chương 9 : Chuyện xưa
Chung Quốc nằm trên giường nghĩ đến câu chuyện mà Phác Chí Mẫn đã kể cho cậu nghe sáng nay. Đúng vậy! Là một câu chuyện rất xưa, một câu chuyện nói dài cũng không phải là dài.
Thì ra ông chú già kia cũng là cô nhi. Từ nhỏ vốn không sự thương yêu, chăm sóc của cha mẹ, nhưng hắn so với cậu tốt hơn một chút vì hắn có một cái gốc là gia đình thương nhân giàu có.
Ông nội của Kim Tại Hưởng có hai người con trai, cha hắn cùng với bác của hắn. Y theo gia truyền, con trai sẽ kế thừa công ty quản lý trò chơi, con gái sẽ kế thừa công ty bất động sản của gia đình. Trong lúc bác của Kim Tại Hưởng quản lý công ty bất động sản, sau khi kết hôn khoảng ba năm thì công ty tuyên bố phá sản. Đó cũng là lúc mẹ của hắn sanh ra hai đứa con song sinh, cũng bới vì sinh khó mà mẹ hắn cũng nhắm mắt xuôi tay vĩnh biệt trần thế, mà cha hắn cũng bởi vì tưởng niệm vợ nên cuối cùng cũng vì buồn bực mà chết. Cho nên... Kim Tại Hưởng cùng anh trai sau khi ra đời cũng chưa từng nhìn thấy cha lẫn mẹ.
May mắn là ông nội đối xử với anh em hai người thật tốt, cho đến khi anh trai Kim Tại Hưởng kết hôn, ông nội mới qua đời. Khi đó bọn họ cũng không có thời gian lẫn năng lực giải quyết chuyện công ty trò chơi, trong lúc nhất thời tất cả mọi chuyện đến cùng nhau như công ty gặp bấp bênh. Ngay khi ấy, bác của Kim Tại Hưởng dẫn con trai mình trở về trợ giúp bọn họ, kỳ thật nói là tìm nơi nương tựa thì có lẽ đúng hơn. Anh họ giúp bọn hắn đem công ty chỉnh đốn gọn gàng, một lần nữa đứng lên. Đó là đoạn thời gian Kim Tại Hưởng đi du học tại Mỹ, anh trai hắn cùng vợ ra nước ngoài du lịch, trong nhà lẫn công ty đều dựa vào một mình anh họ xử lý.
Cứ như vậy mà ba năm trôi qua, anh trai Kim Tại Hưởng ôm Tiểu Phong mới vừa một tuổi về nhà, hắn cũng vừa tốt nghiệp đại học bên Mỹ trở về. Lúc bọn họ tiếp nhận công ty từ tay anh họ thì biến cố liền xảy ra.
Nhà anh trai Kim Tại Hưởng không biết vì cái gì lại bốc cháy. Ngay lúc đó, anh trai hắn cùng vợ vì cứu hắn cùng Tiểu Phong mà mất mạng.
Lúc đó Kim Tại Hưởng liền âm thầm thề, nhất định sẽ không khiến bọn họ thất vọng, nhất định phải đem đứa nhỏ nuôi lớn. Cứ như vậy, hắn lúc ấy chỉ mới hai mươi lăm tuổi đã phải một mình gánh lấy công ty, nuôi Tiểu Phong năm năm, cho đến bây giờ cũng chưa có kết hôn.
Kỳ thật chuyện phát sinh năm năm trước, hắn vẫn luôn nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn. Cho đến khi Tiểu Phong mất tích hắn mới bắt đầu nhận thấy sự tình cũng không bình thường như vậy, vì thế liền phái Phác Chí Mẫn đi điều tra cho rõ.
Cuối cùng kết quả không ngoài dự đoán của hắn, tất cả đều do anh họ của hắn gây ra. Nguyên nhân hẳn là rất đơn giản, chính là tranh giành quyền thừa kế thừa. Bởi vì gia huấn đã từng nhắc qua, nếu người thừa kế trực hệ tử vong hoặc là mất tích thì sản nghiệp gia tộc sẽ giao cho thế hệ thứ hai kế thừa.
Mà thế hệ thứ hai này chính là bác trai của Kim Tại Hưởng
Chung Quốc thật sự không hiểu gia tộc tranh đấu của bọn họ là như thế nào, nhưng cho dù là có tranh giành bất kỳ cái gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể đem một đứa nhỏ vừa mới ra đời làm mục tiêu được, Tiểu Phong lúc đó quả thật còn quá nhỏ. Chẳng lẽ đây là cuộc sống của xã hội thượng lưu sao? Cậu không biết, rõ ràng đây sẽ là một gia đình thật hạnh phúc lại bị cuộc tranh đấu gay gắt năm đó khiến cho chướng chướng khí mù mịt.
Chung Quốc rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Tiểu Phong vẫn kêu Kim Tại Hưởng là chú ba ba mà không phải là ba ba, thì ra hắn không phải là người sinh ra nó, hắn chỉ là người nuôi dưỡng, lại là chú của nó.
"Mẹ? Mẹ đang suy nghĩ cái gì đó?" Không biết khi nào thì Tiểu Phong đã trèo lên giường ôm chặt lấy người cậu.
"Tiểu Phong?"
"Mẹ... Chú ba ba đi rồi. Mẹ có nhớ chú ba ba không?"
"Mẹ? Mẹ tại sao phải nhớ hắn?" Mặt Chung Quốc lập tức đỏ lên.
"Vì sao mẹ lại không nhớ đến chú ba ba?" Kim Phong khó hiểu hỏi.
"Mẹ vì sao phải nhớ đến hắn nha?"
"Mẹ không nhớ sao? Nhưng mà Tiểu Phong nhi rất nhớ nha" Mặt nó có chút cô đơn.
"Con sớm nhớ đến hắn vì sao lúc trước lại một hai không chịu đi cùng hắn nha?" Nếu Tiểu Phong lúc trước cùng với Kim Tại Hưởng xuất ngoại thì có lẽ cậu đã trở về nhà của mình, tiếp tục một cuộc sống cô đơn thiếu thốn lúc trước rồi. Có lẽ đứa nhỏ này sẽ không còn nhớ đến mình cũng không chừng, về phần tên kia thì căn bản là sẽ không nhớ rõ cậu.
"Bởi vì Tiểu Phong nhi thích ở chung với mẹ hơn so với chú ba ba nha" Kim Phong rầu rĩ nói.
"Cho dù là như vậy thì con vẫn phải cùng đi với chú ba ba chứ. Hắn là người thân của con đó nha!"
"Mẹ cũng là người thân của Tiểu Phong nhi mà. Mẹ nè, Tiểu Phong nhi nè, cả chú ba ba nữa, chúng ta chẳng phải là người một nhà sao?"
"Người một nhà?" Cậu cũng muốn là người một nhà với họ nhưng làm sao dễ dàng như vậy được? Hắn chán ghét cậu đến không chịu nổi không phải hay sao? Nếu chán ghét như thế thì làm sao có thể trở thành người một nhà được?
"Đúng vậy! Chú Phác nói chúng ta là người một nhà. Chú ấy còn nói chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa nhau đâu" Kim Phong khờ dại mở to mắt to nhìn cậu.
"Chú Phác ..." Chung Quốc có chút đăm chiêu sờ sờ mái tóc trắng óng mượt của Kim Phong, nói "Chú Phác của con nói đều từ trước tới nay đều lãnh đạm như vậy sao?"
"Mẹ nói lãnh đạm là cái gì nha?"
"Nói đúng hơn là nói chuyện không chút độ ấm đó"
"Nói chuyện còn có độ ấm sao?" Nó vẫn không hiểu.
"Ách... Phải giải thích như thế nào cho con hiểu đây?... Hắn vẫn là lạnh lùng như vậy sao? Khi nói chuyện, trên mặt hắn đều không có chút cảm xúc nào sao" Nói xong, cậu còn bắt chước bộ dáng nghiêm mặt của Phác Chí Mẫn
"Đúng vậy! Chú Phác sẽ không cười đâu"
" Phác đại ca sẽ không cười? Có ý tứ gì nha?"
"Từ lúc Tiểu Phong nhi còn nhỏ cho tới nay đều chưa từng thấy chú Phác cười qua"
"Vậy con có bao giờ thấy chú ba ba cười chưa?"
"Hình như cũng không có"
"Vậy sao...?"
"Đúng rồi! Mẹ!" Kim Phong ngồi dậy nói tiếp "Chú Phác nói chờ chú ấy giải quyết hết chuyện của chú baba sẽ mang chúng ta đi công viên trò chơi đấy!"
"Công viên trò chơi?" Vừa nghe đến công viên trò chơi, ánh mắt của Chung Quốc liền rực sáng, cậu cũng ngồi dậy "Khi nào thì đi nha?"
"Không biết đâu!"
"Hy vọng là có thể thật nhanh! Ha hả..."
"Mẹ rất muốn đi sao?"
"Đúng vậy! Rất muốn!" Cậu một phen ôm lấy Kim Phong, mặt có chút đăm chiêu hỏi "Tiểu Phong đã từng đi công viên trò chơi rồi sao?"
Kim Phong ngẩng đầu nhìn cậu nói "Dạ rồi"
"Thế con thích nhất là chơi cái gì?" Thực hâm mộ nó nha. Chung Quốc lớn như vậy rồi mà cũng chưa từng đến công viên trò chơi một lần thế mà tiểu quỷ đầu nhỏ này đã qua đi rồi .
"Con thích chơi cái vòng tròn cao thiệt là cao"
"Vòng tròn cao?"
"Đúng vậy!"
"Vòng tròn cao là cái gì thế?"
"Chính là cái vòng tròn quay vòng vòng, bên trên có thiệt nhiều thiệt nhiều phòng nhỏ. Mỗi lần còn đều cùng chú ba ba ở trong một căn phòng đó nó quay đến lúc cao nhất là có thể nhìn hết toàn bộ khu vui chơi luôn" Kim Phong vừa nói vừa khoa tay múa chân miêu tả.
"A! Thì ra đó là cái vòng tròn quay quay cao chọc trời nha" Cậu tưởng tượng đến từng trò chơi ở công viên trò chơi, có một cái vòng tròn luôn quay quay cao thật cao, thật sự rất lớn, ở trên đó không hẳn là chỉ nhìn thấy hết công viên đâu.
"Ngoài ra thì con còn rất thích chơi tàu lượn siêu tốc nữa. Mỗi lần đến đó, chú ba ba đều đi chơi với con đó!"
"Thật không?"
"Nhưng mà tàu lượn đi cũng thật nhanh, sau khi đi lần đầu tiên, chú ba ba cứ hễ nhìn thấy nó là mặt mày xanh lè"
"Ha hả... Hẳn là hắn đã bị dọa một trận rồi" Chung Quốc lại bắt đầu tưởng tượng đến bộ dáng của ông chú già ngồi trên tàu lượn, hẳn là rất khôi hài? Mặt đều bị dọa đến tái hết rồi... Ha hả!!!
"Không biết! Chú ba ba thích nhất là bắn súng"
"Bắn súng?"
"Đúng vậy! Chú ba ba rất lợi hại, mỗi lần đều bắn cho Tiểu Phong con gấu bông to nhất"
"Thật sự là rất lợi hại nha"
"Mẹ! Hay là mẹ chơi với con đi. Tiểu Phong nhi rất nhàm chán rồi!" Kim Phong từ trong lòng Chung Quốc chui ra ngoài.
"Tiểu Phong muốn chơi cái gì nè?" Chung Quốc ngồi thẳng người nhìn nó.
"Chơi game!"
"Nhưng mà mẹ không biết chơi nha" Cậu lắc lắc đầu.
"Thế chúng ta đánh bài đi?"
"Mẹ cũng không biết chơi luôn" Cậu lại lắc đầu.
"Thế còn đánh cờ?"
"Cũng không!" Cậu vẫn là lắc đầu.
"Thế... không bằng chúng ta ở trên giường chơi đi?"
"Trên giường chơi?"
"Đúng vậy!"
"Mẹ... hình như cũng không biết trò này"
"Mẹ gạt người"
"Mẹ không có lừa con nha. Mẹ thật sự là không biết trò đó mà"
"Mẹ chính là gạt người! Sáng nay chú Phác còn nói mẹ cùng chú ba ba ở trên giường chơi trò chơi mà" Kim Phong tức giận giậm giậm chân, dùng cái miệng nhỏ của mình la hét om sòm.
"Mẹ khi nào thì cùng chú ba ba của con ở trên giường chơi trò chơi..." Lời vừa mới nói ra, Chung Quốc lập tức hiểu được lời nói của nó. Không phải... là cái vụ kia chứ? Phác đại ca làm sao lại nói cái chuyện này với con nít đây?
"Con không biết! Con muốn ở trên giường chơi trò chơi giống mẹ và chú ba ba chơi" Nó không phục nhìn cậu nói "Có phải mẹ chỉ thích chú ba ba mà không thích Tiểu Phong nhi không? Cho nên mới chơi cùng với chú ba ba mà không chịu cùng con chơi?"
Đứa nhỏ này! Cái kia không phải là trò chơi nha, đó là... Cậu cười khổ, quên đi! Cứ chơi với nó một lát đi, dù sao nó cũng không hiểu được nghĩa chân chính của cái trò chơi này.
"Hắc hắc! Tiểu quỷ! Mẹ đến đây!" Nói xong, cậu cười cười hướng Kim Phong đánh tới.
"A! Mẹ! Mẹ xấu lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip