3 [END] - Tiếp tục đi thằng hèn.

Cảnh báo: 18+.

........................

Môi lưỡi quấn quýt, Luân chẳng hiểu vì sao mình lại làm điều này - ôm ấp, hôn hít, nồng nhiệt như một cuộc yêu thực sự, mà nào đâu, rõ ràng đây phải là sự trả thù của chính anh đối với Vân mới phải. Người đàn ông chỉ muốn cướp thứ mà Vân đã không thể lấy từ Khang - một nụ hôn, cô yêu gã phải không?

Sức ép từ đôi bàn tay đang giữ lấy đầu mình khiến Khang bị động đón nhận mọi xúc cảm xâu xé trong khoang miệng. Luân mút lưỡi gã, tìm tòi mạnh mẽ như cách anh thúc từng cú vào bên trong tên trai đểu, nhanh và có lực.

Nếm được hương tanh nồng của máu hòa cùng vị mặn của nước mắt, Khang tự hỏi tại sao Luân lại phải làm đến mức này. Gã hiểu rõ Luân đang ngu xuẩn ra sao. Nhưng chính bản thân lại không có quyền đứng trên đạo đức mà xỉa xói anh, nhục mạ và cười nhạo rằng người đàn ông đã làm chuyện vô bổ thế nào, bởi vì gã là một thằng khốn, thằng khốn đã ngoại tình với vợ anh.

Trước và sau đều được khai phá, sự đau đớn dần bị cảm giác tội lỗi nhấn chìm. Khang mở hàm, thử nương theo đối phương. Thế nhưng khi Luân dồn dập vòi vào trong, gã trai vẫn khó mà thích nghi được. Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn đến không thở nổi, mọi giác quan đình trệ trong phút chốc, Khang thả lỏng người, mặc cho ai kia muốn làm gì thì làm.

Dứt môi, bàn tay Luân mơn man trên da thịt màu lúa mạch của kẻ đang mất hồn kia, từ từ dùng sức miết, hằn lên những vệt đỏ mờ. Người đàn ông dạo môi qua cằm và cổ của tên trai đểu, cắn rồi lại liếm trong vô thức. Đến khi tạm nguôi ngoai được xúc động trong lòng, anh chậm rãi thẳng người dậy.

Thất thần, Luân biết hành động lúc này đã không đơn thuần là chỉ muốn xả cơn tức trong lòng ra nữa, nó giống như một cuộc tranh chấp mà do chính anh tự đơn phương khởi xướng. Bởi vì khi thực sự nghe được câu trả lời là "Chưa" từ Khang, Luân không thấy nhẹ lòng đi một chút nào. Thậm chí còn cảm thấy tâm trạng tồi tệ như đạp phải phân chó - vợ anh đã ban phát tình yêu một cách vô tội vạ, còn thằng khốn đang nằm dưới người anh thì nào có vẻ gì là yêu thương cô. Một sự sỉ nhục trắng trợn, giống như người đàn ông lại không bằng một góc của Khang.

Luân không phục, anh nghĩ mình điên rồi, nghĩ rằng mình quá thiếu bình tĩnh. Nhưng những câu hỏi đang liên tiếp xuất hiện cứ giày vò lòng tự trọng của anh mãi - Vân yêu thằng chó này sao? Thằng chó này có yêu em ấy không? Anh đang làm gì? Làm thế để được gì? Tại sao lại ghen ghét, đố kị? Tại sao lại phải khổ sở vì một người phụ nữ?

Anh đang dùng thân xác mình làm chuyện không đâu. Chỉ để chứng minh điều gì cơ chứ? Anh trên cơ Khang sao, không hề, kể từ lúc Vân lên giường với gã trai ấy, Luân đã hoàn toàn thua cuộc.

Nước mắt cứ thế trào ra khỏi hốc mắt người đàn ông, Luân Ngây ngốc nhìn cơ thể giờ đã xuất hiện những dấu vết do chính mình gây nên. Một cảm giác bàng hoàng khó diễn tả bằng lời, anh bối rối, mọi chuyển động dần ngừng hẳn lại. Mặc cho phần thân dưới vẫn còn dính liền với Khang, anh bất chấp gục đầu xuống vai gã, lẩm bẩm: "Tao hận mày."

Khang yên lặng nhìn trần nhà, sức nặng ở vai và tiếng thở nặng nề bên tai vực lại một phần tỉnh táo trong gã. Tên trai đểu không thể nghe rõ được Luân vừa nói gì, nhưng gã biết anh chắc đang hối hận.

Khang đột nhiên bật cười, không thể rõ xúc động đang dấy lên trong lòng mình là gì. Gã đã đạt được điều bản thân muốn - làm một thằng đàn ông khốn khổ chỉ bởi vì tình yêu. Thế nhưng sự sung sướng lúc này, gã chẳng tài nào nuốt trôi nổi.

Khắp cơ thể vẫn còn ghi nhớ cảm giác khi bàn tay Luân chạm tới, ấm nóng, chẳng khác mấy với lũ đàn bà gã đã chơi qua. Tên trai đểu tự mỉa mai rằng có phải lương tâm thối tha của gã đang trở lại không? Thương hại cái gì? Uất ức cái gì? Cớ gì mà hai thằng đàn ông lại lăn lộn với nhau chỉ vì một người phụ nữ?

Không muốn thừa nhận, gã điên thật rồi: "Tiếp tục đi thằng hèn."

_ _ _ _ _

Nương theo ánh đèn tông ấm, Luân giờ mới có thời gian để quan sát kĩ toàn bộ cơ thể gã trai nọ. Bỏ qua đường cong rắn rỏi của những khối cơ nịnh mắt, anh dõi mắt đến vô số giọt mồ hôi đang trải đều trên làn da màu lúa mạch của Khang, một khao khát điên rồ bất chợt lóe lên trong tâm trí người đàn ông.

Tốc độ di chuyển hông dần dần chậm đi, Luân nán lại, ánh mắt dàn chặt lên hai bầu ngực đang nảy đến tay mình theo nhịp hô hấp của ai kia. Nhìn nó, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại cúi người, đè lưỡi lên đầu ti nhô vừa lên xuống sau một loạt cọ sát giữa cả hai. Từ từ liếm láp núm vú bên trái, người đàn ông ngậm nó vào trong miệng, nhầm nháp như một em bé tập bú.

Mềm mại và dẻo dai như thể một viên kẹo cao su, Luân hết day rồi lại cắn, cật lực dù rằng khối kẹo ấy vốn dĩ chẳng có dư vị ngọt ngào là bao. Vân vê đầu ti bên phải, anh vẫn hết nhả ra lại ngậm vào, nhấp rồi thả, chơi đùa phía còn lại bằng cái miệng vốn dĩ sinh ra để bàn những chuyện làm ăn nghiêm túc.

Cả người Khang lúc này hoàn toàn bị nhuộm đỏ bởi cảm xúc bức bối và sự xấu hổ. Tên trai đểu thấy khó hiểu trước hành động thiểu năng của ai kia. Rốt cuộc thì có thằng đàn ông nào lại có đam mê với ngực của một thằng đàn ông khác, chắc chỉ có người lên cơn mất trí như Luân mới dám.

"Đủ chưa?" Khang hơi nhổm đầu dậy, gã cố gắng bỏ qua sự nhức mỏi ở khắp toàn thân mà cất giọng hỏi.

Luân khi này dường như bị tiếng gọi của gã trai lay tỉnh. Anh bần thần chống người, ngước lên đối mặt với Khang. Có lẽ giờ mới nhận ra mình vừa xúc động làm chuyện gì, người đàn ông bối rối trong phút chốc.

Thế nhưng khi ánh mắt chạm tới khuôn miệng đang hé mở kia, Luân bỗng nhiên vồ tới, tóm lấy tóc gáy của kẻ nọ, giật ngược về sau, môi lưỡi lại tìm đến. Anh vừa chặn lấy hơi thở Khang vừa mon men ôm lấy bầu ngực đầy đặn, nịnh tay vô cùng ấy.

Hết sờ nắn lại vuốt ve, Khang gần như bị động trong mọi lần cọ sát giữa hai người. Dẫu rằng hai tay đã được tự do thì giờ đây, gã vẫn chỉ có thể để mặc bản thân bị người đàn ông ép gập người lại như một cái bánh kẹp và nhấp liên tục vào trong.

Khang yếu thế trước Luân. Lòng tự trọng của một thằng đàn ông đáng ra không cho phép gã trở nên nhún nhường như vậy. Song, cứ mỗi lần định đẩy người nọ ra, gã sẽ nhớ tới gương mặt ấm ức và câu nói "hận" của kẻ đã mất vợ trong tay mình. Tên trai đểu tức điên lên được, bản thân rõ ràng không muốn thừa nhận lỗi lầm, và cũng chẳng thể đổ hết mọi chuyện cho Luân - anh kém cỏi ở điểm nào? Anh thiếu gì mà Khang có chứ? Nếu có thì cũng chỉ có thể bảo rằng, Luân đã chọn phải một người vợ thiếu chung thủy.

Ai sai ai đúng, khó nói vô cùng.

.

.

.

Trong căn trọ, trên chiếc giường được trải nệm họa tiết hoa hải quỳ, Luân nằm ngửa ra giường, mặc kệ bạn tình đã kiệt sức và giờ chỉ biết ôm lấy cổ anh mà chịu đựng, người đàn ông vẫn va chạm kịch liệt vào trong.

Cơ thể nảy lên theo từng cú nhấp, Khang ê a vài tiếng bên tai đối phương, ánh mắt lờ đờ gần như sắp sụp xuống. Bất chợt, một đợt sóng lan ra toàn thân, thằng em phía dưới run rẩy chảy nước, gã trai cũng từ từ thiếp đi.

***

Ánh nắng chiếu tới cẳng chân đang lộ ra ngoài chăn của Khang, gã nhăn nhó, dần mở mắt.

Vẫn là trần nhà quen thuộc với những lớp sơn cũ như muốn bong ra, vẫn là Khang - tên đểu cáng sau cuộc yêu cuồng nhiệt đêm qua. Ấy thế mà người bên cạnh Khang hôm nay lại chẳng phải một em gái xinh đẹp nào.

Ngồi dậy khỏi giường, Khang nhìn sang chỗ bên cạnh - Luân đang nép mình ở rìa giường, quay lưng về phía gã.

Bảo sao vợ anh lại ngoại tình, Khang tự cười nhạo trong lòng. Gã bắt đầu dãn cơ, vươn người rồi mới với tay tới cái quần lót dưới cuối giường, mặc vào.

_ _ _ _ _

Vân tỉnh dậy sau một giấc ngủ không yên ổn - chồng cô biết việc cô ngoại tình với Khang và cả đêm Luân không về nhà. Người phụ nữ sốt ruột, Ánh Vân không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo - cãi vã? Ly hôn? Mọi người sẽ đều biết chuyện ngoại tình của cô?

Không thể, không thể... Không thể được, Ánh Vân đã mất bao lâu để bố mẹ ngừng so sánh mình với người chị hai. Thế mà chỉ vì sai lầm nhất thời này mà những cố gắng của cô rất có thể sẽ tan thành mây khói nếu cuộc hôn nhân với Luân kết thúc.

Nước mắt chảy cứ ra một cách mất kiểm soát, cả đêm Vân hoàn toàn không thể ngon giấc. Đã đến từng tuổi này nhưng cứ mỗi lần gặp chuyện là cô đều bối rối, đều non nớt, chẳng lo thấu đáo nổi.

Nghĩ suy cả đêm, Vân khi tỉnh dậy đã cố gắng lấy hết dũng khí để cầm lấy điện thoại, cô chỉ mong Luân vì chút tình nghĩa vợ chồng mà bỏ qua cho mình lần này.

"Anh... Alo, anh Luân." Người bên kia vừa bắt máy là Vân đã sốt sắng cất giọng. Chưa kịp để "Luân" trả lời, người phụ nữ bắt đầu một tràng dài: "Em và người đó đã chấm dứt, chúng em không còn liên lạc nữa. Đêm qua, em thực sự đã suy nghĩ kĩ, em muốn hàn gắn mối quan hệ của chúng ta. Anh biết mà, mình lấy nhau cũng ngót nghét gần mấy năm trời, em... Em có nhiều lỗi lầm. Em nhận sai."

"Chúng ta nói rõ đi anh, chúng ta suy nghĩ kĩ..."

"Chị Vân ạ?" Giọng Khang đột ngột vang lên, Ánh Vân ngẩn ra, giờ cô mới để ý rằng mình đã bấm nhầm số. Nghe thấy giọng của người duy nhất cho bản thân cảm nhận yêu đương sau bao năm, người phụ nữ không kìm nén được xúc động, nghẹn ngào bảo: "Khang... Chồng, chồng chị biết chuyện rồi. Chúng ta, chị không biết phải làm gì cả. Anh ấy đi cả đêm không về, chị... Chị sợ ảnh sẽ đòi ly hôn."

Khang yên lặng nghe Vân trút bầu tâm sự, gã vừa đánh răng vừa thầm cười cợt - Vân cũng giống như con đàn bà đó. Không thể tiếp tục, tên trai đểu mới cắt ngang cô: "Em biết."

"Sao?" Vân ngơ ra, dường như khó hiểu.

"Em biết, anh ấy đang ở đây."

"Sao em biết!"

Hai người cùng lúc lên tiếng, bầu không khí câm lặng ngay tức khắc. Cuộc điện thoại cũng nhanh chóng đứt đoạn, Khang nhìn màn hình hiện thị cuộc gọi đã kết thúc mà lòng lạnh ngắt.

Đáng đời. Gã nhổ bọt xuống bồn rửa mặt, vệ sinh sơ qua rồi mời chậm rãi bước ra ngoài, đối mặt với người chồng của Vân - Luân.

"Tên cậu là gì?" Luân chỉ mặc tạm cái quần ngủ từ hôm qua, anh mệt mỏi dựa đầu vào thành giường, ánh mắt dán chặt theo từng chuyển động của đối phương.

Khang vừa thấy người nọ là lại nhớ đến cảm giác đau nhức khắp toàn thân. Thế nhưng gã không muốn đôi co: "Khang. Anh thì sao? Chồng chị Vân à?"

Luân vừa nghe thấy ai kia nhắc tên vợ mình thì lấy làm lạ. Anh không nghĩ rằng Khang vẫn có thể bình thản đến vậy sau những gì đã diễn ra.

"Gọi ông anh thế nào đây? Chồng chị Vân." Không biết từ bao giờ mà Khang đã tiến lại gần Luân, gã từ trên cao nhìn xuống, vẫn cười cợt như chẳng có chuyện. Điều ấy khiến Luân khó chịu vô cùng, anh chẳng thể đoán được đối phương đang nghĩ gì và lòng mình muốn giải quyết mọi việc thế nào. Dẫu vậy thì kẻ mà đáng ra được coi là nguồn cơn của tất cả giờ lại hành xử như người ngoài cuộc, vô can với mọi chuyện.

Trong phút bốc đồng, Luân tránh né ánh mắt Khang, anh đứng dậy rồi bắt đầu tìm kiếm cái áo vest ngày hôm qua mình đã mặc. Lục lại trong túi và cầm chắc lấy tấm thẻ mà bản thân chẳng biết trong đó có bao nhiêu tiền, người đàn ông muốn làm dứt điểm chuyện này.

"Cầm đi." Luân đưa nó tới trước mắt Khang, thay cho một lời sỉ nhục trắng trợn. Anh mong chờ người kia sẽ chửi đổng lên hoặc không thì hãy tỏ ra khó chịu. Song, gã trai lại dửng dưng như không rồi nhận lấy, thậm chí vẫn còn tâm trạng để nói: "Cảm ơn nhé. Tên của anh là gì?"

"Luân." Người đã hành mày ra bã ngày hôm qua đấy, thằng chó.

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip