Chap 11
Jun Hoe từ từ khé sát mặt mình vào mặt anh. Cậu không muốn giây phút này chỉ là thoáng chốc, không muốn nó chỉ là 1 giấc mơ. Cậu muốn dùng toàn bộ cơ thể mình để anh có thể cảm nhận được tình cảm của cậu. Môi cậu nhẹ nhàng hôn lên trán anh, rồi lên má anh và cuối cùng là dừng lại ở đôi môi hồng đang mím chặt lại của anh. Cậu dịu dàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của anh bằng đôi bàn tay to lớn của mình. Cái cách cậu hôn anh như đang nâng niu 1 báu vật ngàn năm có 1 vậy. Thấy anh không phản ứng gì, cậu liếm nhẹ môi anh để thăm dò.
Sau khi chấp nhận tình cảm của cậu, anh cũng từ từ đáp lại nụ hôn của cậu. Anh khẽ mở miệng mình như 1 lời mời gọi đầu lưỡi của cậu. Cậu cũng không bỏ lỡ cơ hội đưa đầu lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng của anh. Trong khi để cậu chơi đùa với đầu lưỡi của mình, anh vươn tay ra ôm lấy cậu. Những ngón tay thon của anh bấu nhẹ vào tấm lưng rộng lớn của cậu. Anh cũng giống cậu, cũng muốn níu giữ mãi khoảnh khắc này. Anh sợ có thể ngay sáng mai thôi cậu sẽ đi đâu mất. Anh sợ cậu sẽ hối hận vì đã phải lòng người như anh. Vì thế anh ôm lấy cậu như muốn giữ cậu mãi bên mình.
Tâm trí 2 người lúc này đã hòa làm 1, họ đều muốn sống như thể đêm nay là đêm cuối cùng họ còn được bên nhau vậy. Họ không muốn bỏ lỡ cơ hội có được người mình yêu.
Sau 1 hồi ngấu nghiến đôi môi xinh đẹp của anh, cậu khẽ tách môi mình ra. Anh lơ đãng nhìn cậu như chưa muốn dừng lại. Có lẽ cũng vì quá lơ đãng mà anh không để ý thấy nước dãi của mình đang chảy qua khóe miệng. Thấy thế, cậu phá lên cười.
- Nước dãi kìa. _ Cậu đưa tay lên quệt ngang miệng anh _ Đây. Để tôi lau cho.
Anh đỏ mặt ngượng ngùng làm cậu thêm thích thú. Cậu khé sát vào tai anh thì thầm:
- Thế nào? Anh muốn tiếp tục hay thôi. Tiếp tục nhé? _ Nhìn anh bối rối, cậu lại muốn giở trò trêu chọc anh _ Vậy thôi nhé?
Anh ngơ ngác nhìn cậu. "Cậu ấy muốn dừng rồi sao? Tại sao? Mình làm gì sai sao? Mình làm gì không tốt chăng?" Nhìn anh như thế, làm cậu không kìm lòng được mà hôn nhẹ lên đôi môi anh.
- Tôi chỉ đùa thôi. "Thịt" đã dâng đến tận miệng thì tôi sao có thể từ chối được chứ.
Nghe đến từ đùa, anh phồng má trợn mắt lên với cậu. "Lúc này mà cậu còn có thể đùa được sao?"
- Sao anh lại dễ thương thế không biết? _ Cậu đặt tay lên vai anh, ôm sát anh vào người và ghé môi vào tai anh thầm thì _ Nhưng nếu tôi tiếp tục thì anh biết là sẽ ra sao rồi chứ?! Tôi sẽ không làm việc mà anh không muốn nên tôi cho anh 1 cơ hội nữa. Hay ngăn tôi lại trước khi tôi mất kiểm soát. Vì nếu đã bắt đầu thì tôi không thể dừng lại được nữa đâu.
"Tại sao phải dừng cậu lại? Trong thâm tâm, tôi đã mong những đụng chạm của cậu từ rất lâu rồi." Anh siết chặt những ngón tay đang bấu vào lưng cậu thay cho câu trả lời "Tôi đồng ý".
- Sẽ không còn đường lui nữa đâu đấy. _ Cậu lại nhắc _ Nếu đến "lúc đấy" mà anh hối hận thì cũng không kịp nữa đâu. Anh chắc chưa?
Anh khẽ gật nhẹ đầu. Chỉ chờ có thế, cậu lộ nguyên hình là 1 con sói đói khát. Cậu đẩy anh nằm xuống giường, cởi phăng chiếc áo phông và cởi khóa chiếc quần bó của mình. Nhìn những hành động của cậu, anh bỗng thấy 1 cảm giác sợ hãi dâng trào. Hình như anh đã đồng ý quá dễ dàng thì phải. Nhận ra ánh mắt hoảng hốt của anh, anh cậu cúi xuống, cụng nhẹ vào trán anh.
- Xin... xin lỗi... Tôi không có ý làm anh sợ. Là tôi gấp gáp quá rồi. Tôi cũng muốn nhẹ nhàng, từ từ, trân trọng và nâng niu anh nhưng... cơ thể tôi... tự hành động... _ Cậu nói bằng giọng hối lỗi.
- Dù tôi rất sợ nhưng nếu đó là cậu thì không sao cả. _ Anh gạt nỗi sơ đi và đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt cậu.
- Đây là lần đầu tiên tôi làm việc này với 1 người con trai nên tôi sợ mình không thể kiềm chế được mà làm anh đau. _ Cậu vẫn chần chừ.
- Được mà. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vì cậu nhất định sẽ không làm đau tôi đâu. Tôi tin là thế.
Anh rướn người lên hôn nhẹ vào môi cậu. Đây là lần đầu tiên anh chủ động chạm vào cậu khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Nhưng rồi cậu nhanh chóng giành lại thế chủ động. Cậu nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của anh. Sau đó, không quên đưa tay xuống dưới để chăm sóc cho cậu nhỏ của anh. Có lẽ vì chưa bao giờ được chăm sóc tận tình như vậy nên anh sớm đã giải phóng. Cậu đưa tay lên miệng để nếm thử mùi vị của anh. Vừa ngượng vừa giận khiến mặt anh đỏ ửng. Thấy thế, cậu nở 1 nụ cười khẩy.
- Xấu hổ rồi sao? Giận rồi sao? Chưa được. Từ giờ chúng ta sẽ còn làm nhiều chuyện xấu hổ hơn nữa kìa.
Rồi 1 tay cậu nâng chân anh lên, tay còn lại chạm nhẹ vào hậu huyệt của anh. Anh khẽ rùng mình.
- Tôi sẽ đi vào từ đây.
- Cái... cái gì? _ Anh lại ngơ ngác nhìn cậu.
- Chẳng nhẽ anh nghĩ chỉ hôn hít là đủ sao? _ Cậu hơi cau mày _ Anh lại sợ rồi sao?
- Ai... ai sợ chứ... Tôi cũng là nam tử hán mà. Tới đi.
Dù anh chẳng ngờ sẽ đi đến bước này nhưng lỡ rồi thì phải ráng. Để anh có thể làm quen được, cậu chỉ cho 1 ngón tay vào trước. Mới chỉ có thế mà anh đã rên ầm lên rồi. Đúng là chỗ này chưa được ai khai sáng mà. Sau khi nới rộng ra thêm, cậu mới dám cho ngón tay thứ 2 vào. Lần này anh hơi cong người chịu đựng. Mắt anh ngấn nước, tay vươn về phía cậu.
- Tôi... muốn... ôm cậu. _ Cơn đau làm hơi thở của anh bị đứt đoạn.
- Đau quá sao? Xin lỗi. _ Cậu buông chân anh ra và đỡ lấy lưng anh để anh ngồi lên đùi cậu. Anh ngay lập tức ôm chặt lấy cậu _ Hay là thôi nhé? Anh đau đến vậy cơ mà.
Anh lắc đầu nguầy nguậy. Cậu thở dài 1 hơi rồi vỗ nhẹ vài cái vào lưng anh trấn an. Cậu cho tiếp ngón tay thứ 3 vào. Có lẽ là vì bắt đầu quen rồi nên anh thở gấp gáp hơn, miệng phát ra những tiếng rên đầy quyến rũ. Anh bám chặt vào lưng cậu, cảm nhận những ngón tay của cậu đang khuấy đảo bên trong.
- Tôi... tôi... _ Anh rên rỉ.
- Anh lại tới nữa sao? Chưa được đâu. Chỉ anh thoải mái thì không công bằng. Tôi vào đây.
Cậu rút 3 ngón tay ra và thay vào đó là 1 vật vốn đã cương cứng. Cậu đẩy nhẹ hông anh xuống để cho vật cương cứng kia có thể đi vào. Nhưng vật đó to quá, dù đã được làm nới rộng từ trước nhưng lỗ huyệt của anh cũng phải khó khăn lắm mới chứa chấp được.
- Có đau không? _ Cậu lo lắng hỏi, không quên đưa tay lau mồ hôi trên trán anh. _ Tôi di chuyển nhé?
- Không đau đâu. Cứ làm đi.
Anh cố nói dối nhưng thực ra là đau muốn chết. Anh đưa tay ôm má cậu. Đôi bàn tay nhỏ bé đang run rẩy, không biết là vì đau hay vì hạnh phúc nữa. Cậu từ từ đẩy hông của mình. Anh cũng không muốn ngồi yên mà cố gắng nhấp hông từng hồi. Môi 2 người lại 1 lần tìm đến nhau.
Trong căn phòng lúc này tràn ngập những thứ tiếng đầy dâm dục. Cả 2 đều dần dần trở nên mất kiểm soát. Tốc độ di chuyển của 2 người trở nên nhanh hơn. Đôi môi cũng không ngừng hoạt động. Họ đều đã đến giới hạn của mình. Nhận thấy Jun Hoe muốn rút ra, Jin Hwan lấy chân quặp vào người cậu. Không nhịn được nữa, bao nhiêu tinh hoa của cậu, anh đều nhận lấy hết. Cả anh cũng không thể giữ lâu hơn được mà bắn lên bụng cậu. Cậu ôm lấy eo anh, hôn lên môi anh, nhẹ nhàng hỏi:
- Vậy rốt cuộc thì anh có yêu tôi không?
Có lẽ vì vừa đau, vừa mệt, anh kiệt sức, đổ gục xuống vai cậu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Cậu cười hiền rồi cứ thế ôm anh nằm xuống giường. Thôi thì, hôm nay chỉ cần thế này cũng đủ hạnh phúc rồi. Ngày mai, cậu sẽ hỏi lại anh sau vậy.
P/s: Bản thân vốn là người không giỏi viết mấy cảnh H (do tâm hồn *trong sáng* quá đấy mà) nhưng "yêu nhau trong sáng, phang nhau trong tối" mà. Không có mấy cảnh này thì không hay. Nếu thấy chap này tui viết không ổn thì mong mọi người góp ý thêm để tui sớm lên level trong tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip