Chương 3

Ánh mặt trời nhẹ nhàng buổi sớm chiếu rọi qua những tán cây, thắp sáng cả khoảng sân rộng trong ngôi nhà đơn sơ nhưng yên bình của gia đình Hoàng Hùng. Khung cảnh ấy trở nên nhộn nhịp hơn khi Đỗ phu nhân, y phục chỉnh tề và phong thái nghiêm trang, bước vào sân cùng một cậu bé nhỏ tuổi với đôi mắt to tròn, sáng ngời tinh nghịch – Đỗ Hải Đăng. Cậu bé khoác chiếc áo vải màu lam, đôi giày cỏ mới tinh, thể hiện rõ là được chuẩn bị kỹ càng để đến buổi học này.

Cha của Hoàng Hùng, người thầy giáo dạy chữ trong vùng, đứng đón hai người ở cửa với vẻ uy nghiêm mà đôn hậu. Đỗ phu nhân khẽ cười, cúi đầu cảm tạ rồi nói, "Con trai tôi còn nhiều thiếu sót, mong thầy và cháu Hùng đây không chê trách, dạy dỗ nó nên người."

Lúc này, Hoàng Hùng đứng sau lưng cha, yên lặng cúi đầu chào Đăng, đôi mắt sáng và gương mặt thanh tú đã mang chút vẻ điềm tĩnh của một người trưởng thành. Cậu bé Hải Đăng vừa gặp Hoàng Hùng đã không kìm được sự tò mò. Hoàng Hùng, lúc này cũng chỉ hơn cậu một hai tuổi, đứng bên cạnh cha, nét mặt trầm tĩnh và ánh mắt dịu dàng. Từ khoảnh khắc ấy, Hải Đăng bắt đầu tìm đủ mọi cách để gây sự chú ý. Cậu thỉnh thoảng huých nhẹ vào người Hoàng Hùng, đưa mắt trêu chọc, thậm chí bắt chước giọng của Hoàng Hùng một cách ngốc nghếch, tất cả chỉ để thấy anh phải quay lại nhìn cậu.

Khi cả hai bước vào phòng học nhỏ trong nhà Hùng, Hải Đăng không kìm được mà liếc quanh, nhận xét về từng chi tiết trong căn phòng giản dị. "Sao phòng học này chẳng có gì thú vị thế?" – cậu lên tiếng, giọng điệu như vừa phàn nàn vừa đùa. Đáp lại, Hoàng Hùng chỉ khẽ mỉm cười rồi lẳng lặng mang ra một tờ giấy, cẩn thận bày bút mực để sẵn sàng học tập.

Buổi học bắt đầu, nhưng chẳng mấy chốc đã bị gián đoạn bởi trò tinh nghịch của Hải Đăng. Đăng vừa viết một nét chữ, đã lại ngọ nguậy trên ghế, thỉnh thoảng lấy viên đá nhỏ lén lút ném vào người Hoàng Hùng, đôi khi còn nhại theo giọng thầy, khiến thầy đồ phải lắc đầu mỉm cười nhắc nhở. Hoàng Hùng, mặc dù nhận ra sự nghịch ngợm của cậu bạn mới, vẫn giữ thái độ trầm tĩnh, kiên nhẫn chỉnh lại từng nét chữ cho Đăng, đôi khi còn đưa tay nắm nhẹ bút của cậu để hướng dẫn cách viết đúng.

Thời gian trôi qua, Đăng dần bị thu hút bởi sự nhẫn nại và tỉ mỉ của Hoàng Hùng. Dưới hiên nhà, hai cậu bé cùng học bài bên nhau – một người luôn pha trò, phá phách để thu hút sự chú ý, người kia thì trầm ổn, kiên nhẫn, chẳng hề cau có hay khó chịu trước sự nghịch ngợm ấy.

Những buổi trưa nắng nhạt, Đăng thường cùng Hùng đi dạo quanh vườn. Đăng kể về ước mơ trở thành một dũng sĩ phiêu bạt giang hồ, tiêu diệt kẻ xấu và làm điều nghĩa hiệp. Ngược lại, Hùng chỉ khẽ cười và nói cậu muốn sống một cuộc đời bình lặng, dạy chữ cho trẻ em trong làng, gìn giữ những giá trị truyền thống. Mỗi khi Đăng kể xong, cậu bé lại nghiêng đầu nhìn Hùng, ánh mắt long lanh, như thể muốn nghe ý kiến của cậu về mọi điều mình nói. Hùng không nói nhiều, nhưng luôn lắng nghe cẩn thận, điều này làm Đăng thấy thoải mái và ngày càng thêm gắn bó với cậu bạn.

Từ những buổi gặp gỡ tưởng chừng ngẫu nhiên ấy, sợi dây tình cảm giữa Hoàng Hùng và Hải Đăng đã dần nảy nở và gắn kết. Những trò nghịch ngợm, những buổi học chung, những giấc mơ trẻ thơ đã kết nối hai trái tim non nớt nhưng chân thành, đặt nền móng cho một tình bạn và tình cảm sâu sắc từ những ngày đầu gặp gỡ.

Mùa hè về trên thôn Châu Giang, ánh nắng len lỏi qua từng tán cây, tỏa xuống con đường đất mòn nơi trẻ con thường tụ tập nô đùa, trong đó có Hoàng Hùng và Hải Đăng. Mỗi ngày, sau giờ học, cả hai lại tung tăng chạy nhảy trên những con đường làng, lúc thì rượt đuổi nhau quanh những rặng tre xanh, lúc lại ngồi bên bờ ao nhìn lũ cá bơi lội và thầm kể cho nhau những ước mơ non nớt.

Hải Đăng đã không còn là cậu bé lần đầu đến nhà Hùng, tò mò về thế giới xung quanh một cách vô định. Qua những tháng ngày học tập cùng nhau, Đăng ngày càng cảm thấy quý mến sự điềm đạm của Hùng. Dù cậu có nghịch phá thế nào – như lần thử giấu bút mực của Hùng đi để chọc phá – Hùng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và tìm lại bút trong im lặng. Có lần khác, Đăng còn bày trò bôi mực lên vở của Hùng khiến trang giấy lem nhem, vậy mà Hùng chẳng giận, chỉ kiên nhẫn lau đi và sửa lại trang viết, rồi tiếp tục chỉ bảo cho Đăng những bài học hôm ấy. Điều này khiến Đăng dần hình thành sự tin tưởng đặc biệt với người bạn mới.

Những ngày nắng nhẹ, bên gốc cây già đầu làng, Đăng hay lén thì thầm với Hùng về những điều bí mật của mình – như những khi bị cha đánh vì quậy phá, hay về nỗi sợ bóng tối mà cậu chưa bao giờ dám kể với ai. Dưới tán cây xanh rì ấy, giọng Đăng trở nên nhỏ nhẹ, còn ánh mắt Hùng luôn kiên nhẫn và ấm áp. Hùng lắng nghe mọi điều Đăng nói, đôi khi chỉ gật đầu hoặc mỉm cười nhẹ, nhưng điều đó làm Đăng cảm thấy được an ủi và tin tưởng vô cùng.

Cũng có những lần, khi Đăng gặp khó khăn trong việc học chữ, Hùng sẽ ngồi lại với cậu thật lâu, nhẫn nại chỉ từng nét bút, đọc từng chữ một. Hùng không bao giờ trách mắng hay nổi giận khi Đăng học chậm, trái lại, ánh mắt dịu dàng của Hùng mỗi khi cậu khẽ khàng giải thích từng bài học làm Đăng cảm thấy an tâm hơn. Dần dần, Hùng trở thành người mà Đăng có thể thoải mái thể hiện bản thân, chẳng cần phải giả vờ hay che giấu điều gì.

Dưới tán cây già đầu làng, Hải Đăng ngồi trên một gốc rễ nổi lên khỏi mặt đất, ngó nghiêng xung quanh rồi ghé vào tai Hoàng Hùng, thì thầm:

"Cậu biết không, có một lần mình thấy một con cáo chạy qua ruộng đấy!" Đăng cười tít mắt, ánh lên vẻ phấn khích. "Mình thử đuổi theo, nhưng nó nhanh như chớp. Chắc là cáo tiên đấy!"

Hoàng Hùng bật cười khẽ, lắc đầu, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự tò mò. "Cậu thích chạy theo mấy con vật nhỏ thật đấy. Lần sau nhớ đừng đuổi theo nữa, có khi là cáo hoang đấy, chẳng phải tiên đâu."

Đăng nghiêng đầu nhìn Hùng một lúc, rồi hỏi nhỏ, giọng nghiêm túc hơn: "Hùng này, cậu có khi nào... nhớ mình không, nếu mình không đến chơi nữa?"

Hoàng Hùng ngước lên nhìn Đăng, mắt thoáng chút ngạc nhiên. "Có chứ. Cậu là bạn mình mà. Không có cậu, chắc mình sẽ... buồn lắm."

Nghe vậy, Đăng mỉm cười rộng hơn, khẽ đấm nhẹ vào vai Hùng: "Thế thì hứa nhé! Sau này dù có đi đâu, chúng ta cũng sẽ không quên nhau!"

Hoàng Hùng gật đầu chắc chắn, nở nụ cười điềm tĩnh thường thấy. "Ừ, mình hứa."

Cuộc trò chuyện ấy đơn giản nhưng để lại trong lòng cả hai một sự gắn kết lặng thầm, từng lời nói hứa hẹn như hòa vào không gian yên bình của làng quê, khắc sâu trong ký ức non trẻ của hai cậu bé.

...

Khoảng một, hai năm sau, khi hoa cúc vàng trong thôn bắt đầu nở rộ, làng quê lại chìm trong không khí thanh bình của mùa thu. Đăng và Hùng, giờ đã lớn hơn chút, nhưng vẫn giữ thói quen đi lang thang cùng nhau sau giờ học. Hôm đó, bầu trời cao vời vợi, những đám mây bồng bềnh lướt qua. Hai cậu bé vừa đi vừa trò chuyện như những ngày xưa, nhưng hôm nay, có vẻ như một sự thay đổi nhẹ nhàng đang đến.

"Cậu có nhớ cô nương Liễu ở thôn bên không?" Đăng hỏi, giọng có chút khẽ khàng nhưng đầy hứng thú. "Mới hôm qua, mình thấy cô ấy ở chợ, tóc dài xõa xuống như suối, còn đôi mắt thì... như sao trời đấy, Hùng à! Cậu không biết đâu, lần đầu gặp cô ấy, mình cảm thấy tim mình cứ đập loạn xạ!"

Hoàng Hùng im lặng một lúc lâu, nhìn vào mặt đất dưới chân, những bước đi trầm lắng. Cậu gật nhẹ đầu như để thể hiện sự quan tâm, nhưng lòng thì không khỏi cảm thấy một cảm giác khó tả dâng lên trong ngực.

"Cô ấy... xinh lắm à?" Hùng hỏi, câu hỏi đơn giản nhưng cũng như một lời chạm vào những suy nghĩ trong lòng cậu.

Đăng mỉm cười, ánh mắt sáng lên khi nhớ lại cảnh tượng cô nương Liễu đang đi qua chợ. "Đẹp lắm! Cô ấy có nụ cười làm mình cứ nghĩ mãi. Mình đang định viết một bài thơ cho cô ấy. Cậu nghĩ sao? Có nên gửi tặng không?"

Hùng chậm rãi nhấc mắt lên, nhìn Đăng một cách chăm chú. Dù là bạn bè thân thiết từ bé, nhưng những lời này của Đăng lại khiến cậu cảm thấy như có một khoảng cách lạ lẫm. Cậu chỉ gật đầu nhẹ, giọng nói như có chút buồn nhẹ, nhưng cố che giấu: "Cậu thích thì cứ làm đi. Có lẽ cô ấy sẽ rất vui."

Đăng không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Hùng, vẫn tiếp tục kể về cô nương Liễu, về những cử chỉ duyên dáng và những khoảnh khắc đẹp đẽ mà cậu muốn lưu lại trong lòng. Nhưng với Hoàng Hùng, mỗi lời Đăng nói lại như một nhát dao vô hình cứ khẽ cắt vào lòng cậu, khiến cảm giác bối rối, khó chịu cứ lan tỏa trong tâm trí. Cậu không hiểu vì sao mình lại cảm thấy thế, nhưng một điều chắc chắn là: trong khoảnh khắc ấy, cậu không thể không cảm thấy sự thay đổi sâu sắc trong chính mình.

Hoàng Hùng nhìn lên bầu trời, nghĩ đến những gì Đăng vừa nói, và trong thâm tâm cậu chợt nhận ra một điều gì đó mà từ lâu vẫn chưa dám đối diện: có lẽ mình đã không chỉ đơn giản xem Đăng là bạn nữa.

...

Cảnh vật xung quanh hoang vắng, cánh rừng rậm phủ kín bóng tối, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu rả rích trong đêm. Hoàng Hùng, trên đường trở về sau khi lên núi hái ít thảo dược cho cha, bất chợt gặp phải một nhóm thổ phỉ đang phục kích. Bọn chúng vây quanh, ánh mắt hung tợn, tay cầm dao găm sáng loáng. Hoàng Hùng không thể chống cự lại, vì dù có học vài bài võ cơ bản từ cha, nhưng sự bất ngờ và thế chênh lệch về sức mạnh khiến cậu nhanh chóng bị áp đảo.

"Lại đây, tiểu tử!" Một tên thổ phỉ tiến lên, cười khẩy, vung kiếm về phía Hoàng Hùng.

Tim Hoàng Hùng đập loạn xạ. Cậu không biết làm gì hơn ngoài việc lùi lại, cố gắng bảo vệ bản thân khỏi những đòn tấn công sắc bén. Nhưng chỉ cần một sơ hở nhỏ, cậu có thể mất mạng trong đêm tối này.

Chính vào lúc ấy, một bóng người xuất hiện từ phía sau, chạy như bay qua đám cây cối. Đó là Hải Đăng.

Không phải là một chiến binh dũng mãnh, cũng không phải là một người được rèn luyện võ công từ nhỏ, nhưng tình bạn và lòng trung thành đã khiến Đăng chẳng hề do dự. Dù không giỏi võ, nhưng khi thấy Hoàng Hùng bị bao vây, trái tim cậu dâng lên một niềm tin mạnh mẽ rằng mình phải cứu người bạn của mình. Đăng lao vào, không chút sợ hãi, gầm lên một tiếng lớn để thu hút sự chú ý của bọn thổ phỉ.

"Đứng lại!" Đăng hét lớn, đôi mắt cháy bỏng như muốn nuốt chửng tất cả kẻ thù trước mặt.

Một tên thổ phỉ bật cười, nhìn vào Hải Đăng như nhìn một trò đùa. "Mày thì có thể làm được gì?"

Hải Đăng không đáp, chỉ cầm cây gậy dài mà cậu đã nhặt trên đường, lao vào đánh trả. Dù kỹ năng võ công của cậu chỉ có hạn, nhưng với sức mạnh tinh thần và sự quyết tâm bảo vệ Hoàng Hùng, Đăng tỏ ra dũng cảm hơn bao giờ hết. Cậu đánh trả từng tên một, không cho chúng cơ hội chiếm ưu thế.

Một tên thổ phỉ giơ kiếm lên để chém vào Hải Đăng, nhưng đúng lúc ấy, Đăng ném cây gậy qua người hắn, làm hắn loạng choạng. Đăng không buông tha, lao tới, đấm mạnh vào mặt hắn, khiến hắn ngã xuống đất. Dù vậy, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Một tên thổ phỉ khác vung kiếm nhắm thẳng vào Đăng.

Trong khoảnh khắc ấy, Hoàng Hùng cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu không thể để Đăng bị thương. Dù đau đớn vì những vết thương trên người, cậu vẫn gượng dậy, lao về phía Hải Đăng, dùng toàn bộ sức lực để đẩy tên thổ phỉ ra xa, ngay khi hắn chuẩn bị ra tay.

Nhờ vào sự phối hợp khéo léo và sức mạnh tinh thần của Đăng, cuối cùng, cả hai đã đánh bại bọn thổ phỉ. Chúng tháo chạy vào bóng tối, để lại Hoàng Hùng và Hải Đăng đứng giữa màn đêm tĩnh lặng.

Hoàng Hùng thở dốc, cơ thể mệt mỏi, nhưng trái tim lại cảm thấy an yên hơn bao giờ hết khi nhìn thấy Hải Đăng đứng bên cạnh mình. Đăng, mặc dù đã mệt lả, nhưng không ngừng lo lắng nhìn Hoàng Hùng. "Cậu không sao chứ?"

Hoàng Hùng mỉm cười yếu ớt, giọng khàn đặc vì mệt nhọc: "Cảm ơn, Đăng. Nếu không có cậu, chắc mình đã không đứng đây được."

Đăng nhìn vào mắt Hoàng Hùng, rồi khẽ gật đầu. "Không cần nói vậy. Mình sẽ luôn bảo vệ cậu, bất kể cậu có cần hay không."

Sau khi trận chiến kết thúc, Đăng đứng lảo đảo, đôi chân yếu ớt không còn vững vàng như trước. Một vết thương khá sâu từ lưỡi dao của tên thổ phỉ đã cắt ngang cánh tay cậu, máu đỏ tươi nhỏ xuống nền đất lạnh. Cậu cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn cố gắng đứng vững, nhìn Hoàng Hùng, lo lắng.

Hoàng Hùng bước tới, ánh mắt sắc bén nhưng đầy âu lo khi nhìn thấy vết thương của Đăng. Cậu nhanh chóng đỡ lấy vai Đăng, gắng sức giúp cậu đứng thẳng. "Đăng, cậu không sao chứ?" Giọng Hùng nhẹ như hơi thở, nhưng đầy sự kiên quyết, không muốn rời đi.

"Đừng lo. Mình không sao đâu." Đăng cười khổ, nhưng dù vậy, mắt cậu vẫn không giấu được sự mệt mỏi và đau đớn. Cánh tay cậu bắt đầu nặng trĩu, cảm giác như không còn sức lực để bước tiếp.

Hoàng Hùng không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo Đăng về phía ngôi nhà mình. Cánh tay Đăng khoác lên vai Hùng, và cả hai bước đi trong im lặng. Mỗi bước đi của họ dường như kéo dài vô tận, nhưng Hùng không để Đăng ngã xuống. Cậu chỉ lo lắng nhìn người bạn của mình, thỉnh thoảng hỏi thăm: "Cậu có chịu được không? Sắp về đến nhà rồi."

Khi về đến nhà, Hoàng Hùng đỡ Đăng vào phòng, đặt cậu ngồi xuống giường. Cậu lập tức tìm thuốc men và băng gạc, tay run run khi lau vết thương cho Đăng. Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng lại đau đớn, khiến Đăng không khỏi rên lên.

"Cậu đừng làm thế. Cậu sẽ làm đau mình đấy." Đăng cố gắng trấn an Hùng, nhưng ánh mắt của cậu lại bối rối, như thể muốn Hùng làm thêm gì đó nữa để giúp cậu qua cơn đau.

Hoàng Hùng im lặng, nhưng tay vẫn kiên trì băng bó vết thương cho Đăng. "Không sao đâu, Đăng. Mình chỉ lo cho cậu thôi. Dù có đau thế nào, cậu vẫn phải chịu đựng. Mình sẽ ở bên cạnh cậu."

Đăng nhìn Hùng, trong mắt cậu có sự cảm động sâu sắc, nhưng cũng có chút xót xa. Cậu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ để Hoàng Hùng chăm sóc mình. Trong giây phút ấy, Đăng nhận ra rằng, giữa cả thế giới này, Hùng là người duy nhất luôn ở bên cậu, cho dù là trong hoàn cảnh nào, là người duy nhất khiến trái tim cậu ấm áp.

...

Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống mặt hồ, khiến mặt nước như được phủ một lớp sương mỏng, sáng lấp lánh. Cả bầu trời như yên lặng chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đom đóm bay vù vù trong không gian, tạo ra những đốm sáng lấp lánh rải rác trên không trung. Đêm này, cũng giống như bao đêm khác, hai người họ lại cùng nhau ngồi bên bờ hồ, nhưng hôm nay có một điều gì đó khác biệt, như thể mọi thứ đã thay đổi.

Đăng quay đầu, ánh mắt trong sáng, nhưng cũng chứa đựng sự lắng đọng khó tả. Cậu nhìn Hoàng Hùng, nơi mà tâm hồn cậu luôn tìm về, nơi mà mọi cảm xúc đều trở nên thật rõ ràng. "Hùng... Mình phải nói điều này." Giọng Đăng có chút khẽ run, như thể một sự ngần ngại lâu nay đã được chôn giấu bấy lâu nay, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được.

Hoàng Hùng im lặng nhìn Đăng, đôi mắt dịu dàng như mặt hồ lúc này, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy sự kiên nhẫn và ấm áp. Cậu biết, điều này sẽ đến, nhưng lại không biết phải chuẩn bị thế nào, chỉ biết rằng trái tim cậu đang đập mạnh, rạo rực hơn bao giờ hết.

"Cậu là người bạn duy nhất mà mình có thể tin tưởng, là người duy nhất mình có thể dựa vào... Nhưng mà... cậu cũng là người duy nhất mà mình không thể rời xa." Đăng ngập ngừng nói, nhưng cuối cùng lời thổ lộ ấy vẫn ra khỏi miệng, tựa như một lời thề nguyện, như một sợi dây vô hình buộc chặt trái tim hai người.

Hoàng Hùng ngẩn người, một khoảnh khắc im lặng kéo dài giữa họ. Cậu quay mặt đi, ánh mắt có chút ửng đỏ dưới ánh trăng. "Đăng..." Cậu bắt đầu, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng qua, nhưng lại có gì đó thật sâu lắng. "Mình... mình cũng cảm thấy thế. Có lẽ từ rất lâu rồi, mình đã muốn nói với cậu rằng... mình cũng không thể rời xa cậu. Cậu là tất cả với mình."

Giữa không gian yên tĩnh, dưới ánh trăng dịu dàng phản chiếu trên mặt hồ, Hoàng Hùng nhẹ nhàng quay lại, ánh mắt hai người giao nhau trong một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Không gian như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng đom đóm vỗ cánh lách tách. Đăng khẽ nắm lấy tay Hùng, lòng bàn tay ấm áp, truyền vào cậu một cảm giác an yên lạ lùng.

"Cậu có biết không..." Đăng thì thầm, giọng khẽ run, "Cảm giác này, mình chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày mình có được. Dù thế nào đi nữa, mình cũng không thể rời xa cậu."

Hoàng Hùng khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn Đăng đầy sự dịu dàng. "Mình cũng vậy," cậu trả lời, giọng trầm ấm, "Chỉ có cậu mới làm mình cảm thấy bình yên như vậy."

Và rồi, không còn lời nào nữa. Hoàng Hùng nhẹ nhàng cúi đầu, đôi môi gần sát vào má Đăng. Một nụ hôn nhẹ, như làn sóng vỗ về, như cơn gió thoảng qua, nhưng lại ngọt ngào và ấm áp hơn bất kỳ lời nói nào. Nụ hôn không dài, không vội vã, nhưng trong khoảnh khắc đó, tất cả những gì họ muốn nói đã được truyền tải qua ánh mắt, qua cái chạm môi dịu dàng, như thể một lời hứa không cần ngôn từ.

Đăng quay sang nhìn Hùng, trái tim như ngừng đập. Ánh mắt cậu sáng lên, không phải vì sự bất ngờ mà vì một cảm giác yên bình tràn ngập. Họ không cần phải nói nhiều, không cần phải giải thích gì nữa, chỉ đơn giản là hiểu nhau đến từng ngóc ngách trong trái tim. Cả hai im lặng, không ai lên tiếng thêm, chỉ ngồi bên nhau dưới bầu trời đầy sao, trong ánh trăng sáng dịu dàng, với những đom đóm bay vờn xung quanh như những lời thầm thì không lời. Và khoảnh khắc ấy, mọi điều xung quanh như tĩnh lặng lại, chỉ còn lại họ, tay trong tay, cùng nhau chia sẻ những cảm xúc chưa bao giờ được thổ lộ.

...

Khoảng thời gian Hải Đăng rời thôn học võ nghệ kéo dài đến tận hai năm. Ngày Đăng quyết định lên đường, Hoàng Hùng đứng bên bờ sông, im lặng nhìn người bạn thân khuất bóng trong làn sương sớm. Cảm giác mất mát lạ lùng dâng lên trong lòng, như thể một phần của mình bị cắt lìa. Hùng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng Đăng cho đến khi không còn thấy nữa.

"Chăm sóc mình nhé," Đăng nói trước khi rời đi, mắt anh đầy sự quyết tâm. "Mình sẽ quay về, mạnh mẽ hơn, đủ để bảo vệ cậu."

Hoàng Hùng chỉ mỉm cười, dù trong lòng có chút xót xa. "Mình sẽ đợi."

Những ngày sau đó, thôn làng vẫn bình yên như bao ngày trước. Nhưng đối với Hoàng Hùng, mỗi ngày trôi qua lại cảm thấy dài dằng dặc. Dù bận rộn với những bài học của cha, cậu luôn cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó, một người bạn luôn ở bên, làm bầu bạn với cậu những khi buồn, cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Mỗi khi ngồi dưới gốc cây cổ thụ nơi hai người hay ngồi học bài, Hùng lại nhớ về những ngày tháng cười đùa, nghịch ngợm của Đăng.

Cậu nhớ tiếng cười trong trẻo của Đăng, nhớ cái cách Đăng luôn tìm đủ mọi lý do để trêu chọc mình. Hoàng Hùng vẫn nhớ như in những lần Đăng luôn mang theo một đống bài học chưa thuộc, và thế là cậu phải ngồi cùng Đăng để giải thích từng chữ từng câu. Những buổi chiều tà, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, họ sẽ cùng đi dọc theo con suối nhỏ, nói những câu chuyện không đầu không cuối, nhưng lại đầy sự gắn kết.

Đêm về, khi tất cả đã chìm trong giấc ngủ, Hoàng Hùng sẽ đứng trước cửa sổ nhìn về phía ngôi nhà của Đăng, nơi chỉ còn lại những kỷ niệm, những tiếng cười giờ đã vắng bóng. Cậu không biết vì sao lòng mình lại nặng nề đến vậy. Chỉ biết rằng, sự xa cách này làm trái tim cậu cảm thấy trống trải, một cảm giác cô đơn mà trước đây cậu chưa từng biết đến.

Hùng không biết bao lần tự hỏi, liệu khi Đăng quay về, mọi thứ sẽ lại như xưa, hay là họ sẽ là những người hoàn toàn khác, những con người xa lạ sau những năm tháng dài chia xa.

Dù vậy, cậu vẫn tự nhủ: "Đăng sẽ trở về. Chắc chắn là thế." Cậu tin vào lời hứa đó, tin vào sự kiên cường của người bạn thân.

Ngày Đăng trở về thôn, trời sáng sớm nhưng cái lạnh mùa thu vẫn vương vấn trong không khí. Hoàng Hùng đang đứng trước sân, trong tay là quyển sách học dở, nhưng mắt cậu không thể rời khỏi con đường nhỏ dẫn vào thôn. Tâm trạng Hùng lúc này như cái mùa thu trước mặt – vừa ảm đạm, vừa nôn nao chờ đợi.

Thôn xóm vẫn như bao ngày khác, tĩnh lặng và bình yên. Nhưng hôm nay lại khác. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cuối con đường, đi về phía làng với một dáng vẻ cứng cáp, mạnh mẽ. Là Đăng. Tuy không còn là cậu bé ngày nào, nhưng cái nhìn ấy, bước đi ấy, vẫn là của Đăng mà Hùng đã biết.

Hoàng Hùng không nghĩ mình sẽ cảm thấy như thế này – tim đập mạnh, bàn tay hơi run run, cả cơ thể như chờ đợi một điều gì đó sắp xảy đến. Cậu nhìn thấy Đăng tiến lại gần, bóng hình ấy cứ như một giấc mơ đẹp đẽ trong ký ức, giờ đây lại hiện thực trước mắt.

Đăng nhìn thấy Hùng đứng ở đó, ánh mắt sáng lên, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Cậu vội vã bước lại, không quan tâm đến cái lạnh đang quấn quanh mình. "Hùng!" Đăng gọi tên cậu, giọng nói ấy vẫn ấm áp, quen thuộc đến mức Hùng không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng.

"Hải Đăng..." Hoàng Hùng khẽ thốt lên, giọng nói có chút nghẹn ngào. Cậu không thể tin được, cuối cùng người thương của mình đã trở về.

Đăng dừng lại trước mặt Hùng, nhìn vào đôi mắt của cậu với tất cả sự chân thành và biết ơn. "Mình đã trở về rồi đây. Để không còn làm cậu phải đợi lâu nữa."

Hùng chớp mắt, cảm giác xúc động dâng trào trong lòng, đôi tay không biết phải làm gì. Cuối cùng, cậu chỉ đứng im, nhìn vào Đăng. "Cậu đã thay đổi rồi," Hùng thì thầm, nhưng trong mắt cậu lại là niềm vui không thể giấu được.

Đăng cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng vô vàn điều không nói ra. "Không chỉ thay đổi vẻ ngoài, đâu chỉ thế. Nhưng trong lòng mình... chỉ có một điều duy nhất không thay đổi."

Hùng nhìn vào mắt Đăng, không nói gì, nhưng trong lòng cậu hiểu. Đăng đã trở về, không chỉ với cơ thể cứng cáp, mà còn với một tình cảm không hề thay đổi. Một tình cảm mà Hoàng Hùng đã luôn gìn giữ trong suốt thời gian xa cách.

Đăng bước đến gần Hùng hơn, không khí xung quanh như ngưng lại trong một khoảnh khắc dài. Hùng cảm thấy tay mình bị siết nhẹ, Đăng đang nắm lấy bàn tay cậu, như thể không muốn buông ra nữa.

"Đừng để mình đi nữa, Hùng nhé," Đăng nói khẽ, giọng cậu như vang vọng trong lòng Hùng.

Hoàng Hùng chỉ biết nắm chặt tay Đăng, không trả lời, nhưng trong tim cậu, một lời hứa thầm lặng đã được thốt ra: "Mình sẽ không để cậu đi đâu nữa."

...

Thời gian trôi qua như cơn gió vội vàng, chẳng mấy chốc mà cậu thiếu niên Hải Đăng ngày nào đã trưởng thành, trở thành một vị tướng quân oai phong với khí thế mạnh mẽ, rắn rỏi. Đăng đã mang trên mình trách nhiệm lớn lao, gánh vác trọng trách bảo vệ thôn xóm, cùng quân lính ra trận, chỉ huy những trận đánh ác liệt. Nhưng trong những khoảnh khắc yên bình, khi chiến tranh không còn cướp đi thời gian của cậu, Đăng luôn tìm cách giữ cho Hoàng Hùng ở bên cạnh mình.

Một ngày nọ, sau một buổi huấn luyện căng thẳng, Hải Đăng mời Hoàng Hùng gia nhập Đỗ Phủ làm môn khách, giữ chức quản gia. Đăng không chỉ muốn có Hùng bên cạnh vì sự tài trí, mà còn vì tình cảm mà cậu đã ấp ủ bấy lâu. Dù không nói ra, nhưng sự quan tâm mà Đăng dành cho Hùng luôn rõ ràng trong từng hành động, từ việc lo lắng cho từng bữa ăn của Hùng, đến việc canh chừng những lời đàm tiếu ngoài kia có thể làm tổn thương người thương của cậu. Hùng hiểu, nhưng chẳng cần phải hỏi, vì giữa họ luôn có một sự đồng điệu không lời.

Cả hai người sống bên nhau, mỗi ngày là một dấu ấn nhỏ, một khoảnh khắc thầm lặng mà chỉ họ mới hiểu được. Một ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý giữa những cuộc trò chuyện bình dị, hay một câu nói ngắn gọn nhưng lại chứa đựng bao tình cảm sâu kín. Những giây phút ấy là những gì họ cần, một mối tình không lời mà cả hai đều biết nhưng chẳng ai dám thốt ra. Cứ như thế, tình cảm của họ phát triển, âm thầm nhưng không thể che giấu.

Đỗ lão gia và phu nhân đôi khi không khỏi lo lắng về việc Đăng vẫn chưa có thê tử. Họ mong mỏi một ngày nào đó Đăng sẽ kết hôn, để có thể bế cháu nội, nhìn thấy sự nối dõi tông đường trước khi nhắm mắt. Nhưng Đăng, dù lòng đầy hiếu thảo với cha mẹ, lại không thể làm theo yêu cầu của họ. Trong tim cậu giờ đây chỉ có hình bóng của một người duy nhất – Hoàng Hùng. Cậu biết rõ rằng, dù có cưới thêm năm thê bảy thiếp đi chăng nữa, thì trái tim mình vẫn thuộc về Hùng mà thôi, và những cảm xúc ấy, dù chưa thể gọi thành tên, nhưng lại không thể nào thay đổi.

Mỗi buổi tối, khi đêm xuống và những vì sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời, Đăng thường đứng lặng lẽ bên cửa sổ, mắt nhìn về phía xa xăm. Hùng thường bước đến bên cạnh, không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh Đăng, vì cả hai đều biết, chẳng cần nói ra, tình cảm này đã được thấu hiểu, đã được ngầm nhận. Thế là đủ.

...

Một buổi chiều tà, khi ánh mặt trời còn vương vấn nơi chân trời, Hoàng Hùng đi dạo trong vườn Đỗ Phủ để thư giãn sau một ngày dài học hành và quản lý công việc trong nhà. Bất chợt, từ phía rừng cây gần đó, cậu nghe thấy tiếng động lạ, như có ai đó đang cố gắng lẩn trốn trong bụi rậm. Cả người Hùng căng thẳng, bước nhanh về phía phát ra âm thanh. Khi đến nơi, cậu thấy một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, người quần áo rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu, mồ hôi ướt đẫm, đang cố gắng dùng tay che miệng không để phát ra tiếng động.

"Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?" Hoàng Hùng lên tiếng, đôi mắt sắc bén quét một vòng quanh, tìm kiếm xem có nguy hiểm gì không.

Cậu bé giật mình, mắt mở to đầy sợ hãi. Nhưng rồi, sau khi nhận ra không có nguy hiểm, cậu bé dần dần buông tay khỏi miệng và ngẩng lên nhìn Hoàng Hùng. Đôi mắt sáng trong, nhưng lạnh lẽo, như chứa đựng rất nhiều điều chưa nói.

"Ta... ta chỉ là một tiểu yêu, không làm gì sai cả..." Cậu bé lúng túng nói, giọng nói như bị nghẹn lại, đôi tay run rẩy vì sợ hãi.

Hoàng Hùng nhìn cậu, rồi khẽ nhíu mày. Cậu nhận ra rằng đây không phải là một đứa trẻ bình thường. Cái ánh mắt ấy, cái cảm giác bất an khiến Hùng không thể để cậu bé rời đi một mình. Không phải vì sự thương hại, mà là vì điều gì đó trong tâm hồn cậu thôi thúc, như thể có một sự kết nối nào đó mà cậu không thể giải thích được.

"Em gặp phải chuyện gì?" Hùng nhẹ nhàng hỏi, bước lại gần và khẽ đặt tay lên vai cậu bé, như thể muốn bảo vệ cậu khỏi những nguy hiểm vô hình.

Cậu bé nhìn Hùng, đôi mắt lo lắng nhưng có chút hi vọng. "Ta bị các đạo sĩ truy đuổi, bọn họ... muốn bắt ta về. Ta chỉ muốn được tự do."

Hoàng Hùng không nói gì, chỉ khẽ thở dài. Cậu bé này, có lẽ là một yêu quái bị con người truy đuổi vì bản chất khác biệt của mình. Nhưng Hoàng Hùng không phải là người dễ dàng bỏ rơi một ai. Cậu kéo cậu bé đứng lên, nhẹ nhàng bảo:

"Em theo ta về Đỗ Phủ. Ở đây an toàn hơn, và ta sẽ giúp em."

Sau đó, Hùng dẫn cậu bé về Đỗ Phủ. Mặc dù cậu bé không nói nhiều, nhưng Hùng cảm nhận được sự đau khổ trong ánh mắt ấy. Cậu biết, có điều gì đó lớn lao hơn mà cậu bé này đang che giấu.

Khi về đến Đỗ Phủ, Hùng giao cậu bé cho gia nhân chăm sóc và bảo họ đưa cậu bé vào phòng để nghỉ ngơi. Sau khi đã ổn định, Hùng quay lại và quyết định đối diện với cậu bé một lần nữa.

"Em tên gì?" Hùng hỏi.

"Tiểu Lâm," cậu bé đáp, ánh mắt vẫn còn ngập ngừng nhưng không giấu nổi sự biết ơn. "Cảm ơn ngài đã cứu ta."

"Vậy từ nay em sẽ ở lại Đỗ Phủ. Ta sẽ nhận em làm gia nhân." Hoàng Hùng nói với vẻ chắc chắn, không một chút do dự. "Nếu em cần gì, cứ nói với ta. Ta sẽ giúp đỡ."

Cậu bé Phù Dung Yêu gật đầu, một nụ cười lặng lẽ nở trên môi, nhưng ánh mắt vẫn mang theo nhiều mơ hồ, như thể vẫn chưa thể tin vào sự thay đổi đột ngột trong cuộc sống của mình. Và từ đó, cậu bé gia nhân ấy ở lại Đỗ Phủ, lặng lẽ theo dõi Hoàng Hùng và bắt đầu dành cho cậu một lòng trung thành tuyệt đối.

...

Trận chiến khốc liệt nổ ra, tin tức quân báo dồn dập, và lệnh điều động đã đến Đỗ Phủ vào một buổi sáng đầy sương. Đỗ Tướng Quân, trong bộ giáp uy nghi, đứng giữa khoảng sân Đỗ Phủ, chuẩn bị cho cuộc hành trình dài. Trước khi rời đi, Hải Đăng quay lại nhìn Hoàng Hùng, trong đôi mắt hiện lên lời hẹn ước đầy tha thiết

"Ta sẽ sớm trở về. Đợi ta."

"Ta sẽ đợi ngài. Ngài phải bình an trở về đó."

Hoàng Hùng đứng lặng nhìn theo bóng Đăng khuất dần nơi cổng lớn, trong lòng dâng trào nỗi lo sợ nhưng vẫn cố giữ nét bình thản. Chỉ khi bóng cờ chiến xa của Đăng đã khuất xa, cậu mới thực sự để lộ vẻ mệt mỏi pha chút bất an.

Thời gian dần trôi, từng cơn gió lạnh mùa đông kéo đến, rồi xuân qua hạ tới, nhưng tin tức của Đăng vẫn như chim trời bặt vô âm tín. Chiến sự ngày càng trở nên khốc liệt, và rồi một ngày, hung tin từ chiến trường truyền về Đỗ Phủ: quân ta thất thủ, Đỗ Tướng Quân đã ở lại tử thủ để ngăn bước tiến của quân địch, nhưng sau cùng, tin tức rằng người đã mất tích không rõ sống chết làm cả Đỗ Phủ chìm trong lo âu tột độ.

Hoàng Hùng ngày ngày ngóng chờ, đứng tựa trước hiên nhìn ra con đường mà năm xưa Đăng đã ra đi, trong lòng cầu nguyện một phép màu sẽ xảy đến. Nhưng thời gian như dòng nước vô tình, mang theo từng tia hy vọng cuối cùng của cậu trôi xa.

Ông bà Đỗ lão gia, vì nỗi lo và nhớ thương con, bệnh tình trở nặng mà ra đi không lâu sau đó, để lại một Đỗ Phủ hoang vắng, lặng lẽ như một ký ức nhạt phai. Các gia nhân cũng lần lượt xin rời đi, chỉ còn lại Hoàng Hùng và Tiểu Lâm vẫn kiên trì đợi chờ, nhen nhóm chút hy vọng mong manh rằng một ngày nào đó Đỗ Tướng Quân sẽ lại xuất hiện trước cổng Đỗ Phủ.

Trong đêm khuya thanh vắng, Hoàng Hùng vẫn thường ngồi một mình bên cửa sổ, đôi mắt nhìn về khoảng trời xa xăm, nơi có người từng hứa sẽ trở về. Chẳng biết tự bao giờ, từng hơi thở của Hùng đều mang một chút đau thương, một chút nuối tiếc, như một bản tình ca lặng lẽ mà day dứt, đợi chờ người trở về, dù là trong ánh sáng hay bóng tối, dù là hy vọng hay tuyệt vọng.

___

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip