Chương 7. Muốn Sinh
Chớp mắt mùa đông đã đến, tuyết trắng rơi lất phất phủ trắng cả hoa viên trong Huyền Tâm điện.
"ngô~" Bạch Tử Nguyệt hơi nhíu mày, ngồi tựa vào thành giường.
"tiểu gia hỏa này dạo gần đây không chịu yên phận, lại vung tay vung chân rồi sao?" Hắc Mộc Trạch Hiên nhẹ nhàng xoa bụng y, hiện tại đã hơn tám tháng, to hơn rất nhiều so với ban đầu.
Càng lớn tiểu hài tử càng hiếu động, tay đấm chân đá các thứ, nghĩ lại thật giống với nhị vị phụ thân này... Thực sự thì hài tử nháo đều có lí do cả...
"đau không?" Hắc Mộc Trạch Hiên nhìn y mệt mỏi mà đau lòng.
"một chút, không sao!" Bạch Tử Nguyệt vươn tay đỡ dưới bụng, xoay người muốn xuống giường.
"muốn ra ngoài sao?" Hắc Mộc Trạch Hiên ôn nhu dìu người đứng dậy, cẩn thận cởi ngoại bào to lớn của mình khoát lên người Bạch Tử Nguyệt, vừa vặn che khuất đi vòng cung quá cỡ trên bụng y.
Hai người cùng ra ngoài, tuyết vẫn đang rơi, bề mặt hoa viên gần như muốn đóng băng, nhìn qua rất trơn trượt.
"chú ý một chút, cẩn thận ngã!" Hắc Mộc Trạch Hiên ôm chặt đầu vai bên kia của Bạch Tử Nguyệt, nhẹ giọng nhắc nhở.
Triệu Ngọc Phong đang ở đình viện, nâng mắt liền thấy hai người họ đang hướng về phía này. Bất chợt nhìn thấy Bạch Tử Nguyệt bất động, tay liên tục xoa bụng lớn, sợ rằng hài tử lại náo loạn quá mức, định đi đến xem thế nào, không ngờ vừa chống tay đứng dậy lại nhìn thấy một màng ân ái mù mắt chó của bọn họ...
Hắc Mộc Trạch Hiên bước lên chắn trước mặt Bạch Tử Nguyệt, cũng không biết đã nói gì, chỉ thấy y vươn tay quàng sau cổ hắn, hơi kiểng chân, rướn người hôn đến.
Triệu Ngọc Phong quay người theo hướng ngược lại, chạy mất bóng....
Cứ như vậy mãi, lão tử chết nghẹn mất!!!!
Mà bên kia, hai người họ không đi tiếp mà quay về phòng, được một lúc liền thấy Hắc Mộc Trạch Hiên mở cửa ra ngoài, lệnh vài tên thuộc hạ canh gác tẩm cung chặt chẽ, sau đó mặt đằng đằng sát khí rời đi.
Một lúc sau Triệu Ngọc Phong cũng vắt chân lên cổ chạy đến, mất dạng trong tẩm cung.
"ngươi bây giờ thấy thế nào? Có vấn đề gì không?" Triệu Ngọc Phong ngồi xuống trước mặt y.
"rất tốt, không sao cả!" Bạch Tử Nguyệt lắc đầu, tay vẫn luôn vuốt ve quanh bụng.
"hảo, ta chỉ lo tiểu hài tử này nghịch ngợm, đòi ra ngoài sớm hơn dự định..." Triệu Ngọc Phong không giấu nổi lo lắng, nhìn chằm chằm bụng y "triều đình lại rục rịch hành động, đến bao giờ mới kết thúc chuyện này?"
"...." Bạch Tử Nguyệt thở dài, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cửa lớn, trong lòng không ngừng tự an ủi, hắn sẽ không sao!
"hai người phát hiện từ khi nào...??" Triệu Ngọc Phong có một thắc mắc, vừa nãy khi còn ở đình viện chỉ nhìn thấy hai người họ ôm hôn thắm thiết... Rốt cuộc là phát hiện bất thường từ lúc nào?
Thiết nghĩ lúc ở trong phòng đã phát hiện thì không đúng lắm, nếu lúc đó đã phát hiện, thôi thì trực tiếp mang Bạch Tử Nguyệt vào mật thất trước, dù sao y cũng sắp đến ngày lâm bồn, cung chủ đâu thể mạo hiểm để y ra ngoài như vậy.
"khụ..." nhắc đến điểm này, Bạch Tử Nguyệt có chút ngượng.
Chính là ngay thời điểm mình chủ động hôn Hắc Mộc Trạch Hiên... Thực chất hôn thì cũng có hôn, nhưng hôn rất nhanh, sau đó là một màng truyền tin đầy điêu luyện của nhị vị cao thủ....
'bịch, bịch...'
Bất quá còn chưa trả lời, y đã cảnh giác đứng dậy, bên ngoài dường như đang hỗn chiến. Bạch Tử Nguyệt tuy mấy tháng nay không thể luyện kiếm, nhưng thính giác vẫn rất nhạy, y nghe rất rõ ràng âm thanh vừa rồi là đang đấu quyền cước... không dùng vũ khí...
'rầm!!!!', cửa lớn bỗng chốc bị tung ra, một trong số những tên thuộc hạ mà Hắc Mộc Trạch Hiên căn dặn ở lại bảo vệ hai người bị đánh bay vào, lòm còm đứng dậy, từ khóe môi rỉ ra một dòng máu "mau mang Bạch công tử vào mật thất!"
Nói xong lại tiếp tục lao ra ngoài chặn đối phương lại.
Triệu Ngọc Phong nhanh chóng dìu người đến đối diện một con sư tử được điêu khắc tỉ mỉ bằng ngọc thạch phía sau đại điện của hắn, vươn tay ấn nhẹ vào mắt trái hung tợn của nó.
Đại điện xoay chuyển, mở ra một lối nhỏ đi vào mật thất. Bạch Tử Nguyệt cùng Triệu Ngọc Phong hai ba bước đã vào bên trong, đại điện lần nữa xoay chuyển, lấp kín lối vào.
Mật thất không quá nhỏ, hai người đi vẫn còn rộng rãi.
"theo ta, đến Nhất Tâm động vậy!" Triệu Ngọc Phong thận trọng từng bước, dìu Bạch Tử Nguyệt men theo các ngã rẽ mà đi.
"đó là nơi nào?" Bạch Tử Nguyệt vừa đi vừa hỏi.
"nơi cung chủ bế quan tu luyện..."
Triệu Ngọc Phong còn chưa trả lời hết, bên trên mật thất đã 'ầm' một tiếng, nổ vang dội.
Bạch Tử Nguyệt quay đầu, vừa định bước đi, trong bụng lại truyền đến một cơn đau mãnh liệt. Cơn đau bất ngờ khiến y không thể trụ vững được thân thể, một tay đỡ bụng dưới, tay còn lại chống vào vách mật thất, thống khổ nhíu mày.
"đau nhiều?" Triệu Ngọc Phong vội cúi người xem xét, sờ đến bụng y liền phát hiện, sao lại cứng như vậy?
Bạch Tử Nguyệt gật đầu, cắn răng chịu đựng, thực sự rất đau, mồ hôi lạnh lại lấm tấm chảy xuống.
Triệu Ngọc Phong lại sờ thêm vài lần, sao lại căng cứng như đá thế kia? Nghĩ nghĩ một lúc, bản thân y sư cũng vã hết mồ hôi.... Chắc không phải tiểu hài tử muốn chui ra đi...!!!
Càng nghĩ càng sốt ruột, Triệu Ngọc Phong nhẹ nhàng xoa xoa bụng của Bạch Tử Nguyệt, hạ giọng thương lượng "tiểu cung chủ... cái kia, ngươi nhịn một chút, đợi ta mang phụ thân ngươi tới Nhất Tâm động rồi sẽ lập tức cho ngươi ra ngoài, được không?"
Bạch Tử Nguyệt mở to mắt, nhất thời rung rẫy một cái. Hài tử... hài tử... là sắp sinh??
Mà tiểu hài tử hình như chấp nhận thương lượng, sau một lúc đã yên tĩnh trở lại, cả người y bỗng chốc được thả lỏng, hô hấp có chút nhanh.
Triệu Ngọc Phong thấy bụng Bạch Tử Nguyệt không còn căng cứng nữa, ngẩng đầu nhìn y "còn đau không?"
Bạch Tử Nguyệt lắc đầu, trong lòng lại không ngừng dậy sóng.
"hảo, chúng ta đi nhanh một chút, tiểu hài tử không nhịn được lâu đâu!" Triệu Ngọc Phong khẩn trương đứng dậy, cẩn thận mang người đi.
Mà tình hình bên ngoài cũng cực kỳ hỗn loạn, tiếng binh khí leng keng liên tục vang lên, máu tươi thi nhau bắn ra tung tóe, binh người quân ta, giao đấu quyết liệt.
Hắc Mộc Trạch Hiên một mình giao chiến với ba trợ thủ ngoại tộc mà Nam Cung Bạch Vũ mang đến, trụ vững cũng thật vất vả. Phải biết những cao thủ ngọai tộc không những thể hình cao lớn hơn người bình thường, mà chiêu thức cũng kì dị hơn. Hắn nhất thời không thể tìm ra điểm yếu của ba người này, vì thế cắn răng tiếp chiêu từng người một. Những lần cả ba cùng hợp sức, Hắc Mộc Trạch Hiên chống đỡ tốn không ít tinh lực.
"Hắc Mộc cung chủ đây, xem ra sắp chịu không nổi rồi?" Nam Cung Bạch Vũ ngồi một bên xem biến, vui vẻ lên tiếng.
"ta không chịu nổi, ngươi cũnh đừng mong giữ được mạng!" Hắc Mộc Trạch Hiên tung ra một chưởng đánh ba người nọ bật ra xa, nghiêng nửa mặt đáp lại Nam Cung Bạch Vũ.
"khẩu khí vẫn rất lớn, để ta xem ngươi chịu được bao lâu?" Nam Cung Bạch Vũ nhếch môi, thư thả nhấp trà.
Huyền Phong phiến hôm nay phát sáng đặc biệt nhiều, so với lần trước đấu với mấy ngàn binh lính khẳng định tần suất còn nhiều hơn gấp mấy lần. Chỉ cần nhìn Huyền Phong phiến liền có thể đoán được hắn dụng bao nhiêu phần nội lực.
"ngrrr..." Bạch Tử Nguyệt quỳ rạp xuống đất, tay cấu chặt bụng, ngưng thần chờ đợi cơn đau đi qua.
Cửa Nhất Tâm động đã ở trước mắt, chỉ cần vào đó liền có thể yên tâm sinh hài tử.
Từ lúc đau đến hiện tại đã hơn một canh giờ, đi được một đoạn bụng lại đau như xé gan xé ruột, Triệu Ngọc Phong không thể không dừng lại chờ Bạch Tử Nguyệt. Bụng y mỗi lúc một trĩu xuống, sắp thành hình giọt nước mất rồi.
"tiểu cung chủ... một lúc nữa thôi, ngươi nhịn một lúc nữa thôi, sắp đến nơi rồi!!" Triệu Ngọc Phong không ngừng giúp Bạch Tử Nguyệt xoa bóp quanh bụng, miệng thì liên tục hạ giọng cầu xin tiểu hài tử.
Bạch Tử Nguyệt dở khóc dở cười, không biết phải nói gì, trên thực tế cũng không có sức để nói. Dù sao thể lực cũng sẽ hao mòn theo thời gian. Huống chi suốt nửa năm qua y không được luyện võ, ít nhiều cũng tổn hại đến thể lực.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip