20.
Vùng quê yên bình tại một huyện nhỏ thuộc tỉnh Gangwon ngày hôm nay có vẻ tấp nập náo nhiệt hơn mọi khi rất nhiều.
Bình thường nơi đây vẫn sẽ có các chính trị gia về tổ chức các buổi tình nguyện nhằm giúp đỡ trẻ em nghèo khó hay hỗ trợ nông dân có hoàn cảnh khó khăn. Thế nhưng hôm nay còn đặt biệt hơn thế.
Đảng Dân chủ Đồng hành tổ chức một buổi từ thiện với quy mô lớn, cử hơn mười đại diện bao gồm các nghị viên và chủ tịch Đảng về nơi đây, đương nhiên hai ứng cử viên là nghị viên Park và nghị viên Oh cũng không thể nào vắng mặt.
Chuyến xe khởi hành từ Seoul vào lúc bốn giờ sáng, khoảng bảy giờ hơn thì đến nơi. Nói là các vị lãnh đạo chung tay làm việc thiện nguyện, thế nhưng đi theo họ là các vị phu nhân, bảo an, thư ký và một loạt những nhận vật râu ria khác. Những người nông dân cùng các em học sinh đều được tuyển chọn cẩn thận, nhằm tránh việc gây ra những sự cố không cần thiết.
Thời điểm đặt chân xuống, dường như bất cứ ai cũng ngửi thấy mùi hương đặc trưng của miền quê. Có điều, người ta vẫn hay nói rằng những chính trị gia là những diễn viên xuất chúng, cho nên biểu cảm của họ vẫn không có gì thay đổi, ai nấy đều dâng lên nụ cười niềm nở háo hức bắt tay với những người dân vùng nông thôn.
Dành hơn một tiếng để chào hỏi, đọc các bài diễn thuyết bộc lộ cảm xúc dài dòng, cuối cùng tất cả mọi người cũng cùng nhau thay đồ để ra ruộng.
Park ChanYeol mặc đồ làm nông, hắn ngửi thấy mùi nước xả vải và nước giặt thơm nức, khóe miệng cong lên. Bộ đồ này quá quen thuộc với tuổi thơ của hắn, nhưng sự mới mẻ và thơm tho này lại quá đỗi xa lạ.
"Nghị viên Park..."
Byun BaekHyun tiến đến thì thầm vào tai hắn.
"Nếu ngài cảm thấy không quen, có thể đi ra góc phía xa kia một chút. Ngài chỉ cần cúi người thôi, còn lại tôi sẽ..."
Còn chưa chờ cậu nói hết câu, hắn đã quay sang nhướng mày nhìn lại, cắt ngang.
"Cậu thư ký, luận về việc đào khoai cậu còn phải học hỏi tôi đấy."
Byun BaekHyun ngưng bặt, cũng biết là mình đã nói thừa rồi, cho nên im lặng theo sau.
Thực tế chứng minh rằng, Park ChanYeol thực sự không nói quá. So với những vị nghị viên gia thế tốt, từ bé đến lớn chưa bao giờ phải chịu cảnh chân lấm tay bùn, thì nghị viên Park có thể được coi là "một người nông dân thực thụ".
Mặc dù đã trải qua rất lâu rồi, nhưng những thứ đã ăn sâu vào tiềm thức thế này không khiến cho Park ChanYeol thấy vướng mắc. Hắn có lẽ là người gia nhập và thực hiện công việc tốt nhất.
Có vài bác nông dân dường như bị ấn tưởng bởi kỹ năng làm nông của hắn. Riêng với Park ChanYeol, họ chuyển từ ngại ngùng sợ sệt thành cảm thấy thân thiết gần gũi, chủ động đến bắt chuyện.
"Ái chà, cậu nghị viên, trông cậu chuyên nghiệp quá đấy."
Park ChanYeol vui vẻ cười ha ha, chẳng để ý đến đôi bàn tay đeo găng đã lấm lem bùn đất, cầm lấy chiếc khăn lau đi những giọt mồ hôi trên trán, hào sảng thân thiện đáp lời.
"Chú ơi, con lớn lên từ đất nông thôn, là chàng trai thôn quê chính hiệu đấy ạ."
Sự hăng hái cùng nhiệt huyết của Park ChanYeol dường như đã xóa nhòa ranh giới giữa quan chức và dân đen, khiến cho mọi người cũng chẳng để ý đến kính ngữ nữa.
"Ôi dào, cậu nghị viên đây cứ đùa, những người làm việc đao to búa lớn sao có thể lớn lên từ vùng chân đất mắt toét này được chứ."
Park ChanYeol nhanh chóng phản đối.
"Ấy, nông dân thì sao chứ, nghề nào cũng cao quý và đáng được trân trọng cả. Những loại củ quả rau dưa, thậm chí những hạt gạo bát mì không qua tay các bác thì làm sao chúng ta có được sản phẩm. Cháu trước giờ vẫn luôn tự hào khi mình được lớn lên ở vùng quê, bởi vậy, cháu có thể tận hưởng bầu không khí yên bình trong lành nơi đây, ngắm nhìn phong cảnh tuyệt vời mà chốn thành thị xa hoa sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chiêm ngưỡng."
Byun BaekHyun đứng ở một góc, cặm cụi nhổ khoai, cũng được một bác gái bắt chuyện.
"Ấy, cậu nghị viên kia thật không giống mấy vị quan lớn... nhỉ?"
BaekHyun đương nhiên hiểu được đoạn ấp úng kia của bác gái, mỉm cười rồi gật đầu.
"Ngài ấy thật sự lớn lên từ vùng quê đấy ạ."
Bác gái nhìn khuôn mặt của cậu toát lên vẻ ngây thơ hồn nhiên, rất dễ dàng tin lời. Bà liếc về phía Park ChanYeol một lần nữa, không nhịn được mà cảm thán.
"Ôi... đứa trẻ này... phải chăm chỉ vượt khó và tài giỏi đến mức nào mới được như ngày hôm nay chứ..."
Byun BaekHyun chỉ đáp lại bà bằng một nụ cười, sau đó lại cúi người tiếp tục với công việc của mình.
Trong lòng cậu giờ đây ngổn ngang suy nghĩ vậy nên cứ liên tục làm việc, dường như chỉ có lao động mới có thể khiến cậu không bị mất tập trung.
Mặt trời dần dần dâng cao lên quá đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt khiến cho hết thảy mọi người đều không chịu được.
Loáng thoáng có tiếng người hô hào, Byun BaekHyun nghe được thanh âm lúc gần lúc xa, đưa mắt nhìn bóng dáng mơ hồ của Park ChanYeol cũng đang đứng lên chuẩn bị rời đi thì cũng đứng phắt dậy.
Park ChanYeol đang định tiến về phía Byun BaekHyun nhắc nhở cậu đến giờ nghỉ ngơi, nào ngờ được mới bước được vài bước đã thấy đối phương đứng dậy, sau đó chao đảo một lát lại ngã bệt xuống ruộng đất.
Mọi người ở đó đều sững sờ, chỉ có nghị viên Park có phản ứng kịp thời, nhanh chóng chạy đến ôm lấy người nhấc bổng. Hắn quay sang hỏi một người đàn ông gần đó.
"Trạm xá ở đâu?!" Người đàn ông run rẩy, lắp bắp nói với hắn.
"Để... để t...tôi dẫn ngài đi..."
Trải qua hơn bốn giờ đồng hồ làm việc cật lực dưới cái nắng nóng oi bức, Park ChanYeol cũng chẳng dễ chịu hơn là bao. Thế nhưng hắn mặc kệ cơn đau đầu và thân thể nhức mỏi, bằng một sức mạnh phi thường nào đó, ôm người chạy như bay tới trạm xá.
Nghị viên Oh vật lộn với đống khoai tây cả một ngày trời, toàn thân cảm thấy ngứa ngáy tới phát điên rồi nhưng ngoài mặt vẫn phải thể hiện nụ cười tươi rói hồ hởi, cảm giác giống như cực hình vậy.
Đứng ngay gần đó, cho nên ông ta cũng có thể chứng kiến hết thảy mọi chuyện, thậm chí còn nhìn ra nét mặt lo lắng sốt ruột đến mức bất thường của Park ChanYeol.
________________
Byun BaekHyun cảm thấy đầu mình nặng như chì, dường như có một ngọn lửa cực lớn bao phủ lấy cơ thể của cậu.
Bất chợt, nguồn nhiệt lạnh lẽo xuất hiện nơi gò má khiến cậu không nhịn được rên rỉ đầy thỏa mãn. Sự mát lạnh mới đầu chỉ chạm đến mặt, dần dần lan ra khắp toàn thân, giúp BaekHyun xua tan đi cảm giác oi bức khó chịu.
Từ từ mở mắt, từng điểm sáng lập lòe dần dần tụ lại, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng đó, liên tục gọi tên cậu không ngừng.
Thanh âm quen thuộc lại pha thêm nhiều phần lo lắng, BaekHyun vươn tay sờ lên phần trán mát lạnh, nơi đó đang được dán một miếng dán hạ nhiệt.
"BaekHyun, BaekHyun, em có nhận ra anh không?"
Là Park ChanYeol, đầu cậu bật thốt ra một cái tên.
Byun BaekHyun chớp chớp mắt, gật đầu.
Cậu cảm nhận thân thể nặng nề của mình được người ta nâng lên, bên môi chạm phải vật cứng phả ra hơi lạnh, theo bản năng liền hé miệng.
Dòng chất lỏng mằn mặn thanh mát chui vào bên trong, xoa dịu cơn khát khô khó chịu. Byun BaekHyun không nhịn được mà ra sức uống thật nhiều, đương nhiên với tốc độ như vậy không bị sặc mới là chuyện lạ.
Park ChanYeol luống cuống đặt cốc nước sang một bên, tay còn lại phải vội vàng xoa lưng cho người nọ, thủ thỉ dỗ dành.
"Em uống chậm thôi."
Chờ cho đến khi tỉnh táo lại, Byun BaekHyun mới cảm thấy có hơi lúng túng.
Kể từ lần ở nhà riêng đó, có lẽ phải rất lâu rồi hai người mới ở riêng với nhau, cũng không biết Park ChanYeol làm cách nào mà cả cái trạm xá đều vắng mặt đồng thời như vậy được.
Giống như đọc được suy nghĩ trong đầu cậu, Park ChanYeol nhanh chóng trả lời.
"Mọi người đang nghỉ trưa ở ngay gần đây, có một bữa tiệc. Anh nói rằng sẽ ở lại đây trông em, nếu có gì sẽ gọi nhân viên y tế."
Byun BaekHyun gật đầu, rồi lại lặng im không nói gì nữa.
Park ChanYeol ngồi ở bên cạnh, chẳng làm gì nhưng cũng chẳng nói.
Được mười lăm phút sau, một nữ nhân viên đi tới, đi vào bên trong nhìn thấy BaekHyun đã tỉnh liền gật đầu chào cậu, kế đó quay sang Park ChanYeol.
"Nghị viên Park, mọi người phía bên ngoài đều đang chờ ngài, ngài hãy mau ra đó đi ạ. Tôi ăn xong rồi, sẽ ở lại đây với cậu trai này."
Park ChanYeol mỉm cười lắc đầu, còn đang định nói lại bị người bên cạnh cắt ngang.
"Không cần đâu ạ, mọi người cứ đi ra đó đi. Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ cần ngồi một lát là sẽ không sao nữa."
Nói xong, cậu quay sang nhìn, dùng ánh mắt cầu xin đối với hắn, kiên quyết không cho hắn ở lại đây.
Park ChanYeol thu lại mấy câu định thốt ra, chẳng nói gì thêm chỉ thở dài một hơi rồi hướng nữ nhân viên y tế mỉm cười.
"Được, vậy tôi đi trước."
Chờ cho Park ChanYeol rời khỏi, Byun BaekHyun lúc này mới uể oải ngã xuống giường, giữa những suy nghĩ phức tạp mông lung, một lần nữa lại chìm vào giấc ngủ.
Nữ nhân viên y tế buồn chán lướt điện thoại. Cô chăm chú nhìn màn hình, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Một bóng dáng mơ hồ xuất kiện trên lớp kính sáng loáng.
Cô khẽ run rẩy, nhanh chóng cầm lấy cây kéo trên bàn định đâm về phía sau. Nào ngờ, kẻ nọ đã lường trước được hành động này, nhanh chóng bịt miệng cô, dùng một tay đánh sau gáy khiến cô ngất đi.
Ngay lúc ấy, một tên khác cũng tiến vào, dùng chiếc khăn voan tẩm thuốc mê bịt kín mũi của chàng thanh niên đang nằm trên giường.
Sau khi xác định người đã hôn mê hoàn toàn, hai gã đàn ông nọ nhẹ nhàng khiêng người đi, biến mất, không để lại bất kì dấu vết nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip