Chap 2

Lần thứ hai gặp lại là ở văn phòng giáo viên khoa cơ bản, Vương Nhất Bác đi tìm thầy Trương, không ngờ lại gặp được anh đang mở cửa văn phòng bước ra . Tiêu Chiến nhìn thấy cậu liền nhớ ra chính là cậu nhóc tuần rồi anh đã cõng xuống phòng y tế, còn Nhất Bác thì có vẻ không nhớ ra anh. Hôm đó lúc anh hỏi chuyện cậu đã mơ màng rồi, không nhớ được cũng là chuyện bình thường. Vương Nhất Bác sau khi nói chuyện xong với thầy giáo, xin được thời gian kiểm tra lại, bước ra ngoài thì nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn đang ở ngoài cửa đứng chờ.


- Em đã khỏe lại chưa ? – Tiêu Chiến quay lại mỉm cười nhìn cậu.


- Xin lỗi, anh là....


- Anh là Tiêu Chiến, chúng ta đã gặp nhau hồi thứ sáu tuần rồi. – Tiêu Chiến rất tinh tế không nhắc tới chuyện mình giúp cậu, chỉ mỉm cười ôn nhu.


- Chào học trưởng, em là Vương Nhất Bác, cảm ơn anh đã giúp đỡ.


Vương Nhất Bác dù là đứa nhỏ hay cười nhưng tính cách có chút sợ người lạ, nếu không phải thân nhau thì cậu sẽ không nhiều lời, có mở miệng cũng chỉ nói vào trọng điểm. Tiêu Chiến vốn từ lâu đã biết tới vị học đệ hệ thảo của khoa Văn học, nhưng đa phần chỉ thấy hình của cậu trên diễn đàn hay được share trên weibo của các nữ đồng học khác. Đa phần các bức ảnh đều thấy cậu đang cười, nên khi cậu nói lời cảm ơn bằng thái độ có chút ngại ngùng xa cách như vậy, làm anh có hơi ngạc nhiên.


Vương Nhất Bác có chút căng thẳng không rõ với bầu không khí hiện tại, trực giác cho cậu biết được vấn đề nằm ở vị học trưởng đang đứng trước mặt này. Nhưng dù sao người ta cũng đã từng giúp đỡ, cậu cũng không thể thể hiện quá gay gắt. Chính là bản thân vô thức lùi lại một bước, tạo một khoảng cách thích hợp với người kia.


- Học trưởng, anh bây giờ định đi đâu, em về ký túc xá lấy áo khoác trả cho anh – Vương Nhất Bác đã giặt sạch áo khoác của anh, chỉ là cậu đã để nó ở ký túc xá rồi.


- Anh bây giờ quay về công ty, có thể tháng sau mới đến trường lần nữa.


- Vậy ký túc xá của anh ở khu nào ?


- Anh không ở ký túc xá, học kỳ trước vừa dọn ra ngoài.


- Vậy làm sao em trả áo khoác lại cho anh.


- Vậy đi, công ty của anh cách trường không xa, hôm nào em có ra ngoài thì cứ mang áo sang đó, chúng ta add wechat, anh gửi địa chỉ cho em, rất dễ tìm...


Vương Nhất Bác vẫn còn trong tình trạng ngơ ngác mà cho người kia wechat, sau khi add thì Tiêu Chiến tạm biệt cậu, còn hẹn lần sau gặp cùng nhau đi ăn cơm. Đến tận sau này, khi cả hai đã về chung một nhà, Vương Nhất Bác mới sáng tỏ, thì ra từ đầu người kia đã có một kế hoạch rõ ràng, đợi cậu mơ hồ mà bước vào bẫy thôi.


Gần đây trong lòng Vương Nhất Bác có chút phiền muộn, không phải vấn đề học hành hay gia đình, nhưng không hiểu sao trong lòng cậu luôn có một cảm giác nôn nóng, lo lắng. Gọi điện hỏi thăm hết ông bà, bố mẹ họ hàng, mọi người đều rất khỏe, rất thuận lợi. Vậy cảm giác nôn nóng không yên này từ đâu mà có.


Cảm thấy cứ suốt ngày đi đi về về giữa giảng đường – thư viện – ký túc xá cũng không quá tốt, nên sáng chủ nhật, Vương Nhất Bác quyết định ra ngoài đi dạo. Cậu dự dịnh sẽ đi trung tâm thương mại, sau đó tìm một quán café sách yên tĩnh mà ngồi. Chợt nhớ tới chiếc áo khoác xanh lam kia, Vương Nhất Bác quyết định sẵn tiện mang nó đi trả, cũng hơn 2 tuần rồi, không thể cứ để nó ở chỗ cậu.


Mở wechat tìm lại địa chỉ Tiêu Chiến gửi hôm trước, Vương Nhất Bác ra khỏi cổng trường liền bắt một chiếc taxi đến công ty anh.


Tiêu Chiến nhận được tin nhắn thì xuống đón Nhất Bác ở cửa, sẵn tiện mời cậu tham quan studio của anh. Vương Nhất Bác tay ôm áo khoác, vừa đi vừa ngó ngang ngó dọc văn phòng, thì ra studio của anh lớn như vậy, cậu nhìn mà có chút hâm mộ. Nghĩ tới chuyên ngành của bản thân mình, chắc sau khi ra trường sẽ tìm một nhà xuất bản nào đó làm biên tập, hoặc làm công việc tự do. Dù sau thì Nhất Bác cũng cảm thấy bản thân thích hợp với những công việc tự do, không bị ràng buộc thời gian hơn.


Tiêu Chiến mang Vương Nhất Bác vào văn phòng của anh ngồi, nhờ trợ lý mang cho cậu cà phê sữa, dặn cậu cứ đợi anh một lát, công việc của anh cũng xong rồi, anh mời cậu đi ăn trưa. Vương Nhất Bác có chút mơ hồ, khi nào thì mối quan hệ giữa hai người lại tự nhiên như vậy. Nhưng chính là người kia rất tốt bụng, đã giúp đỡ cậu, trên tay cậu vẫn đang ôm áo khoác của người ta. Nếu lại từ chối thì có vẻ như giả vờ làm cao.


- Anh xong rồi, chúng ta đi thôi.


Vương Nhất Bác có chút ngẩn người nhìn Tiêu Chiến, lần trước hai người gặp nhau ở trường, Tiêu Chiến dù mặc somi đơn giản giống như những sinh viên khác, vẫn như hạc trong bầy gà, khí chất nam thần học đường lan tỏa. Còn hiện tại anh đang mặc vest đen, âu phục ôm dáng làm nổi bật vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon chân lại dài, lại thêm khí chất thành thục trầm ổn của một Alpha tinh anh, càng làm mọi người phải quay nhìn.


Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác vào một nhà hàng nhỏ ở gần công ty anh, là một nhà hàng được trang trí rất tinh xảo, chọn một gian riêng cách biệt với không khí náo nhiệt bên ngoài. Tiêu Chiến là một người rất biết cách làm nóng bầu không khí, anh khéo léo tới nỗi chỉ sau một bữa ăn, Vương Nhất Bác liền quên mất cảm giác áp lực mà lần trước khi đối diện với anh, quên cả việc bản thân từng tự nhủ phải giữ khoảng cách với người kia, xưng hô cũng từ học trưởng đã đổi thành Chiến ca. Tiêu Chiến cũng không gọi cậu là học đệ nữa, anh bỏ qua phản đối của cậu mà gọi tiểu Bác. Tiêu Chiến biết cậu muốn đi trung tâm thương mại, liền nhiệt tình giới thiệu cho cậu mấy shop đồ mà anh rất tâm đắc, còn cho cậu địa chỉ của một tiệm trà sữa rất nổi tiếng ở gần đó.


Vì muốn cảm ơn Tiêu Chiến đã giúp mình lúc trước, Vương Nhất Bác nhất định trả tiền bữa ăn này, cậu thật sự không muốn nợ ân tình của ai. Điều ngạc nhiên là Tiêu Chiến cũng không tỏ ý phản đối, chỉ mỉm cười nói lần sau không được tranh trả tiền với anh.


Chia tay Tiêu Chiến với cái hẹn lần sau cùng nhau đi ăn đồ Tứ Xuyên, Vương Nhất Bác đến trung tâm thương mại, thật sự đi xem những cửa hàng mà anh đã gợi ý. Đúng là đồ rất tinh tế, giá cả lại hợp lý. Trong lúc chờ thanh toán, cậu nhìn thấy một chiếc áo khoác rất quen thuộc, cùng kiểu với chiếc màu xanh lam của Tiêu Chiến, chỉ khác là nó màu trắng. Bản thân cậu cũng đang muốn mua loại áo khoác kaki này, nhưng suy nghĩ lại, kiểu dáng giống áo Tiêu Chiến như vậy thật không tốt, đành phải dằn lòng bỏ qua. Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, thì ghé qua tiệm trà sữa Harmony mua một cốc rồi ngồi xe bus trở về trường học.


Trong lúc Vương Nhất Bác lại vùi đầu trong đám bài thuyết trình và thi cuối kỳ, còn Tiêu Chiến thì mải mê với những dự án của anh, bất tri bất giác thời gian từ lần trước gặp đã qua hai tháng. Trong hai tháng này, họ vẫn giữ liên lạc với nhau, Tiêu Chiến thường hay nhắn tin hỏi cậu việc học, sức khỏe, cũng giới thiệu cho cậu vài hàng ăn gần trường để Nhất Bác đổi khẩu vị. Vương Nhất Bác cũng thoải mái trò chuyện với anh hơn, kể anh nghe những chuyện thú vị lúc cậu đi học, đôi khi còn trẻ con mà than thở về chuyện bài tập, thi cử...


Giữa tháng sau là lễ hội thành lập trường bọn họ, Tiêu Chiến quay về trường để giúp hội sinh viên tổ chức chương trình. Sau khi bận việc xong ở hội sinh viên, anh liền điện thoại cho Vương Nhất Bác mang cậu đi ăn tối. Khâu chuẩn bị lễ hội kéo dài gần ba tuần, Tiêu Chiến vẫn đều đặn mỗi ngày dẫn Nhất Bác đi trải nghiệm ẩm thực, kết quả là cậu nhỏ bị anh tạo thành thói quen, cứ 6 giờ chiều là Tiêu Chiến lại ghé sang ký túc xá, đứng dưới lầu gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, sau đó bọn họ cùng nhau đi chợ đêm, có khi lại ghé nhà sách. Vương Nhất Bác đúng là được Tiêu Chiến lo lắng đến hỏng, có hôm Tiêu Chiến mãi lo công việc, không nhìn tới thời gian. Khi phát hiện ra thì đã gần 8 giờ tối, Tiêu Chiến vội xếp lại giấy tờ, rồi chạy tới ký túc xá của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đúng là vẫn chưa ăn tối, Tiêu Chiến không tới, cậu liền nằm trên giường đọc sách, bụng có đói cũng mặc kệ, lười biếng lăn lộn trong ổ chăn.


Tiêu Chiến nhìn đứa nhỏ bị đói đến cau có trước mắt, có chút bất đắc dĩ, có chút cưng chiều mà cười cười.


- Em đó, người đã gầy như vậy, còn không biết tự chăm sóc bản thân nữa. - vừa nói vừa quen tay xoa xoa mái tóc đen bồng bềnh của Vương Nhất Bác.


Vương Nhất Bác dù đói bụng cũng cố đợi người kia, giờ lại nghe anh nói như vậy, trong lòng cậu nhỏ lại muốn phát giận, mặt mũi liền phụng phịu, đứng lại một chỗ không thèm đi theo sau anh nữa. Tiêu Chiến thở dài bất lực, trong một chốc cảm thấy, hình như mình chiều hư em ấy rồi. thấy cậu cứ đứng đó không thèm nhìn anh, anh quay lại vươn tay bẹo lấy cái má vừa trắng vừa mịn của người kia, khẽ cười.


- Còn không phải anh sợ em đói đến đau dạ dày sao, sao lại thành em giận dỗi anh rồi.


- Em mới không có giận dỗi. - người nào đó không giận dỗi, nhưng vẫn chưa chịu nhìn thẳng Tiêu Chiến, chân còn không ngừng di di mấy chiếc lá khô rụng trên sân.


- Được rồi, được rồi, là Chiến ca sai rồi, là anh trễ giờ hẹn mà không nói trước với em. Lần sau sẽ không như vậy nữa, được không ? Vương thiếu là một người tấm lòng bao dung, sẽ không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này với anh, đúng không .... - Tiêu giáo thảo hoàn toàn bỏ qua cái gọi là tiết tháo mà dỗ người.


- Em đã nói không có giận, anh cũng đừng xem em là trẻ con mà dỗ nữa. - nói vậy nhưng Vương Nhất Bác lại ngẩng mặt đắc ý, khóe miệng cũng cong lên.


Vừa rồi còn lằng nhằng không chịu đi, giờ thì hào hứng lôi kéo Tiêu Chiến đi đến quán lẩu bọn họ vẫn thường ghé. Đứa nhỏ này đúng là, tìm cảm giác ưu việt từ trên người anh đến nghiện rồi. Nếu Tiêu Chiến biết được, một Vương Nhất Bác vốn ngoan ngoãn, nhu thuận trong mắt người nhà; một hệ thảo cao lãnh, ít nói trong mắt bạn bè cùng lớp, trước mặt anh lại có thể tùy tính mà nghịch ngợm như vậy, không biết anh sẽ còn ngạc nhiên tới mức nào. Nhưng làm sao có thể trách được Vương Nhất Bác đối với anh tùy tính lại trẻ con như vậy, ở cái tuổi 18 vừa ngây ngô lại vừa chân thành, Vương Nhất Bác gặp được một Tiêu Chiến lúc nào cũng lo lắng, suy nghĩ cho cậu. Anh mang kiên trì của mình giúp Vương Nhất Bác dở xuống lớp phòng bị, lại dùng sự ôn nhu của mình tạo cho cậu cảm giác an toàn. Vậy nên đứng trước mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới có thể không thèm để ý đến hình tượng mà nghịch ngợm, vòi vĩnh hay giận dỗi.



P/S 

1. Chap này chủ yếu là quá trình làm thân giữa hai bạn nhỏ, cũng là quá trình anh chiến giăng lưới bắt thỏ trắng, mọi chuyện tiến triển đến bây giờ đều rất thuận lợi ( theo suy nghĩ của anh lớn ), rất ngọt, còn có thể ngọt đến cuối không, tui còn đang suy nghĩ.

2. Một hôm nào đó, có đọc về mấy bài phỏng vấn em bé lúc trước, trong đó có một cái, em nhắc đến chuyện bản thân muốn học đại học, vẫn tiếc nuối vì chưa thực hiện được. Rất xót vì ở cái tuổi người khác vẫn nhởn nhơ trên ghế nhà trường, em thì đã phải lăn lộn sớm trong vòng showbiz, đuổi theo ước mơ nghệ thuật, đồng thời cũng bỏ lỡ một ước mơ khác. Vì vậy mà trong " Cưỡng chế phát tình " đã viết cho em một tình yêu thanh xuân vườn trường, dùng ngôn ngữ của tỷ tỷ, vẽ cho em một cuộc sống đại học vô lo vô nghĩ. Đồng thời tỷ cũng đã rất nhiều lần tưởng tượng tới, môt Vương Điềm Điềm năm 18 tuổi lại tài năng, ngoan ngoãn, ngọt ngào như vậy, nếu như thật sự có cơ hội bước chân vào giảng đường đại học, thì chắc hẳn sẽ trở thành bảo bối của các chị rồi. Em như vậy, dù là đứng ở bất kỳ đâu cũng có thể tỏa sáng, my little prince...


3. Ngoài lề tý, hôm qua vừa mới đọc trên page dưa về sự kiện battle giữa fan cp, fan only Ngụy Vô Tiện và fan only Lam Vong Cơ ( mặc dù mấy bạn fan only Lam nhị trong trường hợp này vẫn chưa thấy động thái gì căng ). Fan only Ngụy A Tiện mắng Lam nhị là " gay chết tiệt ", " gay ghê tởm ", vốn Tiện Tiện là trai thẳng, do Lam Vong Cơ đeo bám miết mới xiêu lòng tự bẻ cong. Đọc xong thấy cười không nổi mà khóc cũng không xong, mấy chị đại lục não thật nát, nguyên tác đam mỹ mà một đứa là gay chết tiệt một đứa thẳng là thế méo nào, muốn kiếm trai thẳng ra cửa rẽ trái không phải nhanh hơn à. Hơn nữa, từ đầu tới cuối, Vong Cơ là âm thầm làm, chưa hề lấy cái gì ràng buộc hay bức ép Tiện Tiện phải đáp lại tình cảm của mình. Vì là tình huynh đệ, nên câu thích nhau còn không xuất hiện nữa là. Rồi còn nào là Vương Nhất Bác nhận vai Lam Vong Cơ là quả báo. Cái đm, nói chuyện cho đàng hoàng vào, miệng người nói tiếng người dùm. Lam Vong Cơ hay Vương Nhất Bác đều là bảo bối, là Bạch Nguyệt Quang trong lòng chúng tôi, thằng bé cũng không làm gì sai với các chị, sống cho minh bạch vào...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip