Chương 7:

Thái Nghiên ngồi đối diện với Xán Liệt, đang ăn cơm ngon lành nhưng cô để ý hắn cứ giữ ánh mắt hướng về phía bạn tốt của cô. Bạch Hiền thấy cô chăm chăm nhíu mày nhìn hắn, không thoải mái cho lắm, ho nhè nhẹ ra hiệu cho Thái Nghiên. Cô đặt đũa xuống, quay sang nhìn Mỹ Anh ngồi cạnh.

"Mỹ Anh, cậu đổi chỗ cho Bạch Hiền đi."

"Huh? Đang ăn mà.." Nó ngước mắt lên nhìn cô, trên khoé miệng vẫn dính một hạt cơm trắng, làm nổi bật vẻ mặt ngu ngơ của nó.

"Nói cậu đổi thì cứ làm theo đi." Cô xấu xa cười, cắn môi đổi hộp cơm của Bạch Hiền và Mỹ Anh, vỗ vỗ mông đẩy nó sang ngồi với Xán Liệt.

Hắn khẽ nháy mắt với cô, nhìn Mỹ Anh ngồi cạnh mình thấy vui vui một chút. Bạch Hiền nhìn cô khó hiểu, nhưng mà kệ đi, ăn xong cô tự khắc sẽ nói với cậu.

...

Cậu liếc cô đang mơ màng chuẩn bị gục xuống ngủ, giọng nói trầm thấp khẽ hỏi.

"Sao lại nói tôi đổi chỗ?"

"Oa...Cậu thật ngu ngốc, không nhìn ra sao?" Cô ngáp hai cái.

"Nhìn cái gì?" Bạch Hiền nôn nóng.

"Xán Liệt thích bạn tốt của mình a~" Cô hơi cười.

"Anh ấy thích Mỹ Anh?" Cậu hơi chau mày. Từ trước đến nay cậu biết Phác Xán Liệt mang danh học trưởng ưu tú nhưng thực chất trong thâm tâm lại là một con sói thủ đoạn. Mỹ Anh là bạn tri kỉ của Thái Nghiên, nghiễm nhiên sẽ trở thành bạn thân thiết của cậu, vì thế cậu không mong bạn thân thiết của mình sẽ bị tổn thương bởi chính anh trai mình. Dùng từ "thích" như Thái Nghiên nói là không đúng, phải là "con mồi".

Những biểu hiện đó của Xán Liệt chứng tỏ hắn đang muốn biến Mỹ Anh thành mục tiêu tiếp theo. Những mục tiêu trước, cậu đều chứng kiến kết cục bi thảm của họ. Không phải là đau lòng đến muốn tự sát thì cũng là bị tổn thương tê tâm phế liệt.

Bạch Hiền tỏ vẻ nóng giận đi kèm theo lo lắng nhưng không nói gì làm Thái Nghiên lại nghĩ bâng quơ. Ừ thì cậu cũng quan tâm đến Mỹ Anh, có sao đâu, nó là bạn tốt của cô, nhưng trong lòng cô có điểm khó chịu. Chẳng lẽ cậu thích mỹ nhân Hoàng? Vì thế khi biết tin này cậu.. ghen? Cậu có để ý cô cũng rất bực bội không đó??

Trong lòng Thái Nghiên có hiểu nhầm, tâm trí Bạch Hiền lại đang chất đầy suy nghĩ, không ai nói với ai câu nào. Một người lo âu, một người đau lòng.

Cục diện trở nên bối rối khác thường.

...

Thái Nghiên hôm nay chứa chất tâm sự, lại ngại gặp cậu, đêm hôm qua cô nhắn cho cậu một tin nhắn nho nhỏ chẳng biết cậu có nhận được không. Ba mẹ không ở nhà, trong đầu cũng thấy hơi choáng váng, cô cứ thế khe khẽ gửi thông báo cho thầy chủ nhiệm hôm nay mình nghỉ vì sốt, thoải mái nằm dài trên giường. Ôm con gấu lớn trong tay, gác chân lên nó, Thái Nghiên cầm di dộng gọi điện cho em gái.

"Hi~ Chị Nghiên à~" Kim Nghệ Lâm ở đầu dây bên kia giọng ngọt ngào gọi tên cô.

"Ừ, năm mới có về không vậy? Ở đó có khoẻ không?" Cô thương cực kì đứa em gái này, ngoại trừ người trong nhà và Mỹ Anh, không ai biết đến sự tồn tại của nó.

"Em ổn ạ. Bên này tuyết rơi dày lắm, lạnh cóng luôn ấy~ Em chưa biết có về được không nữa." Kim Nghệ Lâm nói giọng non nớt, đúng chất của một cô bé con hồn nhiên 14 tuổi.

"Mẹ dự định nếu không có gì đột ngột thì năm nay sẽ sang đấy với em." Cô vừa chầm chậm nói, ngồi dậy mở ngăn kéo cạnh giường lấy ra bức ảnh chụp chung của hai chị em, khẽ cười.

"Thật ạ??? Yeahh~" Tiếng reo hò của Kim Nghệ Lâm vang đến mức cô phải để điện thoại ra ngoài tầm nghe một lúc.

"Ừ, nhưng cố gắng thu xếp đi về với dì nhé! Đã lâu rồi không gặp em, nhớ lắm đấy bé~" Thái Nghiên cưng chiều nói với bé con qua di động, giọng run run, hai chị em trò chuyện thêm vài phút rồi kết thúc vì Nghệ Lâm buồn ngủ. Cô cười hì hì tắt máy. Sao lại quên được chứ nhỉ, bên đó lệch múi giờ so với đất nước của cô mà.

Nói chuyện với em gái cưng, Thái Nghiên thoải mái hơn hẳn, đứng dậy vươn vai xuống nhà dưới. Vừa lò dò bước đi vừa ngáp, Thái Nghiên lấy trong tủ lạnh ra một bịch sữa và hai lát bánh mì, đem sữa đun nóng lên và bỏ bánh mì vào lò nướng. Thoải mái nằm trên sofa tiêu thụ hết một cốc sữa và bánh mì nướng, Thái Nghiên bật TV xem hoạt hình, cười khúc khích như một đứa bé.

Làm thêm một số việc lặt vặt cũng đã hết nửa ngày, ăn qua loa bữa trưa, cô lại vùi mình vào đống chăn gối ấm áp. Ôi sắp đến mùa xuân rồi thật háo hức quá!

Tỉnh lại đã là 4 giờ chiều, cô lại lò dò đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cầm điện thoại lên lướt mạng một chút rồi chợt nhớ ra mình có hẹn với Mỹ Anh ra sân bay đón người.

"Mỹ Anh à~"

"Ừ mình nhớ rồi, đang trên đường đến, mình mang cả vở bài tập hôm nay cho cậu rồi đấy!" Hoàng Mỹ Anh ở đầu dây bên kia vui vẻ.

"Yeah cậu biết mình yêu cậu nhất mà hehe~ Nhanh nhé mình đi thay quần áo đây."

"Ok bye bye." Mỹ Anh cười một tiếng, cúp máy.

Bạch Hiền và Xán Liệt đi bên cạnh nó, nghe giọng điệu biết ngay người ở đầu dây bên kia là Thái Nghiên liền có chút sốt sắng hỏi.

"Thái Nghiên có sao không? Nghe nói em ấy sốt?"

"Vâng cậu ấy đỡ rồi ạ. Em xin phép em hẹn bạn có việc, em đi trước đây."

"Ừ. Bye bye." Xán Liệt nhếch môi cười, gật đầu vẫy tay chào. Bạch Hiền đứng bên cạnh đang chìm trong suy nghĩ nên không để ý lắm, hắn huých tay cậu mới hơi gật gật.

Mỹ Anh chạy vụt đi.

Trên đường về cậu cứ suy nghĩ mãi về Thái Nghiên. Có thật là cô bị sốt không? Hay là đang cố tình tránh mặt cậu?

...

Mỹ Anh hồi hộp nắm chặt tay Thái Nghiên đứng giữa dòng người ở sảnh sân bay. Em trai của nó, đã 7 năm rồi không được gặp mặt, Thái Nghiên cũng biết cậu bé này. Em trai Mỹ Anh và em gái Thái Nghiên vì chung lớp mẫu giáo với nhau, lại luôn đánh nhau chí choé nên mới tạo cơ hội diệu kì cho Hoàng mỹ nhân và Kim Thái Nghiên quen nhau. Tội nghiệp năm 5 tuổi Kim Nghệ Lâm bị cha mẹ lừa theo dì sang Úc, đã 9 mùa xuân rồi vẫn không trở lại. Chắc hẳn có chuyện gì khó nói cha mẹ Kim mới làm vậy, khi ấy cô đã khóc rất nhiều nhưng giờ hiểu hơn rồi nên cũng chỉ nhớ em gái chứ không mè nheo nữa.

Em trai Mỹ Anh từ bé đã nghịch ngợm xảo quyệt nhưng lại mang vẻ đẹp trai ưa nhìn nên mang danh là toàn lừa các bạn nữ trong lớp. Kim Nghệ Lâm cũng nằm trong số ấy. Sau khi Nghệ Lâm rời đi 2 năm thì cậu bé được chẩn đoán mắc bệnh u não bẩm sinh, để tránh bệnh nặng thêm thì cần phải phẫu thuật ngay. Thương em, Mỹ Anh năm ấy phải can đảm lắm mới có thể nhìn cậu bé nằm trên cáng bệnh được đưa lên chuyên cơ riêng sang Mỹ để làm phẫu thuật và thực hiện các bước phục hồi, mà không khóc. Mẹ nói em trai chỉ đi 3 năm là cùng, sẽ rất nhanh quay lại. Nó thì cứ ngu ngơ tin tưởng, nguyện đợi em trai 3 năm nữa quay về, ai ngờ qua mùa đông thứ 7 mới lại được nhìn thấy cậu bé lần nữa.

Thái Nghiên cũng không biết em trai Hoàng lớn lên trông như thế nào, thật may trước khi hai đứa phi ra sân bay mẹ Mỹ Anh có đưa cho cô một tấm ảnh được chụp gần đây nhất của cậu bé. Chao ôi em trai Hoàng đẹp trai thế nhỉ!

Trong khi cô vẫn đang xuýt xoa nhan sắc của em Hoàng, Mỹ Anh xúc động hét lên một tiếng.

"HOÀNG NHÂN TUẤN!" Nó bật khóc ngay sau đó khiến Thái Nghiên hơi hoảng.

Cậu nhóc loi nhoi đi cùng mấy người áo đen giật mình khi nghe thấy tiếng hét, quay người lại bắt gặp một cô gái đang nhìn mình khóc nức nở, bên cạnh còn có một cô gái khác nhìn rất quen. Hoàng Nhân Tuấn nhanh chân chạy về phía đó, trong mắt cũng rưng rưng một tầng nước.

"Chị..." Cậu bé đưa hai tay ôm mặt khi thấy Mỹ Anh cười, lộ ra cái răng khểnh và đôi mắt cười khi xưa hay dùng để dụ cậu. Hoàng Nhân Tuấn ôm lấy chị gái, nhìn sang Thái Nghiên ở bên cạnh nó.

"Chị... chị là chị gái của Nghệ Lâm phải không?"

"Chào mừng em trở về." Cô nhìn hai chị em nhà họ một lớn một nhỏ ôm nhau khóc tức tưởi cũng cảm động, nhẹ nhàng gật đầu.

Nhân Tuấn cũng đã về rồi, Lâm Lâm à em cũng mau trở lại đi..

...

Hôm nay Mỹ Anh lại là người xin nghỉ học vì em trai vừa về nước, nó cần đưa Nhân Tuấn đi đây đó để quen với mọi thứ. Lí do thật là không thoả đáng nhưng cô hiểu tình chị em nhà họ nên cũng kệ, chỉ cười cười rồi cúp máy. Đang mặc quần áo đồng phục, Thái Nghiên cứ cảm thấy lo lo không biết vì sao. Mở cửa ra khỏi nhà thì giật mình.

"Đi học thôi."

"A.. chào Bạch Hiền." Cô lúng túng vẫn chưa biết nên đối mặt với cậu như thế nào.

"Hôm qua sao lại nghỉ học vậy?" Cậu chỉ hỏi bâng quơ, hàm ý muốn dò xét thái độ của cô.

"Mình thấy hơi mệt, không sao." Cô cười cười cho qua.

"Không phải tránh mặt tôi à?"

...
[To be continued..]
Chương này xamxidu nhể :>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip