩ tới con ở trong chăn. Con có sao không? Mẹ vẫn nghĩ rằng con ngủ ở đây, mẹ xin lỗi con.” Vuốt ve đầu con trai yêu quý, Jiyeon cưng chiều nói.
“Mẹ, mẹ có biết con đáng thương lắm không? Lúc mẹ đi ra ngoài con chỉ có thể núp trên giường, hơn nữa sợ người ta điều tra được con là hàng cấm mẹ mang vào, cho nên không thể làm gì khác là núp trong chăn, sắp thở không được rồi, mẹ còn đè lên con, mẹ muốn hại con trai ruột của mẹ à!” Một đôi mắt trong veo màu xanh nước biển long lanh chớp chớp vô tội với Jiyeon, mếu máo rất bất đắc dĩ, hé ra khuôn mặt béo mập ủ rủ. Nhìn dáng vẻ ủ rũ của con trai yêu quý, Jiyeon lập tức dịu dàng nói: “Eunyeon, thật xin lỗi, đều tại mẹ, đúng ra mẹ không nên dẫn con sang Pháp, thật xin lỗi, con tha lỗi cho mẹ nhé!” “Con sẽ không tha thứ cho người ngốc như mẹ, mẹ không giúp con tìm cha, khi không tự nhiên chạy tới đi học cái gì gì đó cùng người khác! Mẹ ngốc như vậy làm sao được chọn đây?” Eunyeon chớp đôi mắt to trong veo, ra vẻ giọng người lớn hướng về phía Doãn Doãn oán giận nói. “Tiểu Eunyeon này! Sao con lại mắng mẹ như vậy chứ hả? Mẹ dù có ngốc vẫn là mẹ con, huống chi năm đó mẹ không hỏi rõ địa chỉ của cha con, con bảo mẹ đi đâu tìm người?” Thật lòng cô cũng không muốn Tiểu Eunyeon đáng yêu trở thành đứa trẻ không cha! Nhưng sự việc ngu ngốc năm đó khiến cô mang thai, sau đó có lẽ Húc bởi vì đối với người phụ nữ kia có chút tưởng niệm, cô quyết định hạ sinh Tiểu Eunyeon. Sau khi sinh Tiểu Eunyeon, cô cũng không nghĩ tới có một ngày con trai sống chết chạy theo muốn cô tìm người năm đó. “Con mặc kệ, mẹ, mẹ đúng là ngốc chết đi được, ngốc đến nỗi bị người ta cưỡi mà còn tìm không được là ai! Mẹ, rốt cuộc mẹ có đại não hay không?” “Trời ạ!” Jiyeon kinh hãi thét chói tai, không nhịn được dùng sức vỗ chán mình, “Tiểu Eunyeon, con nhất định là ở lâu với dì Suzy cho nên bị đầu độc rồi, nhìn con đi, không biết lớn nhỏ, mẹ là mẹ con, tại sao con có thể dùng cái giọng đó để nói chuyện với mẹ?” Mặc dù lời nói trách móc, nhưng Jiyeon nói một hồi dường như không có sức thuyết phục. Eunyeon bày ra dáng vẻ khinh thường liếc mắt một cái khiển trách Jiyeon, mắt trợn trắng cãi lại:”Mẹ, dìa Suzy và dì JiEun nói bây giờ là thế kỷ nào, giữa cha mẹ và con cái thân phận cao thấp tuy hai nhưng là một, hơn nữa chúng ta là bạn bè, dĩ nhiên con có thể dùng giọng của bạn bè nói chuyện với mẹ. Hơn nữa, trẻ con không được nói láo, ngay cả mẹ ngốc đại nhân cũng cho là như vậy, con chỉ thành thật mà nói thôi. Huống chi mẹ sinh con ra phải báo với cha con, không lẽ mẹ muốn con nói với con trai mình là con từ sinh ra từ tảng đá chứ? Mẹ phải cho con và con trai của con một đáp án chứ!” Jiyeon sắp hôn mê bất tĩnh rồi! “Eunyeon con à! Con bây giờ mới năm tuổi! Chờ con có con trai nhanh nhất cũng phải mười ba năm nữa, nếu như con may mắn thì năm mười tám tuổi có đứa trẻ. Nhưng mẹ nghĩ mẹ sẽ không để cho con sinh đứa trẻ sớm như vậy, giống như mẹ chưa được tận hưởng tuổi thanh xuân thì phải nuôi dạy đời sau, ngay cả dắt tay nói yêu đương không có mà trực tiếp sinh con. Ai! Bạn trai của dì Suzy cũng phải tới trăm người, mẹ con ngay cả một người bạn trai cũng không có.” Nghĩ đến cuộc đời của cô thật đúng ngu muội đơn thuần, sớm biết cuộc đời cô sẽ đen tối như vậy, ban đầu cô sẽ không đi theo Suzy và Jieun làm chuyện xấu. Khó trách người ta nói một lần sảy chân để hận nghìn đời, nghĩ đến cô đời này ngoài cha của Tiểu Eunyeon, cũng không muốn cùng người đàn ông khác dù chỉ là hôn nhẹ. Ô ô ô…… “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa! Thật ra thì thiệt thòi nhất là con chưa được gặp mặt cha, mắt cha có vấn đề mới có thể đem tiểu tinh trùng đặt trong hang động nhỏ của mẹ, nếu không mẹ cũng không xui xẻo như vậy mà sinh ra con.” “Trời ơi! Tiểu Eunyeon! Con nói cái gì đấy? Ai dạy con cái gì mà tiểu tinh trùng với hang động nhỏ? Trời ơi!” Sắc mặt Jiyeon bỗng nhiên đỏ lên, bị con trai trưởng thành sớm hơn lứa tuổi hù dọa đổ đầy mồ hôi. “Nhờ mẹ đó! Mẹ thiên tài, tại mẹ cùng dì Suzy và dì JiEun coi phim bậy bạ mà không biểu con tránh đi chỗ khác, coi con như trẻ con nằm trên giường, ba người sắc nữ ở trước mặt cho cứ mặc sức mà coi, bởi vì các người dạy con từ khi mang thai, cho nên đối với phương diện này con sớm đã không có cảm giác gì rồi. Mẹ, con đang nghĩ, nếu như mai này em có mắc chứng lãnh cãm thì mẹ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đó. Còn dì Suzy nữa, cứ hay cầm cái bao nhỏ gì đó cho con tìm hiểu, hại con không hấp thu những thứ này không được.” “Thật xin lỗi! Tiểu Eunyeon, mẹ….Mẹ thật đáng chết!” Nghe đến đó, Jiyeon xấu hổ không chịu nổi! Cô vì theo đuổi ước mơ, nhất thời quên trách nhiệm quan trọng nhất là giáo dục con trai, gửi con trai cho Suzy và Jieun chăm sóc, có trời mới biết Suzy cùng với JiEun hai kẻ sắc nữ này đã dạy con trai cưng cô như thế nào! Nó mới chỉ có năm tuổi thôi mà. “Mẹ, không quan trọng nữa, mặt mẹ nhăn nhó khó nhìn như vậy không biết xấu hổ à. Nhưng mà, rốt cuộc mẹ còn muốn con trốn trong phòng bao lâu nữa? Con cũng muốn đi dạo nước Pháp!” Nghe dì Suzy nói đường phố nước Pháp có rất nhiều cô bé xinh đẹp, mấy cô bé đó rất nhiệt tình, không được mình nhất định phải đi gặp những tiểu mỹ nữ nhiệt tình kia mới được. Mắt thấy con trai bảo bối không biết đã đi vào cõi tiên nào, trên mặt lộ ra vẻ gian trá, tựa như lúc Suzy và JiEun phát xuân, trong lòng Jiyeon thầm kêu không ổn, xem ra năm năm nay cô thực sự sao lãng việc giáo dục con trai rồi. “Tiểu Eunyeon, mẹ…..Mẹ thật hối hận khi không chăm sóc con thật tốt.” Vừa nói xong Jiyeon không nhịn được chua xót trong lòng rơi nước mắt. “Mẹ! Mẹ đừng nói vậy, sao mẹ lại khách sáo với con trai mình như thế chứ!” Eunyeon vừa ôm Jiyeon khóc thút thít an ủi, vừa bất đắc dĩ bĩu môi. “Con trai, con có biết hay không, mẹ có chút hối hận khi sinh con ra lại không dành thời gian ở bên con con nhiều hơn.”
Jiyeon ôm thật chặt thân thể nho nhỏ của Eunyeon, vùi ở cổ con trai khóc thút thít. "Làm gì có á! Mẹ đi tới đâu đọc sách cũng đều dẫn con theo mà, hơn nữa đi đâu thì dì Suzy và dì Jieun cũng đi cùng với mẹ, ba người phụ nữ cô đơn đáng thương lúc nào cũng ở cùng nhau, khi mẹ bận không có thời gian chăm sóc con thì dì Suzy và dì Jieun đều rất tận hết trách nhiệm của một người mẹ nuôi, hai người đều chăm sóc con rất tốt, cũng không có vụng trộm ngược đãi con vì vậy mẹ cứ yên tâm đi ạ, con không sao cả." Jiyeon nghẹn họng nhìn trân trối nhìn bộ mặt “chả có gì to tác” của Eunyeon, sau đó lại bắt đầu than thở buồn bã. "Ài! Con mới có năm tuổi mà đã biết nói ra một đống đạo lý làm cho mẹ cũng phải nghẹn họng sửng sốt không biết nói gì, nếu như đợi đến lúc con trưởng thành, nói không chừng, không biết tới lúc đó mẹ có bị câm luôn hay không? Xem ra, có lẽ giữa mẹ và con có sự khác biệt quá lớn, mai này nhất định mẹ sẽ rất hối hận vì sinh con ra mà không biết dạy con tốt." "Mẹ, mẹ cũng thật là biết lo xa quá đi! Cái vấn đề này đợi khi nào xảy ra với mẹ rồi hãy lo nghĩ có được không? Mẹ đừng cố ý lãng tránh đề tài của con, mẹ trốn được một lúc chứ không trốn cả đời được đâu, sau này mỗi ngày cứ vào ba bữa cơm con vẫn sẽ đi theo ép hỏi mẹ ba con là ai, cho nên mẹ này, mẹ không cần diễn mãi một trò như thế." "Tiểu Eunyeon, sao cách con nói chuyện giống hệt như dì Suzy của con vậy!" Jiyeon vừa lau nước mắt vừa trợn mắt nhìn Eunyeon. Chuyện mà cô vẫn luôn lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, cô vốn lo lắng cho con trai yêu quý của mình gần son thì đỏ, gần mực thì đen, quả nhiên đúng như dự đoán ban đầu của cô không hề sai. "Mẹ, cái đầu đậu hủ của mẹ lại đang nghĩ gì đó?" Eunyeon thật lo lắng, người mẹ ngốc này lúc nào cũng hay tự mình suy nghĩ lung tung, dựa vào bộ não đó của mẹ thì chỉ có nghĩ sự việc theo chiều hướng xấu mà thôi, cậu bé thật sự sợ mẹ mình rồi sẽ có một ngày lặp lại như năm đó, bị lừa chịu thiệt mà không biết tìm người ta ở đâu để tính sổ đòi tiền mặt. "Mẹ......Thôi đi, bắt đầu từ bây giờ mẹ sẽ đích thân dạy dỗ con, Tiểu Eunyeon à! Con cứ theo mẹ ở lại Pháp, chúng ta sẽ ở lại nước Pháp này sống luôn, có được không?" "Vậy cũng phải đợi xem lần này mẹ có thể đánh bại mọi người, chen lên ghế vàng hay không đã!" "Nè! Sao mẹ nhìn kiểu nào cũng thấy vẻ mặt con như đang khinh thường mẹ vậy, như thể không có lòng tin mẹ con sẽ thi đậu ha!" Bị con trai xem thường cảm giác cũng thật không dễ chịu nha. "Mẹ, trước khi mẹ tới nước Pháp, dì Suzy cùng dì JiEun đã giúp mẹ tiên đoán rồi, con cũng đã đem con heo nhỏ yêu quý của mình đổ vào đánh cược luôn rồi, con nghĩ nếu mình dễ dàng mất trắng như vậy, thì có lẽ mẹ không có duyên với nước Pháp này rồi! Nhưng mà, nếu quả như thật đem mẹ giấu đi, dì Suzy cùng dì JiEun nhất định sẽ phi nhanh tới nước Pháp ngay, cho nên nếu mẹ muốn trốn thoát khỏi hai người họ là điều không có khả năng thực hiện được!" Thực tế thì trong cái đầu người mẹ ngốc này hiện đang suy nghĩ gì, cậu bé đều có thể đoán được, cho nên cậu bé đã biết ngay là mẹ đang có ý nghĩ muốn độc chiếm mình. Có con trai thông minh thế này không biết là may mắn hay bất hạnh nữa! Jiyeon chỉ có thể bóp trán mà cười khổ. "Ối! Chết rồi, Tiểu Eunyeon ơi! Bây giờ mấy giờ rồi?" Jiyeon sực nhớ ra mình có hẹn với bam giám khảo phải phỏng vấn vào một giờ chiều. Eunyeon thong thả nhìn tới chiếc đồng hồ kim cương trên bàn tay nhỏ bé lười biếng nói: "Mười hai giờ rưỡi, mẹ, con đói bụng rồi." Thật ra thì nãy giờ bụng đói kêu vang rột rột rồi, nhưng tại nãy giờ lo đùa với bà mẹ ngốc nên cậu bé chỉ đành gắng gượng. "Con đói thì tự ăn một mình được không? Mẹ sắp trễ rồi, con cũng biết việc này đối với mẹ quan trọng như thế nào mà." Dứt lời Jiyeon liền vội vàng nhảy xuống giường chuẩn bị. Vứt mạnh chăn bông văng ra ngoài, Eunyeon ngồi ở trên giường lớn với vẻ mặt vô cùng mất hứng, môi cậu bé vểnh lên thật cao, đôi gò má đỏ au còn phồng lên, dáng vẻ thoạt nhìn vừa đáng yêu mà cũng có chút tức cười. Coi như không hề nghe thấy Jiyeon còn phải vội thay quần áo mà còn phải chuẩn bị mang theo cả đống tư liệu để đi phỏng vấn. "Mẹ, con đói bụng quá!" Eunyeon dùng hết hơi rống lên thật to, lúc này cậu bé lại trở về với bản tính quấy mẹ của một đứa trẻ năm tuổi. Đang vội bước nhanh đi ra khỏi cửa phòng, dường như Jiyeon đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn tới Eunyeon ngồi ở trên giường. "Tiểu Eunyeon! Mẹ xin lỗi con, con ráng chịu một lúc thôi, trong túi hình như còn đồ ăn đó. Nếu như không có, vậy con ráng đợi mẹ về nhé, mẹ xong việc về sẽ lén đưa con đi chơi, chịu không?" "Nhưng bây giờ người ta đói bụng chỉ muốn ăn thôi." "Vậy......Nhưng mà mẹ đi bộ cũng phải mất hơn 10 phút đồng hồ đó.....Mẹ sắp bị muộn rồi!" "Vậy mẹ dẫn con đi ra ngoài thôi, con sẽ tự đi mua." "Không được, nếu như bị phát hiện mẹ sẽ chết chắc, Tiểu Eunyeon à, con thông cảm cho mẹ lần này đi, có được hay không? Ngoan nào." "Mẹ, con thật sự đói bụng lắm, đói sắp xỉu rồi, đợi đến khi mẹ quay về con chỉ có thể đành nói với mẹ một câu “xin chào tạm biệt hẹn gặp lại sau”." Vừa nói xong Eunyeon nằm thẳng cẳng trên giường, sau đó mắt nhắm lại cũng không thèm nhìn tới Jiyeon nữa. "Tiểu Eunyeon, con......" Jiyeon thật không biết phải làm sao, chỉ đành thả chiếc túi xách trong tay xuống trước, chạy như bay tới cạnh giường lớn. "Con trai, con đừng vậy mà, mẹ.....Được rồi! Con đi ra ngoài cũng đươc, nhưng tuyệt đối không được nói cho người khác biết mẹ là mẹ của con đó! Nếu như bị phát hiện, con phải nói là con không cẩn thận bị lạc, biết chưa? Nhưng mà con yên tâm, mẹ sẽ về sớm đón con." Hết cách rồi, học viện Hepburn quy định tất cả học sinh chưa lập gia đình mới có thể nhập học, mặc dù cô chưa kết hôn nhưng lại có một cậu con trai năm tuổi, dù nói thế nào cũng không thể phá lệ cho vô nhập học được. Mặc kệ ra sao, nhất định cô phải vào được học viện Hepburn, cho nên trước mắt chỉ có thể hy sinh con trai yêu quý của mình, đợi cô trở thành thiết kế sư tạo hình trang phục nổi tiếng rồi, Eunyeon và cô sẽ có một cuộc sống thoải mái no ấm hơn. "Thật sao mẹ, mẹ, vậy chúng ta đi." Mẹ vừa đồng ý cho phép ra ngoài dạo chơi, Eunyeon lập tức từ trên giường bắn dậy, sau đó thuận tay tóm lấy chiếc áo khoác cùng với túi ba lô đã chuẩn bị sẵn từ trước vọt tới cạnh cửa. "Con trai, thì ra con đã có âm mưu trước à?" Cả ba lô mà cũng lén chuẩn bị xong luôn rồi! Jiyeon thật sự đầu hàng con trai mình. "Mẹ, dì Suzy nói cho con biết, có thể ba con sẽ xuất hiện ở nước Pháp, cho nên con muốn tự mình cứu lấy mình, nếu không, lỡ mẹ thi không đậu thì con cũng sẽ không tìm được ba, vậy chúng ta đến nước Pháp chỉ là công dã tràng rồi." "Ai nói ba con có thể ở Pháp? Không thể nào! Mẹ và ba con gặp nhau ở Nhật mà!" Tin tức của con nhóc Suzy ba dây chằng đó cung cấp cũng có thể tin tưởng à! Jiyeon cau mày nghĩ ngợi. "Dì Suzy nói dì từng nhìn thấy ba ở trong một quyển tạp chí, cho nên dì bảo con bằng bất cứ giá nào cũng phải đến Pháp ngàn dặm tìm cha." Jiyeon lúc này như bừng tình khỏi cơn mê. Cô nhìn Eunyeon thản nhiên cười nói: "Nếu thực sự có chuyện này, vậy thì tại sao trước đó mẹ không nghe dì Suzy nhắc tới? Quyển tạp chí kia đâu?" "Con không có mang theo!" "Cái gì? Con không mang theo, vậy hai mẹ con ta làm sao tìm được người chứ!" Jiyeon cất cao giọng quát lên. "Mẹ, mẹ đúng là ngốc mà! Bộ con không biết dùng đầu óc để nhớ à!" Thiệt là! Mình đường đường là một siêu cấp thiên tài nhi đồng sao lại có một người mẹ như thế đây, aizzz? "Ồh, phải ha, mẹ quên trí nhớ của con cực kỳ tốt, kể cả suy nghĩ cũng đạt tới trình độ cao siêu!" Cô cũng không ngờ mình có thể sinh ra một đứa con trai có chỉ số IQ vượt quá mức bình thường như thế, đây có lẽ đều nhờ cái “người khởi xướng” kia ban tặng. "Mẹ, nhanh lên, mẹ sắp trễ giờ rồi kìa!" Căn bản là đã trễ rồi. Nhưng cậu bé không muốn mẹ mình lại khóc bù lu bù loa khiến cậu bé phải lãng phí thời gian để an ủi mẹ mình, hại cậu bé bị chậm trễ thêm mớ thời gian để tìm cha ruột nữa. "Thật ư? Tiêu rồi, tiêu rồi, chúng ta đi mau, con tự đi nha, còn mẹ bắt đầu phải chạy đây, con nhớ phải cẩn thận và đi nhanh về nhanh đấy......" Jiyeon xách theo chiếc túi bên cạnh cửa, vừa chạy về hướng cửa thang máy vừa quay đầu lại la lối ầm ĩ, âm lượng lớn đến nỗi sắp chọc thủng màng nhĩ của Eunyeon. "Mẹ cũng thiệt là, bộ dạng mẹ như thế này, ba làm sao dám thừa nhận người là do ông ta “sát hại” đây?" Cậu bé dùng tiếng Hàn vừa đi vừa nói lảm nhảm, đợi đến lấy lại tinh thần thì phát hiện cái người mẹ lơ mơ như bị thiếu mất một dây chằng kia đã bỏ rơi lại cậu bé như một con chim bồ câu đáng thương rồi. Eunyeon ão não đóng cửa lại, tự mình rón ra rón rén đi về phía thang máy, xem ra, chỉ đành phải dựa vào sức mình mà đi tìm cha giữa biển người mênh mông này thôi….. Nếu như có thể có được sự dịu dàng của anh lần nữa….. Thì lần này, dù bất cứ giá nào em cũng sẽ không buông tay…..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip