5.Gương mặt của Yoongi.

Taehyung tỉnh dậy, cậu không rời khỏi giường mà nằm bất động nhìn lên trần nhà.

"Taetae dậy rồi à?"

Bác trai vào phòng, nhìn thấy Taetae đang bất động, mắt nhìn lên trần nhà.

"Bác!!! Nếu một Sơn Linh rời khỏi khu rừng, sẽ xảy ra điều gì?"

Bác của Taehyung đang ngồi bổ dưa hấu, thấy ông cháu hỏi điều lạ lùng nhưng vẫn cố gắng trả lời.

"Bác cũng không biết rõ nữa, bác chưa gặp một Sơn Linh bao giờ, khu rừng đó linh thiêng lắm, ai mà biết được bên trong đó là những điều kỳ diệu gì chứ?"

'"Cháu thực sự muốn biết điều đó."

Bác đặt một đĩa dưa hấu lớn trên bàn rồi quay sang nói với Taehyung.

"Chỉ tiếc là cháu sẽ rời khỏi đây trước ngày Sơn Thần, nếu không có thể hỏi được việc đó từ chỗ những người lớn tuổi rồi."

Taehyung nghiêng người nhìn ra phía khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Dãy núi và khu rừng vẫn yên ắng như thường ngày, từ phía đó luôn phát ra ánh hào quang sáng chói huyền bí.

Liệu Yoongi sẽ trở thành một Sơn Linh để mãi ở lại nơi đây hay anh sẽ tìm được điều thực sự ý nghĩa để trở lại làm người? Ai mà biết được con người thực sự của anh đang ở đâu, và sau khi tỉnh dậy, anh có còn nhớ tới cậu hay không? Một chút ích kỷ dấy lên trong lòng cậu, cậu chùm kín chăn để ngăn đầu óc không nghĩ tới anh nữa.

_______________________

Trong một hang động lớn nằm sâu trong khu rừng, một cái hồ tự nhiên được tạo nên khiến cho nơi đây biến thành cảnh tiên. Taehyung đang thả thức ăn xuống hồ cho lũ cá, còn Yoongi tìm một chỗ êm ả để đánh một giấc.

Cậu quay sang nhìn anh đang say ngủ.

"Yoongi....!!!"

Anh không trả lời.

Cậu tiến gần về phía anh, nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ anh đang đeo.

"Nếu chạm vào mặt nạ của anh, liệu anh có tan biến không?"

Taehyung không ngăn được sự tò mò của mình đưa ngón tay chạm vào chiếc mặt nạ của Yoongi. Nó hoàn toàn vô hại.

Taehyung đưa cả hai tay, rón rén gỡ chiếc mặt nạ ra khỏi gương mặt anh.

Trong đôi mắt nâu thăm thẳm ấy dần xuất hiện gương mặt một người con trai đang say ngủ. Mái tóc vàng mọi ngày giờ được thay thế bởi một màu hồng lạ mắt, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt dài hàng mi hơi ngắn nhưng lại phù hợp với đôi mắt ấy. Chiếc mũi cũng nhỏ xinh còn khuôn miệng hồng hào căng mọng hơi cong. Đó chính xác là gương mặt khi ngủ của một thiên thần với làn da trắng như tuyết.

Yoongi bất ngờ mở mắt khiến Taehyung giật mình, làm rơi chiếc mặt nạ.

"Em xin lỗi!!!!"

Yoongi không lấy gì làm lạ, anh nhặt chiếc mặt nạ lên đeo nó trở lại.

"Không sao cả, tấn công lúc người khác đang ngủ, em quả là một thằng nhóc đáng sợ."

"Em thực sự xin lỗi, chỉ là em muốn nhìn thấy gương mặt của anh mà thôi."

Yoongi ngồi đối diện với Taehyung, anh chống tay lên cằm, nhìn cậu đang ngượng ngùng.

"Vì sao lại muốn thấy mặt của anh?"

"Vì...vì em muốn nhớ tới gương mặt của anh chứ không phải là chiếc mặt nạ vô hồn đó."

Yoongi im lặng, anh đứng dậy rời khỏi chỗ đó.

"Sẽ sớm thôi, em sẽ không còn nhớ ra gương mặt của anh nữa đâu."

Trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi buồn chua chát.

"Em nhất định sẽ nhớ, em sẽ không quên đâu."

Taehyung đứng dậy, chạy theo bước chân của anh. Cậu không muốn bỏ lại một bước nào cả, từng giây, từng phút đều muốn được đi theo anh từ phía sau, cho dù chỉ là bóng lưng của anh cậu cũng muốn nó in sâu vào tâm trí mình.

"Yoongi!!!"

"Humm..."

"Em sắp rời khỏi đây, như em đã từng nói với anh, em chỉ ở lại đây 1 tháng, trước khi thủ tục cho chuyến bay được hoàn thành."

"Là ngày nào?"

"Là ngày 15."

Yoongi suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi cậu.

"Em sẽ quay lại chứ?"

Taehyung cúi đầu, gương mặt bỗng dưng khác lạ.

"Mẹ và em sẽ định cư bên đó, không biết có thể quay trở lại hay không."

Nước mắt Taehyung rơi xuống, ngay sau khi câu nói đó kết thúc. Anh đứng bên cạnh cậu, nhìn cậu thật lâu. Bất ngờ, anh tháo chiếc mặt nạ của mình xuống rồi đưa nó cho cậu.

"Hãy giữ lấy nó. Che mặt em đi, xấu lắm, đừng để Sơn Thần nghe thấy tiếng khóc của con người, ông ấy sẽ tỉnh giấc."

Taehyung cầm lấy chiếc mặt nạ của Yoongi rồi ngước lên nhìn anh. Anh đang mỉm cười với cậu.

"Ít nhất, sau khi quên gương mặt của anh, em vẫn có thể nhìn thấy nó, hãy giữ nó như một kỷ niệm."

"Em sẽ không quên gương mặt của anh đâu, chắc chắn là vậy."

Anh cười nhẹ nhàng, nụ cười làm tan chảy trái tim cậu. Nụ cười kéo mọi cảnh vật về phía anh, thu hút tất cả mọi thứ, những chú bướm bay quanh anh, quyến luyến bên anh, tất cả chỉ vì nụ cười của anh.

"Nào.... để anh đưa em về nhà."

______________________

Cả đêm đó Taehyung không thể ngủ, cậu lật mở quyển lịch, nhìn vào ngày được khoanh dấu tròn đỏ trên đó.

"Là ngày 15 sao? Mình sẽ rời khỏi đây và không bao giờ được gặp lại Yoongi nữa. Nếu trở thành Sơn Linh, anh sẽ không nhớ đến mình, nếu anh trở lại làm người, mọi thứ với anh sẽ chỉ giống một giấc mơ dài. Còn mình....mình thì sao đây?"

____________________

Cũng đêm hôm đó, Yoongi ngồi dưới gốc cây Sơn Thần ngắm nhìn mặt trăng đang dần tròn vành vạnh trên bầu trời quang đãng.

"Đêm ngày 14 sẽ là thời khắc cậu biến đổi. Cậu đã tìm lại được thứ mà mình đánh mất chưa?" - Jaba ngồi bên cạnh anh, đưa đôi mắt mèo nghiêm nghị nhìn anh.

Anh lắc đầu, tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng.

"Vậy...còn tình yêu?"

Jaba nhìn thấy nét buồn trên gương mặt nam tuấn của người con trai ấy.

"Cậu ấy sẽ rời khỏi đây vào ngày 14, ngày 15 cậu ấy sẽ hoàn toàn không còn ở đất nước này nữa."

"Cậu chấp nhận trở thành một Sơn Linh ư?"

Yoongi thở dài, nụ cười nhẹ nhàng ẩn hiện.

"Làm Sơn Linh có gì không tốt, sẽ được ở lại một nơi tốt như này mãi mãi."

Yoongi nằm xuống, thứ nước mặn chát ấy tuôn rơi trào qua khoé mi xuống đất. Tán cây lay động như cảm nhận được nước mắt của cậu. Jaba ngồi bên cạnh, quay sang nhìn cậu.

"Cậu sẽ không còn nhớ tới cậu ta, cũng sẽ mất đi sự tự do của mình, cậu sẽ bất tử nhưng mà là bất tử trong giam cầm."

Yoongi xoay nghiêng người quay lưng về phía Jaba. Cậu không muốn nghĩ tới ngày mai, ngày kia nữa, chỉ muốn mọi thứ mau chóng qua để lòng cậu không cảm thấy khó chịu như bây giờ.

P/s: Lời của tác giả:

Bạn muốn một cái kết SE hay HE?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip