chương 5: Thù lao

"Mẹ! Mẹ mở cửa cho con đi! Con là Tiểu Phong nhi đây!"

Cạch... cạch... cạch...

"Này! Nếu cậu không mở cửa, tôi liền phá cửa xông vào đấy!"

Cạch... cạch... cạch... cạch...

"Này! Này này này! Tôi phá cửa đây!"

Cạch... cạch... cạch...

"Phiền chết đi được!" Từ sau khi cậu khóa cửa lại tránh cho mấy ai kia bước vào, tiếng đập cửa liền vang lên không ngừng nghỉ. Chung Quốc   đặt mạnh ổ bánh mì đã nguội lạnh lên bàn, nghĩ lại... không đúng! Bữa tối này là của cậu nha. Cậu lại nhặt ổ bánh mì lên nâng niu trên tay, thổi thổi lớp bụi trên mặt. Rốt cuộc là hao ba con như âm hồn không tan này muốn làm cái gì đây?

Cậu đều đã muốn "thỉnh" bọn họ trở về thế nhưng vẫn ngoan cố theo đến tận đây. Nhất là cái ông chú già lông trắng kia, thất chán ghét hắn muốn chết, chuyên nói những câu khiến cậu nổi máu nóng lên. Nếu hắn là người bình thường thì khi cậu cứu con của hắn, hắn nhất định sẽ báo đáp cậu hậu hĩnh. Cho dù không đăng lên báo khen ngợi tấm gương tốt của cậu thì như thế nào ngay cả lời cám ơn cơ bản nhất cũng không có. Thật sự là một tên đàn ông tự đại, tự kỷ, tự kiêu, tự sướng, tự cuồng. Thế mà dám nói cậu nghèo kiết hủ lậu đấy! Nghèo kiết hủ lậu thì thế nào? Có bỏ đói con của hắn mấy ngày ở đây không?

Cái gì? Làm sao ngoài cửa lại im ắng như thế? Cậu đem cái lổ tai phủ ở trên cửa lẳng lặng lắng nghe chút âm thanh bên ngoài. Đột nhiên tiếng phá cửa "Rầm" vang hại Chung Quốc hết cả hồn vội lui về phía sau vài bước. Thế nhưng thấy dì cho thuê nhà dẫn hai ba con âm hồn kia đến.

" Chung Quốc à! Chuyện này cháu không đúng rồi nha. Làm sao lại nhốt chồng con ở bên ngoài thế này?" Dì cho thuê nhà bước đi thong thả đến trước mặt Chung Quốc , bắt lấy tay cậu nặn ra những lời nói thấm thía "Không phải dì đã từng nói với cháu rồi sao? Chẳng có vợ chồng nào không cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh cả? Đầu giường cãi nhau, cuối giường huề cả thôi"

"Hả? Cái gì mà vợ chồng?" Não Chung Quốc bị biến thành mù lòa, dì cho thuê nhà đang nói cái gì nha? Như thế nào lại nghe không hiểu gì cả?

"Mẹ!" Kim Phong từ trên người Kim Tại Hưởng nhảy xuống, trực tiếp bổ nhào vào lòng Chung Quốc .

" Chung Quốc ! Thật là bất ngờ nha, dì vẫn nghĩ là cháu chưa kết hôn đấy! Ai mà ngờ... Cháu xem này, con trai đều đã lớn như vầy rồi, còn muốn giận dỗi chồng cái gì nữa đây?"

"Dì à! Không phải... bọn họ..."

"Mẹ! Chúng ta đi ăn cơm đi!" Chung Quốc vừa muốn giải thích đã bị giọng nói non nớt trong lòng ngực đánh gảy .

"Được rồi! Dì cũng không quấy rầy ba người một nhà các cháu, bất quá cũng đừng có đem chồng con nhốt ở bên ngoài như vậy! Cũng may là dì đi ngang qua thấy họ, nếu không với thời tiết bây giờ chẳng phải là sẽ cảm lạnh hết hay sao? Không đau lòng chồng thì cũng nên đau lòng vì đứa con còn nhỏ chứ"

"Mọi chuyện không như vầy đâu dì..."

"Cái gì không phải nha? Về sau đừng cáu kỉnh như vậy nữa. Kết hôn thì cũng đã kết hôn rồi, nhìn xem đứa nhỏ này thật là ngộ nha" Dì chủ cho thuê nhà xoa xoa tóc của Chung Quốc "Các cháu cứ từ từ nói chuyện với nhau đi, dì còn có việc phải đi trước"

     

Nói xong, dì cho thuê nhà quay đầu đi thẳng về hướng nhà mình, thuận tay đóng lại cánh cửa nhà dùm.

Sửng sờ chỉ biết đứng im tại chỗ, Chung Quốc hoàn toàn không rõ rốt cuộc đây là chuyện gì. Cái gì chồng, cái gì con đây? Cậu còn chưa có kết hôn nha, có phải hay không dì cho thuê nhà đã hiểu lầm cái gì? Cậu quay đầu lại trừng mắt nhìn Kim Tại Hưởng .

"Này! Ông chú già lông trắng! Chú nói xem rốt cuộc dì cho thuê nhà nói vậy là như thế nào nha?"

"Này! Cậu kêu ai là ông chú già nữa hả? Tôi đã nói là tôi muốn tiến vào, ngươi lại không để cho chúng tôi mở cửa. Tiểu Phong lại luôn miệng gọi mẹ. Phỏng chừng là dì kia đã xem chúng ta là người một nhà rồi"

"Ai muốn tôi với ông chú già lông trắng này là người một nhà ? Nếu là người nhà với chú thì nhất định tôi đã làm động vật tám kiếp rồi!"
( Suti: Thêm một em tự kỷ! Ca chắc chắn đã làm động vật tám kiếp rồi... và kiếp thứ chín này vẫn làm động vật phát tiết cho hắn)

"Cậu...! Hừ!" Kim Tại Hưởng hừ lạnh một tiếng "Sao cậu không tự mình nhìn vào gương xem? Nhìn thân thể trư không ra trư, vịt không ra vịt, làm sao cậu có thể giống tôi được một chút nào, thế làm sao trở thành người một nhà nha?"

Nhìn lại chính mình, quả thật cậu so với đứa bé trai bình thường thì có cao hơn một chút, thon thả hơn một chút.

Hắn cũng không biết rốt cuộc là mình bị bệnh nan y gì nữa, thế nhưng lại đi gây gỗ cùng với nam nhân đầu trư này. Kỳ thật cậu cũng không có điểm nào gọi là nghèo kiết hủ lậu, chỉ là thấy cậu gọi mình là ông chú già lông trắng nên nghĩ muốn cùng cậu giao đấu vài hiệp thôi.

"Chú là con khỉ lông rậm!" Người đàn ông này một chút giáo dưỡng cũng không có. Thật uổng phí cái diện mạo trời phú kia của hắn.

"Cậu là con tiểu trư!"

"Ông chú già lông trắng!"

"Nghèo kiết hủ lậu không có gì hay ho!"

"Chú... chú đi ra ngoài cho tôi! Nhà của tôi không chào đón người như chú!"

Nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của cậu, hắn đột nhiên thật sự rất muốn cười. Lần đầu tiên có người dám cùng hắn cãi tay đôi, hơn nữa hắn cũng rất thích phụng bồi tiểu nam nhân này, nhưng... hắn vẫn không kiềm được mình nha "Phốc! Ha ha ha!"

"Cười cái gì mà cười?"

"Ha ha ha ha!!! Cậu cũng quá mắc cười đi"

"Câm miệng! Không cho cười! Chú còn cười nữa tôi sẽ đá chú bay ra từ cửa sổ" Dám cười cậu sao? Đừng quên đây chính là nhà cậunha.

"Phải không? Ha ha ha!!! Ha ha ha..." Vẫn là lần đầu tiên có người nói muốn đem hắn đá văng ra ngoài. Những người khác nghĩ muốn nịnh bợ hắn còn không kịp nữa. Bất quá, nam nhân ngốc nghếch này cũng rất đáng yêu nha. Cái gì? Đáng yêu? Không đúng! Không phải đáng yêu! Tuyệt đối không phải đáng yêu! Ảo giác! Nhất định là hắn nhất thời bị điên rồi!

"Mẹ?" Một bên Kim Phong túm lấy góc áo Chung Quốc "Mẹ không cần tức giận. Chú ba ba là sai lầm rồi. Tiểu Phong nhi thay chú ba ba giải thích, thật xin lỗi mẹ"

"Này! Tiểu quỷ! Vì cái gì lại thay ba giải thích chứ?" Rốt cuộc là theo miệng đứa nhỏ này thì hắn đã sai cái gì đây?

"Nhưng mà... Chú ba ba! Chú ba ba không nên nói mẹ như vậy. Mẹ cứu Tiểu Phong nhi nè, đối xử với Tiểu Phong nhi rất tốt nha, mẹ thấy cái gì ngon cho dù thèm đến đâu cũng đều nhường cho con ăn hết nha, mẹ chính là không có tiền... A! Chú ba ba, chúng ta cho mẹ tiền đi!" Kim Phong khờ dại nhìn Kim Tại Hưởng . Hắn bình thản cười như không cười ôm lấy đứa nhỏ. Nguyên lai nam nhân này không hề đơn giản nha. Có thể nói là càng ngày càng đáng giận, thế nhưng lợi dụng đứa nhỏ này để có thể theo bên người hắn. Bất quá, không sao cả. Kim gia bọn họ cái gì chứ tiền thì không thiếu. Hắn cúi xuống thân ôm lấy Kim Phong đặt trên vai.

"Tốt thôi! Nhưng mà Tiểu Phong phải nhớ nha, ta là ba ba chứ không phải chú ba ba!" Nhìn đứa nhỏ gật đầu lia lịa, hắn xoay người coi rẻ nhìn Chung Quốc "Này! Cậu cần bao nhiêu tiền?"

Chung Quốc ngây ngẩn cả người, đây là cái gì nha? Cậu cũng không phải vì tiền mới cứu đứa nhỏ này. Hắn vì cái gì lại dùng loại ánh mắt này nhìn cậu? Cậu biết hắn xem thường cậu, cậu cũng không tính toán gì cả. Nếu hắn đã nói như vậy, cậu nếu không xảo trá chơi hắn một chút có phải hay không thực lãng phí ánh mắt châm chọc của hắn nha?

"Ha hả! Nếu tôi đã muốn cái gì thì chú có bán hết gian sản cũng không mua được đâu."

"Sao? Tôi không mua được à? Trên đời này còn có thứ tôi không mua được sao?" Cậu trai này thật sự muốn đùa với hắn à?

"Có!"

"Cái gì?"

"Không có gì, thứ tôi muốn thì chú sẽ vĩnh viễn cũng không mua được cho nên tôi không cần"

"Cậu không nói thì làm sao tôi biết có mua được hay không!"

"Dù sao chú cũng không mua nổi"

"Tôi muốn cậu nói! Cậu rốt cuộc là muốn bao nhiêu tiền? Hoặc là cậu vẫn muốn một cái thì đó?" Cậu trai này rốt cuộc là muốn đèo bồng cái gì đây? Lấy thế lực cùng tiền tài trước mắt ở nhà họ Kim, chẳng lẽ không thể mua được vài thứ có giá trị cho cậu ta hay sao?

"Chẳng lẽ chú cho rằng mỗi người đều là vì một mục đích nào đó mới đi cứu người hay sao? Đừng tưởng có tiền là có tất cả!"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Có kẻ nào tiếp cận Tiểu Phong đều không phải vì tiền? Lại có kẻ nào không phải vì tiền mà tiếp cận tôi?"

"Chẳng lẽ cứ có tiền là có tất cả hay sao?"

Đúng vậy! Chẳng lẽ có tiền là có mọi thứ sao? Lần này Tiểu Phong rơi vào trong hồ tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên, tất cả đều do có người ở phía sau thao túng hết thảy. Vì âm mưu chia cắt gia tài kết sù của Kim gia, bọn họ không dùng hết mọi mưu ma nhằm diệt trừ Tiểu Phong cho bằng được. Nó chính là người thừa kế Kim gia, mà chẳng phải anh trai hắn cùng chị dâu đã là vật hi sinh cho lòng tham của bọn chúng hay sao?

Cuộc đấu tranh kịch liệt trên thương trường cùng với những âm mưu rắc rối trong nội bộ gia đình đã khiến anh trai hắn dùng sinh mạng của mình để đổi lấy đứa em song sinh này.

Huyết mạch duy nhất của anh trai hắn còn để lại trên đời này chính là Tiểu Phong mà lúc ấy mọi người đều ước gì đứa nhỏ này cũng chết cùng với ba mẹ nó. Thế nhưng chỉ có cậu, chỉ có cậu là không để ý đến tính mạng của chính mình, bất chấp nhảy xuống hồ để cứu một đứa nhỏ không quen biết. Cậu trai này thật sự giống như hắn nghĩ chính là một người nông cạn sao?

"Cậu nói đúng. Có lẽ cậu cứu Tiểu Phong chính là xuất phát từ lòng tốt của mình, thế nhưng tôi hy vọng bản thân mình có thể làm một điều gì đó giúp cậu, coi như là báo đáp của tôi"

Thái độ khinh miệt lúc nãy nhanh chóng được thay đổi. Hai mắt hắn lộ ra sự chân thành, Chung Quốc vòng một cánh tay trước ngực, tay kia thì sờ sờ cái mũi "Báo đáp? Có phải hay không nếu tôi muốn bất kỳ cái gì thì chú cũng đều cho?"

Hắn biết rõ. Nếu như làm chuyện tốt mà không cần hồi báo thì đâu phải là con người nữa, cái này chỉ có ở trong những bộ phim tình cảm sướt mướt mà thôi "Ừ! Cậu nghĩ muốn cái gì thì cứ việc nói ra"

"Nếu tôi nói ra thì chú không được tức giận"

"Tôi tức giận cái gì? Chỉ cần là thứ tôi có thể cho cậu, bất cứ cái gì cũng đều được"

"Không được đổi ý!"

"Sẽ không!"

"Tôi đây nói?"

"Cậu cứ nói đi!"

"Không được! Tôi còn lo lắng, chúng ta móc nghéo đi!" Nói xong, cậu đưa ngón tay út của mình đến trước mặt hắn.

"Cậu...! Thật phiền phức. Nếu không nói thì ta đi đây" Hắn làm bộ xoay người.

"Được được được! Để tôi nói" Chung Quốc giữ chặt góc áo của hắn như sợ hắn thật sự sẽ rời đi "Nếu chú có thời gian thì... thì... Quên đi! Vẫn là không nói thì hơn, chú đi đi!"

"Hừ! Tôi nói cái cậu này, nếu không nói tôi đây liền phát tiết cho xem"

"Được rồi! Chú đừng nóng vội nha! Cái kia... cái này..."

"Đừng có ở đó mà cái này cái kia miết thế! Nói mau!" Nam nhân này thật sự không được bình thường cho lắm.

"Cái kia... chú nếu có thời gian... Tôi là nói nếu có nha... có thể... mời tôi đi công viên trò chơi... chơi không?" Cậu nói ra, thật sự đã nói ra , nói một hơi thật dài. Đây chính là ước mơ của cậu từ nhỏ cho đến hơn hai mươi bốn tuổi, trước giờ cậu chưa từng đặt chân vào công viên trò chơi. Nhìn thấy những đứa nhỏ khác có ba mẹ theo đi chơi cùng, cậu thật sự rất hâm mộ. Thật sự cũng muốn mình được một lần đến những nơi đó chơi.

"..." Hắn không nói gì, quả nhiên, hắn rất tức giận. Yêu cầu của cậu... hình như... hơi quá đáng.

"Cái kia... thực xin lỗi. Chú cứ coi như tôi chưa nói cái gì đi"

Trời ạ! Nam nhân này là bị ngốc bẩm sinh sao? Cái gì cũng không muốn, chỉ là muốn đi công viên trò chơi? Hắn nhìn cậu với ánh mắt phứt tạp không nói nên lời.

"Mẹ muốn đi công viên trò chơi viên sao? Tiểu Phong cũng lâu rồi không có đi nha. Chú ba ba! Chúng ta cùng đi công viên trò chơi chơi đi được không?" Kim Phong ôm cổ Kim Tại Hưởng , nhõng nhẽo.

Kim Tại Hưởng hết nhìn Chung Quốc lại quay sang nhìn tối Tiểu Phong trong lòng, bất đắc dĩ phải đành thở dài nói "Ừm! Được rồi! Nhưng mà này Tiểu Phong, ta là ba ba chứ không phải chú ba ba nha"

"Dạ!" Nó gật gật đầu.

"Hả?" Nó đồng ý sao?

"Này! Con...! Chỉ vì muốn vào công viên trò chơi như vậy mà cái gì cũng gật đầu hết hay sao?" Hắn muốn xác nhận lại một lần nữa.

"Ứ ừ!" Hai cái đầu lại cùng nhau gật gật "Tôi còn chưa nghĩ ra cái yêu cầu nào khó khăn cho chú là may mắn lắm đấy!"

"Ngu ngốc!" Hắn lạnh lùng nói một câu. Thật chẳng hiểu ra làm sao, cậu trai tên Chung Quốc này rốt cuộc là cái dạng con trai gì đây? Một cơ hội tốt như vậy mà không biết tận dụng, thế nhưng lại đòi đến công viên trò chơi. Thật sự là vô cùng ngu ngốc! Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, hắn thật sự muốn nghe đến cậu mở miệng đòi hắn phải mua cái này cái nọ hay sao?

"Này! Đi ra ngoài ăn cái gì đi! Ngu ngốc!"

"Không cần... Tôi đã ăn xong rồi" Nói xong, Chung Quốc còn giơ lên ổ bánh mì trong tay.

"Bảo cậu đi ra ngoài ăn, ngươi nghe không hiểu à? Hay là không còn muốn đến công viên trò chơi nữa?"

"Được được!" Vừa nghe đến công viên trò chơi, Chung Quốc hai mắt tỏa sáng mong chờ "Nhưng mà... chú là người trả tiền đấy!"

"Đi mau! Ngu ngốc!"

"Ông chú già lông trắng! Không được nói tôi ngu ngốc!"

"Đáng chết! Cậu kêu ai là ông chú già lông trắng?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip