Ngoại truyện 2:
Hoan hô fic được 1000 lượt đọc ^o^ cảm ơn các bạn rất nhiều ^^
Thái Nghiên sung sướng mở cửa xông thẳng vào nhà, bỏ mặc Bạch Hiền lịch kịch kéo theo một đống đồ đạc. Cậu bĩu môi, thôi thì tha thứ cho cô, cô nhớ nhà quá mà, lâu không gặp ba mẹ. Bỗng một cậu thanh niên đẹp trai chạy ra giúp anh mang vali vào. Bạch Hiền cảm ơn không ngớt, lúc xong xuôi mới kịp trò chuyện với cậu bé.
"Cậu là ai thế?"
"Em là Nhân Tuấn, em trai chị Mỹ Anh!" Cậu bé mỉm cười nhẹ nhàng, khoé môi xinh xinh khẽ nhếch.
Thì ra Bạch Hiền phải đối đầu với một tình địch không vừa đâu, đẹp trai cao ráo lễ phép, không giữ vợ có khi cô sẽ chạy theo cậu ta. Sau khi biết thân phận của người đối diện, cậu liền thu lại biết ơn, hơi dè chừng với cậu nhóc này. Nhân Tuấn thấy thái độ của cậu, cười to.
"Haha anh đừng nói là anh nghĩ em thích chị Nghiên đấy nhé??!"
"Thế chẳng lẽ cậu không thích cô ấy?" Hắn nhíu mày. Tính cách cô đáng yêu điềm đạm, hơi khó chiều một chút nhưng cũng là một người dễ mến, sao lại có người không thích Thái Nghiên cơ chứ.
"Ôi trời chị ấy cũng như là chị gái của em thôi mà! Anh sao lại quan trọng hoá vấn đề như thế?" Thằng nhóc cười càng to hơn, như một cái tát vào mặt Bạch Hiền.
Cậu bĩu môi, làm lơ với Nhân Tuấn.
...
Hiểu lầm giữa cậu và Nhân Tuấn được hoá giải, bỏ đi khúc mắc, cậu thấy thằng nhóc là một đứa bé rất tốt, lại còn có dáng dấp ưa nhìn không chê được, thi thoảng còn cho cậu nhóc chút lời khuyên. Thái Nghiên sau khi kết thúc khoá học đào tạo, cô quyết định không học lại đại học ở nhà nữa mà giấu cậu, đi phỏng vấn xin việc ở tập đoàn của Biện gia. Tưởng như mọi chuyện sắp thành công thì đơn xin việc của cô không hiểu sao đến tay cậu, ngay lập tức Thái Nghiên biết hậu quả rồi. Cô và Bạch Hiền cãi nhau một đêm liền.
"Ở nhà không ở, em còn ra ngoài tìm việc?"
"Dù sao em cũng đi làm việc ở tập đoàn của ba anh, anh lo lắng gì chứ?"
"Anh chính là không muốn em đi làm ở tập đoàn của baba!" Cậu quả quyết đứng lên gắt với cô.
"Em cảm thấy môi trường làm việc rất tốt, cũng không có gì quá vất vả, tại sao anh lại có thể từ chối đơn xin việc của em?" Cô cũng không chịu.
"Chẳng lẽ anh làm việc không đủ nuôi em sao? Em còn định ra ngoài ngày ngày vùi đầu vào bàn sách? Nhìn thì có vẻ tập đoàn là một nơi lí tưởng để làm việc nhưng kì thực bộ phận bên trong rất khắc nghiệt. Em có biết có cả những ban tranh đấu với nhau không? Nó là một nơi nguy hiểm!" Cậu cáu, hét lên với cô.
"Em mặc kệ nguy hiểm, em muốn đi làm!" Cô không vừa ý, kiên định nói.
"Anh nói như thế mà em vẫn không hiểu à? Hay anh chưa làm việc đủ chăm chỉ để nuôi em? Em thiếu tiền à? Tại sao cứ phải là đi làm?" Cậu gằn giọng.
"Em không quan tâm đến tiền nong! Cái em muốn chính là tự lập! Anh rất tốt, cũng rất cưng chiều em, nhưng em muốn tự lập! Em muốn đi làm!"
"Anh KHÔNG CHO EM ĐI!" Cậu gào ầm lên, khuôn mặt cáu gắt.
"Tại sao anh cứ phải bảo thủ như vậy? Thời nay phụ nữ đi làm việc kiếm tiền đâu còn gì xa lạ, vì sao em không thể đi?? Em không muốn cả đời dựa dẫm vào anh!" Cô lo sợ, nếu sau này cô và hắn có tách lối chia đường, cô vẫn còn có công việc để kiếm sống. Công ty nhỏ của ba Kim thì cô cũng không được đi, ba mẹ nói rằng vị trí ấy sau này là giao lại cho Nghệ Lâm, cũng vì Bạch Hiền bí mật bàn giao với hai người, cố ý không cho cô làm việc.
"Kim Thái Nghiên! Sao em cứ phải cứng đầu như thế? Anh sẽ không nói lại một lần nữa, em ngoan ngoãn ở nhà đi! Anh không muốn vì chuyện này mà chúng ta cãi nhau." Hắn cố gắng nhẫn nhịn, nói xong liền muốn rời khỏi phòng.
"Cãi cũng đã cãi rồi, anh quay lại đây nói chuyện rõ ràng cho em!" Cô không hài lòng, một mực níu tay áo cậu.
Hai người cả đêm quát tháo với nhau.
...
Sau vụ cãi vã động trời ấy, cả hai tránh mặt nhau khắp nơi. Ví như khi cô dùng cơm thì cậu sẽ không xuống, cô ngủ ở trong phòng thì cậu sẽ ra ghế sofa, khi cô vào bếp nấu cơm thì cậu sẽ ra ngoài ăn, và cả khi cậu cố ý đi quét dọn phòng ngủ để nhìn cô một chút, Thái Nghiên cũng nhanh lẹ chuồn sang phòng khác ngồi. Hai người nửa tháng gần như không nhìn nhau một cái, thành ra cậu không biết cô đã tiều tuỵ muốn chết. Sáng sớm đến công ty, cốt cũng là muốn cô chịu khó ra ngoài vườn hoa đi dạo, không cần trốn tránh cậu. Mắng chửi nhau là thế, trong lòng cậu cũng hối hận, nhưng đúng là cậu không muốn cô đi làm, vì thế chỉ có thể chiến tranh lạnh với cô. Với năng lực của Bạch Hiền, cậu thừa sức bao dung cô cả đời, cô còn lo lắng điều gì?
Ngồi trong phòng làm việc cả sáng, buổi trưa mệt mỏi ăn qua loa bữa cơm thư kí đem tới, Bạch Hiền tranh thủ nằm ra ghế sofa nghỉ ngơi. Thật lâu không cùng Thái Nghiên ôm ấp, nhớ cô quá, cậu muốn làm lành với cô. Dù sao trận chiến này cả cô và cậu đều bất lợi, cô mệt mỏi thì cậu cũng kiệt sức, không bằng cậu nhường nhịn cô, đầu hàng trước.
Vừa nhắm mắt được một chút, đang lim dim thì điện thoại kêu, Bạch Hiền trưng vẻ mặt khó chịu bắt máy.
"Cậu chủ, Kim tiểu thư đột nhiên ngất xỉu, hiện tôi đang đưa cô ấy tới bệnh viện A, cậu mau qua!"
"Cái gì cơ?"
Cậu chỉ kịp hỏi một câu, liền tắt máy nhanh chóng phi ra khỏi phòng tổng giám đốc. Còn đâu cơn buồn ngủ nữa, cô là quan trọng nhất.
Bạch Hiền lái xe tới sân của bệnh viện A, gọi điện hỏi quản gia số phòng của Thái Nghiên, không chần chừ đi ngay tới. Thấy bác quản gia ngồi ngoài dãy ghế chờ, cậu không nhịn được, hỏi qua.
"Cô ấy vì sao mà ngất?"
"Tôi không biết, lúc tôi vừa tới thì đã thấy cô bé nằm gục trên sàn." Ông cũng lo lắng cho Thái Nghiên. Cô bé đáng yêu, mong là cô không sao.
Bạch Hiền căm hặn chính mình, cắn cắn môi, đau lòng không hết. Cô tỉnh dậy, cậu sẽ xin lỗi cô thật nhiều, sẽ cho cô một công việc nhỏ nhẹ nhàng, nhất định là thế. Đang mải suy nghĩ, bác sĩ ra đến cửa hỏi lớn.
"Ai là người nhà bệnh nhân Kim Thái Nghiên?"
"Tôi!" Cậu đứng lên, lo lắng theo bác sĩ vào phòng khám.
"Cô ấy thể lực dạo đây có vẻ kém, lại không đủ chất dinh dưỡng, suýt thì đã bị động thai rồi. Đứa bé cũng vì thế mà không ổn định, cần phải được chú ý." Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, ôn tồn nói.
Bạch Hiền nghe xong lắp bắp không ngừng.
"Đứa bé.. đứa bé là sao? Ý bà là cô ấy mang thai?"
"Cậu có phải chồng cô ấy không? Sao lại không biết? Còn để sản phụ tiều tuỵ thế này?" Bác sĩ nhíu mày.
"Tôi.. tôi.." Bạch Hiền vẫn chưa thể hết ngạc nhiên."Cô ấy thật sự mang thai?"
"Tôi đùa cậu làm cái gì? Đây là chuyện quan trọng." Bác sĩ hiểu tâm trạng của cậu, khẽ gật đầu. Bà kê thêm ít thuốc bổ, tặng anh một quyển sách về thai nhi, dặn dò thêm về chế độ dinh dưỡng của sản phụ rồi mới để anh sang thăm cô.
...
Thái Nghiên tỉnh dậy lơ mơ, hai tay chống xuống giường cố gắng đứng lên đi xuống bếp. Còn chưa kịp xỏ dép, Bạch Hiền đã đẩy cửa đi vào. Cậu nhìn thấy cô tóc tai hơi rối, đang định đứng dậy, vội vàng đi đến bên giường đặt cốc nước cam xuống tủ đầu giường, ôm cô nằm xuống, giọng nhẹ nhàng.
"Nằm nghỉ đi. Em muốn làm gì cứ nói một tiếng, anh giúp em."
"..." Thái Nghiên xoay lưng với cậu, cô vẫn giận cậu nha, đừng tưởng ăn nói dịu dàng với cô là cô sẽ nguôi giận.
"Nghiên Nghiên.." Cậu biết cô vẫn dỗi, xoay người cô lại từ từ hôn một cái. Thái Nghiên vùng vẫy, muốn bò ra khỏi lòng cậu.
"Anh buông ra! Buông ra!" Bạch Hiền bị cô đánh đến phát hoảng, vội vàng ôm cô ổn định trong vòng tay cậu.
"Em cẩn thận một chút, con sẽ không chịu được." Khoé miệng Bạch Hiền sắp kéo đến tận mang tai rồi, thì thầm nói cho cô biết tin vui.
"Cái... cá.. cái gì cơ...? Con? Anh nói.. em.. em mang thai hả??" Hai mắt Thái Nghiên trừng lớn, bất động nhìn cậu.
"Phải, vì thế hiện tại phải cẩn thận, không thể đi làm, được không? Nghe anh một lần được không?" Cậu lại dụ dỗ cô, khẽ cắn cắn vành tai Thái Nghiên làm cô hơi nhột.
"Em thật sự có thai?? Anh không đùa đấy chứ?"
"Bảo bối, thật sự có, anh không lừa em." Cậu vùi đầu vào tóc cô, cẩn thận vòng tay qua ôm lấy Thái Nghiên.
"Ô ô thật sao?" Bỗng nhiên cô bật khóc nức nở làm cậu hoảng, hai tay không ngừng lau nước mắt cho cô, nhịn cười.
"Ừ, đừng khóc, không tốt cho con, em trước hết đứng lên uống hết cốc nước cam này đã, ăn xong chúng ta đi đăng kí kết hôn a~" Bạch Hiền ôm cô đứng lên, nũng nịu với cô một chút, liền phát hiện cô nửa điểm giận dỗi cũng không còn, tất cả đều là vui mừng và cảm động. Hắn cũng có thể lợi dụng điều này không cho cô đi làm a~
.
.
.
Đến đây cũng có thể coi là kết thúc rồi nhỉ? Nếu có bạn muốn thêm ngoại truyện về bạn nhỏ nhà này thì hãy comment nhé, mình sẽ viết tiếp ^^
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ fic của mình trong suốt thời gian qua. Mình viết còn nhiều thiếu sót mong các bạn sẽ góp ý thật nhiều để truyện có chất lượng tốt hơn. Sau fic này mình cũng đang viết một truyện khác, vẫn là về BY thôi, nhưng mà có vẻ như mình viết nhiều về couple này lắm rồi nhỉ, mình có nên viết sang SeYoon không?
Nói chung quy thì mong là các bạn thích fic của mình, đây có thể coi là 1 trong những truyện mình tâm huyết nhất keke ^^ cảm ơn và hãy ủng hộ cả những truyện khác của mình nữa nhé!
_Anne.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip