Chap 4
Biển là nơi yêu thích của cả hai anh em, mỗi khi muốn để tâm tư trôi vào làn nước xanh hay khi đánh tầm mắt về phía khơi xa, lòng họ cảm thấy nhẹ nhàng đến lạ, như được đám mây cao cao vỗ về những muộn phiền. Tiếc là giờ này cũng không còn sớm, áng mây xanh đã trốn đi từ lúc nào chỉ còn vần vũ đen bay lượn trên trời, từng lớp sóng nhẹ vỗ rì rào vào bờ cát tràn qua kẽ chân khiến Vũ Thần bỗng chốc run rẩy nhẹ mà co người.
Trăng đêm nay đặc biệt tròn hơn mọi ngày nơi ánh sáng nhàn nhạt rọi xuống mặt biển tạo nên khung cảnh có phần lung linh huyền ảo. Gió biển cũng thật khác biệt so với những cơn gió hỗn tạp của thành thị xa hoa, ở đây chỉ độc mỗi hương vị của biển cả, mặn đắng, cay nồng nhưng cũng khiến lòng ta mỗi lúc một tỉnh táo và thư thả kì lạ.
Đi được một lúc, Vũ Thần đang nắm tay nó bỗng khựng lại
"Anh muốn hưởng gió biển một chút,...phòng khi"
"Phòng khi chuyến đi này có thể là lần cuối cùng anh được nhìn thấy biển rồi,..." Lời nói định thốt ra nhưng nhìn vẻ mặt khó hiểu của em, sợ Hồng Hiên buồn rồi khóc mất, thế nên lại thôi. Đối với Vũ Thần, chuyện sống chết hay việc có thể sống lâu hơn một chút đã không còn quan trọng nữa.
"Sao thế anh, phòng khi như thế nào cơ?"
Lấp lửng câu nói rồi không trả lời em, Vũ Thần tiếp tục kéo nó đi
"Không có gì, đi thôi, anh hít đến căng bụng rồi, mai vẫn còn ra biển tiếp mà"
Hồng Hiên hẳn cũng tờ mờ biết câu nói sau đó là gì nên chỉ lẳng lặng đi theo anh
Hai anh em bất chợt nghe tiếng nhạc dạo cùng ánh sáng đủ màu sắc đang ẩn hiện đằng xa, nơi sắp bắt đầu một buổi hòa nhạc nho nhỏ cho dân du lịch và cư dân sinh sống gần biển. Hồng Hiên đã nhầm buổi hòa nhạc thay vì lễ hội "có vẻ" hoành tráng trong kí ức của nó.
"Ể, kia là gì vậy, em có biết không Hiên"
"Hở, em không,...mình lại xem thử đi anh"
Vốn tưởng sẽ luyên thuyên về lễ hội và cùng anh vui chơi hay có những hoạt động thú vị nào đó lại trở thành bối rối dắt tay nhau đến nơi mà "hướng dẫn viên" cũng không biết
"Có phải mình là hướng dẫn viên du lịch tệ nhất rồi không, kiểu này bản thân tự đánh giá 1 sao còn được nữa"
Vũ Thần thì ngược lại, anh phấn khích đến khó hiểu trong khi nhỏ đang buồn hiu
"Hình như sắp có buổi hòa nhạc thì phải, em xem, chúng ta cũng xem hát rong ở Đài suốt đó thôi, coi như đổi gió đi"
Nói đặng, anh kéo nó đang ủ rũ như khúc gỗ đến và hòa vào dòng người
Mở đầu là những bài hát đặc trưng của nước họ, dù không biết tiếng nhưng giai điệu thật sự rất hay, dường như chủ đề hôm nay là những bài tình ca buồn nên giọng hát cũng đặc biệt da diết. Hai anh em cũng từng là ca sĩ và yêu âm nhạc nên rất nhanh đã cảm thụ và lắc lư theo tiếng đệm ghi ta nhè nhẹ. Bài hát kết thúc là lúc những tiếng reo hò, vỗ tay của đám đông lần lượt vang lên, từng khuôn mặt rạng rỡ cùng vẻ hân hoan như hòa quyện vào nhau.
Anh từ đầu đến cuối chỉ hướng về phía sân khấu còn trong mắt Hồng Hiên chỉ có Vũ Thần đang thưởng thức âm nhạc mà mỉm cười hạnh phúc. Nó như muốn khắc ghi từng biểu cảm của anh vào trong tâm khảm, nghĩ nghĩ rồi chầm chậm tìm đến tay anh mà đan 10 ngón tay, siết chặt.
Vũ Thần vẫn với ánh nhìn không đổi nhưng trên môi ẩn hiện một nụ cười, nụ cười chỉ có thể là do sự ấm áp từ người kia mang lại. Xung quanh còn có những cặp đôi khác, cả nam nữ lẫn nam nam, tất cả đều chọn cách thể hiện tình cảm riêng biệt, không giấu diếm cũng không khoa trương, chỉ là khắc cốt ghi tâm, muốn lưu lại thời khắc tươi đẹp mà họ có, cùng với nhau.
Ca sĩ được mời tới chỉ hát năm bài, sau đó là những bản nhạc được phát ngẫu hứng với dàn loa cực đại
"Sao không chọn những bài sôi động tí nhỉ, em cảm thấy không khí bị chùng quá luôn"
"Chắc chủ đề của buổi hòa nhạc hôm nay có hơi tâm trạng, mà cũng không sao, đi du lịch với em là đủ vui rồi"
"Hở, sao anh, tự nhiên,..." Nhỏ chưa kịp hỏi hết câu thì bài hát đầu tiên cũng được bật
Everybody needs inspiration
Everybody needs a song
A beautiful melody
When the night's so long
'Cause there is no guarantee
That this life is easy
Là bài hát đã rất lâu của Miley Cyrus, khi nó còn chưa định thần thì anh nó đã khẽ đung đưa mà ngân nga trong không gian tĩnh lặng của màn đêm. Giai điệu da diết len lỏi vào tâm hồn, gợi những cảm xúc thẳm sâu trong lòng nơi có niềm vui xen lẫn những nỗi buồn man mác. Cả hai với mớ suy nghĩ hỗn độn nhưng lại vô thức cùng siết chặt tay nhau rồi cùng mắt đối mắt ngay khi phần điệp khúc vang lên
Yeah, when my world is falling apart
When there's no light to break up the dark
That's when I, I
I look at you
When the waves are flooding the shore
And I can't find my way home anymore
That's when I, I
I look at you
"Khi thế giới của em chực chờ sụp đổ, khi không có ánh sáng nào thắp lên xua tan bóng tối, đó là khi em nhìn anh.
Khi những con sóng đang đánh ngập bến bờ, khiến em không thể tìm ra đường về nhà, đó là lúc em trông chờ vào anh"
Sự tồn tại của đối phương đã từng mờ ảo như biến mất khỏi cuộc sống của nhau nhưng thật may, may mắn là duyên phận đã kéo những người có tình trở về bên nhau. 10 năm trước Hồng Hiên gặp Vũ Thần trên sân bóng rổ, từ anh em cho đến bạn diễn rồi trở thành người đặc biệt trong tim, cho dù tương lai Vũ Thần chỉ còn là một miền ký ức thì cũng là miền ký ức tươi đẹp cả đời này Hồng Hiên cũng không muốn quên. Khoảnh khắc nhìn thấy anh bước vào nơi casting, Hồng Hiên đã biết "Chính là Vũ Thần và chỉ có thể là anh ấy mà thôi".
Vũ Thần với những hoài bão bị bỏ ngỏ dần mất đi định hướng và động lực, "Ngụy Khiêm" đã tìm đến anh còn người ở trước mặt là Hồng Hiên của 10 năm trước nay đã trưởng thành. Cậu bé ấy vẫn là người em trai lễ phép, hoạt bát và cởi mở, hiện tại vẫn như vậy chẳng đổi thay, chỉ khác một chút là lúc này danh phận được đổi thành nửa quan trọng trong cuộc đời anh.
Giữa bãi biển với vô số cặp đôi cũng đang dây dưa dưới ánh đèn lập lòe, dường như họ chỉ còn có nhau trong thế giới này, sự bối rối chả hề tồn tại thay vào đó thứ tình cảm sâu lắng khó diễn tả bằng lời. Không ai nói với nhau câu nào nhưng bàn tay nắm đã nhanh chóng trở thành vòng tay ôm lấy người kia, Vũ Thần gác cằm lên vai em khẽ đung đưa theo ca khúc đã gần đến đoạn kết. Anh không sợ thằng bé sẽ khóc nữa, nếu có buồn thì anh sẽ để em ấy khóc, nếu có một chút ấm ức anh tin rằng Hồng Hiên cũng sẽ nói ra, bởi khi đã không còn điều gì vương vấn trong lòng, Vũ Thần cảm thấy mình sẽ dễ dàng mà đón nhận tương lai, để có thể nói lời tạm biệt em ấy đường hoàng.
"Cảm ơn anh vì đã đến, cảm ơn vì đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời em"
Trái lại với suy nghĩ của Vũ Thần, Hồng Hiên lên tiếng với tông giọng trông thật bình thản, cũng không phải đang cố nặn cho mình vẻ cứng rắn, nó chỉ đơn giản muốn cảm ơn anh.
Rời khỏi cái ôm, Vũ Thần cười nhẹ và nhìn em với ánh mắt đầy sự trân trọng, bàn tay anh khẽ sờ lên mái tóc mềm mại rồi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt em mà vuốt ve
"Anh cũng cảm ơn em, cảm ơn em vì đã trở thành Tiểu Viễn, lựa chọn duy nhất của anh, cảm ơn em vì đã yêu anh"
Hồng Hiên đã mãn nguyện rồi, cũng đã ghi nhớ bất kể là Vũ Thần với dáng vẻ nào, vui vẻ, hạnh phúc, buồn giận và cả đớn đau. Tạo nên kỉ niệm là cùng anh làm mọi chuyện có thể làm, đi đến mọi nơi có thể đi, là bên cạnh anh đến cuối cuộc đời,...
"Kiếp sau em có thể còn được gặp và yêu anh chứ, Vũ Thần,..."
"Tất nhiên là có thể"
Hồng Hiên còn muốn nói rất nhiều, ánh mắt với bao điều chực chờ nơi đầu môi nhưng lại nghẹn ngào không thốt nên lời.
Vũ Thần bỗng kéo nó vào một nụ hôn, chậm rãi mà chất chứa, luyến lưu như một lần nữa muốn dừng tại khoảnh khắc này. Nụ hôn không phảng phất lấy một chút dục vọng, chỉ là hai người có tình đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hạnh phúc đến không nỡ để nó biến tan.
Cảm nhận được một rồi hai, ba giọt nước mắt nóng hổi dang thi nhau lăn dài trên má, Vũ Thần vội buông nó ra rồi lấy tay quệt nhanh nước mắt
"Về thôi, trễ lắm rồi"
Định quay đi nhưng Hồng Hiên đã kịp bắt lấy eo anh và tiếp tục ôm anh ở tư thế cũ
"Sao đến lượt anh khóc rồi, thế nào, không nỡ xa em có phải không?" Nó vừa trêu vừa cười hì hì
Vũ Thần thuận đà tựa đầu nhưng hiện tại là gục hẳn vào vai nó, anh lắc đầu không nói
"Anh yên tâm, dù thế nào em cũng sẽ đi tìm anh, anh không thoát khỏi Hồng Hiên được đâu"
Tay bấu chặt vào tấm lưng vững chãi của người yêu, có tiếng cười nhẹ xen lẫn tiếng thút thít khe khẽ
"Hứ, cho em đi tìm và yêu anh chứ anh đã nói là sẽ yêu em khi nào?"
Nói đặng, Vũ Thần nhanh chóng thoát khỏi vòng tay nó và bỏ chạy lấy người trong sự ngơ ngác của thằng bé
"Gì chứ, anh đứng lại cho em, anh nói rõ đi Vũ Thần"
Nhỏ vắt chân lên chạy để đuổi kịp người yêu đáo để của nó, một màn cảm động phút chốc trở thành trò chơi cút bắt của hai kẻ yêu nhau đang tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc giản đơn mà bình yên của thực tại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip