Chương 2:

Bạch Hiền đi theo đằng sau Thái Nghiên lên lớp, im im như bị câm khiến cô hơi khó chịu. Mỹ Anh huých vai cô, cười rất mờ ám. Thái Nghiên hừ mũi, bảo Mỹ Anh lên lớp trước, cô đứng lùi lại đằng sau đi cạnh Bạch Hiền.

"Sao cậu im lặng vậy? Bình thường cậu cũng ít nói như thế này à?"

"Cậu nói nhiều lắm sao?" Bạch Hiền nhướn mày.

".. ừ." Cô bĩu môi. "Phải rồi, trên lớp cậu có chỗ chưa?"

"Chưa."

"Cậu có giỏi Toán không?"

"Tàm tạm."

"Tốt." Cô cười rất nguy hiểm khiến Bạch Hiền hơi sợ, cách xa cô một chút.

.....

Bạch Hiền chưa có chỗ ngồi nên đành đeo cặp đứng ngoài cửa lớp, nhờ Thái Nghiên đem ghế vào hộ mình. Cô cười ha ha nhìn cậu, cặp mông nhỏ lúc lắc đi vào trong phòng học. Thái Nghiên đi về phía bàn của mình ngồi xuống, nhìn bạn cùng bàn bên cạnh, xấu xa có ý đuổi khéo.

"Duẫn Nhi này."

"Hở?" Thần đồng Lâm Duẫn Nhi không ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái.

"Chẳng phải cậu rất muốn chuyển chỗ để giúp đỡ bạn học sao? Nghe nói Ngô Thế Huân ở bàn 2 bên kia đang gặp vấn đề với môn Văn, mà chẳng ai chịu nổi cậu ấy cả.." Cô thở dài, cố ý nhắc đến người trong lòng của Duẫn Nhi khiến cậu ấy chú ý.

"Mình giúp!" Duẫn Nhi hai mắt sáng lên, đứng bật dậy đi về phía Ngô Thế Huân ngồi xuống.

Thái Nghiên cười đắc ý trong lòng. Dù sao cũng đúng là cô nghe chủ nhiệm nói thành tích học Văn của Ngô Thế Huân đang đi xuống không hãm lại, cần phải được bổ túc thêm, mà chị đây tuyển Văn lại ngồi cạnh thần đồng Lâm Duẫn Nhi nên cảm thấy có chút không đúng, muốn tác thành cho bọn họ đồng thời giúp đỡ huynh đệ họ Ngô vượt qua thời kì gian khổ.

Khà khà, bước đầu của kế hoạch thành công rồi!

Thái Nghiên đang suy ngẫm thì chủ nhiệm Lý đi vào lớp, theo sau là Bạch Hiền. Ngay lập tức cô thu lại vẻ mặt kì quái của mình, ngoan ngoãn đứng dậy chào chủ nhiệm. Thầy Lý gật đầu nhìn cả lớp, xua xua tay muốn mọi người ngồi xuống, gọi Bạch Hiền tự giới thiệu.

"Các em, đây là Biện Bạch Hiền, năm nay sẽ chuyển vào lớp ta học."

"Xin chào, mong được mọi người giúp đỡ." Hắn gập người, giọng nói nhẹ nhàng, đảo mắt nhìn quanh lớp, thấy được Thái Nghiên đang giơ ngón cái nhìn mình cùng đôi mắt híp híp, không khỏi bật cười.

"Bạch Hiền... em ngồi cạnh.. Tuấn Miên nhé?" Thầy Lý suy nghĩ.

"Xin phép thầy, bạn ấy ngồi ở bàn 3, em nghĩ rằng em khá cao, nếu ngồi đó sẽ che hết các bạn ngồi sau. Liệu em có thể xuống bàn cuối ngồi cạnh bạn nữ kia không ạ?" Cậu liếc cô.

"Ngồi cạnh Thái Nghiên sao? Ừ được rồi, mau xuống đi." Thầy Lý gật đầu.

"Cảm ơn thầy." Hắn cười cười, đi xuống chỗ cô.

Thái Nghiên nhìn cậu con trai đang tiến về phía mình, nở nụ cười tươi rói nhưng thực chất đầy ẩn ý.

"Hi bạn cùng bàn!"

Bạch Hiền đờ người. Cậu giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng nhìn cô nhưng vẫn tỏ ra sợ hãi trước ánh nhìn của Thái Nghiên. Bạch Hiền đặt cặp xuống chỗ ngồi, lấy ra một tờ giấy mỏng và một cái bút bi, sau đó chống tay lên bàn.  Thái Nghiên nghịch ngợm đồ đạc của cậu, cậu mặc kệ. Dù sao trong cặp cậu cũng chẳng có gì hay.

"Bạch Hiền, cậu có tẩy không?"

Cậu nhẹ nhàng đưa cho cô cục tẩy.

"Bạch Hiền, cho tôi mượn bút đi!"

Cậu lấy thêm một cái bút nữa, đưa cho cô.

"Bạch Hiền, thầy vừa đọc gì vậy cho tôi chép với!"

Cậu đưa tờ giấy của mình cho cô.

"Bạch Hiền!"

"Ê Bạch Hiền!"

"Bạn học Biện!"

Cả một buổi sáng, Thái Nghiên cứ tíu tít gọi cậu không biết chán khiến lỗ tai cậu bắt đầu quen dần với giọng nói của cô. Nó không giống với chất giọng của các bạn nữ khác. Giọng của Thái Nghiên rất dày nhưng khi cô thốt ra lời thì âm điệu lại rất nhẹ nhàng, thanh thoát. Thái Nghiên cứ luôn miệng gọi "Bạch Hiền" làm cậu hơi khó chịu nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài. Cậu nhận thấy ngoại trừ cô bạn Mỹ Anh ngồi chéo đó 2 bàn thì Thái Nghiên hình như chẳng chơi thân với ai nữa. Coi như cậu để cô gọi giải khuây đi, cho cô đỡ buồn.

......

Phác Xán Liệt đứng tựa người vào cổng trường, chân mày cau lại bất mãn nhưng vẻ soái của hắn vẫn bừng bừng làm bao nhiêu nữ sinh đi qua điên đảo. Hắn khẽ phủi tuyết đang rơi đầy áo mình, cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay.

Bạch Hiền làm gì mà lâu thế nhỉ?

Vừa nhắc đến thì cậu cùng với Thái Nghiên từ khu lớp 11 đi ra, vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Phác Xán Liệt nhìn thấy cảnh này, khẽ nhếch miệng cười mỉm. Ôi hai đứa này thân thiết quá đi!

Nữ sinh nhìn thấy soái ca Phác mỉm cười, hai mắt hiện rõ hình trái tim hồng bay phấp phới tới chỗ hắn nhưng hắn chẳng để tâm. Một học sinh nữ mạnh dạn bước về phía hắn. Nhìn nữ sinh ấy cũng dễ thương, nụ cười khẽ ngọt ngào, ai nhìn hẳn cũng sẽ thích ngay. Nhưng đáng tiếc, hắn sẽ không phải là người thích cô gái ấy.

"Học trưởng.."

Hắn không đáp, chỉ quay đầu lại nhìn với ánh mắt khó hiểu. Thiếu nữ mới lớn đỏ mặt, ngại ngùng nói lời tâm tình.

"Em là Chu Tử Du, lớp 11A2. Em thích anh từ lúc mới vào trường rồi, nhưng chưa bao giờ có cơ hội nói. Mong anh.."

"Tôi không quan tâm." Hắn lãnh đạm. 

Những nữ sinh này chỉ thích hắn vì vẻ ngoài, tiền tài cũng như danh phận của hắn. Nhìn ánh mắt đầy tham vọng của họ là Xán Liệt đã muốn ghét bỏ, đừng nói đến việc hắn sẽ quan tâm đến những thiếu nữ ấy. Không biết khi nào hắn mới có thể tìm được chân mệnh thiên tử của mình?

Bạch Hiền đi cùng Thái Nghiên tiến về phía hắn, cười cười trêu chọc.

"Ôi soái ca Phác! Nãy giờ có bao nhiêu cái xe cứu thương rồi?" Bạch Hiền xuýt xoa.

"Thôi, về đi, anh đói." Hắn ném cho cậu ánh nhìn khinh bỉ, quay sang cười với Thái Nghiên.

"Hai người đi về trước đi, em còn đợi bạn nữa." Đứng trước ánh mắt của hai đại soái ca, Thái Nghiên cô làm sao chống đỡ nổi, đành phải cúi gằm mặt nhìn xuống đất.

"Vậy tôi chờ cùng cậu." Bạch Hiền đứng tựa lưng vào bức tường phía sau, tay nghịch nghịch khóa kéo cặp của cô. Thái Nghiên đánh vào cánh tay cậu.

"Thế thì anh cũng ở lại." Phác Xán Liệt gật đầu.

Ba người đứng chờ một hồi lâu. Nếu không phải là trêu cô thì Bạch Hiền lại quay sang nghịch tóc của Xán Liệt làm hai người kia đang bình tĩnh cũng muốn nổi khùng, giơ tay đập cho cậu vài cái. Bạch Hiền bĩu môi, ngoan ngoãn như bị phạt, đứng im lặng bên trái cô. Thái Nghiên vẫn nhìn vào cổng trường, ánh mắt cứ ngóng theo, cố căng mắt để tìm ra bạn gái Hoàng.

"Mỹ Anh!" Cô hét lên, hai tay vẫy vẫy cho muốn gây chú ý cho bóng người ở đằng xa. Cô gái đeo cặp hồng nhìn thấy Thái Nghiên, hớt hải chạy đến, thở hồng hộc.

"Xin lỗi cậu, mình bị bọn họ vây lại giờ mới đi được." Mỹ Anh cầm chai nước Thái Nghiên đưa, uống một ngụm rồi từ từ giải thích. Đương nhiên là cô hiểu "bọn họ" mà Mỹ Anh nhắc đến là ai. Năm nào cũng vậy, cứ hết buổi sáng khai giảng là lại có một tốp những anh chàng đến bắt chuyện, đòi làm quen với Mỹ Anh khiến nó toàn ra về muộn, bắt cô đứng chờ mãi.

Bạch Hiền nhìn Mỹ Anh. Cô gái này rất xinh đẹp là điều đầu tiên cậu nghĩ đến. Phác Xán Liệt huých khuỷu tay cậu, cười cợt nhả nhìn muốn đấm. Thái Nghiên thấy hai người kia đang để ý cô bạn của mình liền ra vẻ chị đại, hùng hồn lôi Mỹ Anh đang nép sau lưng mình ra.

"Hẳn các anh đã nghe về đệ nhất mỹ nhân Hoàng? Hahaa đây chính là Hoàng Mỹ Anh trong truyền thuyết, người đã khiến trường chúng ta náo loạn, hàng loạt các nam sinh thi nhau cúp tiết và hàng trăm nữ sinh ghen tị." Cô rất kiêu hãnh, vỗ vỗ vai Mỹ Anh. Nó ngại ngùng gập người chào, lườm Thái Nghiên một cái, bĩu môi.

Phác Xán Liệt im lặng nãy giờ. Hoàng Mỹ Anh? Hắn biết cô gái này, nhưng không phải bời vì nó là nguyên do gây ra sự hỗn loạn trong trường học. Nghe tên rất quen tai, cực kì quen. Nhưng hắn không tài nào nhớ ra nổi. Xán Liệt quay mặt đi không nhìn họ, cố gắng lục lại trí nhớ của mình. 

Càng nhớ, hắn lại càng đau đầu, hình ảnh gợi về lại càng mờ.

.

.

[To be continued..]

U23 VN là Á quân rồi, tuyệt vời lắm đấy nên đừng ai tiếc nuối nhé! Các anh và cả đội đã rất vất vả rồi <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip