Chap 2: Emergency Aid
Emergency aid
Công việc bận rộn khiến tôi dần để Jessica vào một góc trong tâm trí mình. Tôi đã thôi không nghĩ nhiều về em nữa, và quả thực cũng chẳng có mấy thời gian để nghĩ ngợi dông dài. Song như đã nói, mỗi lần em xuất hiện là mặt hồ phẳng lặng của tôi lại bị xáo trộn. Một buổi chiều sau ca trực, tôi lười biếng lê thân thể phờ phạc vì thiếu ngủ và căng thẳng của mình ra xe. Còn chưa kịp chạm tay vào vô lăng, tiếng chân chạy gấp gáp trên phố làm tôi phải ngẩng đầu lên nhìn. Hình bóng quen thuộc mà tôi mới tạm quên được vài ngày lại ập đến. Là em...
Tôi nghệch mặt ra. Rồi một chuỗi những hành động kì lạ diễn ra trước sự ngạc nhiên tột độ của tôi. Em mở cửa sau xe, nắm tay tôi kéo sát lại gần em và ngã vào băng ghế sau, mũi chúng tôi gần như chạm nhau, tim tôi đập loạn lên, tự hỏi mấy giấc mơ đồ ăn biến đâu mất mà để một giấc mơ ngọt ngào kiểu người lớn này thay thế. Em ra hiệu cho tôi im lặng, mà cũng không cần em ra hiệu, tiềm thức của tôi đang bị hơi thở dồn dập của em làm cho mụ mị. Trái tim em cũng đang chạy marathon trong lồng ngực, tôi biết mà, vì em mới phóng như điên về chỗ xe tôi đó thôi. Lần đầu tiên được ngắm nhìn em ở khoảng cách gần như thế, tôi không tránh khỏi hoang mang, mãi đến lúc một toáng người lạ chạy đến gào thét ầm ĩ tên ai đó, tôi mới giật mình dứt mắt khỏi gương mặt đang thôi miên mình.
"Soo Yeon ah, em mau ra đây ngay! Jung Soo Yeon!!!"
Cô gái dẫn đầu gào lên, nhìn quanh quất, bỏ qua xe tôi rồi rời khỏi như sợ bỏ lỡ mất mục tiêu đang tìm kiếm. Jung Soo Yeon...?!? Tôi lẩm bẩm, rồi lại nhìn cô gái trên người mình, tôi nhớ tên em đâu phải Soo Yeon, mặc dù cùng là họ Jung. Dường như nhận thấy sự thắc mắc quái đản trên mặt tôi, em ngượng ngùng ngồi dậy, tay chỉnh lại quần áo và đầu tóc. Lần này không phải maxi dress đằm thắm mà là sơmi kẻ và quần bò rách bụi bặm. Em làm tôi liên tưởng đến cuộc trốn chạy ngoạn mục của một cô nàng tiểu thư nhung lụa. Mà giây phút đó tôi đã nhầm, em chẳng phải tiểu thư hiền thục gì như cái vẻ ngoài cả. Em đội lại mũ lưỡi trai, cố ý kéo nó che sụp mi mắt, hắng giọng:
"Xin... lỗi bác sĩ... Tôi chỉ... bất đắt dĩ..."
"À ừ..." - Tôi ho khan. - "Mà mấy người hồi nãy là..."
"Cô gái đó... là người tôi sắp lấy." - Em thản nhiên đáp.
"Vậy sao cô lại trốn chứ?"
"Vì tôi không muốn để cô ta có cơ hội lừa dối tôi. Bác sĩ cho tôi đi nhờ một đoạn đến chỗ bạn tôi nhé." - Em nói nhanh rồi tự động ngồi vào cạnh ghế lái.
Tôi không còn lựa chọn nào khác hơn ngoài nghe theo không một lời phản đối.
"Tôi thành thật lấy làm tiếc... Mong là nó không quá sức chịu đựng của cô." - Vừa lái xe, tôi vừa nói.
"Bác sĩ không biết thôi, tôi ghét nhất ai lừa dối mình."
Em dời ánh mắt khỏi cảnh vật chạy ngoài cửa kính và bật cười, tôi gật gù theo, tôi cũng không thích một tình yêu thiếu trung thực.
"Thứ nhất, tôi hi vọng cô sẽ lạc quan lên, thứ hai, đây không phải bệnh viện, gọi tôi Yuri được rồi." - Tôi nháy mắt mỉm cười.
"Vâng."
Em cũng cười, hai má lại đỏ lựng, chắc do dư âm vụ hồi nãy, tôi cũng ngượng muốn chết mà tại cố giấu đó thôi. Nhưng không thể phủ nhận, tôi ước gì có thêm lần nữa quá. Bác sĩ cũng là người, cũng có những khao khát tầm thường mà. Thật xin lỗi vì cái ý nghĩ hư hỏng này.
"À mà rốt cuộc cô tên gì?"
"Chẳng phải đã ghi trong bệnh án rồi sao? Jessica."
"Lúc nãy rõ ràng là Soo Y..."
"Jung Soo Yeon đã chết rồi, cô ấy uống thuốc ngủ tự sát. Tôi khác cô ấy. Thôi, bác sĩ đừng hỏi nữa!"
Em lạnh lùng cắt ngang lời tôi, ánh mắt rất kiên quyết. Tay thoăn thoắt lấy ra ID trong túi áo, quả đúng là Jessica Jung, và em quốc tịch Mĩ. Tự nhiên tôi thấy mình bị quay như chong chóng.
"Bây giờ cô muốn xuống đâu?" - Tôi hỏi máy móc như thể mình đang lái taxi. Mà giống thiệt.
Em giơ địa chỉ trong điện thoại cho tôi xem. Suốt quãng đường còn lại chúng tôi không nói thêm lời nào nữa. Chỉ yên lặng thả hồn theo những suy nghĩ riêng của từng người. Tôi không biết em đang nghĩ gì chứ tôi thì nghĩ về em không thôi.
.......
Kể từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu qua lại thường xuyên hơn. Em đã dọn đến ở nhà cô bạn thân và hay ghé bệnh viện tìm tôi vào ca trực khuya cùng những túi đồ ăn hấp dẫn. Kiểu này tôi không sớm thì muộn cũng sẽ thành heo. Nhưng nói vậy chứ phàm cái gì do em mang đến tôi đều thích, thích tất cả mọi thứ thuộc về em. Từ lúc nào mà thế giới của tôi chỉ còn lại mỗi cái tên Jessica. Em đến từ một cơn mưa nhưng đã để lại trong tôi toàn là ánh mặt trời ấm áp. Tôi chưa bao giờ miêu tả cụ thể về Jessica, bởi vì đầu óc hạn chế văn chương của một kẻ thuộc phe tự nhiên chẳng biết mấy từ ngữ hoa mỹ. Nếu có ai hỏi tôi Jessica trông ra làm sao, tôi chỉ có thể nói là em đẹp, rất đẹp và siêu cấp đẹp. Kwon Yuri tôi không phải loại nhìn ai cũng thấy đẹp, vì tôi tự thấy mình đã đẹp sẵn, nhưng vẻ đẹp nồng nhiệt ngọt ngào như Jessica quả là thứ mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay. Mà làm sao có thể mở miệng nói là tôi thích em lắm cơ chứ. Jessica vừa đổ vỡ với người yêu cũ, tôi không muốn tự biến mình thành kẻ thừa nước đục thả câu, lại càng không muốn em áp lực vì chuyện tình cảm. Dù sao được ở bên cạnh em thế này cũng quá đủ với một bác sĩ quanh năm chỉ có bệnh nhân như tôi rồi...
Một tối không mưa, tôi đang ngồi thẩn thờ trong văn phòng chờ đến ca trực, em hớt hãi chạy đến trước mặt tôi, chiếc khăn quàng cổ nằm vắt vẻo trên vai chỉ chực rơi xuống, em gấp gáp nắm lấy tay tôi lắc lấy lắc để, tôi còn tưởng tay mình sắp rụng.
"Yuri à, cô ta... cô ta đuổi theo em, cho em trốn nhờ ở đây đi."
"Cái gì? Qua đây đi!"
Tôi đẩy em xuống gầm bàn, quơ lấy chiếc áo khoác to sụ đắp hờ lên che đi mái tóc nổi bật của em. Chỉ vài giây sau, người yêu cũ của em đã đứng trước mặt tôi, mặt mày nhăn nhó, thoạt nhìn cô ta có vẻ là họ hàng nhà khỉ đây.
"Đây là bệnh viện, cái gì mà cứ rần rần. Tiếng chân của cô có thể làm bệnh nhân của tôi giật mình đó." - Tôi nói đều đều, mắt nhìn trân trối đôi giày da đế kim loại của cô ta, cô ta mang móng ngựa sao?
"Soo Yeon đâu?"
"Tôi chẳng biết Soo Yeon nào cả." - Tôi khẽ nhún vai, mắt chú tâm vào tờ bệnh án trên bàn.
"Nói dối!"
"Tôi không rảnh..."
"Dưới đó..." - Cô ta đột nhiên chỉ tay về phía bàn làm việc, tôi giật thót tim.
"Dưới đó? Là sàn nhà, gạch men đó, không phải đá hoa cương đâu."
Mặc cho tôi đã có nhã ý xua đuổi, cô ta vẫn dán chặt mắt vào bàn làm việc, ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy khó chịu lạ lùng. Cô ta dám dùng ánh mắt đó để nhìn Jessica sao, thật coi bác sĩ Kwon không ra gì mà. Tôi hắng giọng, nhưng dường như cô ta quá tập trung vào nơi Jessica đang trốn, hoặc cô ta lơ tôi toàn tập. Tôi thật không hiểu, chia tay rồi còn làm khổ nhau để làm gì? Con người vốn ích kỉ như vậy sao? Tôi trộm nghĩ, nếu tôi với em có yêu nhau, khi em nói lời chia tay, liệu tôi có đành lòng để em ra đi như cái cách tôi đã trông đợi ở cô gái kia?
"Này, đây là phòng làm việc của tôi, mong cô đừng tự tiện..." - Tôi dang hai tay ra che chắn.
"Tránh ra!"
"Không được..."
Tôi nín thở khi cô ta ngày một gần bàn hơn. Không biết chuyện long trời lở đất gì sẽ xảy ra khi cô ta túm được Jessica dưới gầm bàn của tôi. Đấm tôi bể mũi không chừng. Nhưng trí tưởng tượng của tôi đã không có cơ hội bay xa hơn khi người-yêu-cũ-của-em bị những cuộc điện thoại liên tiếp quấy phá ngay lúc dầu sôi lửa bỏng ấy. Khi cô ta mất hút sau hành lang bệnh viện tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không có tiếng chuông kêu réo thì có lẽ cô ta đã có dịp làm kinh động cả cái bệnh viện rồi. Tôi giúp Jessica chui trở ra, tặng em một cái nhíu mày "Vẫn còn rượt đuổi tới giờ ư?" Và nhận lại cái nhún vai từ em "Em không biết, em không muốn gặp mặt nhau nữa."
End Chap 2
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip