Chương 8:
Cô đứng sững lại vài giây rồi cười giả vờ, trên trán chảy mồ hôi lạnh. Lắc lắc đầu xua tay, Thái Nghiên không biết nên nói gì, chỉ im lặng. Cô đâu phải là cố ý tránh mặt cậu, đúng là hôm qua đầu có hơi choáng váng thật mà. Vả lại từ chuyện của Mỹ Anh cô cũng thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy cậu một chút.
Lần đầu tiên kể từ khi đi học chung với Bạch Hiền đến giờ mà hai người không nói với nhau một câu nào. Thái Nghiên hơi ấm ức trong lòng nên chỉ cúi gằm mặt xuống đất bước đi, Bạch Hiền đắm chìm trong suy nghĩ, chẳng để ý đến cô bên cạnh đang có tâm sự.
Mỹ Anh luôn đến lớp từ sớm, giống như một thói quen của cô nàng. Thấy Thái Nghiên và Bạch Hiền bước vào, nó vẫy tay chào cả hai rồi lại chăm chú đọc sách. Thái Nghiên không muốn lạc trong không khí căng thẳng giữa cô và cậu nên bỏ cặp trên bàn rồi sang ngồi cạnh Mỹ Anh.
"Nhân Tuấn thế nào rồi?"
"Ừ kết quả gần nhất cho thấy thằng bé hồi phục hoàn toàn rồi." Nó vui vẻ khi nhắc đến em trai.
"Thật tốt quá! Hôm nào rủ Nhân Tuấn đi chơi chung nhé? Thằng bé đẹp trai quá~" Cô ngại ngùng, ôm mặt cảm thán.
"Thôi đi cô nương, Bạch Hiền của cậu chẳng phải ưa nhìn hơn à?" Mỹ Anh liếc nhìn cậu, cười cười trêu cô.
Thái Nghiên đỏ mặt, đánh vào tay Mỹ Anh thật nhẹ. Cả hai ngồi nói chuyện linh tinh tầm phào đến tận khi cô giáo vào mới lưu luyến về chỗ.
...
Dạo này mối quan hệ giữa cô và Bạch Hiền dường như có khoảng cách không nhỏ làm Thái Nghiên buồn phiền, đêm đêm nghĩ đến cậu là lại khóc thút thít. Mỗi lần Mỹ Anh nhìn đến cặp mắt sưng vù như hai trái đào của cô là hoảng sợ, nó có hỏi cô cũng chỉ trả lời qua loa. Bạch Hiền tỏ vẻ không quan tâm đến cô lắm nhưng cứ phải thấy đôi mắt đỏ ửng của cô, cậu cũng lo lắng. Sợ cô không thích cậu quá để ý đến, Bạch Hiền cũng ngại ngùng chẳng dám hỏi.
Thái Nghiên ngồi trong nhà Mỹ Anh, nằm trên ghế sofa thở dài mệt mỏi. Hoàng Nhân Tuấn bước từ trên nhà xuống thấy cô và chị gái đang nói chuyện thì ù ù chạy tới như một con gió.
"Chị Nghiê... A! Mắt chị sao vậy??" Cậu bé cũng hoảng khi nhìn thấy cô. Tuy nó không sưng to đùng như hồi sáng nhưng ai nhìn cũng sợ.
"Ừ hôm qua xem phim buồn quá nên khóc hehee.." Cô cười cho qua chuyện, ngồi dậy nhìn em Hoàng.
"Nhân Tuấn giờ lớn quá rồi nhỉ? Cao hơn cả chị rồi." Cô bĩu môi khi nhìn cậu bé đứng lên, cảm thán."Khiếp lại còn đẹp trai nữa!"
"Em biết em đẹp mà." Hoàng Nhân Tuấn kiêu ngạo cười cười, giống cái tính hay tự mãn của Mỹ Anh đến 9 phần. Đúng là hai chị em!
"Tuấn, đi chơi không?" Mỹ Anh thay đồ xong liền chạy xuống nhà, thấy em trai đang ngồi nói chuyện vui vẻ với bạn tốt, không khỏi vui mừng.
"Có chứ, em còn chưa khám phá hết nơi này đâu." Cậu bé thích thú gật đầu.
...
Cái tính tiêu xài quá độ của Hoàng Mỹ Anh chẳng thể nào bỏ được khiến Thái Nghiên và Nhân Tuấn bực bội. Cô nhìn Nhân Tuấn khổ sở xách một đống túi quần áo giày dép của chị gái mà cáu thay cậu bé. Cô đánh liều vỗ vỗ vào vai con quỷ mua sắm trước mặt.
"Mỹ Anh! Cậu mua nhiều lắm rồi đó, đủ rồi, để cho Nhân Tuấn có thời gian đi chơi nữa chứ cứ bắt thằng bé xách đồ cho cậu vậy sao?"
"Hừ hừ hai người cứ đi trước đi vậy, mình mua xong sẽ về nhà luôn." Nó vẫn chăm chăm lựa váy, không để ý lắm đến cô.
Thái Nghiên bĩu môi, mở điện thoại bấm số và trò chuyện một lúc. Cô cười vui vẻ cúp máy, đi đến chỗ Nhân Tuấn đang chật vật với đống đồ, bảo cậu bé bỏ hết xuống rồi kéo đi chỗ khác. Em trai Hoàng bối rối đi vội theo bước chân Thái Nghiên, mắt vẫn hướng về phía chị gái cuồng mua sắm của mình.
Cô đưa Nhân Tuấn đi khắp trung tâm thương mại. Hai chị em mệt lả ghé vào Baskin Robins gọi hai ly kem mint và một cốc nước quả cho cậu bé. Em trai Hoàng cười phấn khích, ngồi xuống ghế kể lể đủ thứ chuyện cho cô nghe. Thái Nghiên cũng vui vẻ, thỉnh thoảng đóng góp chút ý kiến vào cuộc trò chuyện.
"Oa... vị mint.." Cậu bé tò mò xắn một thìa kem đưa lên miệng, thích thú hò reo.
"Ngon không?"
"Tuyệt vời luôn ạ~" Hoàng Nhân Tuấn thoả mãn, hai mắt híp lại cười thật tươi.
"Thái Nghiên, chị thật tốt mới mời em đi ăn kem như thế này.." Cậu bé cầm cốc nước quả tu một hơi, buông lời cảm thán.
"Mỹ Anh toàn bắt em xách đồ sao?" Trong đầu cô đã mường tưởng ra hình ảnh bạn tốt biến thành con quỷ mua sắm và cậu em trai lẽo đẽo theo sau thật tội nghiệp.
"Chị hiểu mà.." Cậu bé bĩu môi.
Thái Nghiên che miệng cười khúc khích. Nhân Tuấn lườm cô, tiếp tục ăn kem của mình. Hai chị em ngồi thêm một lúc nữa mới đứng lên đi tiếp.
....
Biện Bạch Hiền buồn bực, dạo này không thấy Thái Nghiên tươi cười với cậu, chẳng vui gì cả. Cô không nghỉ học thì trong lớp cũng trầm tĩnh hơn, ít nói chuyện phiếm với cậu, tài khoản SNS cũng không hoạt động thường xuyên như trước. Bạch Hiền lo lắng cô xảy ra chuyện gì, vậy mà hôm qua chính mắt cậu thấy cô đi cùng một tên con trai khác, vui vẻ cười nói, làm cậu cả đêm tức giận sinh ra tương tư.
Thái Nghiên bước vào lớp nhìn thấy Bạch Hiền. Dạo này cô và cậu không còn đi học chung nữa. Thái Nghiên thấy mất mát nhưng thế chắc sẽ tốt hơn cho cả hai, cô không cần chịu đựng gánh nặng phải quên đi những điều tốt đẹp giữa hai người mà cậu chắc cũng có thể dành nhiều thời gian hơn cho Mỹ Anh. Cô vẫn luôn nghĩ Bạch Hiền thích Mỹ Anh, vì thế lúc nào cũng sẽ cố ý tránh xa khi cậu và nó ở gần nhau.
Lúc Thái Nghiên đặt cặp lên ghế Bạch Hiền mới nhận ra cô đã vào lớp, lấy lại ý trí nhìn thẳng vào cô. Thái Nghiên biết cậu đang nhìn mình chằm chằm, rụt rè quay sang hỏi.
"Nhìn mình gì vậy?"
"Cậu dạo này lạ lạ."
"Có gì khác à?" Cô đưa tay vuốt tóc mai.
"Tôi muốn hỏi cậu vài câu." Bạch Hiền đứng lên ngoắc ngoắc ngón tay, ý nói muốn cô đi theo.
Thái Nghiên cũng ngoan ngoãn đi sau Bạch Hiền, theo cậu lên sân thượng toà nhà. Hai người ngồi ở mép ban công của sân thượng, cậu mở miệng trước.
"Cậu làm sao vậy?"
"Hả?" Cô thấy bối rối.
"Cậu luôn tránh mặt tôi, không phải vô tình, là cố ý. Mọi tin tôi nhắn cậu không trả lời, mà có thì cũng rất qua loa, kiểu như cậu không muốn nói chuyện với tôi, làm tôi còn nghĩ cậu xảy ra chuyện gì khó nói.."
"Mình.." Thái Nghiên cắn môi.
"..hôm qua tôi thấy cậu đi với một thằng con trai. Ai vậy?" Có mùi chua chua ở đây.
"Ở trung tâm thương mại ư? Ý cậu hỏi Nhân Tuấn?"
"Cậu ta là ai?" Bạch Hiền không đủ kiên nhẫn, tức giận nắm bả vai Thái Nghiên, ánh mắt như muốn xuyên thẳng vào mặt cô.
"Cậu trước tiên buông ra đã, đau!" Cô bị cậu nắm bả vai như vậy rất đau đớn, cảm giác hơi tê tê. Bạch Hiền dùng lực khá mạnh, muốn bóp gãy vai cô chắc?
"Tôi hỏi cậu đấy là ai???" Cậu điên lên, đẩy Thái Nghiên vào bờ tường, làm lưng cô đập vào tường bê tông kêu một tiếng 'bốp' giòn tan.
Thái Nghiên hai mắt rưng rưng nhìn cậu. Bạch Hiền sao lại dùng bạo lực với cô thế? Cậu chỉ cần hỏi nhẹ nhàng cô sẽ kể ngay mà. Bả vai và lưng đều đau đến tê dại, cô không chịu được liền bật khóc.
"Khóc cái gì?" Thấy nước mắt của cô, Bạch Hiền lại đau lòng.
"Cậu buông mình ra. Mình không muốn nói chuyện với cậu bây giờ. Cậu chỉ làm đau mình thôi.." Thái Nghiên thút tha thút thít, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, chảy cả lên cánh tay cậu.
Bạch Hiền hơi sững người nhìn cô một chút. Lúc giọt lệ kia rơi lên người cậu, cậu thấy hối hận rồi. Sao lại có thể tổn thương Thái Nghiên được cơ chứ? Sao cậu lại ngu xuẩn như thế? Sao có thể vì ghen mà khiến Củ Lạc của cậu khóc đến đau lòng vậy? Mà khoan đã...
Ghen?
Cậu thích Thái Nghiên sao?
.
.
.
[To be continued..]
Vừa đi xem HyunA về chưa ngủ được nên update đêm cho các bạn đâyyyy >< Đọc vui vẻ và ngủ ngonnn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip