Chap 1: Han-ga

Trường Đại học Nghệ thuật và Âm nhạc Seoul là một nơi mà bất kì ai muốn trở thành nghệ sĩ đều mơ ước mình là một thành viên của nó. Để vào được trường không hề khó khăn, chỉ cần có nguyện vọng thì đều có thể nhập học, chỉ là con đường sau khi chính thức trở thành sinh viên trường như thế nào, điểm đến ra sao là do chính mỗi người quyết định.

Tại thành phố Anyang tỉnh Gyeonggi, có một con người luôn ấp ủ ước mơ trở thành nghệ sĩ, cậu khăn gói lên đường đến Seoul hoa lệ với mong muốn có thể dang đôi cánh bay thật xa trên bầu trời nghệ thuật kia.

Khoảng cách từ Anyang đến Seoul cũng thật gần nhưng con đường đến ước mơ của Mingyu thì không biết chừng. Dù đã được nhận vào Đại học Nghệ thuật và Âm nhạc Seoul nhưng cuộc đời có ai nói trước được gì, biết đâu rằng ở một nơi nào đó có một ngả rẽ đang chờ đón cậu?

Mang theo niềm hứng khởi cùng với tất cả nhiệt huyết và mong chờ, Mingyu mạnh dạn bước chân vào cánh cổng rộng mở của trường Đại học, cuộc đời cậu bắt đầu lật sang một trang mới, cũng như vòng quay số phận lại tiếp tục dịch chuyển mang đến những bất ngờ không biết là niềm vui hay nỗi buồn.

Mingyu được sắp xếp ở phòng 1230 khu A kí túc xá, là khu dành cho sinh viên năm nhất. Mỗi phòng kí túc xá đều là phòng 4 người, 2 giường tầng, tuy nhiên vì đây là phòng cuối cùng và số lượng sinh viên ở kí túc vừa hết nên phòng cậu chỉ có 3 thành viên. Một là Lee Seokmin - sinh viên năm nhất khoa nhạc, hai là Xu Minghao - sinh viên khoa trình diễn nghệ thuật, và cuối cùng là cậu - Kim Mingyu cũng như Seokmin là sinh viên khoa nhạc.

Seokmin là một chàng trai cởi mở và phóng khoáng, ngay từ khoảnh khắc bước chân vào căn phòng Mingyu đã được chào đón bằng tràng cười vô tư và thoải mái của anh chàng. "Cậu như có thể thấy được từng ánh nắng lấp lánh trong nụ cười đó." Câu nói này là một thời gian sau đó đã có người nói với cậu, đối với một đứa trẻ vô tư vô lo như Mingyu thì cậu chỉ thấy Seokmin rất dễ gần và hay cười thôi. Minghao thì hơi rụt rè, cậu bé là người Trung Quốc sang đây du học, tiếng Hàn vẫn chưa rành nên ngại làm thân, tuy nhiên Mingyu có một niềm tin mãnh liệt rằng, chỉ cần ngày nào Seokmin còn ở trong căn phòng này thì nó sẽ không thiếu tiếng cười và chắc chắn Minghao sẽ nhanh chóng cởi mở hơn thôi.

Mingyu cảm thấy cực kì hài lòng với sự sắp xếp này, hay nói đúng hơn đó là sự may mắn khi có thể cùng phòng với những người bạn dễ thương như vậy. Cậu nhanh chóng thích nghi với môi trường học tập và sinh hoạt nơi này, cũng như ngày càng thân thiết hơn với Seokmin và Minghao, trở thành bộ ba lúc nào cũng dính lấy nhau.

-------------

Đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày nhập học, khí trời mát mẻ của mùa thu làm con người ta nổi lên cái hứng thú tản bộ. Không biết động lực nào đã thôi thúc Mingyu bỏ hai thằng bạn chí thân cùng phòng đi về có nhau mà dứt khoát lựa chọn một con đường khác vòng vèo hơn để về kí túc xá. Bao quanh các khối nhà của trường là những con đường nhỏ nền xi măng, ven đường là hai hàng cây cao rợp bóng mát, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp những băng ghế đá dành cho sinh viên nghỉ ngơi, thư giãn hay thậm chí là dùng bữa. Mùa thu là mùa lá rụng khiến cho con đường lợp đầy lá vàng trở thành nơi chốn hò hẹn của bao nhiêu cặp đôi. Mingyu thong thả sải bước trên đám lá khô, tự tìm cho mình một chút cảm hứng để sáng tác, tất cả chỉ vì muốn hoàn thành bài tập mà thầy Park đã ra đề tuần trước. Các sinh viên phải tập viết lời bài hát với chủ đề là Mùa thu, vậy mà đã hơn tuần trôi qua, gần tới hạn nộp mà cậu vẫn chưa nghĩ ra được bất cứ một câu chữ nào. Ôm tâm trạng chán nản đó Mingyu cứ sải bước trên con đường nhỏ mà không biết mình đã đến cổng tây lúc nào không hay. Cậu thầm nghĩ hay là đi ra ngoài dạo một vòng cho có không khí, biết đâu lại tìm thấy cảm hứng hay gì đó. Mãi về sau Mingyu mới cảm thấy rằng, suy nghĩ bất chợt ngày đó đã trở thành sự khởi đầu cho tất cả những khoảnh khắc và cảm xúc đáng nhớ cho cuộc đời mình.

Mingyu đi mãi, xuyên qua con đường lớn nhộn nhịp, người đến người đi ồn ào tấp nập của thành phố Seoul, lại vô thức rẽ vào một con đường nhỏ có phần yên tĩnh và thoáng đãng hơn. Cậu cứ rảo bước cho đến khi dừng lại trước một tiệm cà phê. Nếu như đây là một tiệm cà phê bình thường như bao tiệm khác quanh đây thì có lẽ đã không khiến một tên nhóc đang vò đầu bứt tóc cố tìm ra ý tưởng bước chân vào. Mọi thứ đều có lí do của riêng nó và điều khiến Mingyu để tâm chính là tên của tiệm cà phê này. "Tiệm cà phê Han-ga".

Không biết người chủ thú vị nào đã nghĩ ra cái tên này, Mingyu chỉ cảm thấy nó rất thoải mái, và như thể nó sẽ mang đến cho cậu một cảm hứng nào đó giữa cái khí trời thu mát mẻ này, Han-ga han-ga như thể kêu gọi con người ta hãy thả lỏng tất cả, buông xuôi mọi hối hả của cuộc sống, bước chân vào cửa tiệm này và chỉ đơn thuần thưởng thức vị thơm ngon của một li cà phê, nghe một bản nhạc trữ tình nào đó.

Không chút chần chừ, Mingyu đẩy cửa bước vào, tiếng chuông ngay cửa đinh đang như chào đón vị khách mới, không ồn ào mà lại dễ chịu. Đón chào cậu là một nhân viên phục vụ khá điển trai và thoạt nhìn rất trẻ, trông cậu nhóc có vẻ như là con lai, Mingyu thử liếc nhìn bảng tên - "Vernon" à giờ thì cậu có phần chắc chắn hơn về nhận định của mình rồi.

"Han-ga thân chào quý khách. Chúc quý khách có những giây phút thật thoải mái. Xin hỏi anh muốn dùng ở đây hay mang đi ạ?" tông giọng trầm ấm và nhẹ nhàng càng làm tăng thêm cảm tình của Mingyu cho cậu bé, cậu quay sang nhoẻn cười làm lộ cả chiếc răng khểnh trông vừa sáng lán lại có phần đáng yêu.

"Tôi sẽ dùng ở đây." Nói rồi Vernon hướng dẫn cho cậu vào chỗ ngồi, Mingyu nhìn quanh một vòng và lựa cho mình góc bên trái ngay giữa kệ sách lớn và bức tường kính hướng ra con đường nhỏ.

Sau khi dẫn Mingyu đến chỗ ngồi, Vernon quay lại vị trí nơi cửa tiếp tục làm nhiệm vụ của mình. Mingyu vẫn đang âm thầm quan sát và đánh giá xung quanh thì bất chợt một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu.

"Kính chào quý khách, quý khách muốn dùng gì ạ? Đây là menu tiệm chúng tôi. Xin mời quý khách chọn món."

Mingyu liếc nhìn cuốn menu màu đen được trình bày một cách tinh tế, không khỏi ngưỡng mộ thẩm mỹ của chủ quán này. Cậu đọc sơ qua một lượt và dễ dàng chọn cho mình một tách Americano nóng, món uống ưa thích của cậu.

"Quý khách có muốn dùng thêm bánh ngọt không? Hôm nay tiệm chúng tôi có bánh macaron khá là được yêu thích."

Vì không thích thứ gì đó quá ngọt nên Mingyu chọn cho mình macron vị trà xanh với hi vọng nó sẽ vừa miệng. Sau khi chọn xong món thì cậu mới có dịp ngẩng lên nhìn người phục vụ trước mặt mình. Chỉ là cậu vừa kịp liếc thấy bảng tên thì người ta đã quay mặt đi rồi. "Joshua?" Cậu lẩm bẩm cái tên trong đầu, thầm nghĩ liệu có cái tên kì lạ nào xuất hiện nữa hay không? Tên tiếng Anh như thế này có vẻ rất ngầu, hay là cũng tự tìm một cái tên tiếng Anh cho mình nhỉ? Mingyu cứ nghĩ vẩn vơ rồi tự mỉm cười, trong lúc chờ đợi thức uống, cậu đưa mắt nhìn quanh đánh giá cả tiệm cà phê một lượt.

Tiệm cà phê với tông màu chủ đạo là màu nâu trầm của gỗ, mang đến cho người ta cảm giác rất ấm áp và thoải mái. Chưa kịp tận hưởng bầu không khí ấm áp và đắm mình trong hương cà phê ngào ngạt thì cậu đã bị một tiếng loảng xoảng từ cái bàn gần đó thu hút. Ngay khi chàng trai có mái tóc màu nâu sậm hơi dài đang cúi xuống nhặt những mảnh vỡ thì cậu đã thấy một chàng trai khác với mái tóc dài màu xanh xám buộc gọn đằng sau tiến tới.

"Jun à, lần thứ mấy trong tháng cậu làm vỡ li rồi hả?"

"Jeonghan hyung, em mới chỉ làm vỡ li có 1 2 3 4 ..." Cậu chàng tên Jun đó cứ lẩm nhẩm cố nhớ lại số lần có vẻ nhiều lắm của mình, còn Jeonghan thì khoanh tay đứng bên cạnh.

"Đến em còn không đếm được hết mà."

"Hyung à, em không phải là cố ý đâu mà." Jun ngước đôi mắt cún con, long lanh nước của mình lên nhìn Jeonghan. Ngay lúc đó thì có tiếng phì cười ở cái bàn cạnh đó. Một chàng trai điềm đạm với áo sơ mi đen chấm bi trắng để thoải mái, mái tóc màu khói có vẻ hơi rối, đường cằm gọn ghẽ với những đường nét không quá nhu mà cũng không quá cương, kết hợp vừa phải với đôi mắt cười đang híp lại. Cái khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai đó, bỗng có một tiếng uỳnh trong đầu Mingyu và cậu như được khai sáng, ánh mắt không ngừng theo dõi diễn tiến ở bàn bên kia.

"Ya! Cậu cười cái gì chứ hả?" Người phục vụ tên Jun quay lại khẽ quát chàng trai tóc khói "Cậu mau năn nỉ giúp tớ đi chứ!" nói rồi cậu tiếp tục kì kèo với cái người tên là Jeonghan "Hyung à, em không cố ý đâu mà, hyung đừng có đuổi việc em nha, em hứa là sẽ không có lần sau mà." Chàng trai tóc khói lại tiếp tục mỉm cười, nét cười có phần lan rộng hơn trên khuôn mặt điển trai.

"Cậu nói câu này bao nhiêu lần rồi hả Jun? Tôi không biết đến khi nào thì cái vế 'không có lầ sau' nó mới thực sự có tác dụng nữa" Jeonghan thở dài, rồi phất tay quay đi "Thôi, thu dọn rồi làm việc tiếp đi, tháng này có khi lương cậu bị trừ sạch mất."

Khi Mingyu vẫn đang ngẩn người xem trò thì chất giọng nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy từ tính ban nãy lại vang lên.

"Xin lỗi quý khách vì sự cố vừa rồi. Đây là cà phê và bánh của quý khách. Chúc quý khách ngon miệng."

"Cảm ơn." Mingyu vừa nghe tiếng thì quyết tâm phải nắm bắt cơ hội, ngước lên nhìn người phục vụ tên là "Joshua". Cậu chàng cao nhưng lại hơi gầy nên thành ra có chút nhỏ bé, à mà nói là nhỏ bé hẳn không sai, khi mà Mingyu cao tận 185cm. Mái tóc màu nâu sáng mềm mại được cắt gọn ở phía sau nhưng vẫn chừa lại một phần mái lòa xòa trước trán, như lấp ló ẩn giấu đôi mắt cười đang khẽ miết lại thành một đường. Nụ cười của Joshua cũng dịu dàng như chất giọng của cậu.

Ngay khi Joshua quay đi, Mingyu có khoảng năm giây ngẩn người nhìn theo bóng lưng đó trước khi quay lại tiếp tục quan sát chàng trai bàn bên.

-------------

Joshua đứng ở quầy pha chế, quẳng mảnh giấy ghi chú cho Jeonghan tặc lưỡi.
"Lại có thêm một nạn nhân bị thằng nhóc Wonwoo mê hoặc rồi."

"Cậu không thấy điều đó hoàn toàn không có hại gì cho tiệm chúng ta sao? Tớ dám cá ngày mai thằng nhóc cao ráo kia sẽ quay lại." nói rồi Jeonghan trưng ra một nụ cười xán lạn.

"Đó chính là lí do cậu luôn bỏ qua cho Jun vì những lần đổ vỡ của nó chứ gì?" Joshua cười nhẹ đùa với Jeonghan.

"Cậu không thấy là vì có Jun mà thằng nhóc Wonwoo kia mới chịu lết xác đến tiệm chúng ta mỗi ngày hay sao, cằn nhằn gì nữa, tớ lúc nào cũng ưu tiên cho cậu nhất mà, còn cho cậu ngủ ..."

"Thôi được rồi, cậu nói cái câu đó cả trăm lần rồi, không chán hả? Lo mà pha chế đi kìa."
Joshua quyết định bỏ qua Jeonghan mà tiếp tục công việc của mình. Vì là ngày trong tuần nên tiệm không đông khách lắm, Joshua tiếp đón thêm một vài vị khách nữa thì yên vị một góc mà đọc sách, thỉnh thoảng thì ngước nhìn xem có vị khách nào cần giúp đỡ hay không. Ánh mắt cậu vẫn dừng lại trên con người cao ráo kia, một bộ dáng ra vẻ muốn xem trò vui. Chỉ là không biết sắp tới rốt cuộc thì ai mới sẽ là nhân vật chính trong trò vui mà cuộc đời đã sắp đặt cho mọi người.

End chap 1.

-------------

Lời của Au: Giữ lời hứa ra trong tuần nhé =))))) dù là đã sắp hết tuần rồi. Không hứa hẹn được khi nào có chap 2 đâu, nếu đẹp thì sẽ là Chủ nhật tuần sau, đẹp nữa thì mỗi tuần 1 chap vào mỗi Chủ nhật :3

Tình tiết (có vẻ) sẽ diễn tiến khá chậm nên là mong mn không quá mòn mỏi chờ đợi, và xin nhắc lại đây là fic SA chỉ SA thôi nên sẽ không viết hờ, mn đừng mong đợi gì nhiều.

Cảm ơn mn đã đọc fic.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip