chap 13

Sica trở lại trong tình trạng bần thần. Cả 3 người ở đó điều rất lo lắng. Fany bước lại chỗ Sica quan tâm.               

_ "Cậu sao vậy Sica? Có chuyện gì sao" - Fany lo lắng               

_ "Fany! Tớ phải làm sao đây?" - Sica ôm lấy Fany, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Fany vẫn ôm lấy an ủi.          

_ "Có chuyện gì vậy? Nói cho bọn tớ biết đi" - Tae lên tiếng.       

_ "Hixhix. Người mà suốt 20 mấy năm qua tớ gọi là 'umma' lại là người đã gián tiếp làm tan nát gia đình tớ. Thử hỏi tớ phải đối mặt làm sao đây. Hức.." - Sica khóc lóc trên vai Fany, cô ấy vỗ vỗ lưng cô.          

_ "Ý cậu là bác Jung không phải umma ruột của cậu?"            

Sica vừa khóc vừa kể lại cho họ nghe những việc mà cô chỉ mới vừa được biết, về sự thật thân thế mình, họ rất đồng cảm với cô, cũng có phần trách bà Jung sao quá nhẫn tâm, nhưng nghĩ lại bà Jung cũng đã chăm sóc cho Sica 20 mấy năm nay, mặc dù không được gọi là đầy đủ trách nhiệm như một người mẹ, nhưng bà cũng rất thương yêu Sica.                

Nếu khi xưa mà bà xấu đến nỗi không còn nhân tính thì đã bồng Sica đi rồi ‘quăng’ đại vào một cô nhi viện nào đó, hoặc tệ hơn nữa bà có thể để mặc Sica ở một xó đường nào để Sica tự thân tự diệt thì chẳng phải khổ hơn sao? Suy cho cùng bà Jung có lỗi thật nhưng xét lại tình cảm giữa hai mẹ con hơn 20 năm nay, Sica quyết định sẽ xin ông Lee thả bà ra, không giao bà lại cho bọn ‘cho vay’ nữa. Xem như là ân huệ cúi cùng cho bà.               

.                        

.          

Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, cả bốn người đều chạy lạy trước mặt bác sĩ.              

_ “Bác sĩ, cậu ấy sao rồi” – Soo hỏi ngay                 

_ “Tình trạng của cô Kwon không có gì nguy hiểm, chỉ là bị chấn thương ở tay trái và một số vết bầm khác trên cơ thể, nhưng đừng lo nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ không vần đề gì” – Bác sĩ thông báo bệnh tình của Yul.                 

_ “Cám ơn bác sĩ. Bọn tôi có thể vào thăm cậu ấy được không?” – Tae hỏi               

_ “Mọi người có thể vào, nhưng đừng làm ồn, vì cô ấy còn đang ngủ” – Bác sĩ nói rồi bỏ đi, ở đây cả bọn bước vào thăm Yul, Soo kéo Sica ra một góc            

_ “Cậu đã cho bà hay tin này chưa?” – Soo hỏi             

_ “Tớ vẫn chưa. Tớ quên mất”             

_ “Haizz.. Chuyện này bà nội sớm muộn gì cũng phải biết thôi. Vậy để tớ báo cho bà biết giúp cậu”         

_ “ừh cám ơn cậu”             

Thế là Soo thay Sica điện thoại về nhà báo cho bà Choi biết chuyện, nghe đâu bà ấy khóc lên khóc xuống cho điện thoại làm Soo không biết xử trí nên cúp máy luôn.      

.                       

.              

_ “Yuri..Yuri sao rồi” – Bà Choi vào đến phòng bệnh đã la hét lên.                  

_ “Nội. Ở đây là bệnh viện đó. Vả lại Yul còn đang nghỉ ngơi mà.” – Soo ngăn cản bà Choi                  

_ “Nói cho nội biết, tại sao Yul nó lại bị như thế này?” – Bà Choi nhìn thấy Yul nằm trên gường bệnh tức giận mà gằng lên.                

_ “Ngoại, con xin lỗi, là tại đi cùng con mà cậu ấy mới bị đánh như vậy” – Sica cúi đầu nhận lỗi.          

_ “Là do cô sao? Cô là vợ cái kiểu gì mà để chồng mình bị như thế hả?” – Bà Choi trút hết lên Sica.    

_ “Nội àh! Cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Sica đâu” – Soo bênh Sica               

_ “Con im ngay” – Bà Choi nạt Soo: “Nếu không phải tại nó thì tại ai? Tôi cấm cô từ giờ trở đi không được đến gần cháu ngoại tôi nữa. Tôi không muốn nó lại gặp chuyện nhứ thế này” – Bà Choi nói gì vậy? Thiệt là hết sức vô lý mà, hai vợ chồng người ta mà không cho lại gần là sao đây?             

_ “Nội!” – Soo nhăn mặt                

_ “Giờ cô ra ngoài ngay, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô” – Vừa vô lý mà vừa ‘vô duyên’ làm như nhà bả vậy, Taeny đứng kế bên cũng bức xúc lắm mà đâu dám lên tiếng, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối mà.                  

_ “Con..con” – Sica đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ bị bà Choi mắng cho một trận, nhưng không ngờ lại nặng nề đến như vậy, có lẽ là do bà Choi quá yêu thương Yul thôi.               

_ “Mọi người! Yul tỉnh lại rồi kìa” – Tae nói             

Cũng may là Yul biết lựa lúc mà tỉnh nha.              

_ “Si.ca..Sica” – Yul luôn miệng kêu tên ‘Sica’              

_ “Cháu ngoại yêu nhất, con sao rồi, Ngoại rất lo cho con đó biết không?” – Bà Choi lập tức ôm Yul      

_ “Ngoại làm Yul đau quá” – Yul nhăn mặt         

_ “Ngoại xin lỗi, con thấy sao rồi, nói ngoại nghe” – Bà Choi nhìn Yul              

_ “hix hix, Yul thấy khắp người đều đau, nhấc người lên không nổi luôn ấy, bọn người ấy đánh Yul đau lắm, ngoại phải đánh họ lại giúp Yul” – Yul ngây thơ ‘méc’ làm lửa giận của bà Choi tăng thêm, Yul ngước về hướng Sica: “Sica, Sica có sao không?” – Yul lo lắng cho Sica         

_ “Ừhm Sica không sao?” – Sica ngại ngần nhìn bà Choi              

_ “Sica đau chỗ nào phải không?” – Yul cố ngồi lên ‘Ah’ – do quá đau                    

_ “Yul” – Sica và bà Choi cùng đỡ Yul. Vì biết Yul có ý muốn đi đến chỗ của Sica nên bà Choi miễn cưỡng cho Sica lại gần Yul: “Yul nằm yên một chỗ đi, Sica bảo mình không sao mà” – Sica trách Yul, Yul ngoan ngoãn nằm lại yên một chỗ.                

_ “Yul tỉnh lại rồi. Để cháu đi mua cháo cho Yul, Fany em ở lại đây với Sica nha. Còn Soo, cậu lo về mà chăm sóc cho Hyo đi” – tae an bài vậy là có lý do, Tae sợ Sica lại bị bà Choi nặng nhẹ nên để Fany ở lại bên cạnh cô ấy.                

_ “Nhưng còn..” – Soo không yên tâm với tính khí của bà Choi                  

_ “Để Hyo bụng mang dạ chửa ở nhà một mình, bọn tớ còn không yên tâm hơn” – Fany nói              

_ “Vậy được rồi. Nội, con về trước. Các cậu tớ về nhé. Yul mau chóng khỏe lại đó. Tae này, có gì báo phải ngay cho tớ” – Mắt Soo ám chỉ về hướng bà Choi.                  

Tae gật đầu, có Yul rồi chắc bà Choi không la mắng Sica quá đáng như khi nãy nữa đâu.          

.             

Tae mua cháo về cho Yul, bà Choi liền giành lấy định đút cho Yul.               

_ “Yul muốn Sica đút cho Yul” – Yul lắc đầu không chịu.                

_ “Cháu ngoại yêu nhất, ngoan đi, để bà đút cho cháu” – Bà Choi dỗ về                

_ “Cháu muốn Sica đút cơ, Sica đút Yul đi” – Yul nhìn Sica với gương mặt ‘cún con’       

_ “Sica..” – Sica lại e ngại nhìn bà Choi.         

_ “Có vợ rồi thì không cần bà nữa phải không? Đã vậy ta cũng không thèm chơi với con” – Bà Choi giận dõi bỏ chén cháu xuống, rồi bước ra chỗ khác ngồi.              

_ “Yul là Yul thương ngoại nhất mà, nhưng Yul vẫn thích Sica cho Yul ăn hơn” – Yul nịnh quá trời: “Sica, Yul đói quá rồi” – Biểu hiện của Yul làm Taeny cố nén cưới mà cũng không được, cứ khúc khích mãi. Sica bước đến, thổi từng muỗng cháo đút cho Yul, trông Yul ăn ngon lành mà phát thèm luôn. (Một họng nước bọt)       

.               

Sau khi cho Yul ăn uống xong, thêm một chút lát thời gian nữa thì Taeny xin phép ra về và có ý muốn đưa bà Choi cùng về, nhưng bà nhất định không chịu về, quyết phải ở lại để chăm sóc cho Yul, dù họ có thuyết phục cỡ nào, bà cũng không chịu (người ta nói người già thì giống con nít mà). Vậy là bà cùng Sica đêm nay sẽ ở lại trông coi Yul.                  

Sau khi cho Yul nghỉ ngơi, bà Choi nhìn Sica với ánh mắt không mấy thiện cảm, Sica chỉ biết cúi đầu mà không dám hó hé gì hết. Trong phòng chỉ có một chiếc giường bệnh (Yul đang nằm), và một chiếc ghế salong (nhường cho bà Choi), vậy là Sica đành ngồi trên ghế đẩu úp mặt xuống giường của Yul, cố gắng qua đêm nay.

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: