Chap 2: King's Man


Thật đáng tiếc là lời tiên đoán của Jeonghan đã không trở thành sự thật. Vì thực tế là vào ngày kế tiếp của ngày hôm đó Mingyu đã không hề đặt chân đến tiệm, cho dù Jeonghan có ngó nghiêng cả ngày, lẩm bẩm vô số lần "Không thể nào." thì cũng không có bất kì điều kì diệu nào xảy ra.

Quay trở lại ngày hôm đó, Mingyu sau khi từ tiệm cà phê trở về kí túc xá thì lập tức vùi đầu vào cuốn tập nhạc để viết lời bài hát. Ý tưởng đã bùng nổ trong người cậu kể từ khi gặp gỡ chàng trai đó, sao lại không thể viết về con người trong mùa thu nhỉ? Mingyu khẽ cốc đầu mình một phát, có lẽ không phải do cậu không nghĩ đến, chỉ là cậu chưa gặp đúng người mà thôi. Bỏ mặc hai tên bạn thân đang ngơ ngác nhìn mình, Mingyu vẫn chăm chăm vào cuốn tập và không ngừng viết rồi lại bôi, bôi rồi lại viết, vò nát không biết bao nhiêu tờ giấy mới hoàn thành xong bản sơ thảo cho bài hát. Đó cũng chính là nguyên do mà suốt cả ngày kế tiếp, Mingyu không hề bước chân đi đâu ngoại trừ lớp học và kí túc xá.

Cho đến ngày thứ hai tính từ cái ngày định mệnh đó, Mingyu mới sực nhớ đến tiệm cà phê Han-ga, nơi đã mang đến cho cậu món quà linh cảm bất ngờ này, cậu quyết định sẽ ghé thăm tiệm cà phê một lần nữa, với hi vọng sẽ gặp lại nguồn cảm hứng ngày nào của mình.

"Yah! Kim Mingyu, cậu lại bỏ đi đâu đó? Hôm nay là hạn chót đăng kí tham gia lễ hội trường đó!" Seokmin gọi với theo khi thấy thằng bạn thân xách cặp với ý định bỏ rơi hai đứa.

Mingyu ngẩn người một chút, hôm nay quả thật là hạn chót đăng ký tham gia lễ hội trường. Hàng năm, các giáo viên trong trường đều chọn ngày Chủ nhật đầu tiên của Tháng 11 để tổ chức một ngày gọi là "Lễ hội trường". Còn về phần nguyên nhân vì sao có ngày lễ này thì, theo các thầy cô, lễ hội trường xem như một buổi lễ chào đón các bạn sinh viên mới, là dịp để sinh viên các khóa giao lưu học hỏi lẫn nhau, đồng thời cũng là cơ hội để các sinh viên bộc lộ tài năng trước các đại diện công ty giải trí tham dự buổi lễ hôm đó. Về phần sinh viên, để tham gia ngày lễ có rất nhiều phương án lựa chọn, tham gia tổ chức sự kiện, tham gia biểu diễn hay chỉ đơn giản là đến dự.

Sinh viên năm nhất tràn đầy nhiệt huyết và tinh thần nhưng lại vẫn chưa có đủ tiềm lực Lee Seokmin đã bàn bạc với mấy thằng bạn cùng phòng mình đăng kí tham gia vào đội hậu cần hỗ trợ tổ chức ngày lễ. Cứ từ tốn mấy bữa, bỗng chốc đến hạn chót đăng kí tham gia hồi nào không hay. Thế là Seokmin cùng Minghao nhất quyết kéo một Mingyu chuẩn bị bỏ trốn đi đến văn phòng Hội sinh viên để đăng kí tham gia cho kịp.

Ngay lúc vừa đặt bút kí tên vào danh sách đội Hậu cần xong, Mingyu đã ba chân bốn cẳng vất hai thằng bạn thân lại mà chạy lấy người.

"Minghao à Minghao ơi, cậu nói coi có phải Gyu đao nhà mình có bạn gái rồi không? Trước giờ nó có bỏ anh bỏ em như thế này đâu." Seokmin vờ mếu máo quay sang túm áo Minghao ầm ĩ.

"Mol..molla. Cậu không biết thì làm sao mà tớ biết được. Thôi đi về." cậu nhóc tóc xoăn tít túm lấy áo Seokmin lôi đi xềnh xệch mặc cho thằng bạn vẫn đang khóc lóc ỉ ôi.

Mang theo tâm trạng phơi phới, Mingyu rảo biết trên con đường đầy lá rụng, tận hưởng cái cảm giác thích thú khi giẫm trên những chiếc lá khô khiến chúng nó vang lên tiếng xào xạc vui tai. Cậu khẽ nhẩm đi nhẩm lại lời bài hát mà mình đã viết, thầm nghĩ một ngày nào đó nếu có cơ hội thì sẽ đem tặng cho nhân vật chính trong bài hát của mình. Miên man suy nghĩ, cậu đặt chân đến trước cửa Han-ga lúc nào không hay. Chào đón cậu vẫn là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Vernon, thằng bé mỉm cười lịch thiệp.

"Han-ga thân chào quý khách. Chúc quý khách có những giây phút thật thoải mái. Xin hỏi anh muốn dùng ở đây hay mang đi ạ?" vẫn là câu chào quen thuộc, cậu tự hỏi không biết có phải thằng nhóc đã học thuộc lòng và chỉ lặp đi lặp lại hay không nữa.

"Dùng ở đây nhé! Mà em học thuộc lòng câu nói đó à?" Mingyu suy nghĩ có nên trêu thằng nhóc một chút hay không.

"A? Dạ." Vernon có hơi lúng túng, cậu bé cười trừ với Mingyu, nụ cười lộ cả hàm răng sáng đến chói mắt. Mingyu vờ đưa tay che mắt lại.

"Răng em thật là sáng, cơ mà anh nghĩ em hãy thử đổi câu đi, như vầy sẽ rất chán đó." cậu nhăn răng ra cười đáp trả lại nụ cười tỏa sáng kia của Vernon.

Lúc này, Vernon không trả lời mà trực tiếp bàn giao vị khách thú vị này cho Joshua đang đứng gần đó. Joshua nãy giờ xem trò vui cũng đủ rồi nên thôi không muốn làm khó Vernon nữa, bèn lên tiếng.

"Quý khách thật vui tính. Xin hỏi anh muốn ngồi ở đâu ạ?" chất giọng mềm mại lại lần nữa vang lên, Mingyu khẽ thì thầm một cái tên "Joshua".

"A chỗ ngồi đó vẫn trống, tôi ngồi chỗ kia nhé!" Mingyu sải bước đến chỗ ngồi lần trước của mình. Cậu thích mùi của những cuốn sách ngay cạnh chiếc bàn đó, cũng như khung cảnh đường phố sinh động có thể thấy được từ tấm cửa kính kề bên. Vừa bước vào chỗ, Mingyu đã nhanh nhảu. "Americano nóng và... gì nhỉ?" Cậu lục lọi trí nhớ của mình để nhớ ra tên của cái món bánh lần trước mình ăn, vị của nó cũng không quá tệ.

"Ý anh là macaron trà xanh?" Joshua đỡ lời, cậu vẫn nhớ lần trước cậu nhóc này đã gọi macaron trà xanh, uống cùng với Americano, có vẻ vị khách này không chuộng đồ ngọt cho lắm.

"À đúng rồi, là macaron trà xanh. Phiền anh nhé!" Mingyu hơi ngẩng lên, mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh trông thật đáng yêu và cũng rất quyến rũ.

"Quý khách vui lòng đợi trong giây lát." Joshua mỉm cười đáp lễ, đôi mắt cậu khẽ biến thành hai nửa vầng trăng, khiến Mingyu có chút ngẩn người.

-------------

"Này, Yoon Jeonghan! Có vẻ lời dự đoán của cậu cũng không sai mấy nhỉ?" Joshua đặt tờ giấy gọi món lên quầy pha chế, khẽ huých vai Jeonghan. Cậu vốn cũng không phải là kẻ lắm chuyện, chỉ là cậu cảm thấy chuyện này có chút thú vị.

"Thật ra thì ngày hôm qua cậu nhóc đó không có tới." Jeonghan tặc lưỡi, nhún vai tỏ vẻ mình cũng không phải tiên tri tài ba gì cho cam.

"Ồ vậy à?" Joshua cũng chỉ cười hùa theo mà không nói thêm bất kì lời nào nữa. Cậu lại lăng xăng đi phục vụ những vị khách mới vào, chạy tới chạy lui, không có thời gian để mà hóng hớt nữa.

-------------

Mingyu đứng dậy dạo quanh kệ sách với ý định tìm vài quyển đọc giết thời gian. Lúc đến tiệm rồi thì Mingyu mới phát hiện, thật ra mục đích đến tiệm là gì cậu cũng không rõ nữa, thông thường với Mingyu thì việc uống cà phê ở tiệm rất là tốn thời gian, đặc biệt là khi đi một mình, và không có bài tập hay gì đó để làm. Những khi rảnh như thế này, mua cà phê và về phòng ôm laptop chơi game hay online không phải là đỡ nhàm chán hơn hay sao? Vậy mà cậu không nghĩ gì đã chạy đến Han-ga, lại còn quyết định uống tại chỗ nữa chứ. Đằng nào thì chuyện cũng đã đành, nên Mingyu định chọn cho mình một quyển sách để giết thời gian, dù là cậu cũng không hay đọc sách mấy.

"Kingsman?" Mingyu lẩm nhẩm tựa sách, nghe có vẻ thú vị đây, không phải dạo này có bộ phim Kingsman nói về điệp viên này nọ rất hot hay sao? Đến khi rút quyển sách ra khỏi kệ, an vị ở bàn của mình và tách cà phê nóng hổi cùng những chiếc bánh thơm lừng đã ở trước mặt, Mingyu mới phát hiện ra mình đã có chút nhầm lẫn. Là 'King's man' chứ không phải là 'Kingsman'. Tựa sách là 'Người đàn ông của vua', vì cái lí do chết tiệt nào đó mà Mingyu đã trực tiếp bỏ qua cái dấu phẩy kia chứ, nhưng thôi đằng nào cũng đã lỡ chọn, hơn nữa tựa sách cũng gợi cho cậu một chút hứng thú, cậu thử lướt qua lời mở đầu.

"Trong cuộc đời của mỗi vị vua, nổi bật nhất không hẳn là những người phụ nữ trong hậu cung của ông, mà phải nhắc đến những người đàn ông bên cạnh ông. Không kể đến nội thị thì phải nhắc tới hậu vệ, cận vệ, thị thần. Tất cả, không phải đều là đàn ông hay sao? Luôn kề cận bên người như hình với bóng không phải vị mẫu nghi thiên hạ kia, mà chính là người cận vệ luôn có trách nhiệm bảo vệ mạng sống của người trên vạn người kia. Cuốn sách này, kể về câu chuyện của những vị cận vệ đó..."

Cận vệ à? Mingyu tiếp tục lật mở những trang sách tiếp theo. Chẳng mấy chốc cậu đã đắm chìm trong quyển sách đó, đến mức quên cả thời gian đang trôi bên ngoài, dòng người đông đúc dần thưa thớt, tách cà phê còn vài giọt dần nguội, những chiếc bánh macaron xinh xắn dần vơi. Đây cũng có thể xem như một quyển sách theo kiểu lịch sử, kể lại những câu chuyện trong cung, xoay quanh những cận vệ qua các triều đại, về binh biến, về những sự hi sinh để bảo vệ an toàn cho đấng cửu ngũ.

"Xin lỗi quý khách, cửa hàng chúng tôi đã sắp đến giờ đóng cửa rồi ạ." Giọng nói dễ nghe của Joshua lại lần nữa vang lên bên tai Mingyu. Cậu ngẩng đầu dậy thì bắt gặp Joshua với nụ cười của lịch thiệp đang chăm chú nhìn mình.

"A, xin lỗi anh, tại tôi mải mê đọc quá..." Mingyu cố gắng phân trần cho cái việc chiếm chỗ của tiệm đến tận giờ đóng cửa, vừa nói vừa vội vàng thu thập đồ đạc, cất chiếc kính mắt vào lại trong cặp, và nhìn quanh quất xem còn sót món gì không. Ngay khi cậu định trả lại sách về chỗ nên ở của nó thì Joshua lại lên tiếng.

"Nếu cậu thích thì tôi có thể cho cậu mượn quyển sách đó, nhớ giữ gìn cẩn thận là được."

"A, tôi có thể mượn nó ư?" Mingyu thoáng ngạc nhiên, cậu không nghĩ là có thể mượn sách từ tiệm cà phê, đây không phải thư viện, và cậu cũng không phải là khách hàng thân thiết.

"Tôi thấy cậu có vẻ hứng thú với nó, nếu cậu không muốn thì..."

"Không, không. Tôi sẽ giữ thật cẩn thận và đem trả nó vào lần sau. Cảm ơn anh." Mingyu cắt ngang lời Joshua, lại nở một nụ cười thật tươi vì sự tốt bụng của anh.

-------------

"Hẹn gặp lại cậu lần sau." Joshua tiễn Mingyu ra khỏi cửa, rồi bắt đầu dọn dẹp cửa hàng. Lúc bấy giờ Mingyu mới nhìn lại, hình như chỉ còn mỗi Joshua ở cửa hàng, những nhân viên còn lại đâu nhỉ? Cậu lắc lắc mái tóc nhuộm màu xanh xám của mình rồi bước nhanh về trường, kí túc xá cũng sắp đóng cửa rồi.

-------------

Ngay khi vừa thở hồng hộc chạy về đến phòng cho kịp giờ đóng cửa, Mingyu đã vội vã tắm rửa qua rồi leo lên giường giở quyển sách ra đọc tiếp, mặc cho ánh mắt ngạc nhiên của Minghao và vẻ kì thị của Seokmin.

"Này Minghao, cậu có thấy Gyu nhà mình thật sự rất kì lạ không? Hôm nay nó lại còn đọc sách, bình thường có thấy đụng đến sách vở gì đâu." Seokmin nhào sang giường Minghao thì thầm to nhỏ với thằng bé.

"Tớ cá là không đến 5 phút cậu ấy sẽ ngủ mất." Minghao gật gù ra vẻ đồng ý với Seokmin, vừa nói ra dự đoán của mình.

Quả thật không đến 5 phút Mingyu đã lim dim rồi, nhưng không phải vì quyển sách, mà vì một hình bóng nào đó đã thấp thoáng ẩn hiện trong tâm trí cậu. Vừa lẩm nhẩm lời bài hát mình viết, Mingyu chìm vào giấc mộng lúc nào không hay, trên môi vẫn còn vẽ một nụ cười.

-------------

Joshua không nghĩ Mingyu là kiểu người thích đọc sách, chỉ là khi nhìn thấy vẻ chăm chú của Mingyu thì tâm trạng cậu lại rất thoải mái. Joshua rất thích sách, nếu không nói là yêu, với cậu ngoài âm nhạc và guitar ra thì có lẽ sách là thứ mà cậu yêu nhất. Cậu thích cảm giác vuốt ve lên bìa sách, hít hà mùi hương mộc mạc tỏa ra từ từng trang giấy. Joshua đọc rất nhiều thể loại, cậu không kén sách, cậu chỉ đơn giản là tận hưởng cảm giác được cầm sách trên tay, nhẹ nhàng lật giở từng trang thôi. Trước giờ cậu chưa từng nghĩ sẽ cho bất kì ai mượn sách ở tiệm. Han-ga là tiệm cà phê của Jeonghan, người là chủ cũng đồng thời là thằng bạn chí thân của cậu. Chính Joshua là người đã đề nghị đặt những kệ sách thay cho những bức tường nhàm chán, và cậu cũng là người đã tỉ mẫn lựa chọn từng quyển sách, đặt chúng nó lên kệ và lau dọn chúng hằng tuần. Joshua không muốn cho mượn sách mang đi vì cậu quan ngại về ý thức của mọi người đối với sách, dù cho có dòng chữ "Hãy giữ gìn chúng tôi" thì vẫn có những người cực kì vô ý thức làm quăng góc hay rách giấy những quyển sách trong thư viện. Cậu không muốn tình trạng đó diễn ra, tuy nhiên khi bắt gặp vẻ chăm chú của Mingyu thì Joshua có chút động lòng, hẳn là cậu nhóc sẽ giữ gìn quyển sách thật cẩn thận chứ nhỉ?

"Done." Vừa dọn ly tách, vừa suy nghĩ bâng quơ, Joshua đã hoàn thành công việc hằng ngày, cậu vươn vai ngáp dài rồi sải bước đi đến cánh cửa đằng sau quầy pha chế, hướng về căn phòng ấm áp trên tầng gác mái của mình.

Hôm nay quả là một ngày dài, Joshua nằm trên giường đưa mắt ngắm nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa sổ, miệng lẩm nhẩm vài giai điệu quen thuộc rồi chìm dần vào giấc ngủ yên tĩnh.

--------------

Seoul về đêm vẫn náo nhiệt, nhưng đâu đó có những con người đang mơ màng trong giấc mộng, mà không biết những điều tốt đẹp gì sẽ đến với mình vào ngày mai.

-------------

End chap 2.

P/s: Gửi lời xin lỗi vì đã ngâm fic hơi bị lâu, mong là mn vẫn chào đón em nó, sẽ cố gắng để chap 3 lên sóng trong thời gian sớm nhất. Yên tâm là au không bỏ fic đâu :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip