6. Đi đâu?
Hoseok biết các thành viên hay nhận xét mình tính cách hơi năng động một xíu, suy nghĩ hơi kì lạ một xíu, hành động cũng kì lạ nốt, đôi khi còn có mấy phát ngôn khiến người ta ngã ngửa. Tuy vậy nhưng anh vẫn không thể nào hiểu nổi bản thân tại sao lại đồng ý với Park Jimin khi em ấy đột nhiên đánh thức anh dậy lúc 3 giờ sáng rồi nói:
-Hyung, về Busan với em đi!
Đúng vậy. Chỉ vì một câu nói mơ hồ, không rõ ràng của Park Jimin mà bây giờ hai người lại rón rén ra khỏi kí túc xá dù cho tối hôm trước tận 12 giờ khuya họ mới kết thúc lịch trình và ban đầu anh đã quyết định sẽ dành ngày được nghỉ này ở phòng thu cả ngày để sáng tác. Họ đi taxi đến ga tàu điện ngầm và bắt chuyến tàu thẳng về Busan.
-Này Jiminie-Hoseok hỏi khi hai người đã yên vị trên tàu- Bây giờ thì có thể nói cho anh biết tại sao em lại muốn đi Busan vào cái giờ quái quỷ này không?
-Đừng đánh em khi em nói nhé- Jimin cười tinh nghịch- Chỉ là em đột nhiên muốn đi vậy thôi, em sợ nếu nói vậy hyung sẽ không chịu đi với em.
Hoseok mặt đầy hắc tuyến, giơ tay định gõ đầu cậu nhưng nhìn thấy nụ cười rực rỡ đó lại thở dài, nhéo má cậu.
-Haiz, coi như vì em đáng yêu nên hyung sẽ bỏ qua lần này. Thôi ngủ đi, còn hơn hai tiếng nữa mới tới nơi
-Nae hyung- Jimin lại cười, rồi tựa đầu vào vai anh, an nhiên đi vào cõi mộng
Hoseok nhìn đứa nhỏ bên cạnh đã ngủ cũng nhanh chóng tựa vào đầu cậu mà ngủ.
Hơn hai tiếng sau họ đã có mặt ở Busan. Sau khi rời khỏi ga tàu, hai người lại một lần nữa bắt taxi đi đến nơi Jimin muốn đi
-Chú ơi chở bọn con tới bãi biển gần đây nhất nhé- Cậu nói với bác tài xế
-Ya! Park Jimin, em có thật là dân Busan không vậy, ở đâu có biển em cũng không biết sao?
-Hoseokie hyung, Busan lớn như vậy làm sao em biết có bao nhiêu bãi biển chứ- Cậu phồng má giận dỗi- Hơn nữa nhà em cũng không ở khu vực này
Tim Hoseok khẽ nhói lên. Phải rồi ha. Jiminie từ nhỏ đã là đứa con ngoan ngoãn, suốt ngày chỉ có học và học. Lớn hơn một chút đã xác định được ước mơ mà lao vào luyện tập, hơn nữa bạn bè cũng không có nhiều. Đến cả nơi mình sinh ra em ấy còn chưa một lần được đi tham quan hết mà. Không khí trong xe bỗng trầm xuống, mỗi người nhìn một bên cửa sổ xe, mãi theo đuổi suy nghĩ của chính mình. Ngoài trời chỉ mới tờ mờ sáng, xe cộ cũng thưa thớt. Mọi vật còn loà nhoà trong màn sương mỏng. Mấy cửa hàng bên đường đang tất bật chuẩn bị để sáng sớm có thể mở cửa đón khách. Cảnh này cũng không có gì lạ với anh, vì Bangtan thường xuyên phải dậy sớm như vậy để đến phòng tập. Nhớ lại những năm tháng thực tập sinh ấy, anh không khỏi mỉm cười. Bên kia ghế, hình như Jimin cũng suy nghĩ như anh, miệng vẫn đang khẽ ngân nga giai điệu của một bài hát quá đỗi quen thuộc, Born Singer.
"I'm a born singer, dù lời thú nhận có chút muộn màng
Những ảo ảnh xa vời vợi nhưng giờ đây nó lại hiện hữu ngay trước mắt tôi
I'm a born singer, lời thú nhận này có quá sớm chăng?
Miễn sao tôi thấy hạnh phúc là được. Tôi ổn mà."
Chỉ khoảng 15 phút sau họ đã tới nơi. Sau khi trả tiền và cám ơn bác tài xế, Jimin nhanh chóng kéo Hoseok đi dọc theo bãi biển tìm một chỗ ngồi thật lí tưởng trên bãi cát mịn và ngồi xuống. Xung quanh họ không có ai cả. Tất nhiên rồi, ai lại muốn ra biển vào cái thời tiết lạnh lẽo của những ngày cuối thu chứ.
-Nếu như em tính toán đúng thì mặt trời sắp mọc rồi đó Hoseokie hyung- Jimin hớn hở
Và Hoseok khẽ mỉm cười thay cho câu trả lời rồi chăm chú nhìn về phía xa nơi chân trời.
1 phút
5 phút
10 phút
- Wow wow wow, mặt trời kìa- Hoseok chợt la lên một cách hào hứng, đứng dậy để có thể nhìn rõ hơn khung cảnh trước mắt, Jimin cũng đồng thời đứng dậy cùng anh.
Phía xa, bầu trời đang chuyển dần từ màu xám trắng sang màu hồng phớt. Những tia nắng đầu tiên le lói xuyên qua lớp mây báo hiệu mặt trời sắp mọc. Mặt trời từ trong lòng biển dần dần nhô lên như lòng đỏ trứng gà. Cứ như vậy chẳng ai nói một lời, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, nhìn mặt trời dần dần nhô lên cao. Cả mặt biển bỗng sáng bừng lên, lấp lánh ánh vàng. Bầu trời trong xanh, gió lồng lộng thổi. Làn gió từ biển thổi vào mang theo vị mằn mặn trong không khí. Đàn hải âu thức giấc tự bao giờ đang chao nghiêng đôi cánh bay là là sát mặt nước, cất lên những tiếng kêu quen thuộc. Ngoài xa, từng đợt, từng đợt sóng rì rào nối tiếp nhau ùa vào bờ cát nơi họ đang đứng. Một bức tranh thật yên bình. Tuy BTS đã được ngắm bình minh ở rất nhiều nơi, rất nhiều đất nước khác nhau nhưng sao lần này cảm giác không giống những lần trước.
-Cảm ơn em nhé Jiminie- Anh chợt lên tiếng
-Vì điều gì vậy hyung?
-Vì đã đánh thức anh dậy để cùng em đi đến nơi này. Cảm giác tuyệt thật đấy- Nói rồi anh choàng tay qua kéo Jimin vào lòng và xoa đầu cậu. Một hành động quen thuộc giữa hai người.
-Tuyệt thật đúng không hyung? Gần đây chúng ta quá bận rộn giữa các lịch trình và còn phải chuẩn bị cho comeback sắp tới....
-Điều đó làm em cảm thấy mệt mỏi sao Jiminie?
-Chỉ một chút thôi ạ. Vậy nên khi đang nằm trên giường tối hôm qua em đã nghĩ hay là chạy trốn khỏi đó đi, dù chỉ là một vài giờ đồng hồ cho khuây khoả.
Hoseok nhìn người con trai đứng trước mặt mình. Jiminie lúc này thật toả sáng, là thứ ánh sáng khiến người ta cảm thấy thoải mái và giải toả, giống như bình minh kia vậy. Anh cảm thấy như đang được chữa lành. Jiminie bề ngoài nhìn vui vẻ và năng động thế đấy, nhưng thật ra lại suy nghĩ rất nhiều, mà cứ giữ trong lòng thôi. Jimin luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người, luôn suy nghĩ cho người khác nhưng lại không biết nghĩ cho bản thân mình gì hết.
-Mình về thôi nào, mặt trời đã lên cao rồi. Chắc mọi người đang lo lắm đấy- Jimin cười bất lực, giơ điện thoại lên cho anh xem, 20 cuộc gọi nhỡ từ các thành viên và hyung quản lí. Lúc này Hoseok mới nhận ra điện thoại mình đã để quên ở kí túc xá mất rồi.
-Cùng về nhà thôi nào-Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh dần của cậu, mỉm cười dịu dàng
.
.
.
.
.
-Hai đứa gan to nhỉ. Dám đi mà không nói tiếng nào hết. Hyung biết làm hôm nay mấy đứa không có lịch trình gì nhưng ít nhất cũng phải nói với ai đó chứ.
Lúc này đây trong kí túc xá có hai con người đang đứng khoanh tay hối lỗi với các hyung quản lí. Sau khi nghe giáo huấn một hồi và xin lỗi đến mỏi cả miệng cuối cùng họ cũng được bỏ qua.
Hoseok khẽ nắm tay bàn tay cậu khi hai người chuẩn bị bước vào quán ăn nơi các thành viên khác đang chờ đợi:
-Bất cứ khi nào em có ý định nữa hãy nhớ rằng anh luôn sẵn sàng chạy trốn cùng em
-Cảm ơn Hoseokie hyung. Em phải làm gì nếu không có hyung đây.
-Sẽ không. Hyung luôn bên cạnh em.
----------------------------------------
Xin lỗi mọi người nhé vì mình viết mỗi khi có cảm hứng nên không thể đăng đều đặn và có lẽ thời gian ra chap mới cũng hơi lâu nữa. Nhưng mà mình không bỏ quên fic đâu, bất cứ khi nào có ý tưởng là mình lôi điện thoại ra type liền đấy. TvT Đừng quên mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip