Chương 4
Tục ngữ nói cấm có sai, phúc thì chẳng bao giờ tới cùng nhau nhưng họa thì luôn kéo đến cả đám.
Ngay khi bốn anh em nhà họ Biện vẫn còn đang hóa đá thì Biện Bạch Hiền đã tươi cười chạy tới phòng của Phác Xán Liệt. Cảnh tượng anh em chạm trán là không thể tránh khỏi.
"Anh cả, anh hai, chị ba, chị tư? Sao mọi người lại ở đây?" Biện Bạch Hiền vừa ngẩng đầu liền thấy bốn gương mặt quen thuộc.
" Anh... Bọn anh..." Biện Bạch Thiên ngón tay chỉ loạn, cuối cùng dừng lại trên đầu Biện Bạch Lệ " Hai, chúng ta tới đây làm gì vậy?"
"A.. chúng ta..." Biện Bạch Lệ tay nâng gọng kính, trong đầu không ngừng suy tính. Bạch Hiền cũng không phải là kẻ ngốc. Ở nhà họ Biện, nó nổi danh là tiểu ác ma. Muốn nói dối nó không bằng ăn ngay nói thật, cúi đầu trưng ra vẻ mặt nhận tội: "Anh hai không muốn lừa dối em, bọn anh tới tìm Phác Xán Liệt"
"Tìm Xán Xán làm gì?"
Biện Bạch Hiền nheo nheo mắt. Ánh mắt từ trên người Biện Bạch Thiên chuyển lên người Biện Bạch Lệ, rồi lại từ trên người Biện Bạch Lệ chuyển tới Biện Bạch Viện, Biện Bạch Lâm, nhẹ nhàng dụ dỗ.
"Chị ba, chị tư, hai người ở nhà luôn là người hiểu em nhất mà. Nói cho em biết mọi người đến tìm Xán Xán làm gì vậy. Mau mau nói cho em đi! Đi mà! Chị ba chị tư!"
" Chị không nói! Đánh chết chị cũng không nói!" Biện Bạch Viện, Biện Bạch Lâm gắt gao lấy tay bịt kín miệng, liều mạng lắc đầu. Nếu như để Bạch Hiền biết bọn họ lần này đến ép Phác Xán Liệt chia tay với nó thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
" Hai người không muốn nói cho em biết đúng không? Chị ba chị tư không thương em đúng không?" Biện Bạch Hiền cụp mắt xuống, khẽ thở dài, bày ra bộ mặt bị tổn thương.
"Tiếc quá! Em hình như vẫn còn giữ mấy tấm ảnh ngày các chị còn chưa giảm béo, vứt ở chỗ nào không biết nữa? Lỡ đâu có kẻ xấu nào nhặt được đem ảnh đó lên internet thì không biết những người theo đuổi chị ba chị tư sẽ nghĩ gì nữa?"
" Tiểu Hiền, đừng hỏi bọn chị nữa nha. Bọn chị luôn hiểu em nhất mà! Hay là em hỏi anh cả anh hai ấy?"
Biện Bạch Lâm liền nhanh chân đá quả bóng sang bên kia "Cho dù là định tội bọn chị cũng chỉ là tòng phạm. Chủ mưu thực sự là anh cả, đứng sau xui khiến là anh hai, chị và chị ba hoàn toàn vô tội! Không tin em cứ hỏi đi"
" Chủ mưu? Tòng phạm? Xui khiến sau lưng?" Biện Bạch Hiền khẽ gật đầu, xoay người đối diện với Biện Bạch Thiên, Biện Bạch Lệ cười tươi xán lạn, thanh âm càng thêm nhẹ nhàng " Anh cả, anh hai, nghe chị tư nói thì thật sự mấy người hôm nay đến đây là có chuyện? Có đúng vậy không? Em biết anh cả anh hai rất hiểu em, chắc chắn sẽ không giấu em, phải không nào? Mọi người tìm Xán Xán có chuyện gì? Nói cho em biết được không?"
" Nói cái gì?" Biện Bạch Thiên thật tức chết mất, vừa rồi bị Phác Xán Liệt mắng cho như vậy. Hắn từ khi chào đời tới giờ còn chưa có ai dám mắng hắn như vậy. Đúng là xỉ nhục lớn nhất đời hắn. Bây giờ lại bảo hắn thuật lại cho Bạch Hiền những gì xảy ra, đánh chết cũng không được. Vì vậy hắn cắn răng, quyết tâm nói "Anh cái gì cũng không nói cho em biết được. Ảnh hồi bé cởi truồng của em còn nhiều lắm, em đừng nghĩ dùng mấy tấm ảnh có thể uy hiếp được anh. Anh không có vô dụng giống chị ba chị tư của em đâu!"
" Đúng vậy! Anh cả là đàn ông, sao để ý mấy thứ nhỏ nhặt đó được" Biện Bạch Hiền gật đầu, vẻ mặt vô cùng sùng bái mà nói " Anh cả từ nhỏ đã là thần tượng trong lòng em, em nào dám uy hiếp anh. Nhưng mà có một lần cả nhà tổng vệ sinh, thím Trương tìm được trong thùng rác một bức thư tình vô cùng buồn nôn, em tò mò nên đã giữ lại. Em còn nhớ rõ trong đó có một câu thế này " Dù cho bầu trời không có thái dương, anh cũng không thể không có em được. Dù mặt nước không còn ánh trăng, anh cũng không thể thiếu em được. Em chính là mặt trời, là ánh trăng trong sinh mệnh của anh..." ai nha! Phía sau còn gì nữa buồn nôn lắm, em sao lại không nhớ được thế này? Không sao! Lúc về mở ra đọc cho anh cả nghe tiếp được không vậy?"
Biện Bạch Hiền vừa thốt ra những lời này, Biện Bạch Thiên gương mặt đang nghiêm túc bỗng nhiên thay đổi. Cười không được, khóc cũng không xong, đỏ mặt không giống mà tức giận lại càng không ra, giơ tay, một câu cũng không nói lại được Biện Bạch Hiền " Em... Em..."
" Anh cả? Anh rất không hài lòng với em sao? Sao em lại thấy anh nhìn em hung dữ như vậy? Chẳng lẽ anh không thương em sao?"
Biện Bạch hiền như trước vẫn bày ra vẻ mặt vô tội " Anh như vậy làm em sợ, như thế nào lại nhớ được hai câu tiếp theo. Em đọc anh nghe tiếp nhé?"
" Không! Không cần!" Biện Bạch Thiên nghiến răng nghiến lợi buông ngón tay xuống, nét mặt cũng dịu đi từ trong ngực rút ra từ chi phiếu " Anh cả thương em nhất mà! Đây là tờ chi phiếu vẫn còn trống. Anh biết thường ngày cho em tiền tiêu vặt vẫn còn thiếu, lần này đặc biệt cho thêm, có được không?"
" Cám ơn anh cả!" Biện Bạch Hiền không mảy may do dự cầm lấy tờ chi phiếu.
"Nhưng mà anh hình như vẫn chưa nói cho em biết anh tìm Xán Xán có việc gì a?"
" Em hỏi anh hai của em ấy!" Biện Bạch Thiên oán hận trừng mắt liếc Biện Bạch Lệ. Đều là âm mưu quỷ quái của hắn. Nói cái gì mà chỉ cần lặng lẽ tiến hành, không cần phải nổ súng, nhất định sẽ không kinh động tới Biện Bạch Hiền, sau đó dùng thủ đoạn của Biện gia là có thể âm thầm loại bỏ Phác Xán Liệt, làm yên chuyện này. Sự thật chứng minh căn bản đều là nói hươu nói vượn, sai lầm hết rồi. Thật là thịt dê chưa ăn được mà mình thì đầy thương tích. Bị Phác Xán Liệt mắng cho tức chết chưa tính, lại còn bị Bạch Hiền bắt tại trận. Bây giờ thì làm sao cho xong chuyện!
" Tiểu Hiền! Cái kia..." Tuy rằng Biện Bạch Lệ thường ngày khoa môi múa mép, xảo biện thế nào thì hiện tại cũng không có biện pháp " Bọn anh lần này tìm Phác Xán Liệt là...là... là..."
" Nếu như anh hai do dự, chưa muốn nói cũng không sao" Biện Bạch Hiền khẽ chụp tay, nhẹ nhàng vỗ bờ vai hắn. " Cũng một lần nọ dọn nhà, em từ trong túi rác của thím Trương tìm thấy một bản cam kết của học sinh. Trong đó có ghi gì ấy nhỉ? Để em nghĩ xem..."
Biện Bạch Hiền nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang.
" Trí nhớ của em hình như càng ngày càng kém? Anh hai, anh nhớ hộ em có được không?"
" Tiểu Hiền, anh cùng mọi người lần này tới là muốn ép Phác Xán Liệt chia tay với em!"
Biện Bạch Lệ không còn thời gian mà lo lắng, cân nhắc lợi hại, vẫn là nên thành thật khai báo là tốt nhất "Nhưng Phác Xán Liệt kia đã mắng bọn anh một trận sau đó bỏ đi học mất rồi!"
" Mọi người ép Xán Xán?" Biện Bạch Hiền khiêu mi, vứt bỏ mặt nạ vừa đeo nãy giờ, cả người nhảy lên tức giận " Mọi người dám khi dễ Xán Xán nhà em? Các người to gan thật đấy!"
" Ai khi dễ ai?" Biện Bạch Viện không nhịn được nữa, mặt đỏ bừng bừng " Phác Xán Liệt nhà cậu căn bản là một con khủng long. Nó dám mắng chị và chị ba của em là " mụ la sát"! Chị lớn thế này chưa từng bị ai mắng như thế! Dám mắng chị là mụ la sát ! Lại còn nguyền rủa chị ba mươi tuổi thì bộ dạng xấu xí, đến năm mươi tuổi cũng không ai thèm lấy! Tiểu Hiền, em là em trai của bọn chị, sao lại để cho người khác bắt nạt bọn chị như vậy? Huống chi bọn chị là vì bênh em nên mới bị nó mắng, làm người phải có lương tâm chứ!"
" Em không quan tâm!" Biện Bạch Hiền liếc mắt nhìn Biện Bạch Viện một cái "Ai bảo mọi người tới đây chọc cậu ấy. Em nhớ ở nhà đã từng nói tính tình cậu ấy rất khó gần, nói mọi người không có việc gì đừng có trêu cậu ấy. Đáng đời!"
" Nó còn mắng anh cả, bảo anh cả là đầu heo nữa!" Biện Bạch Lâm chỉ chỉ Biện Bạch Thiên " Từ nhỏ tới giờ đã bao giờ anh cả bị mắng như vậy chưa? Cái con rồng lửa kia tính tính cũng quá khó chọc đi. Em trêu đùa sao không tìm người nào tính tình tốt hơn ấy? Vì sao cứ phải là thằng nhóc đó? Tính tình thật quá đáng ghét, một điểm cũng không vừa mắt chị! Cậu muốn làm đồng tính luyến ái cũng được, công cũng được thụ cũng được, chị tư mặc kệ cậu! Chỉ cần đừng dây dưa với thằng nhóc Phác Xán Liệt đó nữa! Nó chính là con ngựa hoang đứt cương, em tìm nó chơi đùa, không mệt chết hay sao?"
" Chơi cái gì mà chơi?" Biện Bạch Hiền tức giận quay đầu "Em đối với Xán Xán là thật lòng, thật lòng đó! Mọi người không hiểu tiếng người hay sao vậy? Chính xác là em chỉ thật lòng với một mình cậu ấy thôi! Em không có đùa! Mọi người đừng có làm phiền em nữa! Em nói, cả đời này em chỉ thích Xán Xán thôi. Nếu lần sau mọi người còn tìm cậu ấy gây phiền phức, em nhất định sẽ xử đẹp mọi người đó! Thư tình, giấy cam đoan, ảnh chụp em nhất định sẽ tung ra mọi nơi. Mọi người cứ chờ coi!"
Nói xong liền chạy về lớp Phác Xán Liệt "Xán Xán, cậu nhất định phải chịu đựng đấy! Đừng để bọn họ dọa nạt! Chúng ta nhất định phải ở bên nhau, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu! Cậu nhất định không được chia tay tôi nhé!"
Lại là một trận gió! Lại im lặng giống như chết!
" Thật... thật... Thật lòng sao?"
" Tiểu Hiền thật lòng sao?"
" Nhưng mà anh hai, rốt cục tờ giấy cam đoan trong tay Tiểu Hiền viết gì vậy?"
" Đúng vậy! Thật bất ngờ ghê! Đại ca! Rốt cục bức thư tình buồn nôn kia là của ai viết cho anh hay của anh viết cho vậy?"
"Phanh!"
"Phanh!"
"A!"
"A!"
Trải qua hai tiếng ồn ào, sân trường đã quay trở lại vẻ vắng lặng vốn có của nó. Bình yên đầy sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip